Beta:
Trong nháy mắt những tu sĩ hắc y che mặt đã ngự kiếm lao xuống từ mây, giống như cướp đường mà tới, đánh thẳng vào đội quân đã chịu thương vong nặng nề.
Mặc Nhiên lúc này mới phản ứng lại, kiếp trước làm Đạp Tiên Đế Quân, hơi thở những người này thể hiện bị Trân Lung Kỳ Lục khống chế quá rõ ràng, những quân cờ này làm tinh vi, hoàn mỹ, thực lực hùng hậu, khác hoàn toàn cái loại gà mờ Từ Sương Lâm tạo ra.
Tuyệt đối không phải đối thủ của bọn họ.
Mặc Nhiên cơ hồ là sợ hãi quay đầu lại, quát lên với những người hoàn toàn chưa từng lĩnh giáo qua sự lợi hại chân chính của Trân Lung Kỳ Lục: "Chạy!!"
Hắn nắm chặt tay Sở Vãn Ninh bên cạnh, tay khác tóm lấy Khương Hi ngồi quỳ trên đất, xô đẩy mọi người cướp đường, đồng tử kịch liệt co lại.
"Chạy đi! Mau rời khỏi chỗ này! Mau rời đài Chiêu Hồn! Đừng ở lại! Đừng đánh nữa! Đánh không lại!!"
Không cần hắn nhắc nhiều lần, quân cờ đầu tiên vừa chạm đất, mọi người đã kinh ngạc nhận ra thực lực của hắn làm người sợ hãi, ào ào chạy thoát.
Chạy ở trước nhất là Mã trang chủ nhát như chuột, gã là người đầu tiên tìm tới chỗ cửa đá, sau đó dừng lại.
Từng người từng người phía sau đều dừng bước, ngã trái ngã phải đập vào nhau, có người giận dữ hét lên: "Làm sao thế?! Vì sao dừng lại?!"
Giọng Mã trang chủ mang theo hoảng sợ cùng khóc nức nở rõ ràng, từ lối đi tối nhất truyền tới.
"Cửa, đóng lại......"
"Cái gì đóng lại cơ?"
"Lúc Hoa Bích Nam chạy thoát, đã đóng cửa đá lại......" Mã trang chủ nói, chân mềm nhũn, lộp bộp một tiếng tuyệt vọng mà quỳ xuống, trên mặt đầy nước mắt cả người run rẩy, "Đây là Giao Sơn chi thạch, một khi đóng lại rồi, không có máu gia tộc Nam Cung, thì...... Nhất định không mở được đâu."
Có người vội vã nói: "Nam Cung Tứ tuy rằng không còn nữa, nhưng còn Nam Cung Liễu mà! Vị cha của hắn bị làm thành cờ Trân Lung không phải vẫn ở trên núi ư? Người kia đâu?"
"Trước điện, cảm thấy gã vô dụng, không đưa gã tới......"
Tuyệt vọng tràn ngập toàn bộ đường đi, hơi thở của bóng đêm quả thực ăn sâu vào cốt tuỷ của họ.
"Làm sao bây giờ chứ?"
"Ra đó đánh bừa à?"
Người bên ngoài không biết lý do người ởtrong bị kẹt, vẫn còn nhiều người chưa vào, cũng chỉ có thể căng da đầu đi tới lối ra, đánh nhau với nhóm quân cờ bước ra từ Thiên Liệt.
Trong bóng tối, Hoàng Khiếu Nguyệt đột nhiên rống lớn lên: "Để ta tới! Ta có thể mở đại môn này!"
Gã ra sức đẩy mọi người ra, như con cá hùng hổ trên đường về, đi thẳng tới trước cửa đá.
Mã trang chủ ngẳng khuôn mặt hai mắt đẫm lệ lên, mờ mịt nói: "Hoàng đạo trường?"
"Tránh ra, để ta đến!"
"Nhưng ngươi họ Hoàng mà, ngươi không phải họ Nam Cung......"
Hoàng Khiếu Nguyệt không để ý tới gã, kim đao đại mã vụt tới, gã phất tay áo rộng, may mà gã còn giữ chút máu của Nam Cung Tứ, vốn là để vào trộm mật thấy chứa bảo vật. Gã còn cố ý dùng pháp chú lên máu, không cho nó lập tức khô mất.
Có điều pháp chú này không duy trì được lâu, giờ phút này gã không khỏi thấy may mắn vì sự việc bất ngờ chợt xảy ra, chỉ mong máu này vẫn còn hữu dụng.
Hoàng Khiếu Nguyệt dùng đôi tay già nua gầy gò của mình đặt lên trên đá ấn xuống.
Trong lối đi quả nhiên truyền tới giọng ma long mờ mịt: "Người tới, là kẻ nào?"
Tim đập thình thịch.
Hoàng Khiếu Nguyệt nói: "Nho Phong Môn đại.... Đại nguyên huyết tông thân đời thứ bảy, Nam Cung Tứ, bái thượng."
Ngừng một lát.
Ma long kia khàn khàn nói: "Võng Ly...... Cung tiễn...... Chủ nhân......"
"Uỳnh ——"
Cửa đá hạ xuống, Hoàng Khiếu Nguyệt là người đầu tiên đi ra, các đệ tử Giang Đông Đường lục tục đuổi theo phía sau, Mã trang chủ vội vàng lồm cồm bò dậy, nhấc tay hốt hoảng nói: "Đợi ta! Ta ra với ta ra với ta ——"
Một thanh kiếm kề lên ngực gã.
Mặt Mã trang chủ cứng đờ lại, ngạc nhiên ngẩng đầu: "Hoàng đạo trường, ngươi làm gì thế?"
Hoàng Khiếu Nguyệt cười lạnh nói: "Lúc nãy khi trúng Toản Tâm Trùng, ta với chư vị ở hai phe đối lập. Nếu là giờ phút này còn thả các ngươi ra ngoài, chỉ sợ sau này chiến loạn bình ổn, người muốn tới tìm Hoàng mỗ tính sổ đông như kiến, Hoàng mỗ già rồi, không chịu khổ nổi."
Mã trang chủ hoảng sợ nói: "Không không không! Ngươi muốn làm gì! Ngươi đừng làm bậy! Chuyện gì cũng phải từ từ! Ối giời báo thù cái gì, cũng phải sinh ý chứ, Hoàng đạo trường mau cho bọn ta ra ngoài, hàng quý của Đào Bao Sơn Trang sau khi về sẽ bán cho quý phái nửa giá —— không, nửa giá của nửa giá!"
Khuôn mặt teo tóp già đơ của Hoàng Khiếu Nguyệt lộ ra một tia dữ tợn, gã trào phúng nói: "Nửa giá? Được bảo vật Giao Sơn của Nho Phong Môn, tài phú thiên hạ còn lọt được vào mắt ta? Kẻ hèn Đào Bao SơnTtrang mà thôi, có tính là gì!"
Nói một người đủ giữ lối ra, hung hăng đẩy Mã trang chủ ra.
Mã Vân ngã xuống đất, người đứng sau cũng ngã trái ngã phải một loạt.
Mà bọn họ giãy giụa bò dậy, thấy cảnh tượng cuối cùng ở đó, Hoàng Khiếu Nguyệt cùng cả Giang Đông đường đứng bên ngoài, Hoàng Khiếu Nguyệt hạ cho cơ quan cửa đá đóng lại, trên mặt gã chớp động tham lam, khao khát, vui sướng khi người gặp họa......
Người Giang Đông Đường liên quan phía sau gã, càng là dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, có người thậm chí nói thẳng không kiêng kỵ: "Đáng đời, ai bảo dọc đường các ngươi dùng mắt chó nhìn kẻ thấp."
"Hoàng đạo trường chúng ta rõ ràng không sai, lại phải nghe các ngươi cả đường mắng mỏ, nhận hết ấm ức. Ông ấy liều mạng giữ lại chút máu tươi, dựa vào phải giúp các ngươi hả?"
Uỳnh!
Cửa đá đóng lại lần nữa.
GIờ, trong dũng đạo rơi vào bóng đêm và bàng hoàng vô tận.
Một mảnh tĩnh mịch.
Trong tuyệt vọng, rốt cuộc có nữ tu muốn hỏng mất ôm mặt khóc nức nở, cảm xúc bi thương lan tràn, rất nhanh đã có nhiều người nản lòng thoái chí, ý chí chiến đấu tan biến, trong khốn đốn, đã không thể tiến lên phía trước, cũng không muốn đi ra ngoài.
"Tỷ tỷ...... Ta vẫn chưa muốn chết......"
"Sư phụ......"
"Cha ơi, chúng ta ra đó tử chiến một trận đi, cũng tốt hơn là ở chỗ này."
Tiếng mọi người rầm rì vang lên.
Lúc này, bỗng nhiên lại có giọng nói đã trầm mặc hồi lâu, mang theo một tia run rẩy, nhưng quyết tuyệt lại nhiều hơn.
Hắn nói: "Ta lên."
Sắc mặt nghệch ra của Mã trang chủ quay lại, thấy một bó đuốc sáng, gã hơi mở to mắt, ngạc nhiên nói: "Mặc tông sư?"
Mặc Nhiên cầm đuốc trong tay, chiếu lên gương mặt anh tuấn của hắn, hắn đến trước cửa đá đã đóng, đứng yên.
"Ngươi, ngươi cũng giữ lại máu Nam Cung Tứ?"
Mặc Nhiên không đáp, hắn biết lối vào tuy có người ngăn cản, nhưng nhất định duy trì không được lâu, những quân cờ đó rất nhanh sẽ đánh giết vào đây.
Hắn dọc theo đường vào núi, lúc Nam Cung Tứ gặp phải rất nhiều nguy hiểm, từng rất nhiều nhiệt huyết trong lòng dấy lên, muốn làm chuyện này, nhưng cuối cùng không thể làm được.
Hắn vốn tưởng rằng mình được trời cao chiếu cố, lần này cũng có thể thoát được ánh nhìn của mọi người, thoát được một kiếp mạng.
Nhưng giờ bụng mang đầy khó khăn, hắn biết mình rốt cuộc không còn lựa chọn nào khác.
Rốt cuộc không còn đường lui.
"Mặc tông sư......?"
Hắn không có để ý Mã trang chủ, hắn rút đoản đao màu bạc bên hông ra, đâm vào lòng bàn tay, hung hăng rạch một vết.
Trong phút chốc, máu tươi chảy đầy tay.
Lúc này Tiết Mông cũng được, Tiết Chính Ung cũng thế, đều đã chạy tới, Sở Vãn Ninh cũng ở đó, bọn họ dừng lại sau Mặc Nhiên. Giọng Tiết Chính Ung hoàn toàn mờ mịt: "Nhiên nhi, con làm gì vậy? Vô dụng thôi, Giao Sơn chỉ nghe theo lệnh gia tộc Nam Cung, ngươi có đổ máu lên cũng không làm được gì đâu."
Mặc Nhiên không quay đầu lại, tay chảy máu của hắn run lên rất nhẹ.
Chung quy, vẫn là hung hăng đập lên phong thạch.
Xúc cảm giác lạnh như băng, thấy vào xương cốt người ta.
Hắn nhắm hai mắt lại.
Giọng ma long Võng Ly xa xăm một lần nữa quanh quẩn trong bóng đêm này.
"Người tới, là kẻ nào?"
Cổ họng nghẹn lại.
Mặc Nhiên dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, trong không gian áp lực lại yên tĩnh tới cực điểm, chậm rãi trả lời ——
"Đại nguyên huyết tông thân... Nho Phong Môn đời thứ bảy."
Tiết Mông bỗng dưng biến sắc, lảo đảolùi lại một bước, không được lắc đầu: "Cái gì......"
Sắc mặt Tiết Chính Ung còn khó coi hơn cậu, mắt hổ của ông trợn lên, trừng mắt nhìn bóng dáng màu đen cao lớn đĩnh bạt của Mặc Nhiên, lẩm bẩm nói: "Sao có thể......?"
Gằn từng chữ một, giống như đao nhọn.
Biết rõ dòng máu như lời nguyền, không thể vãn hồi, cũng chẳng còn lựa chọn khác.
Hắn nhẹ giọng nói nốt nửa câu cuối cùng: "Mặc Nhiên Mặc Vi Vũ, bái thượng."
Giọng Tiết Mông nghẹn ngào, hai mắt mở lớn gào lên: "Không có khả năng!!"
Nhưng mà, cửa, chung quy vẫn mở ra.
Giọng Võng Ly linh hoạt mờ ảo nhẹ như mây kia, lại giống một thanh đao sáng như tuyết, đâm vào trong màng nhĩ.
"Võng Ly...... Cung tiễn...... Chủ nhân......"
"Nhiên nhi......"
Tiết Chính Ung đã hoàn toàn ngạc nhiên, một câu cũng không nói nên lời.
Lòng Sở Vãn Ninh cũng loạn như ma, y kịp thời đỡ lấy Tiết Chính Ung, giương mắt nhìn phía trước.
Cửa đá kia ầm ầm vang lên, một tấc, hai tấc, một lần nữa hoàn toàn nhập và trong đất, ánh lửa màu cam ngoài Long Hồn Trì dũng mãnh chiếu vào bóng đêm, Mặc Nhiên đứng nghịch sáng, ánh sáng kia làm góc mặt hắn càng thêm mơ hồ, gần như xa vời.
"Mặc Nhiên! Mặc Nhiên!! Sao huynh có thể mở được? Cái gì mà đại tông thân đời thứ bảy Nho Phong Môn? Tại sao lại như vậy?! Tại sao lại như vậy!" Tiết Mông dường như có chút lo sợ không yên cùng điên cuồng, "Sao huynh lại có huyết thống cùng Nam Cung gia? Huynh rõ ràng là...... Huynh rõ ràng là......"
Mặc Nhiên dừng một chút, cuối cùng hắn chỉ lảo đảo nghiêng người, thấp giọng nói một câu: "Mọi người ra ngoài trước đi."
"MẶC NHIÊN!!"
Khàn cả giọng.
Chớp mắt như vậy, gương mặt nghiêng nghiêng của Mặc Nhiên, tựa hồ quay qua nói gì đó, nhưng chung quy hắn vẫn không nói gì, không hề dừng lại, không hề do dự. Hắn lên phía trước, bóng mờ trèo lên thân ảnh cao lớn hắn, cuối cùng hắn biến mất ở cuối đường đi.
Theo sau hắn, người của các đại môn phái tranh nhau chạy ra, vận may thế rào rạt, không thể ngăn cản, khi đi hoảng sợ, như cá lọt lưới.
Mặc Nhiên trong nước lũ dâng trào, như cá diếc qua kênh đào, một mình đi tới.
Hắn không hề quay đầu lại, hắn không dám quay đầu lại.
Hắn thấy Diệp Vong Tích bên Long Hồn Trì trong đại điện, hắn qua đó, bế xốc nàng còn chưa tỉnh dậy lên, đưa nàng rời đi.
Kỳ thật người nhảy vào long hồn trì, dùng mạng hiến tế có thể không phải là Nam Cung Tứ, còn có thể là hắn.
Tuy rằng lúc ấy, Mặc Nhiên cũng không biết làm như vậy có thể khiến Giao Sơn an ổn, nhưng hắn kỳ thật vẫn không chịu tin ——
Nếu mình có biết thì sao chứ? Thật sự sẽ chịu chết thay Nam Cung Tứ ư?
Hắn đã sống suốt hai đời, người đầy tội nghiệt lại có thể kéo dài hơi tàn, nhưng Nam Cung Tứ mới hai mươi tuổi, còn chưa đi hết nửa đời người, đã hoá thành tro bụi, không sư lại thứ gì.
Lý trí cho hắn biết Nam Cung Tứ đáng tồn tại trên nhân gian này hơn hắn, nhưng con người, chung quy luôn có khát vọng được tồn tại.
Chợt nghe có người kêu thảm thiết phía sau: "Những quái vật đó, những quái vật đó đuổi tới rồi!"
"Sao có thể?!"
Mặc Nhiên bỗng dưng quay người lại.
Tảng đá lớn trong dũng đạo lại từ từ hạ xuống lần nữa, nhưng những quân cờ đó không có khả năng mở ra được, trừ phi——
Sắc mặt hắn chợt tái nhợt đi.
Trừ phi trong những quân cờ đó, cũng có kẻ mang dòng máu gia tộc Nam Cung.
Mặc Nhiên chỉ cảm thấy hàn ý lan tràn từ chân tràn lên, nháy mắt bao phủ toàn thân.
Chẳng lẽ kẻ tới lại là——?
Không, không có khả năng.
Tuyệt đối không có khả năng.
Quá vớ vẩn, cho dù là kiếp trước, cũng chưa một ai làm được tới bước này... Ai có thể làm được cơ chứ?!
Vừa lúc này, Mai Hàm Tuyết lùi tới bên cạnh hắn, Mặc Nhiên giao Diệp Vong Tích cho hắn, trong mắt chớp động ánh sáng cuồng loạn, lập tức chạy ngược hướng với mọi người.
"Mặc Nhiên!"
"Nhiên nhi!"
Trong dòng lũ, Tiết Mông và Tiết Chính Ung đều thấy hắn, họ đều gọi hắn lại, nhưng Mặc Nhiên không quan tâm, hắn thật sự không biết nên đối mặt với hai người kia như thế nào.
Giấy không gói được lửa.
Hai đời, đều như vậy.
Bỗng cánh tay bị người khác giữ chặt, Mặc Nhiên quay đầu: "... Sư tôn?!"
Sở Vãn Ninh nói: "Ngươi không thể qua đó, những kẻ đó để ta cản. Nếu ngươi có thể mở trận pháp Giao Sơn, để giữ vạn vô nhất thất, ngươi nên ở cạnh người khác đi, đưa họ thuận lợi rời khỏi nơi này."
"..."
"Mau đi đi!"
Trong lúc nói, nam tử hắc y cầm đầu đã thong dong đi ra khỏi lối vào, sau hắn, những đạo sĩ hắc y che mặt nhất nhất xuất hiện.
Sở Vãn Ninh lạnh lùng nói: "Nhanh lên! Dẫn bọn họ đi!"
Không còn lựa chọn nào khác.
Cho dù trong lòng Mặc Nhiên vẫn chưa xác định được, chưa yên ổn, nhưng vẫn phải cùng mọi người lùi về sau, Tiết Mông không chịu đi, bị Tiết Chính Ung mạnh mẽ túm lên trước, trong đại điện Long Hồn Trì chỉ còn một mình Sở Vãn Ninh, cùng các tu sĩ thần bí càng lúc càng đông.
Long Hồn Trì nóng chảy sôi sùng sục, ánh sáng vàng cam chiếu lên vách đá âm u lạnh lẽo.
Sở Vãn Ninh đứng côi cút, Thiên Vấn ánh sáng chói như điện, ánh mắt y giống lưỡi đao sáng như tuyết.
Y nhìn nam tử hắc y thần bí cầm đầu.
Mà nam nhân kia, cũng che khuất mặt, âm thầm nhìn y.
Nam nhân kia lẳng lặng đứng, phía sau có người không kiên nhẫn, định xông lên trước, quát: "Một mình ngươi dám chặn đường của nhiều người như vậy? Cuồng vọng dữ dội! Lên đi, ta tới lĩnh giáo cao chiêu của ngươi!"
Nhưng người đó còn chưa lên tới một trượng, đã bị nam tử hắc y đột nhiên giữ lại.
Người nọ kinh ngạc nói: "Bệ hạ?!"
Hắc y nam tử không để ý tới gã, thậm chí đầu cũng không thèm nghiêng, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm gương mặt Sở Vãn Ninh, chỉ là gân xanh trên tay nảy lên, chỉ nghe thấy một tiếng "Rắc" giòn vang, kẻ muốn xông lên trước, sống sờ sờ đã bị hắn bẻ gãy cổ.
Sở Vãn Ninh hơi biến sắc——
Nam nhân này, ngay cả đồng bọn mà cũng giết ư?
"Ngươi là cái thá gì, cũng xứng lĩnh giáo cao chiêu của Sở tông sư à." Nam nhân nhẹ nhàng bâng quơ, chậm rãi tới gần Sở Vãn Ninh.
Phía sau hắn, chẳng còn ai dám nhúc nhích.
Sở Vãn Ninh giơ ngang Thiên Vấn, lạnh lùng nói: "Đến tột cùng các hạ là ai?"
Nam nhân nghe những lời này của y, dừng bước lại.
Hắn đứng ở nơi cách Sở Vãn Ninh không xa không gần, trong mắt kéo dài một tia cảm xúc cổ quái không rõ, một lát sau, hắn cười khẽ thành tiếng: "Cách biệt nhiều năm, không ngờ ngươi và ta gặp lại lần nữa, câu đầu tiên ngươi nói với bổn toạ, vẫn không mặn không nhạt như vậy."
"... Ta có quen ngươi à?"
"Ồ, không quen biết ư? Sở Vãn Ninh ngươi vẫn luôn vô tình như thế." Nam nhân kia lại tiến lên, lần này hắn không dừng lại. Mà Sở Vãn Ninh xưa nay tàn nhẫn quật cường, cũng không thể lui về sau.
Nên nam nhân kia lập tức tới trước mặt y, khoảng cách cực kỳ gần cực kỳ đường đột.
Ánh sáng lạnh lẽo trong tay Sở Vãn Ninh sáng lên, hạ xuống một chưởng.
Thân thủ tốt như vậy, thế như chớp giật, lại bị nam nhân kia dễ như trở bàn tay giữ lại.
"Kỳ thật một chiêu này, ta đã lĩnh giáo rất nhiều rồi." Nam nhân kia cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt Sở Vãn Ninh, khắc từng chi tiết trên gương mặt này vào đáy mắt, ánh mắt gần như tham luyến. "Nhưng hình như ngươi quên hết rồi."
Sở Vãn Ninh bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, chỉ cảm thấy lông tóc dựng ngược.
Y cũng không phải người sợ sệt vờ mạnh, nhưng thứ trong ánh mắt người này quá phức tạp cũng quá dữ tợn, tựa hồ giấu chân tướng và bí mật kinh thiên động địa: "Ngươi... Đến tột cùng là ai?!"
"Ngươi cần bổn toạ nhắc cho ngươi một chút không?" Giọng nói nam nhân trầm thấp, lực đạo trên tay cực lớn, Sở Vãn Ninh thế mà không tránh thoát được.
"Lần đầu tiên, ngươi dùng chiêu này, là năm ta mười sáu tuổi. Ngươi dạy ta gần người khác thì phải đề phòng, ngươi nói với ta một kích này nhìn thì đơn giản, nhưng rất khó luyện, bảo ta luyện tập cẩn thận, không được lười biếng."
Sở Vãn Ninh bỗng dưng mở to hai mắt, không thể tin nổi mà nhìn hắn.
Trong mắt nam nhân có ý cười, cũng có ánh sáng u ám quỷ quyệt.
"Lần thứ hai, ngươi dùng chiêu này, là năm ta cùng ngươi quyết chiến, ta đột nhiên không kịp phòng bị, bị ngươi đánh trúng, thương rất nặng."
Hắn cầm tay Sở Vãn Ninh, không thèm quan tâm không thèm để ý, đặt lên vị trí tim mình.
Sở Vãn Ninh bỗng nhiên phát hiện người nam nhân này, thế mà không có một nhịp tim đập nào hết.
Tựa như một thi thể.
"Ngươi... Rốt cuộc là kẻ nào?"
"Đừng vội." Nam nhân ngậm từng chữ trong miệng tẩm ướt một lần, sau đó ngọt ngào truyền vào tai y, hắn tiến tới càng sát hơn, cơ hồ dán hẳn lên mặt Sở Vãn Ninh.
Hắn nói bên tai y: "Lần thứ ba, ngươi dùng chiêu này, là ở trên giường ta."
"..."
"Ta muốn thượng ngươi, ngươi nói quá đủ rồi, không chịu đồng ý." Hắn thong thả ung dung, sức trên tay lớn như vậy, siết chặt cổ tay Sở Vãn Ninh, mạnh mẽ ép tay y trượt một đường từ ngực mình xuống, cuối cùng thế mà còn muốn đưa tới nơi nào đó cực kỳ tư mật.
Sở Vãn Ninh như bị rắn rết cắn trúng, đột nhiên biến sắc, ngoan cường muốn chống đối lại hắn.
Nam nhân tựa hồ biết rõ hết thân pháp của y, dễ như trở bàn tay mà phá chiêu, sau đó ôm cả người y vào trong lòng, không phải không có tình sắc, không phải không có suồng sã mà nỉ non: "Ngươi nói xem giờ phải làm sao đây, Sở Vãn Ninh. Bổn toạ vốn phải tới giết ngươi, hủy tất cả các ngươi, nhưng không ngờ qua nhiều năm như vậy, ngươi thay đổi, ta cũng thay đổi, ta thấy ngươi, ngửi thấy mùi hương trên người ngươi, vẫn rất nhanh đã cứng."
"Ngươi, ngươi buông tay cho ta!!" Sở Vãn Ninh không thể ngờ tới mọi chuyện thế mà lại tiến triển thế này, sắc mặt lúc trắng lại đỏ, lúc đỏ lại trắng, cả người như bị chọc giận tới sắp ngất, nhưng sống chết vẫn không thoát khỏi kiềm chế của người nọ.
Hắn như thiên la địa võng, như mạng nhện dính chặt, quấn lấy y, ôm y.
Trước mắt bao nhiêu người, hắn ôm trọn y vào lòng, cưỡng bách, bá đạo, dữ tợn, điên cuồng.
Nghiêm túc mà ướt át.
"Cứng đến phát đau, cứng đến phát trướng."
"Ta giết ngươi!!"
Nam nhân tựa hồ bị chọc cười, bỗng nhiên cười, buông tay ra, Sở Vãn Ninh nổi lên sát tâm, hành động tàn nhẫn kính lệ, thật sự muốn cướp mạng sống đầu tiên.
Áo choàng phấp phới, hắn vội lùi lại, phiêu phiêu đãng đãng như con diều, vững chắc dừng trên mặt đá xanh.
Nhưng mạng che mặt không may mắn thoát được, bị Sở Vãn Ninh chia làm hai, rơi trên mặt đất.
Nam nhân không hề ngẩng đầu, khuôn mặt khuất trong bóng mũ trùm.
Hắn trong bóng mũ trầm mặc một lát, sau đó thở dài nói: "Tính ngươi dù động hay không động cũng hô đánh hô giết, mãi không thay đổi được, ở đâu cũng giống nhau. Nhưng mà Sở Vãn Ninh, Sở tông sư..."
Hắc y nam tử nâng tay, một luồng gió đen đột nhiên vụt tới.
Hắn lưu loát đỡ lấy.
Sở Vãn Ninh liếc mắt nhìn qua, lại là thanh thần võ Mạch đao xuất hiện ở buổi đấu giá Hiên Viên Các, cũng là thanh hung nhận bách chiến đầu tiên Từ Sương Lâm lấy được.
Nam tử vuốt ve Bất Quy, thong thả ung dung, ngữ điệu hết sức ác động.
"Ngươi thật sự... Có thể giết được ta ư?"
Hắn nói xong câu này, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Mũ trùm rơi xuống.
Sở Vãn Ninh cảm thấy đầu như bị dội một chậu nước đá, băng đá dính sương tuyết lạnh thấu xương, trong đầu ong ong, chết lặng...
Trong đại điện âm lãnh, mặt mày nam tử hắc y anh tuấn, sắc mặt tái nhợt, nụ cười ẩn tà khí cùng triền miên, hắn là mối hoạ cũng là yêu nghiệt, hắn toét miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đều đặn.
"Đạp Tiên Đế Quân, Mặc Nhiên Mặc Vi Vũ."
Bất Quy rời vỏ, ánh sáng sương hàn chiếu lên đôi mắt đen tới phát tím của hắn.
Nụ cười Đạp Tiên Quân như lệ quỷ, như hổ như sói.
"Thỉnh giáo sư tôn cao chiêu."*
( Câu này vốn là " 请教师尊高招。" Tức "Thỉnh giáo cao chiêu của sư tôn", mà ngang quá nên kệ, hiểu là được rồi = ]]]])