Sở Vãn Ninh làm sao có thể làm quả hồng nhũn bị người quản chế, chỉ thấy ánh kim lóe lên, Mặc Nhiên mơ hồ nhìn thấy trong tay y cầm vũ khí, nhưng vũ khí kia thu phóng cực nhanh, nháy mắt, đã khiến đôi tay Tiểu Mãn kề trên cổ, cắt đứt!
Tiểu Mãn kêu thảm một tiếng lùi lại, trừ chân nó ra, đến tay cũng phế.
Sở Vãn Ninh không có tay chống đỡ ngã xuống đất, Sở Vãn Ninh đứng lên, hình như rất giận, sắc mặt càng khó nhìn hơn bao giờ hết, trong nhất thời y tựa như muốn nói gì, nhưng môi giật giật, chỉ xanh mặt, tức giận quay người.
Mặc Nhiên vội vàng đi tới bế y lên: “Sư đệ, đệ sao rồi? Có bị thương không?”
Sở Vãn Ninh trong lòng hắn lắc đầu, cũng không hé răng, tởm tới không nói nên lời.
Có điều nói vậy, Tiểu Mãn này cũng là người sống hai trăm năm trước rồi, trước mắt chẳng qua cũng chỉ là con rối diễn lại thôi. Sở Vãn Ninh lau sạch vết máu bắn lên mặt, nói khẽ với Mặc Nhiên: “Huynh cũng thấy, ta ở lại đây, chưa chắc đã an toàn, không bằng cứ theo huynh đi nghênh chiến. Với thuật pháp của ta, không tới mức kéo chân sau huynh đâu.”
Năng lực của tiểu sư đệ, Mặc Nhiên trước đó đã nghe Tiết Mông kể, nhưng chưa thấy tận mắt. Tuy nhiên khi nãy biến cố kia lại khiến hắn được mở rộng tầm mắt.
“Đệ lợi hại thì lợi hại, nhưng mà…”
Sở Vãn Ninh nói: “Ta biết rõ các loại vũ khí, còn có thể chỉ cho huynh.”
“Nhưng mà…”
Sở Vãn Ninh nâng mắt lên: “Huynh tin ta đi.”
“…”
“Sư huynh.”
Sở Vãn Ninh nguyện ý gia tăng ngữ khí cho thành khẩn thiết tha, ai ngờ tiếng trẻ con lại giòn tan, mềm mại đáng yêu, tựa như làm nũng, Sở Vãn Ninh nghe thấy còn có chút hoảng.
Mặc Nhiên nghe thấy cũng sửng sốt, ngay sau đó rối rắm vò đầu “A a a”, chôn mặt vào lòng bàn tay nửa ngày sau, mới nói: “Chuyện này, chủ yếu là ta sợ… Đệ nhỡ đâu…”
Sống hai đời, lần đầu tiên được một đứa nhỏ gọi mềm như bông, khiến Mặc Nhiên cảm thấy người này đồng khí liên chi với hắn, như huynh đệ ruột.
Mặc Tiên Quân hận một người, sẽ hận thấu xương, nhưng quý trọng một người lại phá lệ mềm lòng, nên vò đầu nửa ngày, lại ngồi xổm xuống nâng mắt lên nhìn Sở Vãn Ninh, thính tai yên lặng đỏ lên.
Nếu thật sự có đệ đệ thì tốt rồi, cũng sẽ không cô độc như vậy nữa.
Nhưng Sở Vãn Ninh thấy phản ứng của Mặc Nhiên, do dự một lát, lại thử thăm dò nhỏ giọng nói một câu: “Sư ca.”
Sư ca không giống sư huynh, còn thân thiết hơn.
Mặc Nhiên đỡ trán, cảm thấy mình có chút không chịu nổi: “…”
Sở Vãn Ninh ý vị sâu xa liếc hắn, trong lòng hiểu rõ nhược điểm người này, dù sao giờ y dáng vẻ trẻ con, Mặc Nhiên cũng không biết thân phận của y, cũng không ngại mất mặt, nên lại mở miệng gọi một tiếng ngọt lịm: “Ca.”
“… … … … …”
“Ca ca.”
“… … … … … … … …”
“Mặc Nhiên ca ca.”
“A a a a!!! Được được! Đưa đệ theo! Đưa đệ theo! Đừng gọi nữa!” Mặc Nhiên nhảy dựng lên, nổi hết cả da gà, mặt đỏ tai hồng nói, “Đi đi đi, ta đưa đệ theo, đệ lợi hại, đệ lợi hại nhất. Ông trời của ta ơi.”
Sở Vãn Ninh rủ tay xuống, hơi nghiêng đầu, cười ngâm ngâm: “Đi thôi.”
Nói rồi chậm rì rì ra khỏi cửa, Mặc Nhiên phía sau còn nhỏ giọng lầm bầm: “Học chiêu này ở đâu không biết, buồn nôn chết ta, ui eo ơi…”
Vốn mắt thấy chuyện của Sở Tuân, tâm tình Sở Vãn Ninh đã không ổn, nhưng giờ suy nghĩ như sương mù trong lòng y dần nhạt đi. Chợt nghe thấy Mặc Nhiên hỏi: “Ấy, đúng rồi, sư đệ lúc này định nói gì với ta?”
Sở Vãn Ninh xoay người lại, phi thường bình tĩnh nói: “À. Chuyện đó hả.”
“Ừm?”
“Ta quên rồi.”
“…”
“Chờ sau này ta nhớ ra thì lại nói với Mặc Nhiên ca ca nha…”
“A a a đừng! Đừng gọi! Gọi sư huynh là được rồi! Gọi sư huynh là đủ rồi!” Mặc Nhiên liên tục xua tay.
Mắt Sở Vãn Ninh như hồ sâu, môi mang ý cười, nhàn nhạt nói: “Vậy cũng được. Sư huynh, giờ cũng khá ổn, ảo cảnh này tạo thành từ ý thức của người sống sót, trước mắt những kẻ đó đã rời khỏi Lâm An, ta nghĩ ảo cảnh này cũng không tồn tại lâu. Quỷ Vương hẳn ra sớm thôi.”
“Cũng đúng… Đánh bại hắn, là có thể ra ngoài nhỉ? Lúc quay lại ta nhất định phải kiểm tra rõ, xem đến tột cùng là ai hóa ảo cảnh thành thật, muốn lấy mạng ta!”
Sở Vãn Ninh gật đầu: “May mà, lúc trước Quỷ Vương so chiêu với Sở Tuân, nhìn ra được Quỷ Vương này không phải nhân vật quá lợi hại, có thể là kẻ yếu nhất trong chín đại Quỷ Vương. Tuy nơi này đã hóa thật, nhưng ta nghĩ, đối thủ có lẽ sẽ coi thường đứa trẻ sáu tuổi như ta, hắn không đoán được ta có thể giúp phá tan ảo cảnh này.”
Mặc Nhiên nghe thế liên tục gật đầu: “Không sai.”
Sở Vãn Ninh nói: “Nên kẻ đằng sau màn muốn hại chúng ta, không bằng nói, hắn từ lúc bắt đầu đã muốn đưa chúng ta vào tròng. Người hắn muốn hại, kỳ thật chỉ có một mình sư huynh.”
Mặc Nhiên càng gật đầu mạnh hơn: “Đệ nói rất đúng.”
“Sau khi ra ngoài, sư huynh nhất định phải nói rõ chuyện này với Tiết Mông, chốn đào nguyên này hiểm ác, mọi chuyện đều phải cẩn thận. Được rồi, trước không nói chuyện này, chúng ta đi thôi, ta không kéo chân sau sư huynh, còn mong sư huynh đưa theo ta phá vòng vây mà ra.”
Sở Vãn Ninh quả nhiên đoán không sai.
Khi đến giờ Dần, cuộc tàn sát trong thành đã kết thúc.
Trên không trung nứt ra một khe hở đỏ máu, khói nhẹ bay vào khe hở, ngưng tụ thành một nam tử.
Hai mắt nam tử kia đỏ đậm, da tái nhợt, một nửa thân thể đã có huyết nhục bao phủ, một nửa còn lại vẫn là xương trắng. Hắn kéo theo khói đen, đi lại khắp thành Lâm An toàn xác chết, hấp thu oán khí và thống khổ của kẻ mới chết.
Mặc Nhiên lẩn thân vào bóng tối, thấy rõ tướng mạo hắn.
“Là hắn?”
Trong thanh âm có một tia may mắn.
Sở Vãn Ninh hiểu tại sao lại may mắn, nhưng giờ y không định để lộ thân phận, làm một đứa nhỏ sáu tuổi, cũng không nên biết nhiều.
Vì thế giả vờ không hiểu, ngẩng đầu hỏi: “Gì cơ?”
“Đệ đoán rất chuẩn, chín vị vương quỷ giới, thực lực đặc biệt, hẳn đây là vị yếu nhất.” Mặc Nhiên đứng bên hiên cửa sổ, nhìn bóng dáng kẻ kia từ xa đến gần, thấp giọng nói, “Vận khí chúng ta không tồi.”
“Sư huynh có mấy phần chắc thắng?”
“Chín phần, nói sao nhỉ, không thể quá vẹn toàn.”
Sở Vãn Ninh cười cười.
Y đương nhiên biết Quỷ giới có chín đại quỷ vương, “Cô Lâu Hoàng” là yếu nhất, nhưng mạnh yếu không chính xác. Mặc Nhiên ở tuổi này, dù có thần võ Gặp Quỷ, muốn một mình đánh thắng Cô Lâu Hoàng vẫn có chút khó khăn.
Chẳng qua tên kia muốn hại Mặc Nhiên, ngàn tính vạn tính, vẫn không ngờ ở cạnh Mặc Nhiên không phải là đứa oắt vớ vẩn của Tử Sinh Đỉnh, mà là Sở Vãn Ninh.
“Cứu ta…”
Hai người đang muốn phá cửa mà ra, lại trở tay không kịp, nghe thấy tiếng thì thào yếu ớt phía sau.
“A, nó còn sống?” Mặc Nhiên mở to mắt, quay đầu nhìn Tiểu Mãn co tròn lại.
“Ta không muốn chết… A cha… Ta không muốn…”
Sở Vãn Ninh nhìn thiếu niên yếu ớt kia, lắc đầu nói: “Năm đó, người này hẳn đã chết khi lao vào nhà, nhưng trong ảo cảnh này, sở dĩ nó còn sống, có lẽ do chúng ta trốn ở đây, diệt trừ cương thi đuổi giết nó, thay đổi chuyện trong ảo cảnh.”
“Ầy… Nếu nó không làm phản, đệ nói xem hai trăm năm trước, Sở Tuân có thể cũng không chết không? Có lẽ Lâm An cũng không trở thành phế tích…”
“Có lẽ thế.”
Nhưng hai người đều rõ, dù có nói gì, quá khứ đã qua, giờ quan trọng là nên thắng Cô Lâu Hoàng, thoát khỏi ảo cảnh. Không cần do dự, Mặc Nhiên cùng Sở Vãn Ninh vọt ra khỏi nơi trốn, một đường đại sát tứ phương, chưa từng yếu thế.
Thoát khỏi ảo cảnh dễ hơn họ tưởng tượng.
Mục tiêu Mặc Nhiên đã nhắm, rất nhanh đã giao phong cùng Cô Lâu Hoàng. Nhưng hai người dùng toàn lực, Sở Vãn Ninh lại ẩn ẩn cảm thấy bất an.
Bất an đó không phải vì Mặc Nhiên rơi vào thế hạ phong, trên thực tế Mặc Nhiên dưới chỉ điểm của y, vẫn luôn chiếm ưu thế, nhưng mà Sở Vãn Ninh càng ngày càng cảm nhận thấy rõ ràng không ổn——
Người trốn trong góc tối, đã tính rất chuẩn tình huống.
Nói cách khác, người nọ đã nhạy bén nhận ra, nếu Mặc Nhiên cùng một người khác tư chất tầm thường bị nhốt trong ảo cảnh, muốn thoát hiểm cực kỳ khó khăn. Nhưng đối phương lại không dùng thủ đoạn lợi hại hơn để dồn Mặc Nhiên vào chỗ chết, đương nhiên là không muốn khiến người khác nhận ra mình chủ mưu muốn giết hắn. Mà xây dựng thành tình huống dối trá Mặc Nhiên khi thí luyện ngoài ý muốn, chết trong ảo cảnh.
Rốt cuộc ai có thể an bài tỉ mỉ như thế, để lấy mạng Mặc Nhiên?
Thật sự là Câu Trần giả khi trước ở Kim Thành trì ư…
Sở Vãn Ninh nhìn Mặc Nhiên ác chiến với quỷ vương, theo thời gian trôi qua, lúc này Mặc Nhiên đã chiếm thế thượng phong. Sắc trời sáng dần, pháp lực của quỷ vương cũng yếu đi, rất nhanh đã không chịu nổi, thắng bại rõ ràng.
Đã tới lúc này, Sở Vãn Ninh đột nhiên thấy trong đám quỷ bị pháp chú của Mặc Nhiên trói chặt, nhìn thấy một gương mặt người sống!
“Ai!!”
Người kia cách rất xa, lẫn trong đám cương thi, đôi mũ trùm, nửa gương mặt bị che khuất, chỉ lộ ra cằm nhòn nhọn, sắc môi ngọt ngào, còn một chiếc mũi độ cung nhu hòa.
Chỉ liếc mắt, Sở Vãn Ninh đã cảm thấy hành vi cử chỉ kẻ này không giống ảo cảnh hai trăm năm trước—— người này chưa làm bất luận trạng thái công kích nào, chỉ trốn dưới mũ trùm, mặt nhìn về phía Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên. Thấy Sở Vãn Ninh chú ý tới hắn, hắn hơi mỉm cười, sau đó nâng tay lên, lướt qua cổ mình, làm một động tác “giết”.
Sở Vãn Ninh thầm mắng một tiếng, đột nhiên vọt qua, muốn bắt kẻ này.
Nhưng người nọ vẫn cười, dưới mũ trùm, môi đỏ mọng, răng trắng dày đặc, làm khẩu hình với y, nhìn qua rất giống “Cáo từ.”
Nghiêng người đi.
“Đứng lại!”
Vô dụng, ánh mặt trời sáng trong, tầng tầng hiện lên quay cuồng như bụng cá bạc.
Mặc Nhiên đã chấm dứt cuộc chiến với quỷ vương bằng chiêu cắt cổ cuối cùng—— lúc đầu quỷ vương bị Gặp Quỷ trong tay Mặc Nhiên cắt đứt, máu đen phun ra điên cuồng, ảo cảnh trước mắt biến mất với tốc độ nhanh chóng, thân thể Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên chợt bị ném lên, ảo cảnh mặt trời mọc ở Lâm An hai trăm năm trước, đoạn bích tàn viên, hết thảy thành từng mảnh kỳ quái.
“Rầm!” một tiếng.
Khi Sở Vãn Ninh ngã xuống đất, đã trở về động thí luyện.
Mặc Nhiên cũng đã trở lại, ngã bên cạnh y, cả người còn vết máu loang lổ khi đánh nhau. Nhưng hắn không bị thương nặng, đang nghiêng mặt nằm trên đất, đương nhiên còn kiệt sức, chỉ có đôi mắt đen nhánh đang nhìn Sở Vãn Ninh bên cạnh.
Một lát sau, giơ tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên trán y.
“Ra ngoài rồi.”
Sở Vãn Ninh ừ một tiếng, sắc mặt lại rất khó nhìn: “… Lúc nãy ta, thấy một người trong đó.”
“Gì?”
“Rất khả nghi, hẳn là ngươi thi pháp chú kia.”
Mặc Nhiên lồm cồm bò dậy, mở to mắt: “Đệ thấy? Đệ thấy! Vậy đệ biết hắn là ai không? Trông như thế nào?”
Sở Vãn Ninh nhíu mày lắc đầu nói: “Hắn trùm mũ, ta không thấy rõ, nhưng nhìn dáng vẻ có lẽ là nam tử, tuổi không lớn, hơi gầy, cằm rất thon…”
Còn nửa câu nữa không nói ra.
Y cảm thấy nửa khuôn mặt này, mơ hồ có hơi quen thuộc, tựa hồ từ rất lâu trước đó, đã từng thấy rồi. Nhưng mà lại cảm thấy chỉ là ảo giác của mình, dù sao cũng chỉ là nửa khuôn mặt, nhiều người giống nhau, y nhất thời khó phán đoán.
Nhưng đang trầm ngầm, chợt thấy Mặc Nhiên vỗ vỗ vai y.
“Sư đệ.”
“Sao thế?”
“… Đệ nhìn bên kia.”
Giọng Mặc Nhiên có hơi trầm thấp, mang theo lạnh lẽo.
Sở Vãn Ninh ngẩng đầu lên, nhìn theo phía hắn chỉ.
Là Thập Bát.
Ở cửa vào nơi thí luyện, Thấp Bát cô nương trợn trắng hai mắt, treo trên đỉnh động, đôi chân đi giày lụa thêu lắc lư giữa không trung.
Nàng đã chết, nơi này không có gió, xem biên độ nàng lắc lư, kẻ giết nàng hẳn mới rời đi không lâu.
Nhưng khiến Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên biến sắc, là hung khí treo cổ nàng.
Là một dây liễu.
Lá như đao sắc, quanh thân tóe ánh đỏ, thỉnh thoảng có ngọn lửa lóe lên, tia lửa và máu cùng nhỏ xuống.
Gặp Quỷ.
Siết chết Thập Bát, cũng treo nàng lên đỉnh động, thế mà là thần binh Gặp Quỷ!