Beta: Chu
Bích Đàm Trang đi rồi, cho dù Hoàng Khiếu Nguyệt có muốn ở lại cũng không có lí do để ở lại.
Gã chỉ có thể lên núi.
Mặc Nhiên hy vọng tốc chiến tốc thắng, liền một người một ngựa xông vào kết giới, người của Giang Đông Đường đuổi theo sau. Tiến vào kết giới, Mặc Nhiên vẫn còn ổn nhưng người của Giang Đông Đường toàn bộ đều thét ra tiếng chói tai.
Là người chết.
Nơi nơi đều là người chết.
Cây chất đầy trên mặt đất, treo trên ngọn cây tất cả đều là tử thi. Di chuyển, trèo lên, văn vẹo, tốc độ hết sức thong thả, đối mặt với từng người sống.
Hoàng Sơn nhưng lại thành cả một tòa thi sơn!
Hoàng Khiếu Nguyệt thấy có một người trước mặt, rút ra phất trần đánh mạnh về phía trước, trong chớp mắt đánh rơi bốn năm cái đầu của người chết. Mặc Nhiên còn chưa phản ứng được vì sao gã đột nhiên trở nên như vậy.
Liền nghe được hắn mạnh mẽ kêu một tiếng “A” đầy thảm thiết, tư thế té ngã trên mặt đất cực kì khoa trương, hai mắt trắng dã, sắp ho đến xuất hiện bọt máu.
Mặc Nhiên: “……..”
Đệ tử Giang Đông Đường vội vàng đi lên: “Hoàng tiền bối”
“Tiền bối………..”
“Không sao, lão phu mặc dù bị thương nặng nhưng dù sao vẫn có thể ra chút sức lực.” Hoàng Khiếu Nguyệt giãy dụa đứng lên, nhưng vừa đi được hai bước đầu gối đã mềm nhũn, lại ngã xuống đất, càng không ngừng thở gấp.
Các đệ tử liền lo lắng nói: “Tiền bối vẫn là nghỉ tạm bên ngoài đi, ở đây quá nhiều tà ma, chỉ sợ tổn hại tâm mạch.”
“Đúng vậy. Đúng vậy.”. Xin hãy đọc truyện tại # T RUMTRUYEN.C OM #
Đầu tiên Hoàng Khiếu Nguyệt cố hết sức từ chối, vừa từ chối, vừa hộc máu, máu và nướt bọt giống như trước trộn lẫn đặc sền sệt, ghê tởm nói không nên lời, lúc sau cứ như vậy hai ba lần, Hoàng Khiếu Nguyệt dẫn theo hơn phân nửa đệ tử Giang Đông Đường bày ra dáng vẻ vô cùng tiếc nuối, một đám người qua sông Chi Tức, đông đúc tiến ra kết giới Hoàng Sơn.
Kết giới này ngăn người khác tiến vào, cũng không ngăn người thoát ra, rất nhanh Giang Đông Đường đã chẳng còn bao nhiêu người. Lúc này phía trước chân núi đột nhiên xuất hiện một người thanh niên đứng ở đấy, người ấy tóc dài màu vàng nhạt, mắt tĩnh mịch xanh biếc.
Con ngươi, nét mặt lạnh nhạt.
Hắn cùng Mặc Nhiên nhìn lẫn nhau, cả hai đều giật mình.
Mặc Nhiên phản ứng lại trước: “…….Mai huynh?”
Mai Hàm Tuyết gật đầu, lạnh như băng không nói chuyện.
Mặc Nhiên vội vàng hỏi: “Gặp sư tôn của ta rồi à?”
“Ngay phía trước.” Lúc nói những câu này, một khối thi thể theo sau Mai Hàm Tuyết lắc lư đứng lên, Mặc Nhiên đang định nhắc nhở đã thấy thanh kiếm phát lạnh, Mai Hàm Tuyết đã triệu ra bội kiếm.
Cũng không quay đầu lại, đã trở tay đâm xuyên ngực xác chết.
Hắn thở hắt ra rút kiếm, trên đầu chảy ra chất lỏng màu đen, sắc mặt Mai Hàm Tuyết lạnh lùng, lau sạch vết máu trên kiếm, nói: “Ngươi nhìn lên trên đi, tiếp tục đi lên phía trước, ngã rẽ đầu tiên.”
Hướng bên trái có rất nhiều tử thi đang đón đường, tất cả mọi người đang ở đâu.
Mặc Nhiên cảm ơn, đang muốn đuổi theo. Mai Hàm Tuyết gọi hắn lại.
“Đợi đã.”
“Mai huynh có chuyện?”
“Ừ. Cung chủ và Dung phu nhân là bạn cũ, bà ấy không yên tâm, bảo ta qua lại Nho Phong Môn xem hai vị kia. Bọn họ thế nào, giờ đang ở bên ngoài?”
Mặc Nhiên nghe vậy, tâm liền thả lỏng, nói: “Bọn họ còn đang ở bên ngoài chờ, Nam Cung Tứ tự thi chú ràng buộc. Nhưng Hoàng Khiếu Nguyệt đi ra ngoài rồi, sợ sẽ lại làm khó chuyện của bọn họ, vẫn là nhờ huynh quan tâm đến.”
Mai Hàm Tuyết hé môi, không cần phải nhiều lời nữa, mũi chân điểm một cái, người đã biến mất ở cuối kết giới.
Mặc Nhiên cũng không tiếp tục trì hoãn. Lập tức chạy đến chỗ đông người.
Nói đến liền kì quái, hắn vốn dĩ cảm thấy nhiều thi thể như vậy, trên đường dù sao cũng phải nhìn thấy người nhà của thi thể, nhưng lại không có, nơi nơi đều là xác chết bị băm, da thịt hư thối, ghê tởm.
Ghê tởm, nhưng không có thi thể của tu sĩ bị hỗn tạp.
Là vì người các vị chưởng môn dẫn tới đều là nhân tài kiệt xuất?
Hắn không có nhiều thời gian suy nghĩ mãi, lập tức cũng dấn thân dọn dẹp trận chiến ở chân núi. Nếu nói hắn vừa mới dọc theo mọi người đến nơi này đều đã đánh những cương thi mất hết sức lực kia, vậy giờ phút này hắn vừa lên tay, liền cảm thấy càng thêm kì hoặc.
Rất đơn giản.
Hắn cảm thấy hắn cơ bản không phải đang cùng với hung linh đọ sức, quả thực như đang giết người thường tay chói gà không chặt.
Cái tình huống này khiến cho lòng của hắn không yên, hắn mơ hồ lại suy đoán một loại đáng sợ.
“Khặc khặc khặc.”
Bỗng nhiên đại thụ trước mặt tiếp tục có một con cương thi treo trên đó, tóc tai bù xù, vươn tay sẽ nắm lấy cổ Mặc Nhiên. Mặc Nhiên lùi mạnh về phía sau, cương thi đó liền lập tức quay đầu, lỗ mũi chuyển động, với một tay lên bờ vai của hăn, lại muốn đem cái mặt hư thối hung tợn sáp lại đây.
Mặc Nhiên vô cùng ghê tởm nhưng vẫn nhân cơ hội này đi trước quan sát, rồi sau đó nhấc chân đạp mạnh, khiến nó văng vào đám xác chết kia, đụng ngã một vài tử thi thối rữa kế bên.
“Mặc Nhiên!”
Lúc này Tiết Mông cũng đánh lại đây, hai người dựa lưng vào nhau, Tiết Mông thở hổn hển, trên má dính chút máu đen, ánh mắt như phóng tật điện, trầm giọng nói: “Sao lại thế này, thi thể này là đùa? Ngoại nhân hải chiến? Chết như thế nào?”
Ánh mắt Mặc Nhiên lạnh lẽo, lộ ra hàn ý. Đạp Tiên Đế Quân kiếp trước xem tà thuật khắp nơi, trong lòng hắn đã có suy đoán mơ hồ, nhưng giờ phút này manh mối không đủ, hắn vẫn còn chưa thể kết luận.
Mặc Nhiên cắn răng nói: “Những cái này đều không phải thi thể tu sĩ biến thành. Là người thường.”
“Cái gì?” Tiết Mông cả kinh, nghiêng đầu hỏi: “Mẹ nó, mọi người đều nát vụn thành tro đen, một đám giống như than, ngươi làm sao có thể nhìn ra được có phải là tu sĩ hay không? Ta con mẹ nó ngay cả bọn họ là nam hay nữ đều không phân biệt được.”
Mặc Nhiên không trả lời thẳng, mà là nói: “Nếu ta và ngươi đánh nhau, ta không kịp né tránh, bị ngươi bắt được bờ vai,ngươi sẽ làm gì?”
“….. Sao ngươi có thể để bả vai sơ hở cho ta, đây là điều tối kị nhất trong đánh nhau, đệ tử mười một mười hai tuổi cũng không phạm sai lầm như vậy.”
” Tại sao lại tối kỵ?”
” Vì gần linh hạch. Bắt được bả vai của ngươi tương đương với việc bắt được nửa linh hạch của ngươi, tay kia thì sẽ đâm tới ngực của ngươi liền có thể lập tức quyết định sống chết.”
Mặc Nhiên nói: “Đúng, khi nãy vừa có một con cương thi bắt được ta như vậy.”
Tiết Mông cả kinh nói: “Ngươi sao lại không cẩn thận như vậy? Không muốn sống nữa sao?”
Mặc Nhiên cắt ngang lời nói của cậu: “Nó không nhúc nhích.”
“Hả?”
“Khoảng cách gần vậy, nó căn bản không nghĩ đến dùng một tay khác đánh linh hạch của ta. Đối với người tu chân mà nói, khi gần người cần bảo vệ linh hạch của mình và tập kích hắn.”
Linh hạch của người ta, đã ăn sâu vào xương tủy. Tựa như ngươi nói, đệ tử mười một mười hai tuổi đều làm như vậy. Cho dù sau khi biến thành cương thi, sẽ theo thói quen đánh nhau, vật lộn kịch liệt cũng sẽ không thay đổi. Nhưng khối thi thể này không có làm như vậy.
Mặc Nhiên dừng một chút trầm giọng nói:
“Tại sao lại không làm? Có hai lí do. Làm không được, hoặc không nghĩ tới.”
Tiết Mông: “……..”
Mặc Nhiên nói: “Tay chân còn nguyên, khó có được cơ hội, không có khả năng làm không được. Cho nên chỉ có thể là không nghĩ tới…. Thi thể này khi còn sống, chỉ sợ đa số đều là người thường, đã chết cũng sẽ không phải là đối thủ của nhân tài tinh anh kiệt xuất, cho nên đánh tới giờ, mọi người cũng không bị thương.”
Tiết Mông cả kinh nói: “Tại sao có thể như vậy? Từ Sương Lâm muốn chất nhiều người như vậy ở Hoàng Sơn làm cái gì? Hắn có tâm tư này, tại sao lại không đi điều khiển các tu sĩ?”
Mặc Nhiên nói: “Có thể giống với chuyện khi nãy, hai loại, làm không được, không nghĩ tới.”
“Sao hắn có thể không nghĩ tới chứ!”
“Cho nên chỉ còn lại một loại cuối cùng. Làm không được.” Ánh mắt Mặc Nhiên trầm trọng, mắt hắn tóe lửa Gặp Quỷ, giống như muốn thiêu cháy dòng nước chảy vào bóng đêm đại dương mênh mông.
“Linh lực của Từ Sương Lâm, không đủ để điểu khiển nhiều tu sĩ Trân Lung Kỳ Lục như vậy.”
“Điều khiển của hắn như chân tôm mềm cũng vô dụng à?” Tiết Mông lại một cước đá lui đống cương thi, đúng là dở khóc dở cười.
“Có thể làm được cái gì? Ngăn cái gì?”
Mặc Nhiên không lên tiếng, trong lòng hắn chuyện này càng đoán càng rõ.
Hắn nhìn đám người chiến đấu với cương thi, rất nhanh hắn phát hiện có một hiện tượng cực kì quỷ dị: thi thể này bị chặt đứt tay chân, thi thể kia bị rơi mất đầu, rơi trên mặt đất sau đó lập tức có dây rất nhỏ chìa ra, trực tiếp đâm vào lồng ngực bọn họ, rồi sau đó “Phốc” một tiếng, đem thịt phần ngực cùng với tim ghìm mạnh xuống đất, biến mất không thấy đâu.
Đây vốn là chuyện cực kì dễ phát hiện, nhưng loạn tượng mọc thành bụi, người nhiều không đếm xuể, dây kia lại nhỏ.
Bỗng nhiên hắn bay vút qua giữ lấy cổ của một cương thi, trong tay lấy ra dao găm, đâm thảng vào tim của cương thi.
Trong nháy mắt máu đen bắn lên mặt hắn.
Tiết Mông há miệng, lùi lại hai bước, nói không nên lời.
Hắn cảm thấy Mặc Nhiên nhất định là điên rồi.
Mặc Nhiên nghiêng mặt, nhanh chóng nảy sinh ác độc phát lực, đem trái tim đen của cương thi kia lấy ra bóp vỡ, bên trong lộ ra một quân cờ màu đen.
Đây không có gì là ngoài ý muốn, đống xác chết ở Hoàng Sơn hiển nhiên đã bị Trân Lung Kỳ Lục khống chế, mới có thể vẽ đường cho hươu chạy như vậy. Mặc Nhiên cũng không phải muốn xem quân cờ này, hắn tìm kiếm bên trong, chịu đựng mùi máu đặc tanh tưởi.
Tiết Mông đã sắp chịu không nổi, cong người nôn lên mặt đất.
“Ngươi, ngươi có bệnh à? Vậy cũng quá ghê tởm rồi…… Oẹ…..”
Mặc Nhiên không để ý tới hắn, ngón tay đâm vào bên trong, rất nhanh tìm được thứ kia.
Chỉ thấy mặt sau của quân cờ, một con tiểu trùng nằm úp sấp co lại, cả người đỏ đậm – Phệ Hồn Trùng.
Mà cùng lúc đó, mặt đất bỗng nhiên lùi lại hơn mười dây leo mềm mại, hướng thẳng hai tay máu chảy đầm đìa của Mặc Nhiên đánh úp lại. Hắn nhanh chóng tranh đi, dây kia lại càng nhanh hơn, thề sống chết phải cùng tiểu trùng và quân cờ kia găm vào lòng đất.
Giờ phút này Mặc Nhiên đã hoàn toàn hiểu được ý đồ của Từ Sương Lâm thực hiện. Hắn cả người lông tóc dựng đứng, máu đều lạnh thấu. Bời vì thiên hạ này, trừ Đạp Tiên Đế Quân kiếp trước, vốn dĩ không có người nào dự đoán được loại môn tà bí thuật này.
Tựa như Mặc Đào Sở Vãn Ninh sáng chế, hết thảy trước mắt, quân cờ này, con phệ hồn trùng này, đống xác chết này, an bài bố trí này đều chỉ hướng về một người, pháp trận này Mặc Nhiên quá quen thuộc: Cộng Tâm Chi Trận.
Đây là trận pháp đời trước hắn tự tay sáng tạo ra.
Nếu nói trước kia vẫn là đoán, vậy bây giờ trận pháp tái hiện, tương đương với việc đánh một gậy lên đầu hắn, không thể nghi ngờ ứng với hai chuyện:
Thứ nhất, ngoại trừ hắn, trên đời này tất nhiên còn có người khác trọng sinh.
Thứ hai, người kia sống lại, tất nhiên biết được con đường kiếp trước của Đạp Tiên Đế Quân.
Tay Mặc Nhiên run nhè nhẹ, máu đen theo khe hở không ngừng nhỏ giọt. Trong tay hắn nắm chặt viên cờ cùng con tiểu trùng đỏ đậm kia. Hắn tránh né tập kích từ dây hướng đến, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Hỗn độn cùng sợ hãi. Hắn đột nhiên nhớ lại chuyện cũ của kiếp trước.
Lúc trước hắn chỉ có mười chín tuổi.
Khi đó, trời quỷ giới nứt ra vừa được bổ khuyết, Sư Muội cũng đã không còn, hắn quay lưng lại mọi người, trộm tu luyện Trân Lung Kì Lục gần nửa năm, vẫn đều không có hiệu quả, lặp lại thất bại. Nhưng đến tận ngày đó.
Mặc Vi Vũ mười chín tuổi ngồi chậm rãi mở to mắt. Mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay tái nhợt có hai quân cờ đen. Đó là lần đầu tiên cuộc đời hắn luyện ra Trân Lung Kì Lục.
Thật tốt.
Trước đó, hắn thử ngàn vạn cách, đều kết thúc bằng thất bại. Hắn muốn làm nhưng không hiểu câu từ tối nghĩa ghi trên cuốn cấm thuật, nhưng hắn không thể đi hỏi Sở Vãn Ninh. Trên thực tế, quãng thời gian đó hắn không muốn nói chuyện với Sở Vãn Ninh. Sư Muội chết, bọn họ trong lúc đó vĩnh viễn không thể nào giống như xưa.
Tình thầy trò sớm chỉ còn lại trên danh nghĩa.
Ở mấy tháng cuối cùng hắn lộ ra sắc mặt hung ác, hắn đi trên đường, tình cờ đối diện gặp lại nam tử áo trắng.
Nhưng mỗi lần gặp nhau, hắn đều cho rằng không nhìn thấy, không nói một lời liền đi xa.
Thật ra vài lần ở cầu Nề Hà, hai người lướt qua nhau, ánh mắt của hắn đều chú ý đến Sở Vãn Ninh muốn nói gì đó với hắn. Đáng tiếc tôn nghiêm của Sở Vãn Ninh, cuối cùng khiến y không chủ động gọi đồ đệ của minh lại. Mà Mặc Nhiên cũng sẽ không cho y nhiều thời gian do dự, cứ rời đi như vậy, không quay đầu lại.
Cuối cùng vẫn là không nói gì.
Trong lúc không có ai, Mặc Nhiên tìm thật lâu, mới miễn cưỡng đọc hiểu được ý nghĩa của cuốn cấm thuật đó. Cũng biết điểm mấu chốt cuối cùng của Trân Lung Kì Lục.
Tất cả các quân cờ, cứ là quân cờ đen thì lợi hại hơn, có thể cùng các quân trắng thi thuật cộng tinh, đều là ngưng tụ linh lực để thi thuật. Mà mỗi một quân cờ ngưng lại, phải tiêu hao linh lực vô cùng kinh người. Linh lực luyện một quân cờ đen, cũng đủ để thi triển hơn trăm đại chiêu, mà luyện một quân trắng hầu như tiêu hao linh lực của tông sư như Sở Vãn Ninh nháy mắt không còn gì.
Nói cách khác, đối với một người thông minh thanh khiết, hiểu Trân Lung Kì Lục đến cực điểm, cũng không có dùng vào việc gì, linh lực không đủ, chỉ có thể lí luận suông mà thôi. Tuy rằng Mặc Nhiên thiên phú dị bẩm, linh lực đầy đủ, nhưng dù sao cũng không có người hai mươi tuổi nào luyện được, cho nên dù hắn hao hết toàn bộ tâm lực, thất bại nhiều lần, đến cuối cùng chỉ tạo ra được hai quân đen.
Giờ phút này trong lòng của hắn.
Mặc Nhiên nhìn chằm chằm hai quân cờ đen, trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường, trong phòng tối chỉ thắp một cây nến, chiếu sáng mặt của hắn.
Hắn làm được rồi.
Khi đó hắn vốn dĩ không để ý đến số lượng quân cờ, chỉ vì bản thân thành công tạo ra Trân Lung Kì Lục mà vui mừng như điên. Hắn cuối cùng cũng làm được.
Rõ rành là một người anh tuấn, lại bỗng nhiên có chút hình dáng dã thú.
Hắn đi ra khỏi phòng tối tu hành, ý nghĩ từng chút mê hoặc, một nữa là bởi vì vui mừng, nửa còn lại là vì tạo ra hai quân đen mà đã sắp hao hết linh lực của hắn. Cả người hắn mềm nhũn, đi ra ngoài, bị ánh nắng mặt trời chiếu lên, nhất thời đầu choáng mắt hoa, không thở nổi.
Trên mặt hắn một mảng đỏ, một mảng trắng, cảnh tượng trước mắt mơ hồ, có hai đệ tử Tử Sinh Đỉnh đến gần. Mà việc duy nhất hắn kịp thời làm là nhanh chóng đem hai quân cờ đen giấu kín bên trong túi Càn Khôn. Sau đó chân mềm nhũn, ngã quỵ trên mặt đất, ngất đi.
Nửa mê nửa tỉnh, hắn biết mình bị đưa về phòng đệ tử, nằm ở trên giường có chút chật hẹp. Hắn hơi mở mắt ra, một người ngồi bên giường.
Hắn phát sốt, đầu rất đau, không thấy rõ tướng mạo của người kia, còn mơ hồ cảm thấy thời điểm ánh mắt kia nhìn mình là thân thiết như vậy, chuyên chú như vậy, ôn hòa như vậy, thậm chí giống như là mang theo tự trách.
“Sư………”
Miệng hắn mấp máy, nói không đầy đủ, nước mắt lại cứ như trước rơi xuống. Thân ảnh màu trắng dừng một chút, sau đó Mặc Nhiên cảm thấy khuôn mặt hắn được lau cùng ấm áp, nước mắt trên má bị quệt qua, người kia nhẹ nhàng thở dài, nói:
“Tại sao lại khóc?”
“………”
Sư Muội, huynh trở lại rồi sao.
Có thể đừng đi nữa không. Đừng chết. Không cần bỏ một mình ta lại….
Mẹ ta đi rồi, trên đời này sẽ không còn người thứ hai, sẽ giống như huynh đối xử ấm áp với ta, đối tốt với ta. Sẽ không có người thứ hai, không vứt bỏ ta, nguyện ý cùng ta……..
Sư Muội, đừng đi………
Nước mắt nóng hổi không thể ngừng rơi, hắn biết mình thật không có tiền đồ, chính là cứ khóc như vậy, ngủ say trong mộng, vẫn đều khóc như vậy.
Người kia ngồi ở bên giường hắn, sau đó nắm lấy tay hắn, không nói nên lời, liền ngồi phát ngốc như vậy, chưa từng rời đi.
Mặc Nhiên nhớ tới hai quân cờ Trân Lung Kì Lục trong túi Càn Khôn của chính mình, hắn biết đó chính là nguồn gốc của tội ác, là mầm mống ác ma.
Nhưng cũng là thứ sau này hắn cầu mà không được, đi tranh đoạt với trời xanh, cùng đất đấu lợi thế.
Luyện quân cờ không chỉ cần linh lực, mà cuối cùng còn hiến tế, hồn hắn vốn coi như sạch sẽ.
Mặc Nhiên thì thào, lông mi ướt át chớp, ánh mắt của hắn mông lung, nhìn ảo ảnh của Sư Muội, hắn nói: “Thật xin lỗi……. Nếu huynh còn sống, ta cũng……….”
Ta cũng không muốn đi trên con đường này.
Nhưng là nửa câu sau cũng không có khí lực mà thốt ra, hắn lại một lần ngủ say trong quá khứ. Chờ hắn tỉnh lại, nam nhân bạch y kia đã sớm rời đi. Mặc Nhiên liền cảm thấy là chính mình mờ mịt mơ thấy cảnh tượng đó. Chỉ là hắn nhớ rõ trong phong vốn đốt một lọ huân hương, là Tiết Chính Ung cho hắn dùng để an thần, hương thơm vô cùng, nhưng hắn không thích.
Hương đã tắt.
Khoanh nhang rất dài, không đốt hết, là bị người khác làm tắt.
Là ai đã tới đây?
Hắn ngồi xuống, ngơ ngác nhìn cái lư hương kia, suy nghĩ thật lâu đều không có nghĩ ra tận cùng là ai. Cuối cùng hắn không nghĩ đến nữa, hắn nhìn xuống quần áo bội sức, thần võ mạch đao, đều được đặt yên ổn trên bàn, túi Càn Khôn cũng vậy.
Hắn phục hồi lại tinh thần, vội vàng bước xuống giường, đi lấy túi Càn Khôn.
Mở ra, hoàn hảo, hắn trong hôn mê cố hết sức buộc ba còng, vẫn là ba vòng đó, không có ai động qua.
Mặc Nhiên nhẹ nhàng thở hắt ra, lật tới lật lui, hắn nhìn đến hai quân cờ Trân Lung Kì Lục đen như bầu trời đêm đang ở một góc yên ổn ngủ đông, giống hai con mắt quỷ không có ý tốt. Muốn đem hắn cắn nát.
Hắn nhìn chằm chằm hai quân cờ đó rồi bắt đầu phát ngốc.
Đại khái đây chính là vận mệnh, nếu Sở Vãn Ninh lúc ấy lục túi Càn Khôn bên người Mặc Nhiên, hết thảy liền đã thay đổi.
Nhưng Sở Vãn Ninh sẽ không tùy ý lục đồ người khác, dù cho là túi tiền y cũng sẽ không nhìn thêm hai lần.
Mặc Nhiên đem quân cờ ra. Hầu kết hắn nhấp nhô, tâm như nổi trống.
Bây giờ nên làm gì? Hắn nên lợi dụng hai quân cờ này như thế nào?
Đây là lần đầu tiên hắn tạo ra vũ khí lợi hại như vậy, hắn lập tức muốn tìm người thí nghiệm, nhưng mà tìm ai đây? Trong đầu xẹt qua một tia sáng, một ý niệm cực kì điên cuồng hiện lên trong đầu hắn.
Sở Vãn Ninh.
Hắn muốn đem quân cờ nhập vào cơ thể Sở Vãn Ninh.
Sau khi nhập vào, sự lãnh khốc vô tình kia, nam nhân giả nhân giả nghĩa kia, từ nay về sau có phải sẽ tuân theo lệnh của hắn không? Bảo y quỳ y liền quỳ, tuyệt không đứng?
Hắn có phải có thể khiến cho Sở Vãn Ninh quỳ gối trước mặt mình giải thích không, làm cho y phủ phục dưới chân mình, hắn làm chủ nhân của Sở Vãn Ninh có thể quát y, có thể đánh y đau, cắn y, xé nát y.
Hưng phấn cực độ làm cho đồng tử của Mặc Nhiên bắt đầu vặn vẹo.
Đúng, tra tấn y.
Tiên tôn cao cao tại thượng kia, thế nào mới có thể thống khổ nhất? Nhục nhã nhất?
Nhục nhã y…
Mặc Nhiên gắt gao nắm chặt hai quân cờ kia, miệng lưỡi phát khô, càng ngày càng khô nóng.
Hắn rơi vào kích thích mãnh liệt cùng lo âu, hắn liếm da môi đã khô nứt nẻ. Hắn vội vã muốn làm như vậy, muốn xem cổ Sở Vãn Ninh tái nhợt sau đó chính tay mình sờ lên, cảm nhận run rẩy tinh tế đó, sau đó lại… bóp đứt cổ y? Bóp nát xương y?
Mặc Nhiên cảm thấy không được thoải mái.
Hắn cảm thấy trống rỗng, cảm thấy chưa đủ.
Thật tốt.
Khiến Sở Vãn Ninh chết, thật sự không thú vị. Mặc dù là tưởng tượng, hắn cũng không vui. Hắn muốn nhìn Sở Vãn Ninh khóc, muốn thấy y phục tùng, muốn thấy y sống không bằng chết, xấu hổ đan xen giận dữ. Hắn cảm thấy đó là cách thức hả giận tuyệt diệu nhất.
Hắn đem một quân cờ đặt bên môi, lạnh như băng đem môi dán vào, trầm thấp thì thào: “Ngươi ngăn không được ta, Sở Vãn Ninh. Rất nhanh sẽ có một ngày, ta muốn làm cho ngươi……….” Nói thật hay, để ngươi như thế nào?
Hắn khi đó còn không có nghĩ kĩ, giờ phút này hắn còn không biết dục vọng mãnh liệt của mình đối với Sở Vãn Ninh là muốn chinh phục và tình dục.
Hắn đã có bản năng đáng sợ của giống đực.
Nghĩ muốn đem mầm móng ác ma nhất vùi vào cơ thể Sở Vãn Ninh.
Hắn muốn vấy bẩn Sở Vãn Ninh.
Hắn đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài.
P/s: Vốn dĩ hy vọng có thể đem đến cho mọi người một bản edit tốt nhất nhưng năng lực có hạn, có nhiều chỗ edit khó hiểu. Hy vọng sẽ không khiến mọi người khó chịu.