Lục Vô Ưu biết nàng đang thắc mắc điều gì, hắn hạ thấp giọng giải thích: “Người luyện võ khi đạt đến cảnh giới cao, quá trình lão hóa sẽ chậm hơn người thường rất nhiều, vì thế…” Hắn có vẻ bất đắc dĩ: “Đây thực sự là cha mẹ ta.”
Vừa nói xong, hắn đã bị mẹ hắn kéo sang một bên.
Hai người thì thầm nói chuyện gì đó, Hạ Lan Từ chỉ lờ mờ nghe thấy vài câu đại loại như “Con chắc chắn chứ”, “Làm sao cưới được”, “Khai thật đi”.
Trước đó Lục Vô Ưu đã nói qua với nàng rằng cha mẹ hắn không câu nệ tiểu tiết, không quá chú trọng lễ nghĩa, nên Hạ Lan Từ cũng không quá bận tâm.
Thế là nàng chỉ đứng yên tại chỗ, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên thì lại bắt gặp ánh mắt của cha hắn.
Xét về tướng mạo, thực ra giữa Lục Vô Ưu và ông có vài nét tương tự nhau nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, ở ông có sự lạnh lùng và sắc bén rõ ràng. Dù khuôn mặt ông không biểu lộ cảm xúc nhưng vẫn toát ra sự rét lạnh như băng tuyết, phía sau ông còn đeo một thanh trường kiếm đen tuyền to lớn trông có vẻ nặng nề.
Hạ Lan Từ vừa chạm mắt với ông, cảm giác sợ hãi bủa vây lấy nàng, như thể chỉ cần nhìn thêm một chút nữa thì sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nàng lập tức dời ánh mắt đi, vô thức lùi về sau hai bước.
Như chưa được yên tâm, nàng lại lùi thêm vài bước nữa.
Nàng mơ hồ nhớ lại Lục Vô Ưu từng nói, Tiêu Nam Tuân có gì đáng sợ đâu, còn chưa dọa người bằng cha hắn.
Lúc đó, Hạ Lan Từ chỉ nghĩ rằng Lục Vô Ưu thuận miệng nói đùa để an ủi nàng, nhưng bây giờ xem ra.. có lẽ hắn không hề nói bừa.
Lúc này, Hạ Lan Từ chỉ mong Lục Vô Ưu nhanh chóng quay trở lại, nhưng hắn và mẹ hắn lại đang mải mê trò chuyện, nàng đứng yên bất động ở đó, cuối cùng không chịu nổi nữa mới nhích lại gần họ.
Khi vừa đến gần, nàng nghe thấy mẹ hắn hỏi: “Rốt cuộc người ta thích con ở điểm nào?”
Giọng điệu Lục Vô Ưu rất tùy ý: “Con trai của mẹ phong độ lịch thiệp thế này, người ta thích có gì là lạ?”
Mẹ hắn bĩu môi: “Nhưng ngoài cái mặt này ra thì con còn gì nữa đâu? Tính nết lười nhác lại còn nói nhiều, tính tình cũng chẳng ra gì… Đúng rồi, sao nàng ăn mặc giản dị thế? Có phải con không mua đủ y phục và trang sức cho nàng không?”
Lục Vô Ưu đáp: “Con đã mua rồi, nhưng nàng không thích… Hơn nữa, con trai của mẹ đâu có tệ như vậy, từ trên xuống dưới toàn là ưu điểm.”
Mẫu thân hắn hừ một tiếng: “Tào lao! Làm gì có cô nương nào không thích cái đẹp chứ! Hả? Con nói sao? Ưu điểm của con ở đâu? Sao mẹ không thấy?”
Lục Vô Ưu khẽ nhếch môi: “Có lẽ mẹ lớn tuổi rồi nên mắt yếu đi.”
Mẹ hắn nổi giận: “Mẹ con vẫn còn trẻ phơi phới đây nhé! Mỗi khi ra ngoài, người ta đều tưởng mẹ chỉ mới hơn hai mươi thôi!”
Bà bực bội một hồi rồi lại nói: “Làm gì có cô nương nào chịu đựng được cái miệng của con! Hay là con chưa bộc lộ bộ mặt thật của mình trước mặt người ta? Không được, mẹ phải đi hỏi mới được…”
Hạ Lan Từ thoáng giật mình, vội vã nhích người về chỗ cũ.
Mẹ của Lục Vô Ưu bước lại gần, trên khuôn mặt xinh đẹp của bà hiện rõ vẻ băn khoăn, dường như đang cân nhắc xem nên mở lời thế nào.
Nhưng khi bà tiến lại, bầu không khí lạnh lẽo xung quanh cha hắn lập tức dịu lại, Hạ Lan Từ mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng lưỡng lự không biết có nên mở lời nói gì trước hay không, nhưng giành nói trước bậc trưởng bối lại không hợp phép tắc. Trong lúc nàng còn chần chừ, mẹ hắn đã lên tiếng trước: “Con… thấy nó nói nhiều không?” Bà chỉ vào Lục Vô Ưu.
Hạ Lan Từ gật đầu.
Bà lại hỏi tiếp: “Có cảm thấy nó phiền không?”
Lục Vô Ưu không nhịn được xen vào: “Mẹ hỏi gì lạ lùng vậy?”
Hạ Lan Từ lại mỉm cười: “Dạ… mẹ đừng lo, con biết chàng ấy là người thế nào, con cũng thật lòng muốn gả cho chàng ấy.”
Nàng ngừng lại một chút rồi mới bổ sung thêm: “Thực ra chàng ấy có rất nhiều ưu điểm.”
Lục Vô Ưu khẽ cười, thậm chí còn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn mẹ mình.
Mẹ hắn sửng sốt hồi lâu mới vỗ vai Hạ Lan Từ, lắp bắp nói: “Cũng… cũng tốt.” Bà hắng giọng, như thể đã tìm lại được giọng nói của mình: “Ta vốn còn lo lắng…”
Lục Vô Ưu cao giọng: “Hửm?”
Bà lại hắng giọng lần nữa: “Không có gì, không có gì, thành thân rồi là tốt. Có phải nên phát bao lì xì không?”
Bà lục lọi trên người một hồi rồi lấy ra một phong bao lì xì đỏ to bằng bốn bàn tay.
Hạ Lan Từ: “…”
Lục Vô Ưu nói: “Mẹ nhét hai bức tranh năm mới vào đấy à?”
Mẹ hắn bĩu môi: “Bớt nói linh tinh đi, dù sao con cũng đâu thiếu bạc, đây là số tiền cha mẹ mang theo khi du ngoạn khắp nơi, rất có ý nghĩa đó. Haiz, đáng tiếc là Vị Linh không đi cùng…” Bà vừa lẩm bẩm vừa nhét tất cả vào tay Hạ Lan Từ.
Hạ Lan Từ chỉ cảm thấy phong bao lì xì trong tay nặng trĩu.
“À, đúng rồi, còn nữa…” Mẹ hắn dường như chợt nhớ ra điều gì, thân hình lướt nhanh về phía phòng ngủ.
Cuối cùng, Hạ Lan Từ cũng có thể quay đầu nhìn về phía Lục Vô Ưu.
Lục Vô Ưu đưa tay giúp nàng cầm bao lì xì, vừa định mở miệng nói thì nghe thấy một tiếng ho khan.
Là tiếng ho của cha hắn.
Lúc này Hạ Lan Từ mới nhận ra rằng từ nãy đến giờ cha hắn vẫn chưa nói một lời nào, nhưng nàng thật sự không dám nhìn thẳng vào ông.
Lục Vô Ưu bật cười nói: “Cha ta muốn chào hỏi nàng, nhưng có hơi ngại đấy.”
Hạ Lan Từ: …?
Đó là ngại sao?
Lục Vô Ưu nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, cha ta…”
Chưa nói hết câu, một giọng nam lạnh lẽo đã vang lên: “Cầm kiếm, theo ta ra ngoài luyện tập.”
Lục Vô Ưu khựng lại.
Hạ Lan Từ có thể cảm nhận rõ ràng được sự không tình nguyện của Lục Vô Ưu, nhưng hắn đã lập tức đặt phong bao lì xì trở lại tay nàng, nói: “Ta phải đi, có thể sẽ không quay lại ngay được đâu.”
Hạ Lan Từ: “…?”
Lục Vô Ưu không nói thêm lời nào, tiện tay cầm lấy thanh kiếm từ tay hộ vệ bên cạnh rồi theo cha hắn đi về phía hậu viện.
Dù vẻ mặt của hắn không quá đau khổ, nhưng Hạ Lan Từ vẫn nhìn thấy trong ánh mắt hắn một cảm giác như sắp đối mặt với tử vong.
Khi tiếng đao kiếm va chạm như trời long đất lở từ hậu viện vang lên, mẹ hắn cũng vừa lúc quay trở lại, trên tay cầm theo một chiếc hộp gỗ đen được chạm khắc tinh xảo. Bà mở hộp ra, bên trong là đủ loại trang sức châu báu sáng lấp lánh, có những món được mạ vàng, khảm ngọc trai, khảm lưu ly, còn có san hô, mã não…
Bà tươi cười nói: “Mấy món này ta đã cân nhắc rất nhiều mới chọn đó. Cha mẹ còn mang về rất nhiều, có đến tận mấy xe cơ.”
Bà còn tỏ ra hào phóng: “Con đi theo ta qua đây, xem xem con thích cái nào thì cứ việc lấy!”
Hạ Lan Từ đang cầm chiếc hộp, trong lòng đầy những suy nghĩ ngổn ngang. Quả nhiên, đây đúng là mẹ ruột của Lục Vô Ưu và Hoa Vị Linh.
Chỉ là, nghe những âm thanh đao kiếm va chạm vang dội vang lên từ hậu viện, Hạ Lan Từ bất giác thấy lo lắng hỏi: “Chàng ấy… đã bị cha gọi đi, không có chuyện gì chứ ạ?”
Mẫu thân của Lục Vô Ưu khoát tay: “Con yên tâm, chỉ là tập luyện chút thôi, rất bình thường, thường ngày nó không hay luyện võ đúng không?”
Hạ Lan Từ gian nan đáp lời: “Thực ra chàng ấy cũng có luyện.”
Chủ yếu là hắn hướng dẫn nàng luyện, còn bản thân Lục Vô Ưu thì không mấy siêng năng.
Mẹ hắn lại hừ một tiếng: “Đừng che giấu giúp nó, ta biết chắc nó lại suốt ngày đọc sách. Từ nhỏ đến lớn đều thế, muốn quản cũng chẳng quản nổi. Sách có gì hay đâu, còn không thú vị bằng mấy cuốn thoại bản ta đọc…”
Điều này thì Hạ Lan Từ không đồng tình.
Nàng ngập ngừng, nhỏ giọng nói: “Những sách chàng ấy đọc đều có ích cả.”
Mẹ hắn liếc mắt nhìn sang nàng, khiến nàng lập tức cảm thấy bất an. Nhưng không ngờ ngay sau đó lại thấy bà vỗ trán mình, nói: “Suýt nữa thì quên, con cũng là người đọc sách. Thôi được rồi, con thích nó là được, dù sao cũng không phải ta sống với nó cả đời.” Bà lại nở nụ cười, nụ cười rạng rỡ và ấm áp: “Nhà ta không câu nệ tiểu tiết, nếu con thấy không quen cứ nói với ta. Nghe nói con là tiểu thư khuê các, ta và Sát Sát… à ta và cha nó vốn định nghiêm túc một chút, giả vờ văn vẻ nho nhã nhưng thấy không hợp cho lắm…”
Hạ Lan Từ đến giờ đã biết Lục Vô Ưu rốt cuộc giống ai rồi.
“Thôi, không nhắc đến chuyện này nữa, đi nào, qua xem con muốn gì thì cứ lấy! Ta đã mua rất nhiều đồ mang về… Không biết khi nào Vị Linh mới đến, con bé này lúc nào cũng chậm chạp.”
Hạ Lan Từ thực ra không định lấy gì, nhưng không ngăn được sự nhiệt tình của mẹ hắn, cuối cùng đến khi vào gian phòng của mình, bên trong lẫn bên ngoài đều chất đầy những rương lớn nhỏ, bên trong chất đầy đủ mọi loại vật phẩm.
Từ chiếc nồi đồng to bằng chiếc trống Đăng Văn đến viên tinh thạch lấp lánh chỉ nhỏ bằng hạt gạo. Ngoài ra còn có những món mà Hạ Lan Từ chưa từng nghe tới, chẳng hạn như con gà gỗ cách một canh giờ sẽ gáy một lần, diều giấy có thể bay lên tận mây, hay chiếc hộp gỗ nhỏ bằng bàn tay nhưng khi nhìn qua các khe hở lại thấy được hàng trăm họa tiết biến đổi. Ngoài ra còn có kính viễn vọng giúp nhìn thấy cảnh vật từ xa một cách rõ ràng…
Hạ Lan Từ loay hoay với mấy món đồ cả buổi vẫn chưa hiểu hết công dụng thì Lục Vô Ưu đã quay trở lại.
Trông hắn vô cùng mệt mỏi.
Hạ Lan Từ giật mình, vội bước tới đỡ hắn: “Chàng vẫn ổn chứ?”
Lục Vô Ưu khẽ nhấc mí mắt lên, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, Hạ Lan Từ nhận ra y phục trên người hắn cũng đã ướt đẫm. Hắn không từ chối sự giúp đỡ của nàng, thậm chí còn chủ động dựa vào nàng, nói: “Không ổn lắm… nàng hôn ta một cái đi.”
Giọng hắn nghe hơi nghẹt mũi, âm thanh trầm trầm.
Hạ Lan Từ không biết nên cảm thán gia phong nhà hắn đặc biệt, hay cảm thán việc Lục Vô Ưu đến lúc này vẫn không quên tranh thủ gần gũi nàng.
Sau khi dở khóc dở cười một hồi, Hạ Lan Từ lấy khăn lau mồ hôi trên trán cho hắn, ngửa đầu hôn nhẹ lên môi hắn, sau đó dịu dàng nói: “Cha mẹ chàng thật sự rất đặc biệt.”
Lục Vô Ưu dường như vẫn chưa hài lòng, tựa đầu vào vai nàng nói: “Không đưa lưỡi vào thì sao gọi là hôn? Phu quân nàng mệt chết rồi đây…” Hắn vừa oán trách vừa nói tiếp: “Nhưng ít ra giờ ta không giống sơn tặc nữa rồi chứ? Chính Nghĩa Giáo ở quá xa nên ta không đưa nàng đến đó. Đợi hai ngày nữa có thời gian, ta sẽ đưa nàng tới Đình Kiếm Sơn Trang một chuyến, ít nhất để nàng hiểu thế nào là danh môn chính phái, nếu không ta cứ cảm giác nàng hiểu lầm ta.”
Hạ Lan Từ bật cười: “Được rồi, ta biết rồi.”
Lục Vô Ưu đứng dậy nói: “Ta đi thay quần áo. Nhưng đống đồ này đừng để đây nữa, ngày mai chúng ta phải đi rồi.”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao, chàng vừa mới…”
Lục Vô Ưu không chút do dự đáp: “Còn tiếp tục ở lại, cha ta sẽ ngày ngày giám sát ta luyện kiếm, ta đâu có rảnh rỗi như vậy. Gặp mặt một lần là đủ rồi. Ta đến Thanh Châu không chỉ để thăm nhà. Đất Thanh Châu trù phú, địa chủ thân sĩ cũng nhiều, thuế khóa mỗi năm thu vào nhìn thì không ít nhưng thực ra vẫn tồn đọng vấn đề rất lớn. Việc thực hiện chính sách mới dự định sẽ bắt đầu từ Thanh Châu, cho nên ta đến trước để xem xét…”
Hạ Lan Từ hào hứng: “Ta cũng đã xem qua sổ sách của Thanh Châu năm ngoái…”
Lục Vô Ưu nói: “Đừng bận tâm việc này, nàng cứ lo thi Hội trước đã.”
Hạ Lan Từ tiu nghỉu đáp lời: “Ồ.”
Lục Vô Ưu quay đầu lại nhìn gương mặt có vẻ thất vọng của nàng, đang định trêu chọc vài câu, nhưng giọng nói đầy phấn khởi của mẹ hắn đã từ bên ngoài vang đến.
“Đã lâu rồi ta không nấu ăn! Hiếm khi Vô Ưu đưa vợ về nhà, ta muốn tự tay xuống bếp trổ tài. Sát Sát, chàng thấy sao?”
Ngay sau đó là tiếng đáp không chút do dự của cha hắn: “Được.”
Vẻ mặt Lục Vô Ưu lập tức biến sắc.
Hạ Lan Từ cũng nhớ lại lời hắn từng kể trước đó…
Lục Vô Ưu còn chưa kịp thay y phục đã lập tức kéo tay Hạ Lan Từ đứng dậy, quyết định dứt khoát: “Không đợi đến mai nữa, chúng ta đi ngay bây giờ.”