Beta: Shira
Chỉ khi màn đêm buông xuống được yên tĩnh một mình, tại Vu Sơn Điện, sâu trong màn mỏng, chờ Mặc Nhiên ngủ say, Sở Vãn Ninh mới có thể đứng dậy, vuốt ve gương mặt tái nhợt của Mặc Nhiên.
Mới có thể nhẹ nhàng nói một câu: "Thực xin lỗi, là sư phụ bảo vệ ngươi không tốt."
Là ta bảo vệ ngươi không tốt.
Khiến ngươi trở thành quân cờ của kẻ khác.
Trở thành bạo quân bị vạn người thoá mạ.
Trên đời không ai biết rõ ngươi thế nào, không ai biết ngươi từng thiện lương, ngươi từng hồn nhiên, không biết ngươi từng vì không cứu được một con giun trong ngày mưa mà buồn rầu, ngươi từng vì hoa sen nở đầy hồ mà cười xán lạn.
Trên đời ai cũng oán ngươi máu lạnh vô tình, lại không biết ngươi từng thẹn thùng gãi đầu nói: "Ta, ta cũng chẳng có năng lực gì, sau này nhàn rỗi có chút tiền, có nhiều phòng chút, đều cho những người không có nơi dừng chân như ta trước kia, vậy là được rồi."
Ai cũng hận ngươi sát phạt tàn sát, lại không biết ngươi từng nói với ta: "Sư tôn, ta muốn có thần võ Thiên Vấn như người. Nó có thể phân rõ trắng đen, còn có thể cứu mạng nữa."
Ai cũng nguyền rủa ngươi, ai cũng có thể giết.
Ta biết chân tướng rồi, lại không thể trả lại tôn nghiêm cho ngươi.
Có lẽ người như Mặc Nhiên vẫn nhạy bén với ánh mắt, cho dù lúc ngủ cũng chẳng ngoại lệ. Hắn khẽ nâng mí mắt, Sở Vãn Ninh chưa kịp phản ứng, đã mở mắt ra: "Ngươi..."
Quả nhiên là bốn mắt nhìn nhau.
"Ngươi đang nhìn gì thế?"
Cảm xúc của Sở Vãn Ninh lúc này đã căng cứng tới tận cùng, y không biết nên ứng đối thế nào, vì thế trở mình, không đối diện với Mặc Nhiên nữa, sau đó mới nói: "Không có gì."
Mặc Nhiên không nói gì, một lát sau, một thân thể ấm áp ôm chặt lấy y từ phía sau, lồng ngực rắn chắc dán lên lưng Sở Vãn Ninh.
Trong đêm tối, Sở Vãn Ninh mở mắt ra, gió nhẹ trước mắt nhẹ phất động, phía sau là lồng ngực ấm áp của Đạp Tiên Đế Quân. Tiếng nói của nam nhân này có lẽ là trào phúng hoặc là lười biếng, nhàn nhạt nói: "Trên người ngươi lạnh quá, có mồ hôi này."
Nói xong, vùi vào gáy hít nhẹ.
"Có phải mơ thấy ác mộng rồi không?" Mặc Nhiên cười khẽ, mang theo chút nhàn nhã của người mới tỉnh ngủ, "Vẫn còn cảm thấy chút mùi sợ hãi này."
Sở Vãn Ninh không đáp, nhưng y quả thật đang run lên rất nhẹ.
Không phải sợ, là vì khổ sở và tự trách cơ hồ muốn làm y suy sụp, y cơ hồ kiệt quệ hết khí lực cả người, chỉ vì giữ chút trấn định cuối cùng.
Y cuối cùng vẫn thành công dưới mí mắt Mặc Nhiên ra vẻ không có gì, Mặc Nhiên không cảm thấy y khác thường, lúc sau ngáp một cái, người dần dần thanh tỉnh. Hắn lại hít bên vai và tóc mai của Sở Vãn Ninh, cảm thấy mỹ mãn mà "Hừ" một tiếng.
"Có điều nói đi nói lại, thân thể này của người, sao ra mồ hôi cũng có hương hoa như thế?" Hắn cười như không cười, "Cứ như cỏ cây tu thành người ấy."
Nếu ngày thường trêu chọc như vậy, rước lấy chắc chắn là một cơn giận rồi bị mắng tới cực điểm.
Nhưng đêm nay, Mặc Nhiên đợi một lát, lại không đợi được câu đáp của Sở Vãn Ninh. Hắn có hơi ngoài ý muốn, nên dứt khoát đứng dậy, lật người Sở Vãn Ninh lại, chế trụ y chặt chặt chẽ chẽ lần nữa, thân hình cao lớn hùng hồn hoàn toàn phủ lên người dưới thân.
Mắt hắn nhìn vào mắt y.
Y nằm dưới thân hắn, trong mắt chỉ có nhau.
Nến trong điện chưa từng tắt, xuyên qua màn lụa trùng trùng điệp điệp chiếu vào, trong ánh sáng mờ ảo như vậy, Mặc Nhiên nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia.
Vẫn là mày kiếm sắc bén, mắt phượng tà phi, mũi cao thẳng, trên mặt mày vương ngạo khí trời sinh.
Nhưng không biết vì sao, đêm nay tựa hồ có chút không đúng lắm.
"Ngươi sao thế?" Hắn vươn tay, chạm lên gương mặt Sở Vãn Ninh. Đầu ngón tay truyền tới sự run rẩy, người dưới thân bỗng nhắm mắt lại, tất cả cảm xúc, ẩn nhẫn không lộ ra.
Mặc Nhiên hoàn toàn thanh tỉnh lại từ cơn ngái ngủ.
Hắn cảm thấy kích thích.
Sở Vãn Ninh cũng được, môi mỏng nhạt màu cũng thế, hay là lớp da mặt mỏng dễ xấu hổ... Tất cả những thứ này làm ham muốn chinh phục trong lòng hắn nhận được thoả mãn lớn nhất.
Nhưng mơ hồ có loại cảm giác không yên ổn, làm Mặc Nhiên lại nhẫn nại hỏi y thêm lần nữa: "Ngươi rốt cuộc làm sao thế?"
Sở Vãn Ninh mở mắt ra, con ngươi hé mở chớp động ánh sáng vỡ vụn.
Lòng y đau khổ khó chịu không nơi phát tiết, vẫn nói một câu mất tiếng: "Chúng ta... Sao lại đi tới bước đường này."
"..."
"Nếu ngăn cản sớm hơn chút, có thể không giống như này hay không."
Mặc Nhiên không trả lời, hắn cảm thấy Sở Vãn Ninh thực buồn cười, đã bại dưới tay mình lâu như vậy rồi, thành thân, phong phi, thành cấm luyến.
Hết thảy đều định một kết cục này, sao tối nay lại miên man suy nghĩ, lại có ý niệm như vậy.
Đêm Vu Sơn Điện không có ai, chỉ có đôi oán lữ loã thể trên giường.
Hương hoa ngoài hiên bay vào cửa sổ làm tâm tình Mặc Nhiên vui sướng, cũng không muốn nổi giận với nam nhân chẳng biết tốt xấu này.
Kiên nhẫn của hắn với Sở phi, so với kiên nhẫn cho Hoàng Hậu còn hơn không ít.
Nên hắn rất hứng thú mà nhìn Sở Vãn Ninh ẩn nhẫn cùng thống khổ, nhìn nhìn, trong lòng phát ngứa, nóng cháy như có ngọn lửa bốc lên.
Nên hắn hiếm khi vừa nói vừa cười, mang theo chút lười biếng: "Nếu Vãn Ninh phát hiện sớm hơn, muốn cản bổn toạ thế nào?"
Đầu ngón tay vuốt ve từng tấc. Đạp Tiên Quân gợi cảm lại biếng nhác: "Dùng thân thể ư?"
Nhìn ánh mắt Sở Vãn Ninh trong nháy mắt hiện lên một tầng cảm xúc phức tạp không rõ, ánh mắt Mặc Nhiên ướt át sâu thẳm hơn, sau một hồi lâu, hắn thấp giọng mắng.
Hắn không chịu nổi Sở Vãn Ninh làm ra bất cứ dụ hoặc nào với hắn, cho dù là cố ý hay vô tình.
Chưa từng giải thích nhiều, cũng không có bất cứ giả thiết nào.
Như dã thú hoan hợp, hắn nâng đôi chân thon dài săn chắc của Sở Vãn Ninh lên, có hơi dồn dập đâm vào——
Tinh dịch khi nãy làm tình còn chưa rỉ ra, thậm chí hậu huyệt vẫn còn nhớ rõ kích thích khi nam nhân làm loạn lúc nãy, rất thuận lợi đã có thể tiếp nhận dương v*t hắn.
Lúc đâm vào trong, cả hắn cùng Sở Vãn Ninh đều không nhịn được thở dốc rên rỉ một tiếng.
Sở Vãn Ninh mê mang mở mắt, thấy lồng ngực săn chắc của Mặc Nhiên, khuôn mặt tuấn tú đắm chìm trong ái dục, môi no đủ hình dạng đẹp đẽ khẽ mở, vì sảng khoái mà thở dốc...
Nếu Bát Khổ Trường Hận vì dục vọng của con người mà sinh, chẳng lẽ mình là tàn khu, vẫn có thể gợi lên nhiệt liệt trong lòng Mặc Nhiên ư?
Y không biết.
Một đêm ấy lăn qua lộn lại trên giường cùng Mặc Nhiên làm tình, tâm tư y quá loạn, cũng chẳng còn sức mà kịch liệt phản kháng như ngày thường.
Mặc Nhiên bị loại biểu hiện khác thường này của y kích thích, hoặc có lẽ vì thân thể Sở Vãn Ninh không khoẻ, ngày ấy phát sốt nhẹ, nên khi vào trong phá lệ nóng bỏng. Tóm lại Mặc Nhiên nâng chân y lên, dồn dập kín kẽ mà làm, hắn không ngừng hôn lên môi Sở Vãn Ninh, ôm hông Sở Vãn Ninh đưa đẩy, lại nâng một chân Sở Vãn Ninh lên, dùng biên độ nhỏ đâm vào dồn dập.
Lòng Sở Vãn Ninh rất loạn, hầu kết nhấp nhô, không còn tự chủ được như xưa, thậm chí thỉnh thoảng bị đâm vào còn thấp giọng rên rỉ.
Phản ứng của y làm Mặc Nhiên càng thêm hưng phấn, giữa giường hỗn độn, Đạp Tiên Đế Quân gợi cảm thở gấp, giọng trầm thấp: "Có phải chỗ này không?"
Kỳ thật điểm nhạy cảm của Sở Vãn Ninh Mặc Nhiên đều rõ ràng, dù sao cũng làm nhiều lần như vậy, nhưng sức nhẫn nại của Sở Vãn Ninh kinh người, rất hiếm khi rên rỉ trên giường, nên Mặc Nhiên lại không thể xác định rõ lắm.
Hắn liền thay đổi góc độ chút, hoặc thay đổi tư thế chút, mỗi lần điều chỉnh hắn đều nhìn gương mặt tuấn tú của Sở Vãn Ninh nhíu mi lại.
"Ta làm ngươi ở đâu, ngươi thoải mái nhất?"
Thực loạn.
Tất cả đều thực loạn.
Sở Vãn Ninh nghe thấy Mặc Nhiên không ngừng hỏi bên tai mình, hôn lên, thở dốc, thống khổ và tình ái quay cuồng như mưa rền gió dữ đan chéo nhau.
Y thế mà lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy mình như lục bình*, không giữ được gì, chẳng khống chế được gì, không thay đổi nổi gì.
Một đêm này, y lần đầu tiên yếu ớt như vậy.
Càng muốn mạng chính là tuy rằng y không đáp, nhưng Mặc Nhiên rất nhanh đã từ run rẩy và thần sắc của y nhìn ra góc độ và vị trí y không chịu nổi nhất kia.
Vì thế hắn cuồng nhiệt kịch liệt đâm vào, mỗi lần đều đâm vào sợi gân mẫn cảm nhất trong cơ thể Sở Vãn Ninh kia, lúc đầu Sở Vãn Ninh còn cắn môi chịu đựng, nhưng sau đó Mặc Nhiên dùng sức lại dồn dập kích thích, tiếng tinh hoàn và vùng mông va chạm nhau phát ra tiếng bạch bạch làm người ta mặt đỏ tim đập, nơi bọn họ giao hợp có ái dịch rỉ ra, ướt đẫm một khoảng lớn...
Lúc này, Sở Vãn Ninh còn căng cứng cơ thể, nhưng Mặc Nhiên giơ tay kéo cằm y qua, phía dưới vẫn mãnh liệt đâm vào làm loạn y, nhưng môi lại đói khát ướt át ngậm lấy.
Hốc mắt hắn đột nhiên có chút đỏ.
Nụ hôn kết thúc, muốn nhịn, lại không biết vì sao rốt cuộc không thể nhịn nổi.
Y nằm dưới thân Mặc Nhiên, theo động tác xâm phạm của của hắn mà thấp thấp rên rỉ, bất lực thở dốc.
Y muốn trở tay giữ lấy đệm giường, tựa hồ muốn giữ lại ngạo khí đã sụp đổ của mình. Nhưng vô dụng, Mặc Nhiên làm quá hung ác, quá kín kẽ.
Chân y đều run rẩy, giữa đùi đã bị làm cho ướt đẫm chật vật từ lâu, mình cũng nhỏ giọng rên rỉ, thậm chí khi Mặc Nhiên dùng sức làm bạo ngược nhất, y thế mà thất thần, bị làm tới mở lớn hai chân, ngón chân căng chặt, cơ hồ là thất thanh thở dốc dưới thân Mặc Nhiên: "A... Ưm... Ư a..."
Lúc ấy, ánh mắt Mặc Nhiên u ám tới lợi hại.
Y rên càng lớn, càng thất thố, Mặc Nhiên làm càng hung hăng, càng cương mãnh.
Vì thế nghiêng trời lệch đất, giường cũng muốn lệch cả đi, chăn gối đều đã sau vị trí, ướt đẫm, nhưng hai người đang kịch liệt làm tình không rảnh mà quan tâm.
Loại tính ái này thậm chí có thể nói là triền miên.
Động tĩnh kia thậm chí làm cung nhân trực đêm ở ngoài, ngày thứ hai nhìn thấy Sở Vãn Ninh, mặt đỏ bừng, ánh mắt lộ ra ý tìm kiếm chút ái muội.
Hắn bắn cho y, y cũng bị hắn kích thích tới đạt cao trào, đệm giường bị làm cho dính nhớp tanh nồng.
Kỳ thật từ khi Sở Vãn Ninh bị giam lỏng tới nay, lâu như vậy có thể xem như đây là lần đầu tiên không bị chuốc thuốc, bị Mặc Nhiên đâm tới xuất tinh.
Trong hoảng hốt, y nghe thấy Mặc Nhiên trầm thấp nói: "Chúng ta thuận lý thành chương tới bước ngày hôm nay, ngươi biết vì sao không?"
"..."
"Ta đã muốn thượng ngươi từ lâu rồi." Ngón tay Mặc Nhiên len vào mái tóc dài đen nhánh của Sở Vãn Ninh, "Ta cực kỳ hận ngươi cao cao tại thượng, dáng vẻ thần tình lạnh lùng, cho dù ta có làm gì, cũng không nhận được nửa câu tốt của ngươi."
Lông mi Sở Vãn Ninh run rẩy, cơ hồ là đau đớn.
Người nọ vẫn còn lẩm bẩm bên tóc mai y không ngừng. Rõ ràng người bị khinh nhục là y, nhưng nam nhân chiếm tiện nghi nhắc lại chuyện cũ kia ngược lại giống oán phụ hơn, "Cho dù ta làm tốt tới đâu, cố hết sức, ngươi cũng chẳng thèm liếc nhìn ta một cái."
Không phải, giữa ta và ngươi, cũng từng hoà hoãn, cũng từng có một bầu rượu giữa hoa, từng che một chiếc dù trong mưa. Nhưng ngươi đều quên mất rồi, mà ta cũng chẳng thể nhắc lại.
"Nên là, ngươi xem đi. Chỉ có bẻ gãy tay chân ngươi, rút gân rút xương, cắt sạch vuốt nhọn, ngươi mới có thể ngoan ngoãn nằm dưới thân ta." Mặc Nhiên hôn y, ngữ khí vừa điên cuồng và cuồng nhiệt, "Ta chỉ có lên làm Đạp Tiên Đế Quân, mới có thể ức hiếp ngươi, tra tấn ngươi, cưỡng bách ngươi, giẫm đạp ngươi."
dương v*t mới phóng thích vẫn còn hơi cứng, ở trong cơ thể y giần giật.
"Có thể thấy dáng vẻ bây giờ của ngươi." Mặc Nhiên nhẹ giọng nói, "Dù bị Địa Ngục phán dâm tội, cũng có giá trị. Cũng đủ kích thích rồi."
Hắn vuốt tóc Sở Vãn Ninh, dương v*t cuối cùng cũng chẳng rút ra.
Cũng bắt đầu từ ngày ấy, Mặc Nhiên có thói quen này—— cho dù biết Sở Vãn Ninh sẽ sinh bệnh, cho dù biết như vậy không tốt, Mặc Nhiên cũng không muốn rút ra.
Trong lòng hắn ủ một ngọn lửa khô nóng, dục vọng văng khắp nơi, thú tính dữ tợn.
Chỉ có Sở Vãn Ninh là nước của hắn, là lồng của hắn, là người hắn muốn xé rách xé nát muốn hôn lên tay chân đã mất.
Mà Sở Vãn Ninh thì sao? Y đã qua cơn thống khổ ban đầu, rốt cuộc bắt đầu chậm rãi trầm tĩnh chậm rãi một mình một người, mọi manh mối ẩn giấu đã biết, suy tư người sau màn gieo Trường Hận Hoa cho Mặc Nhiên, đến tột cùng có âm mưu gì, cuối cùng là muốn thứ gì.
Về phương diện khác, tuy trên sách viết Trường Hận Hoa khi bước vào giai đoạn thứ ba sẽ không thể nhổ được nữa, nhưng Sở Vãn Ninh vẫn không muốn từ bỏ.
Y xưa nay vẫn luôn tàn nhẫn quật cường quyết không chịu thua.
Y không nghe theo vận mệnh.
Cứ vậy, từng ngày từng ngày.
Sau khi mất linh lực, Sở Vãn Ninh làm gì cũng phi thường khốn khổ, huống chi còn không muốn để cho người thứ hai biết được.
Độc thủ sau màn rất khó tìm, nhổ Trường Hận Hoa càng thiên phương dạ đàm, nhưng mục đích của người điều khiển Mặc Nhiên kia càng ngày lại càng rõ ràng——
Bởi vì Mặc Nhiên bắt đầu tu luyện Thời Không Sinh Tử Môn.
"Thuật trọng sinh, bổn toạ không luyện được."
Vẫn nhớ rõ ngày ấy Mặc Nhiên khoanh tay đứng bên cửa sổ, nhìn chim hoàng oanh bay loạn, nhàn nhạt nói, "Xem tài liệu thì, phải cần nhân tài âm khí nặng mới tu luyện được." Nói, hắn quay đầu, liếc nhìn Sở Vãn Ninh một cái, "Ta muốn luyện đệ nhất cấm thuật."
"Thời Không Sinh Tử Môn?"
"Nếu không thì còn có thể là gì chứ?"
"... Ngươi không có khả năng học được."
Mặc Nhiên liền cười: "Nếm thử rồi hãy cúi đầu. Còn chưa làm gì, nói khả năng với không khả gì chứ."
Sở Vãn Ninh lắc đầu nói: "Đệ nhất cấm thuật này nghịch thiên đổi mệnh, xé rách không gian hai hồng trần liên quan nhau, thiên đạo xưa nay không dung thứ——"
Y còn chưa nói xong, câu chuyện đã bị cắt ngang.
Biểu tình Mặc Nhiên rất lười biếng: "Thiên đạo là cái quái gì, Sao nó phải dung thứ cho ta? Đời này của bổn toạ, không tin nhất chính là mệnh."
Vì thế hắn mặc kệ hết thảy để luyện. Đệ nhất cấm thuật thất truyền đã lâu, Mặc Nhiên lại lôi ra lần nữa, vất vả lắm mới tìm được bản ghi chép cũ còn thiếu mất phần quan trọng nhất. Không có bí kíp hoàn chỉnh, cho dù linh lực Mặc Nhiên cường hãn, cũng chỉ có thể luyện thành Không Gian Môn, mà không thể xé rách thời không chân chính.
Mà cũng từ đó, Sở Vãn Ninh cũng dần hiểu ra rắp tâm của kẻ gieo hoa cổ cho Mặc Nhiên——
Nhất định không phải vì thống nhất thiên hạ. Y đoán, mục đích của người kia, chính là để mở ra Thời Không Sinh Tử Môn. Hơn nữa không phải một vết rách nhỏ, có lẽ là muốn triệt triệt để để nối liền hai hồng trần với nhau.
Chỉ có rất ít người, ví dụ loại người trời sinh linh lực hùng hậu bá đạo thiên túng chi tài như Mặc Nhiên mới có khả năng làm được chuyện này.