Miếu Thành Hoàng nằm ngoài phạm vi pháp lực của Sở Tuân, bậc thang miếu Thành Hoàng vẫn được bảo vệ, nhưng miếu thờ thì không cách nào bao trùm được.
Trong ngọn núi, ánh đèn u ám.
Hơn mười quỷ mị trùng tu thành thân thể chia ra hai bên, một nữ tử hồng y bị trói, đưa lưng về phía mọi người, ngửa đầu nhìn đống cống phẩm trên tượng thần.
Ở bên cạnh nàng, Tiểu Mãn rũ mắt đứng, giữ một đứa trẻ non nớt.
Sở Tuân thất thanh nói: "Lan Nhi!"
Đứa nhỏ này không phải ai khác, chính là con trai của Sở Tuân – Sở Lan. Mặc Nhiên lòng căng thẳng, vị nửa chiếc bánh ngọt vẫn còn vương giữa răng môi, hắn thấy tiểu công tử bị áp chế, muốn đi lên, lại bị Sở Vãn Ninh cản.
"Đừng đi."
"Vì sao chứ!"
Sở Vãn Ninh nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Đều là người chết hai trăm năm trước cả thôi. Giờ ảo cảnh đã thực hóa, ta sợ huynh bị thương."
"..." Mặc Nhiên lúc này mới nhớ ra quả thật là thế, cho dù mình làm gì, người đã chết cũng chết rồi, không có gì thay đổi.
Tiểu công tử ở ngoài kết giới khóc lóc, mơ hồ không rõ gào lên: "A cha! A cha cứu con! A cha cứu Lan Nhi!"
Môi Sở Tuân hơi run lên, vẫn rũ mắt, như không nghe được gì hết, chỉ có thể nhìn ra từ đôi tay Sở Tuân rằng y đang do dự, tay trái vuốt lên nốt ruồi đen, mu bàn tay nổi gân xanh, không ngừng run rẩy.
Lúc này dân tị nạn trong phủ thái thú đều tới cả, mọi người nhìn thấy cảnh tượng ngoài miếu, không khỏi vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, tất cả thì thầm nói:
"Đó là con trai của công tử mà..."
"Sao lại thế..."
Tiểu Mãn giơ tay chém xuống, cắt đứt dây thừng trói nữ tử hồng y, nàng hoàn hồn, chậm rãi quay đầu lại, nàng cực kỳ xinh đẹp, thanh thoát như hoa sen, cổ thon dài đẹp đẽ, chỉ có sắc mặt tái nhợt như giấy, môi lại đỏ như máu, nhoẻn miệng cười với Sở Tuân, kinh người hơn là vũ mị.
Ánh trăng hư vô mờ ảo chiếu sáng dung nhan sinh tình của nàng, một khắc thấy khuôn mặt nàng, Sở Tuân cũng được, tất cả người dân tuổi hơi lớn phía sau cũng thế, đều cứng đờ lại.
Nữ tử kia mang nụ cười nhuộm một tia thống khổ, nàng ôn nhu nói: "Phu quân."
Mặc Nhiên: "!!"
Sở Vãn Ninh: "..."
Nữ tử này không ai khác, đúng là người vợ quá cố của Sở Tuân!
Sở phu nhân chuyển ánh mắt, muốn đưa tay dắt con trai. Tiểu Mãn lúc đầu không chịu, nhưng mà Sở phu nhân là quỷ tộc, sau khi thoát khỏi giam cầm sức mạnh hơn nó nhiều, chỉ hơi dùng sức đã cướp lại được con trai. Đáng tiếc nàng đã mắc bệnh qua đời khi con trai còn chưa đầy tháng, nên tiểu công tử chưa từng thấy dáng vẻ mẫu thân, nhất thời không ngừng khóc lóc, miệng gọi cha, muốn Sở Tuân cứu nó.
"Con ngoan, đừng khóc, mẫu thân đưa con đi gặp cha con nhé."
Sở phu nhân dùng đôi tay thon thon trắng như ngọc ôm con trai, chậm rãi bế nó lên, chậm rãi ra khỏi cửa miếu, dọc theo bậc thang đã ướt nước mưa, một đường đến bên kết giới thượng thanh, đứng trước mặt Sở Tuân, khuôn mặt như vui mừng như buồn bã, tựa buồn tựa vui.
"Phu quân, từ biệt bao năm, chàng... Chàng tới đây được không?"
Sở Tuân không nói nên lời, y rũ ngón tay không ngừng run rẩy xuống, đôi mắt phượng đối mặt với nữ tử sau kết giới, hốc mắt dần đỏ lên.
Sở phu nhân nhẹ giọng nói: "Lan nhi cũng lớn vậy rồi, chàng cũng trầm ổn hơn nhiều, so với trong trí nhớ của thiếp, có chút không giống... Để ta nhìn chàng rõ hơn chút."
Nàng nói, vươn tay, chạm lên mặt kết giới, nàng là quỷ, không thể xuyên qua, chỉ có thể càng một tầng chắn ánh sáng chảy xuôi, yên lặng nhìn người phía sau.
Sở Tuân nhắm mắt lại, lông mi đã ướt.
Y cũng nâng tay lên, cách kết giới, dán lên tay Sở phu nhân, lại mở mắt ra, hai mắt tựa như không còn sống chết, như khi xưa.
Sở Tuân nghẹn ngào nói: "Phu nhân..."
Người một nhà nhiều năm trước giờ cách biệt âm dương, sở độ thiên luân, lại chỉ có thể lướt qua giây lát.
"Cây hải đường thiếp trồng năm ấy, còn sống không?"
Sở Tuân cười, lệ trong mắt lay động: "Đã cao lớn có thể che mát rồi."
Sở phu nhân hình như vui mừng, ôn thanh nói: "Vậy thì tốt quá."
Sở Tuân cũng cố hết sức mỉm cười, nói: "Lan nhi thích nhất cây hải đường ấy, khi xuân đến, luôn chơi đùa dưới tàng cây. Nó cũng thích hải đường như nàng, mỗi năm... Thanh minh mỗi năm..." Y nói đến đây, rốt cuộc không cười nổi nữa, trán dựa vào kết giới, nước mắt không ngừng lăn xuống, khóc không thành tiếng, "Thanh minh mỗi năm, nó đều hái đóa hoa đẹp nhất, đặt trước mộ mẫu thân. Uyển nhi, Uyển nhi, nàng có thấy không? Mỗi năm... Mỗi năm nàng có thấy được không?"
Đến cuối cùng, nghẹn ngào vỡ vụn, câu chữ thiếu khuyết, bi thương khóc thảm thiết, không còn là quân tử chi tư.
Sở phu nhân cũng đỏ cả mắt, chẳng qua nàng là quỷ, không thể rơi nước mắt, nhưng biểu tình lại thống khổ, cũng khiến người nhìn phải siết chặt cổ tay.
Nhất thời khắp nơi yên tĩnh, không ai nói gì, đều yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, khóc nức nở.
Nhưng lúc này, không trung lại truyền tới giọng lạnh băng.
"Nàng đương nhiên biết, có điều rất nhanh, sẽ chẳng biết nữa."
Sắc mặt Mặc Nhiên đột nhiên thay đổi: "Là quỷ vương!"
Sở Vãn Ninh cũng âm trầm đến cực điểm: "Tiểu nhân vô sỉ, không dám hiện thân!"
Quỷ Vương cười chói tai, như móng tay sắc nhọn cào lên đáy nồi, khiến người nghe sởn tóc gáy.
"Lâm Uyển Nhi đã là quỷ tộc ta, vốn ta cũng không định làm nàng bị thương, nhưng ngươi muốn đối nghịch với ta, một mực phá ta, ta liền muốn moi tim gan ngươi, khiến ngươi đau đớn cho ta xem!"
Giọng hạ xuống, hơn mười quỷ tộc trong miếng thờ mở miệng, niệm phù chú.
"Phàm tâm đã chết, khi xưa biến mất——"
Sở phu nhân bỗng trợn to hai mắt, run giọng nói: "Phu quân, Lan nhi, đón Lan nhi!!"
"Phàm tâm đã chết, khi xưa biến mất——"
"Lan nhi! Nhanh! Nhanh đến chỗ cha con đi!"
Sở phu nhân đẩy con trai, muốn đưa nó qua kết giới, nhưng mà tiểu công tử lại bị cản ở bên ngoài y như quỷ quái, không thể trở về.
Tiểu Mãn đứng trước miếu thờ, nhìn họ từ trên xuống, mặt như bi thương lại như thống khoái, khuôn mặt vốn còn được cho là tuấn tú gần như vặn vẹo.
"Vô dụng. Ta làm theo phân phó của Quỷ Vương, đã đánh ấn ký quỷ tộc lên người nó, giờ nó không khác gì quỷ quái, không vào kết giới thượng thanh được nửa bước."
Tiếng niệm chú phía sau như thủy triều, không ngừng lặp lại: "Phàm tâm đã chết, khi xưa biến mất——"
"Phu quân!!" Sở phu nhân đã kinh hoảng cực điểm, nàng ôm con trai trong lòng, đứng ngoài đập lên kết giới, "Phu quân, chàng thu hồi kết giới, chàng thu hồi kết giới đi, để Lan nhi vào, chàng bảo vệ nó, chàng bảo vệ nó—— Thiếp—— Thiếp sắp... Thiếp..."
"Phàm tâm đã chết, khi xưa biến mất——"
"Phu quân——!!!"
Sở phu nhân quỳ bộp xuống đất, hai mắt trợn lên, không ngừng run rẩy, trên mặt lan đầy ấn chú đỏ như máu, "Con trai—— Lan nhi... Chàng đã đồng ý với ta, phải bảo vệ nó tốt... Thu hồi... Cầu xin chàng... Thu hồi... Phu quân!!"
Sở Tuân lòng đã tan nát, mấy lần muốn đưa tay thi thuật, nhưng cuối cùng lại buông xuống.
Sở Lan khóc lớn bên ngoài, nước mắt đầy mặt ngửa đầu lên, vươn đôi tay nhỏ gào khóc: "A cha, cha không cần Lan nhi... Ư... A cha, ôm Lan nhi... Cha ôm..."
Sở phu nhân không thể ôm nó, hôn lên gương mặt con trai, hai mẹ con một quỳ, một khóc lóc, đều mong Sở Tuân mở kết giới thượng thanh, để con trai đi qua.
Trong đám người bỗng có kẻ hô to: "Công tử! Không thể được! Không thể thu hồi kết giới, Lâm An còn mấy trăm dân thành đều phải chết—— Đây là gian kế của Quỷ giới! Công tử! Ngài không thể thu hồi!"
"Đúng vậy, không thể thu hồi kết giới!" Kẻ khao khát được sống quỳ xuống dập đầu với Sở Tuân, cũng lắp bắp thống khổ, "Công tử, cầu xin ngài, không thể thu hồi kết giới! Thu hồi mọi người sẽ chết!"
"Phu nhân, xin người..." Còn nhiều người quỳ lạy Sở phu nhân hơn, "Phu nhân, người từ bi, người tâm địa Bồ Tát, chúng ta sẽ mang ơn người cả đời, cầu xin người, đừng khiến công tử thu hồi kết giới, người đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn, cầu xin người..."
Trong phút chốc, trừ cận vệ phủ thái thủ cũng ít bá tánh quỳ xuống cầu xin, những người còn lại đều khóc lóc, tiếng lấn át cả tiếng năn nỉ của Sở phu nhân và tiểu công tử ngoài kết giới.
Sở Tuân như bị đẩy tới trước mũi nhọn, lại như bị vạn thanh đao nhọn đâm vào tim gan, lưỡi dao khoét vào máu thịt, phá nát lục phủ ngũ tạng.
Phía trước là vợ con, phía sau là trăm mạng người.
Y chịu dày vò như vậy, tựa như đã chết, bị lửa dữ cắn nuốt, cốt cách thành tro.
"Phàm tâm đã chết, khi xưa biến mất——"
"Phàm tâm đã chết, khi xưa biến mất——"
Văn chú trên mặt Sở phu nhân càng ngày càng nhiều, từ cần cổ trắng nõn của nàng lan lên trên, gần như bao trùm cả khuôn mặt. Lan cả vào trong ánh mắt nàng.
Cổ họng nàng tựa như đã rất khó để bật ra câu nói hoàn chỉnh, chỉ tuyệt vọng nhìn chồng mình, vỡ vụn lẩm bẩm.
"Nếu như chàng... Thiếp... Sẽ... Hận chàng... Chàng... Đem Lan nhi... Thiếp hận... Thiếp..."
Chú văn lan vào trong mắt, thân hình nhu nhược của nàng đột nhiên run lên, đau đớn khó nhịn, gắt gao nhắm chặt hai tròng mắt.
"Thiếp—— Hận!!!"
Đột nhiên gào lên thê lương chói tai, âm cuối như thú dữ gầm rú!
Sở phu nhân bỗng mở hai mắt ra, trong mắt đầy máu, mắt hạnh vốn nhu mỹ thế mà sinh ra bốn con ngươi, dán sát nhau, chiếm hết cả lòng trắng trong mắt.
"Uyển Nhi!!"
Sở Tuân bi thống cực điểm, nhất thời quên mất người thu thuật tạo kết giới thượng thanh nhất định phải đứng trong kết giới mới có tác dụng, chỉ nghĩ tới đoàn tụ cùng ái thê, nhưng mà một khắp y sắp bước ra khỏi kết giới, bỗng có mũi tên phá không, vút một tiếng tàn nhẫn đâm thẳng vào vai y, làm động tác duỗi tay của y khựng lại.
Là một thanh niên trong phủ thái thú, vẫn giữ tư thế bắn tên.
Thanh niên mũ chiến phần phật, nghĩa chính nghiêm túc với Sở Tuân: "Công tử! Ngài tỉnh táo lại! Ngài xưa nay luôn dạy chúng ta một đạo, chúng sinh làm đầu, mình ở cuối, chẳng lẽ những lời này chỉ là nói xuông? Chuyện đè lên vai ngài, ngài sẽ vì sống chết một người, đền hơn trăm mạng người ư?"
Một bà lão bên cạnh thanh niên run rẩy nói: "Ngươi, ngươi mau buông cung, sao ngươi có thể làm công tử bị thương, mọi chuyện, mọi chuyện đều do công tử lựa chọn, công tử đã tận tình tận nghĩa, lại, sao lại có thể... Các ngươi vong ân phụ nghĩa!!"
Nhưng mà bên này chưa kịp tranh chấp xong, chợt nghe tiếng kêu sợ hãi.
Sở phu nhân đã hoàn toàn hóa điên, nàng vốn từ ái ôm con trai mình, nhưng lúc này chẳng khác gì dã thú, nàng ngửa mặt lên trời kêu gào, miệng chảy nước dãi, răng đột nhiên dài ra.
Sở Lan ở trong lòng nàng, đã khóc tới nghẹn, nhưng giữa tiếng vỡ vụn nghẹn ngào, lại đứt quãng gọi một tiếng: "Mẹ..."
Đáp lại chính là móng tay đỏ máu của Sở phu nhân, toàn bộ xuyên qua yết hầu nó!!!
Trong trời đất, không còn tiếng động.
Máu bắn tứ tung.
Tựa như một năm ấy, hải đường nở rộ, Sở phu nhân ôm con trai mới sinh, đứng bên cửa sổ nhìn từng đóa tỏa mùi thơm ôn nhu, đỏ rực rụng xuống.
Mẫu thân ôn nhu vỗ về con nhỏ trong tay, nhẹ giọng ngâm nga: "Hải đường đỏ, hải đường vàng, một sớm gió thổi càng du dương. Đứa bé nô đùa ở phương xa, khiến cho cha mẹ bận lòng lo lắng."
Hải đường đỏ... Hải đường vàng...
Năm đó tay nàng trìu mến vuốt ve Sở Lan, giờ phút này lại xé nát đầu Sở Lan, tứ chi, da thịt.
Một sớm gió thổi càng du dương.
Mưa to như trút nước, máu tươi giàn giụa, mẫu thân ăn bụng con trai.
Đứa nhỏ nô đùa ở phương xa.
Giác mái miếu Thành Hoàng nguy nga, bảo tướng trang nghiêm, vạn pháp từ bi.
Năm ấy con nhỏ mới sinh, mẫu thân quỳ trước miếu Thành Hoàng, bàn tay thon dài ấm áp trắng nõn tạo thành hình chữ thập, tiếng chuông vang lên, chim bay tán loạn, giữa hương nến mờ mịt nàng cúi người dập đầu, mong rằng con nàng sẽ phúc thọ an khang, sống lâu trăm tuổi, một đời bình an...
Khiến cho cha mẹ bận lòng lo lắng.
Máu thịt be bét, tim Sở Lan bị móc ra, bị Sở phu nhân tham lam nhai nuốt, máu tươi hòa loãng chảy xuống khóe miệng nàng.
"A a a a a!!!!" Sở Tuân cuối cùng tan vỡ, y quỳ xuống đất, y ôm đầu, không trụ nổi cúi rạp xuống, huyết lưu nhập chú. Y tê tâm liệt phế vỡ vụn từng mảnh khóc rống, y quỳ gối trong mưa máu trước mặt vợ con trước mặt bá tánh thành Lâm An, y quỳ gối trước tượng thần, quỳ gối trong vũng lầy.
Y quỳ gối trước tội nghiệt, quỳ gối trong thánh khiết.
Y nhiễm bụi trần, hồn phách vỡ nát, biến mất.
Tất cả bi ai cổ trần đều ùa tới.
Qua rất lâu, mới có người run run lên tiếng.
"Công tử..."
"Công tử nén bi thương..."
"Đại ân đại đức của công tử, cả đời khó quên..."
"Sở công tử đại nghĩa, quả là người tốt! Quả thực là người tốt..."
Có người ôm chặt con trai mình, che mắt con lại, không cho nó nhìn cảnh dữ tợn này. Giờ phút này mới buông tay ra, mặt tái nhợt nói với Sở Tuân: "Công tử, mạng chúng ta do ngài cứu, phu nhân và tiểu công tử, nhất định có thể... Có thể tới nơi cực lạc..."
Có người thóa mạ nói: "Ôm con ngươi cút xa ra chút đi! Sao ngươi không cùng con ngươi đến nơi cực lạc đi?!"
Người nọ liền sợ hãi lui xa.
Chỉ là những cãi vã này, cách xa như vậy, Sở Tuân cảm thấy mình đã chết. Nghe tiếng bọn họ, như truyền tới từ đại dương mệnh mông.
Trong mưa lớn nam nhân một thân dơ bẩn, cách tầng chắn trong suốt chia rẽ y cùng vợ con, toàn xương trắng, nước mắt nước mũi đầy mặt. Mặc Nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng nhớ tới kiếp trước, khi mình lạm sát kẻ vô tội, có phải cũng sinh không chỉ một Sở Tuân, không chỉ một Sở Lan, không chỉ một Sở phu nhân...
Hắn bỗng nhiên cúi đầu nhìn tay mình.
Trong nháy mắt, hoảng hốt thấy hai tay đầy máu tươi.
Nhưng nháy mắt, lại phát hiện đó vẫn chỉ là nước mưa lạnh như băng, chảy lên tay, tụ thành dòng.
Hắn hơi hơi run lên.
Nhưng ngay sau đó, tay đã bị kéo lại.
Hắn đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, chuyển mắt nhìn tiểu sư đệ đang quan tâm mà nhìn mình. Đứa bé kia có dáng vẻ giống Sở Lan đã chết tới như thế.
Mặc Nhiên chậm rãi quỳ xuống, ngang bằng với y. Như hồn tội nhân trở về thỉnh tội, một đôi mắt dính nước mưa lẫn nước mắt nhìn y.
Sở Vãn Ninh không nói gì, nâng đôi tay nhỏ non nớt, xoa xoa đầu hắn.
"Qua cả rồi." Sở Vãn Ninh nhẹ giọng nói, "Chuyện cũ cả thôi."
"Đúng vậy." Qua hồi lâu, Mặc Nhiên mới buồn bã cười, rũ mi mắt xuống, lẩm bẩm, "Đều là chuyện cũ."
Nhưng mà mặc dù là chuyện cũ. Nhưng cũng là chuyện hắn đã làm, tuy hắn chưa từng giết hại Sở Lan, nhưng bao nhiêu người như Sở Lan cũng đã vì hắn mà chết rồi?
Mặc Nhiên càng nghĩ càng kinh hãi, càng nghĩ càng thống khổ.
Vì sao lòng lại tàn nhẫn cay nghiệt tới mức này... Vì sao lại khư khư cố chấp tới nhường này...