Sau hồi nghĩ ngợi, trấn tĩnh lại. Đến giảng đường, hôm nay đông 1 cách lạ thường, nhưng nhìn kĩ lại thì giảng đường chiếm số toàn là nữ sinh. Tuyết Nhi có chút ngạc nhiên nhưng dần chuyển thành lo lắng, nhưng suy đi nghĩ lại thì họ cũng không dám làm gì khi ở nơi đông thế này, nên cô cũng an tâm. Vờ như chưa có chuyện gì mà bước vào.
Cô cảm nhận rõ ánh mắt họ đang nhìn về phía cô, như đang soi mói phán xét. Tiếng ai đó dõng đến, to rõ dường như định sẳn câu nói đó dành cho cô.
_Âyyyyyyyyyy~ Thì ra phu nhân của chủ tịch cũng chỉ có thế thôi sao!
_Cũng chỉ là 1 nữ sinh xuất chúng hơn chúng ta ở đây thôi!!!!
Tuyết Nhi nhìn sang hướng phát ra âm thanh đó. Nhưng họ đã lãng đi, ánh mắt coi thường kèm sự ghen hờn!
"Rõ họ cũng chỉ là mê mụi anh ấy, nhưng sao lại như bạn gái của anh ta vậy..... Mình mệt quá, muốn mau chóng đi về!" Tuyết Nhi khó chịu "Rõ là.....Từ đầu không nên gần anh ấy, cứ như quả bom hẹn giờ vậy.....Cuối cùng cũng phát nổ, thật ngu xuẩn mà!"
Ngồi ở hàng ghế cuối cùng trên kia, dường như đã được bọn họ bày ở vị trí đó. Ánh mắt ai nấy đều đang dồn về phía kia, phán xét, soi mói. Tuyết Nhi ngẩn lên nhìn sơ qua, nhưng lại bị ánh bắt ghét bỏ kia làm cho ngộp thở,
...****************...
Gắng ngượng lắm mới chóng đỡ cho hết nữa ngày. Ai ai cũng lần ra cửa, Tuyết Nhi vừa đi được vài bước, đã bị vấp thứ gì đó mà ngã từ trên cao xuống. Cô đau đớn co người lại vì đau, bọn họ thấy vậy liền quanh quanh cô buông lời cay nghiệt khó nghe, hệt như 1 tội nhân đang bị tra xét.
Cô hoảng mà nhìn xung quanh chẵng thấy Nương đâu, bọn người kia sau khi không còn lời để nói. Dần chuyển qua bạo lực ngay trong giảng đường.
_Này, các em làm gì mà tụm đông ở kia thế!
Thấy giảng viên lên tiếng, bọn người kia dần khích vào che đi Tuyết Nhi đau đớn nằm dưới sàn.
_Chỉ là bọn em đang bàn về cuộc đi chơi thôi cô ạ!
Tuyết Nhi cố phản kháng nhưng 1 bàn tay đã bám chặc vào miệng cô, tay và chân đều bị khống chế. Lúc này cô cảm thấy tuyệt vọng, vì chẵng 1 ai giúp và không phản kháng được, sau khi giảng viên đi khá lâu, bọn người kia lại tiến đến và đóng xầm cửa lại.
Lúc này Tuyết Nhi đang cố chịu đựng nắm chặt đôi tay, như đang cầu nguyện gì đó, không phản kháng nữa. Trong số đó, có 1 người đã cầm kéo, định cắt đi mái tóc dài kia!
Đoàngggggg~
Tiếng tung cửa dữ dội bên ngoài đã thu hút sự chú ý của bọn người kia. Đột nhiên từ bên ngoài phá cửa xông vào, là những người mặt đồ đen, chưa nhìn kĩ đã có ai đó nhấn mạnh đầu cô xuống sàn. Máu từ mũi chảy ra, bọn người áo đen xông vào khiến cho bọn nữ sinh vô cùng khiếp hoảng.
_Tránh....Tránh....Tránh ra!!!!. Truyện Hài Hước
Nương lấp bấp, run run tiến vào cùng với những người áo đen. Trên mặt vẫn hiện sự lo lắng nhút nhát, nhưng lần này lại khác, cô ấy tiến vào cùng với bọn họ, có nghĩa là cô ấy đã gọi bọn họ họn.
Nương xông vào đám đông kia, nhưng lại bị đẩy mạnh ra, nhìn quanh không thấy Ngọc Lương. Nhưng lại thay thế bởi 1 người khác, nhìn thấy Tuyết Nhi nằm dưới sàn không thể phản kháng khiến cô run lên không đứng vững được.
Lúc cậu ta đứng dậy, tay giơ cao lên như muốn hành hung người. 1 số lại bỏ chạy nhưng lại bị bao vây bởi người áo đen kia, lúc này Ji-Hoon bước vào hiên ngang. Khí thế đó khiến ai nấy đều ngộp thở lo lắng và có chút hoảng sợ. Không ngờ rằng chuyện này lại đích thân anh đến!
_Anh Park sao...Sao anh lại đến....Đây!
Người cô ta run bần bật lên, nhưng vẫn ngượng cười hỏi.
Ji-Hoon chẵng đáp lời nào, chỉ nhìn cô ta 1 cái, cái ánh mắt chết người khiến ai ở đó đều sợ hãi huống chi cô ta chỉ là 1 nữ sinh.
_Ai cho cô gọi đích danh chủ tịch như thế, cô biến sang bên kia! Tránh ra!!!!
Thư ký Ha lớn tiếng trách móc, mở đường cho Ji-Hoon
Cho đến khi anh nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ nhắn kia đamg nằm ở dưới đất. Lúc này mặt anh tái nhợt đi nhưng vẫn còn phần nào nét hung hăng của mãnh thú. Cho đên khi dần thấy Tuyết Nhi, cô nằm dưới sàn, khuôn mặt đỏ ửng và máu khắp khuôn mặt kia.
Anh ta dường như đã tức giận nhưng vẫn kìm chế lại. Đưa mắt nhìn, anh thấy người cầm cái kéo kia, anh chỉ nhìn, mặt có chút biến sắc chỉ như thế cô gái kia đã run sợ đánh rơi cái kéo trước khí thế kia.
Lúc này chẵng màng thêm gì, anh ta lao tới ôm Tuyết Nhi vào lòng trong biết bao con mắt của các nữ sinh khác. Anh dùng tay nhẹ lau đi vết máu trên khuôn mặt, nhẹ nhàng chỉnh lại áo cho cô, và nhẹ nhàng bế cô lên trước hàng trăm con mắt.