Trên khách điếm ở Lâm Linh đảo, bà chủ ăn mặc lộng lẫy, cổ tay trắng nõn như tuyết đeo vòng kêu leng keng, eo thon mềm như dương liễu, đang dựa bên cột trong sảnh cắn hạt dưa.
Mỗi lần Hiên Viên Các có đấu giá, luôn tới chỗ nàng ở trọ nhiều nhất, bởi vì nàng xinh đẹp thông minh biết làm việc, đôi mắt xinh đẹp phân rõ trắng đen vừa chuyển, đã có thể đoán được khách nhân muốn gì.
Mặt trời lúc này đã lên cao, quá trưa, bà chủ cắn hạt dưa nhổ vỏ, đoán chừng đấu giá khoảng hơn một canh giờ nữa sẽ kết thúc, giá cả ở trọ trên Lâm Linh đảo cao, các tu sĩ cũng sẽ không ở lâu, tiền phòng hôm nay cũng không kiếm được nhiều. Nhưng chẳng sao cả, các tiên quân đại hiệp đều ở lại ăn cơm chiều, tiền cơm có thể vớt vát lại chút ít.
Bà chủ phủi vỏ hạt dưa dính trên váy dài, quay đầu hô với tiểu nhị trong tiệm: "Nhị Phúc, lau lại bàn ghế thêm lần nữa, lại lấy thêm hạt dưa rang ra đây, đặt mỗi bàn một đĩa. Chúng ta chuẩn bị cho buổi tối."
"Được chưởng quầy, đi lấy hạt dưa liền." Tiểu nhị tung tăng chạy xa. . Truyện Trọng Sinh
Bà chủ vừa lòng mà cười, nàng phơi nắng đủ rồi, hạt dưa cũng cắn xong rồi, đang định vào trông quán, chợt thấy nơi cuối đường có bóng đen trắng thuận gió mà tới, cách tới gần, mới phát hiện là một tiên quân hắc y gương mặt tuấn tiếu, bế một người trong lòng, nóng lòng nhảy vọt vào trong khách điếm của nàng.
"Ở trọ, ở trọ ở trọ ở trọ!"
"..."
Có lẽ hắn tới quá đột ngột, cử chỉ lại quái lạ. Tiểu nhị trong tiệm ngạc nhiên quay đầu lại, há miệng nửa ngày chưa hồi phục tinh thần lại.
Mặc Nhiên cả giận nói: "Ở trọ! Điếc à? Chưởng quầy đâu!!"
"Ôi chao tiên quân." Giọng nữ tử trẻ tuổi vang lên sau lưng hắn, mang theo ba phần ý cười bảy phần xin lỗi, làm người nghe không giận nổi, Mặc Nhiên bỗng dưng xoay người, đối diện với gương mặt tươi cười lung linh của bà chủ, "Ngại quá, để ngài phải đợi rồi. Tiểu nhị này ta mới mời tới, ngài có việc tìm ta à, ta chính là chưởng quầy."
Mặc Nhiên dương đôi mi đen nhánh, vội vàng nói: "Ở trọ!"
Bà chủ nhanh chóng bất động thanh sắc nhìn hắn, thấy người này khoác áo choàng, nghĩ ra có lẽ là tiên quân tham gia Hiên Viên, nhưng hắn đi vội, mũ trên đầu đã rơi xuống, lộ ra khuôn mặt thiếu niên anh tuấn tinh tế, có điều đây không phải quan trọng nhất, quan trọng là trên tay hắn còn treo một túi lụa thêu hình Huyền Vũ, đúng là túi càn khôn tặng cho khách nhân sau khi bán thương phẩm xong ở Hiên Viên Các.
Có tiền.
Ánh sáng trong mắt bà chủ lóe lên.
Phi thường có tiền.
Lại nhìn người hắn bế trong lòng, bởi vì bên ngoài phủ áo choàng, mặt lại dựa vào trong, cũng không thể nhìn rõ tướng mạo người này, nhưng bà chủ tinh mắt, nàng nhanh chóng lướt qua y phục trắng như tuyết tiêu sa, ánh mắt dừng trên bàn tay buông xuống trong tay áo rộng.
Thon gầy, da trắng như sứ, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Mỹ nhân.
Bà chủ tức khắc hiểu ra trong lòng.
Tuy rằng là nam nhân tuấn mỹ, nhưng nam tử song tu ở Tu Chân giới chả có gì hiếm lạ, không có gì kỳ quái.
"Đại Phúc, mở phòng." Bà chủ nhanh chóng phản ứng, cũng không hỏi nhiều, búng tay lưu loát phân phó, "Lấy phòng nguyệt thượng tốt nhất."
Sở Vãn Ninh chợt bị bệnh, không đoán được. May mà nơi này là địa phận của Cô Nguyệt Dạ, thuốc hay thánh thủ cũng cả đống, Mặc Nhiên mời đại phu tới bắt mạch cho Sở Vãn Ninh.
Đại phu tiên môn tu vi thâm hậu nhắm mắt, ngón tay kết vết chai mỏng đặt trên cổ tay Sở Vãn Ninh, hồi lâu không hé răng.
Mặc Nhiên nhịn không được: "Đại phu, sư tôn ta sao rồi?"
"Không có vấn đề gì lớn, có điều..."
Ghét nhất chính là kiểu người nói chuyện cứ vòng vòng vo vo thế này. Mặc Nhiên trừng to mắt: "Có điều làm sao?"
"Có điều lão phu cảm thấy rất kỳ quái, lệnh sư tu vi cao cường, thế gian hiếm có được. Nhưng khi nãy khám kỹ, linh hạch y lại rất yếu ớt, còn không bằng tiểu tu sĩ Trúc Cơ."
Nếu so sánh tu vi với nước, linh hạch chính là vật chứa nước.
Linh hạch là trời sinh, tu vi là sau này bồi dưỡng thành, nên người linh hạch bẩm sinh càng mạnh, tu luyện càng dễ. Có điều, tu vi cũng có cảnh giới nhất định, sẽ quay ngược lại linh hạch, nên nói thường thì hai thứ hỗ trợ lẫn nhau.
Đại tông sư như Sở Vãn Ninh, linh hạch nhất định cực kỳ cường hãn, nên bình thường y sư bắt mạch đều không mấy khi quá chú ý chuyện này.
Mặc Nhiên nghe thế cả kinh nói: "Sao có thể?!"
"Lão phu cũng cảm thấy không có khả năng. Nên khám lại nhiều lần, nhưng bao lần vẫn thế."
"Linh hạch sư tôn ta không bằng Trúc Cơ? Chuyện này, sao có thể, đúng là nực cười! Đại phu ông xem kỹ lại, có phải nhầm ở đâu rồi không?"
"Lão phu làm nghề y xưa nay cẩn thận, lời đã ra khỏi miệng, đương nhiên chắc mười phần, nếu tiểu tiên quân không tin. Tìm người khác tới khám linh hạch y đi, kết quả cũng thế thôi."
Mặc Nhiên ngây dại.
Đại phu kia nói: "Bởi vì linh hạch lệnh sư rất yếu ớt, lúc nãy hẳn đã chịu ảnh hưởng của vũ khí cường đại nào đó, vũ khí kia thuộc tính hô ứng với y, nhưng không phải thứ y chịu được. Nên y bị phản phệ, linh hạch cũng không chịu nổi, lúc này mới hôn mê bất tỉnh. Lão phu kê cho y một đơn thuốc, uống xong nghỉ ngơi nhiều chút, nghỉ ngơi thì ổn rồi."
Tiễn đại phu đi, Mặc Nhiên ngồi bên giường Sở Vãn Ninh, chống má ngơ ngác, nửa ngày chưa khôi phục tinh thần lại.
Linh hạch yếu ớt?
Sao có thể chứ...
Nhưng mà ông lão kia căn bản không biết Hiên Viên Các có chuyện gì, sao có thể biết chính xác Sở Vãn Ninh vì gặp vũ khí quá cường đại, cũng quả thật không giống há miệng nói dối.
Còn có "Bất Quy", nãy ở Hiên Viên Các, Mặc Nhiên chỉ phóng thích chút linh lực, Sở Vãn Ninh đã đột nhiên có khác thường, hôn mê. Nên hắn cũng không kịp phán đoán Mạch đao có phản thần võ kiếp trước của mình không. Nếu đúng là thế, sao "Bất Quy" lại hô ứng với Sở Vãn Ninh? Còn Sở Vãn Ninh sao lại bị phản phệ?
Hắn hỗn loạn nghĩ, vừa giật mình nhìn Sở Vãn Ninh, không biết qua bao lâu, người trên giường tựa như bị ác mộng quấn thân, nhăn đôi mày đẹp, lông mi cũng không ngừng run lên.
Ma xui quỷ khiến, cũng không biết mình là vì sao, Mặc Nhiên vươn tay, nhẹ nhàng mơn trớn ấn đường y: "Sư tôn..."
"..."
"Sư tôn... Sở Vãn Ninh... Sống hai đời, chẳng lẽ trên người của ngươi, còn có bí mật mà ta không biết ư?"
Chưởng quầy sắc thuốc mang từ bếp lên rất nhanh, bưng lên cho Mặc Nhiên.
Nếm thử, quả nhiên rất đắng, là vị Sở Vãn Ninh ghét nhất. Mặc Nhiên thở dài, gọi nữ nhân đang chuẩn bị rời đi lại.
"Chưởng quầy, có kẹo không?"
"Hả... Kẹo bán hết rồi, hôm nay cũng không còn. Có điều nếu tiên quân cần, ta cho người ra đường mua."
Mặc Nhiên nhìn chén thuốc bốc hơi nóng, lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, đi lâu thuốc nguội mất, uống hết tác dụng. Đa tạ."
"Ấy, tiên quân đừng khách khí, có chuyện thì gọi ta."
Chưởng quầy nói xong đã biết điều chạy lấy người, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Đặt thuốc xuống đầu giường, Mặc Nhiên ngồi xuống cạnh giường, một tay đặt trên gối, một tay đỡ Sở Vãn Ninh dậy: "Sư tôn, uống thuốc đi."
Bón y uống thuốc là chuyện kiếp trước làm quen cửa quen nẻo, Mặc Nhiên bế y lên, để Sở Vãn Ninh dựa vào ngực hắn, lấy một muỗng thuốc trong chén, ghé vào bên môi thổi nguội, rồi chậm rãi đưa vào miệng Sở Vãn Ninh.
Tính ra đây là lần chăm sóc Sở Vãn Ninh thứ hai từ khi Mặc Nhiên trọng sinh, cũng không biết sao lại làm thế, tuy rằng chán ghét người này, nhưng thấy y sinh bệnh, mình lại vẫn khẩn trương như thế.
"Đắng..."
Người trong lòng tuy rằng chưa tỉnh, nhưng vẫn có cảm giác, nửa mê nửa tỉnh cau mày lại, quay mặt đi không chịu uống.
Hành động này Mặc Nhiên quả thực quen tới không thể quen hơn, giơ muỗng lên quay mặt y lại, nhẫn nại mà dỗ: "Còn một ngụm thôi, uống xong là được rồi, tới đây."
Nói xong lại đút một muỗng.
Sở Vãn Ninh uống một nửa đã ho, mày nhăn càng chặt.
"Đắng quá..."
"Ngọt ngọt, muỗng tiếp theo là ngọt, tới tới tới."
"Ư..."
"Muỗng tiếp theo! Bảo đảm! Ngọt tới ngươi tin không nổi luôn! Bổn tọa sai người tìm nước đường ngọt nhất thiên hạ về đấy!" Dỗ dỗ cũng không biết mình là ai, Mặc Nhiên thuận miệng nói lời dỗ kiếp trước lại, "Ngon lắm, không hé miệng là hối hận nha."
Cứ vừa lừa vừa uống như thế cũng hết một bát, đút muỗng cuối cùng, Mặc Nhiên thở hắt ra, đang chuẩn bị đứng dậy dọn bát, bỗng trước mắt có bóng trắng lóe lên, chưa kịp phản ứng, đã "bốp" một tiếng ăn một cái tát vang.
"Tên lừa đảo, ngươi cút đi!"
Sở Vãn Ninh nói xong câu đó, quay đầu đi, lại ngủ say. Để lại Mặc Nhiên vô duyên vô cớ ăn tát há miệng nửa ngày, sau lúc lâu ấm ức hề hề mà che mặt lại. Đang định nổi giận, người trong lòng lại rên lên, hẳn là mơ thấy chuyện gì khó chịu lắm, sắc mặt càng khó nhìn hơn.
Mặc Nhiên thấy y như vậy, cũng không giận nổi, trái phải không có kẹo, thấy túi càn khôn còn treo bên giường, lòng khẽ động, lấy một lọ Mạc Hương Lộ ra. Hắn vỗ vỗ lên mặt Sở Vãn Ninh, không nặng không nhẹ, xem như trả thù.
"Nằm một mình chút, ta đi pha ít nước, cho ngươi uống hương lộ ngọt ngào."
"..."
Thấy Sở Vãn Ninh an tĩnh, Mặc Nhiên đỡ y dậy, định để y dựa lên gối. Ai ngờ cách gần, lại nghe thấy y khàn khàn mơ hồ thở dốc, sau đó lẩm bẩm nói: "Là... Bạc ngươi..."
Mặc Nhiên sửng sốt: "Cái gì?"
Mắt Sở Vãn Ninh vẫn nhắm chặt, lông mi không ngừng run lên, tựa như kiềm chế thống khổ rất lớn, huyết sắc từng chút từng chút rút sạch. Y hiển nhiên vẫn chìm sâu trong mơ, trong giấc mơ càng đáng sợ, càng dự tợn hơn, y lắc đầu, khuôn mặt xưa nay thanh quý lạnh băng thế mà xuất hiện một tia bi ai hiếm có.
"Ta... Là ta..."
Có nháy mắt như vậy, Mặc Nhiên cảm thấy tim đập loạn, một cảm giác kỳ dị nổi lên trong lòng, như bí mật nào đó ở ngay trước mắt, chỉ còn cách một tấm lụa mỏng che lấp cuối cùng, hắn lập tức sẽ hiểu ra toàn bộ. Hắn không khỏi nhìn thẳng Sở Vãn Ninh, thấp giọng nói: "Là ngươi cái gì?"
"Là ta... Bạc... Ngươi..."
Giây lát thức thần hoảng hốt, không biết có phải ánh nến kia quá ảm đạm, khiến người ta nhìn lầm, Mặc Nhiên nhìn thấy làn mi đậm của Sở Vãn Ninh như có ánh nước lóe lên.
Là ta bạc ngươi.
Bốn chữ này, ra khỏi miệng quân, nhẹ như sương mù, lọt vào tai hắn, bất ngờ nổ vang như sấm.
Mặc Nhiên đột nhiên giật bắn từ mép giường lên, cả người nháy mắt cứng đờ! Đồng tử hắn co nhỏ lại, khó tin nổi mà nhìn thẳng khuôn mặt anh tuấn của người nằm trên giường, thần sắc ngay lập tức thay đổi, lòng như có vạn mã ngàn quân dẫm đạp, tay siết thành quyền, máu tựa như bị đun sôi sục, lại như rơi vào hầm băng.
"Ngươi nói gì?... Ngươi..."
Kinh ngạc một lúc lâu sau, Mặc Nhiên chợt bóp chặt yết hầu Sở Vãn Ninh, ánh mắt bạo ngược, vẻ non nớt ngây thơ sau khi trọng sinh không còn sót lại chút gì, "Sở Vãn Ninh, ngươi vừa nói gì?"
"Ngươi lặp lại lần nữa! Ngươi nói lại lần nữa cho ta!!"
Là ta bạc ngươi, tử sinh không oán.
Đây là câu nguyền rủa cả đời này hắn không quên nổi, là ác mộng dày vò hắn cả hai đời.
Bao nhiêu lần hắn nhắm mắt lại, bên tai đều vang bốn chữ mang tiếng thở dài này, người nói lại đã không còn trên nhân gian.
Những lời này rõ ràng là Sở Vãn Ninh kiếp trước tới chết mới nói ra, sao giờ y đột nhiên—— Vì sao y đột nhiên——
Hay là Sở Vãn Ninh, cũng trọng sinh?!