• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Vô Ưu thản nhiên nói: “Đêm khuya ai cũng ở trong phòng không ra ngoài, muội chạy lung tung làm gì. Thấy thì thôi, còn đến tìm ta nói bậy.”

Hoa Vị Linh không nhịn được nói: “Nhưng, huynh có chắc tẩu tẩu, hình như tẩu ấy…” Nàng ấy muốn nói lại thôi: “Chẳng lẽ hai người thật sự là do lệnh của cha mẹ, lời của mai mối sao? Người ta không vui, huynh không thể miễn cưỡng…”

Lục Vô Ưu cảm thấy giải thích cũng không rõ, bèn nói thẳng: “Muội đừng suy nghĩ lung tung nữa, tẩu tẩu muội mấy ngày trước còn chủ động hôn ta đấy.”

Hoa Vị Linh kinh ngạc nói: “Thật hay giả?”

Lục Vô Ưu cười nhẹ một tiếng nói: “Ta lừa muội làm gì?” Trước khi ra cửa, hắn lại dặn dò: “Muội đến đây không có việc gì thì có thể đọc sách, tẩu tẩu muội đọc sách cũng không tệ, có thể dạy muội. Lúc dùng võ công tốt nhất đừng để bị nhiều người nhìn thấy. Người muội cứu ta đã bảo người trông chừng, nếu có động tĩnh gì thì nhất định phải chờ ta về. Nếu y quấy rầy muội, muội không cần để ý.”

Hoa Vị Linh không mấy tin tưởng, vì vậy đã đi hỏi Hạ Lan Từ.

Nàng ấy cảm thấy tẩu tẩu mình thoạt nhìn đặc biệt cao quý, không giống người sẽ chủ động.

Hạ Lan Từ nhìn ánh mắt đầy tò mò của nàng ấy, trong lòng rất hy vọng Lục Vô Ưu có thể kiềm chế một chút, đành bất đắc dĩ nói: “Gần như vậy đi… Muội có muốn đọc sách không? Ở chỗ ta cũng có không ít sách.”

“Không phải miễn cưỡng là được.” Hoa Vị Linh thở phào nhẹ nhõm, sau đó hai mắt lập tức sáng lên: “Tẩu tẩu, chỗ của tẩu có thoại bản không?”

Hạ Lan Từ nói: “Cái này… thật sự không có.”

Thư phòng của cha nàng không có những thứ này, ở Thanh Châu cũng chỉ đọc Tứ Thư Ngũ Kinh, đọc sách sử, xem điển tịch, nhiều nhất là đọc chút thơ văn.

Nhưng nàng do dự nói: “Nếu muội thật sự muốn xem, ta gọi người đi mua cho muội.”

Hoa Vị Linh cười lên lộ ra hai lúm đồng tiền: “Không sao, cái khác muội cũng xem, muội đi dạo quanh thư phòng của hai người một chút…”

Đang nói thì Thanh Diệp ho khẽ một tiếng, bước tới nói: “Phu nhân, người đó tỉnh lại rồi.”

Hôm qua, người đó bị Lục Vô Ưu giẫm lên cổ tay, tức đến hộc máu, sau đó lại ngất đi, vẫn là Hoa Vị Linh thấy người đáng thương nên đã chăm sóc một hồi, cuối cùng chuyển người nọ đến phòng phụ.

Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đợi chàng ấy trở về trước đã.”

Hoa Vị Linh tự nhận trách nhiệm: “Hay là để muội đi xem sao?”

Hạ Lan Từ nhìn nàng ấy, trong lòng đột nhiên có một chút lo lắng không cần thiết.

“… Thôi, ta sẽ đi cùng muội.”

Tuy người đó ở trong phòng phụ, nhưng xung quanh vẫn do những người thân tín của Lục Vô Ưu trông coi.

Sau khi y tỉnh lại, thật sự không còn đường đột như đêm qua, nửa ngồi dựa vào giường, bởi vì đã thay một bộ quần áo mới nên trông y không còn thảm hại như đêm qua nữa, rất khách khí lễ độ, dáng vẻ cũng văn nhã, nhìn kỹ thì tướng mạo cũng không tệ lắm, chỉ là do bản thân bị thương nặng, lại mất máu quá nhiều mà khuôn mặt có phần tái nhợt, khí sắc khó coi, đôi môi khô nứt, mang theo đôi chút tiều tụy không dễ nhìn.

“Trước đây… là do tại hạ nhất thời nóng lòng nên đã mạo phạm đến phu nhân.” Y có vẻ rất áy náy cúi đầu, giọng nói vẫn trong trẻo và lạnh lùng như trước: “Còn chưa cảm tạ ơn cứu mạng của các vị. Chỉ là, hình như ta không nhớ được những chuyện trước đây…”

Hạ Lan Từ thuận thế hỏi: “Ngươi thật sự không nhớ gì cả sao?”

Y gật đầu.

“Nhưng dường như tại hạ biết chữ, có thể viết, có thể tính, làm một người quản lý sổ sách chắc là được. Không biết quý phủ có thể tạm thời thu lưu tại hạ một thời gian không?”

Hạ Lan Từ cũng rất khách khí nói: “Trong phủ không thiếu người quản lý thu chi, công tử không cần khách khí như thế, cứ tạm thời ở lại, chờ vết thương lành hẳn rồi tính tiếp.”

Người nọ lại gật đầu nói: “Vậy thì đa tạ phu nhân, sau này nếu tại hạ có thể nhớ lại chuyện cũ, nhất định sẽ báo đáp.” Khi nói chuyện, y lại nhìn về phía Hoa Vị Linh: “Cũng cảm tạ vị cô nương này đã cứu mạng, không biết có thể hỏi cao danh quý tánh của cô nương không, sau này tại hạ cũng…”

Hoa Vị Linh nói: “Ồ, ta tên là Hoa Vị Linh.”

Hạ Lan Từ: “…?”

Sao muội lại nói ra dễ dàng như vậy.

Người nọ lập tức nở nụ cười, khuôn mặt tái nhợt cũng thêm vài phần khí sắc: “Hóa ra là Hoa cô nương.”

Hạ Lan Từ bắt đầu hiểu được loại lo lắng của Lục Vô Ưu rồi.

Sau khi ra khỏi phòng, Hạ Lan Từ nghiêm túc nói với Hoa Vị Linh: “Vị công tử này lai lịch không rõ, trước đây còn bị người ta truy sát, không biết là có thân phận gì, bây giờ mất trí nhớ cũng không hẳn là thật, tốt nhất đừng tiết lộ quá nhiều, để tránh sau này y…”

Hoa Vị Linh tò mò hỏi: “Sau này thế nào?”

“… Lấy oán báo ân, liên lụy đến muội.”

Hoa Vị Linh nói: “Không sao đâu, dù sao y cũng không đánh lại muội.”

Hạ Lan Từ tiếp tục kiên nhẫn khuyên nhủ: “Vậy nếu y hạ dược, hạ độc, dùng những chiêu trò mờ ám…”

Hoa Vị Linh lại bắt đầu cười nói: “Tẩu tẩu không biết rồi! Muội còn chống độc giỏi hơn ca ca nữa! Ài, ai bảo huynh ấy bỏ ra ngoài học sớm vậy chứ, nếu ở nhà thêm vài năm, nói không chừng độc thuật còn giỏi hơn muội. Nhưng ca ca không thích dùng những độc dược này, cảm thấy chúng đều là những thủ đoạn không chính đáng, không thú vị bằng mưu lược quang minh chính đại… Tẩu tẩu, tẩu xem ca ca muội thật sự rất chính trực, tẩu có muốn cân nhắc thích huynh ấy một chút không?”

Hạ Lan Từ cũng rất thán phục cách chuyển đề tài của nàng ấy.

***

Lục Vô Ưu được thăng chức làm Hữu Trung Duẫn của Chiêm sự phủ, cùng với mấy đồng liêu của Hàn Lâm Viện đi đến Điện Văn Hoa chuẩn bị cho thuyết giảng hàng ngày, mọi người đều hân hoan vui mừng.

Khi còn trẻ Thánh thượng rất chăm chỉ mở các buổi thuyết giảng về kinh sử, kinh sử là buổi giảng mà các văn võ bá quan đều tham gia, diễn ra hai lần mỗi tháng, quy mô rất lớn, nghỉ ngơi vào hè nóng và đông rét, còn giảng dạy hàng ngày thì tự do hơn nhiều, cơ bản chỉ giảng cho Đế Vương, những khi chăm chỉ nhất thì gần như mỗi ngày đều mở, giảng giải cho Đế Vương về những nhà Nho kinh điển — đây là một con đường nhanh chóng để tạo quan hệ tốt với Thánh thượng, cũng là con đường tắt để thăng tiến.

Hiện nay, các Nội các Phụ thần năm đó phần lớn đều từng làm quan Nhật Giảng cho Thánh thượng.

Nhưng những năm gần đây sức khỏe của Thánh thượng không tốt, giảng dạy cơ bản cũng tạm dừng, chỉ thỉnh thoảng một hai tháng mới mở, trong Hàn Lâm Viện sớm đã có bất mãn.

Bây giờ mở lại, còn giảng kinh thư cho các Hoàng tử, nhất thời tất cả mọi người đều hứng khởi.

Tất nhiên, điều đáng mừng nhất là, ban đầu Thánh thượng chỉ định giảng kinh cho Nhị Hoàng tử, nhưng không biết tại sao Đại Hoàng tử lại biết được, lập tức cũng muốn tới nghe cùng, hắn vừa nói vậy thì Tam Hoàng tử và mấy vị tiểu Hoàng tử nhỏ tuổi hơn cũng đều bị mẫu phi đưa tới.

Hiện giờ trong Điện Văn Hoa, người ngồi trên sảnh đường đều là các Hoàng tử, ai mà không phấn khởi cho được.

Tuy nói danh nghĩa của quan Nhật Giảng không lớn — nhưng nếu mặt dày một chút thì sau này cũng có thể nói mình là thầy của Đế Vương.

Đồng liêu bên cạnh Lục Vô Ưu lo lắng hỏi hắn: “Tễ An, ngươi xem quan phục của ta mặc có chỉnh tề chưa? Cổ áo có lệch không, sáng nay thức dậy ta cứ cảm thấy không được gọn gàng, không yên tâm lắm…”

Về phần các đồng liêu khác thì đang dùng ánh mắt như lựa cải trắng để nhìn các Hoàng tử phía dưới.

Lục Vô Ưu khẽ liếc nhìn qua, trông thấy Tiêu Nam Tuân đang nhìn hắn với vẻ âm u, Đại Hoàng tử Tiêu Nam Bạc bên cạnh lại trái ngược hoàn toàn, vẻ mặt cười rất hòa nhã, còn gật đầu với Lục Vô Ưu, mấy tiểu Hoàng tử còn lại đều ngồi nghiêm chỉnh, căng thẳng hồi hộp.

Để phòng ngừa bọn họ nói bậy làm loạn buổi giảng, ba vị Nội các Phụ thần như Lữ đại nhân cùng mấy vị quan văn khác cũng ngồi bên cạnh.

Bài giảng đã sớm được trình lên cho Nội các xét duyệt, Lục Vô Ưu lật qua lật lại, chuẩn bị bắt đầu ứng phó với những rắc rối hôm nay.

***

Hạ Lan Từ đợi Lục Vô Ưu hạ triều về nhà, nàng nhớ hôm nay hình như hắn đi giảng dạy nên hỏi thêm vài câu.

Lục Vô Ưu vừa cởi quan phục vừa nói: “… Ngoài việc Tiêu Nam Tuân cứ luôn bới móc thì còn lại đều ổn.”

Hạ Lan Từ lập tức lo lắng hỏi: “Chàng không sao chứ?”

Lục Vô Ưu bình thản nói: “Hắn muốn cùng ta so tài kinh sử, cũng quá ngây thơ rồi. Nhưng cuối cùng ta vẫn cảm thấy Đại Hoàng tử muốn lôi kéo ta về phe hắn.”

Hạ Lan Từ nói: “… Vậy chàng có cân nhắc không?”

Lục Vô Ưu nhanh chóng thay một bộ thường phục thoải mái hơn, nói: “Để nói sau đi, dính vào thật sự rất phiền phức… Đúng rồi, người kia có hành động gì bất thường không?”

Hạ Lan Từ đáp: “Không có, y vẫn nằm trên giường… rất ngoan ngoãn.”

Lục Vô Ưu bất giác cười một tiếng, nghe thấy hai chữ “ngoan ngoãn”, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh Hạ Lan Từ không chút kháng cự, ánh mắt cụp xuống.

Hạ Lan Từ không hiểu chuyện gì, chỉ cảm thấy hắn đột nhiên cười đến có chút kỳ lạ.

Sau khi ăn xong, Hoa Vị Linh mới nhớ đến một chuyện, từ trong người lấy ra một tờ giấy nhăn nheo.

“Lễ vật đó muội chưa động đến, hai người có muốn xem không? Muội cực khổ vất vả lắm mới áp tải được đến đây, muội còn có một danh sách quà tặng, chắc là không thiếu gì đâu…”

Ba người nhân tiện đi đến kho, nơi đặt mấy cái rương hôm trước.

Mấy cái rương đặt ngổn ngang, nửa đen nửa đỏ.

Mở ra, trong các rương đỏ bày đầy vàng bạc châu báu, trang sức ngọc ngà, còn có một số chai lọ và dụng cụ kỳ lạ, trong mấy rương đen chứa mấy bộ sách, một ít dụng cụ cổ xưa trông cũng đã lâu đời, cùng vài loại dược liệu quý hiếm.

Cuối cùng còn có một cái rương đỏ nhỏ hơn, mở ra thì bên trong cũng đặt mấy quyển sách và một số dụng cụ. 

Hạ Lan Từ vừa nhìn thấy bìa sách đã sinh ra cảm giác không lành, lại nhìn thấy một vật như một cây gậy dài làm bằng ngọc, hai má nàng đột nhiên đỏ bừng, ngoài ra còn có một số thứ không đứng đắn như chuỗi hạt, dây thừng, chuông nhỏ.

Vẻ mặt Lục Vô Ưu bình tĩnh ngồi xổm xuống, lấy sách ra lật xem. 

Hạ Lan Từ mơ hồ nhìn thấy những tranh vẽ quen thuộc từ những trang sách lật vụt qua, không khỏi lùi lại một bước.

Hoa Vị Linh kêu lên một tiếng: “… Muội không biết bọn họ lại để mấy thứ này!”

Lục Vô Ưu nói: “Muội có thể ra ngoài trước, còn lại ta sẽ kiểm tra đối chiếu.”

Hoa Vị Linh đáp: “Ồ.” 

Sau đó nhanh chóng chuồn mất, còn tri kỷ đóng cửa lại cho họ.

Hạ Lan Từ không biết mình có nên trốn luôn không, nàng dịch sang bên cửa từng bước một, thấy Lục Vô Ưu ngẩng đầu nhìn mình, nàng lập tức đứng yên, cố giữ bình tĩnh nói: “… Ta ra ngoài luyện tập trước.”

Lục Vô Ưu nói: “Gấp cái gì? Không qua đây xem cùng ta à?”

Hạ Lan Từ nói: “… Chàng tự xem là được rồi!”

Lục Vô Ưu dường như hoàn toàn không nhận ra sự xấu hổ của nàng: “Dù sao cũng là lễ vật tặng hai chúng ta, nàng cũng nên kiểm kê, không phải còn phải ghi vào sổ nhỏ của nàng sao.”

Hạ Lan Từ nói: “Để những người khác kiểm kê là được rồi!”

Lục Vô Ưu nhìn nàng một lúc, không nhịn được quay đầu cười lên: “Nên làm đều đã làm rồi, sao nàng còn dễ ngại ngùng như vậy.”

Hạ Lan Từ lập tức cảm thấy mặt mình hơi nóng bừng: “Ta không phải…” Nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng với tâm lý của một tiểu thư khuê các mười mấy năm, nàng vẫn rất khó vượt qua: “… Không phải, không nhớ rõ lắm.”

Lục Vô Ưu xoay người lại lần nữa, nhìn nàng bằng ánh mắt đặc biệt trong veo: “Vậy nàng còn nhớ rõ cuối cùng là mình đau hay không đau không?”

Hạ Lan Từ vừa nghĩ đến hắn đang hỏi về chuyện gì, mặt nàng đã bắt đầu đỏ bừng mất kiểm soát.

Vậy mà ngữ khí của Lục Vô Ưu vẫn bình thản, vẻ mặt như thường, cứ như đang hỏi nàng đứt tay có đau hay không.

Nàng ấp úng một lát mới nói: “Ta thật sự không nhớ rõ, đã là chuyện lâu vậy rồi.”

Lục Vô Ưu đứng lên, Hạ Lan Từ mất khống chế nắm chặt đầu ngón tay, còn hắn thì từ từ dời tầm mắt, nói giống như không có việc gì: “Thật ra ta cũng không nhớ rõ, chỉ mơ hồ nhớ… lúc đó hình như nàng rất khó chịu.” Hắn dừng lại một chút, nhưng giọng điệu vẫn như trước, như thể đang thảo luận với nàng về một việc rất bình thường, không chứa bất kỳ sự trêu đùa khiếm nhã nào: “Nàng liên tục nói ‘đau’, ‘không muốn nữa’ và những từ tương tự, khi ta ôm lấy eo nàng, nàng còn lùi về sau, bị ta kéo lại tiếp tục thì nàng cứ khóc suốt, trên vai ta đều là nước mắt của nàng, khiến ta rất không nỡ.”

Hạ Lan Từ càng nghe càng đỏ mặt, không nhịn được nói: “Thế mà chàng còn nói là không nhớ rõ!?”

Lục Vô Ưu nói: “Thật sự là… không nhớ rõ lắm. Ta từng nói với nàng trí nhớ ta rất tốt, không chỉ những sách đã đọc qua, những chuyện đã xảy ra, mà ngay cả những chi tiết bình thường đều nhớ rất rõ ràng, cho nên đêm đó…”

Hạ Lan Từ cảm thấy cuộc đối thoại này của họ không thể tiếp tục nữa.

Nàng nhanh chóng kéo cửa nhà kho, nói một câu “Ta còn có việc” rồi bỏ chạy như bay.

Chỉ còn lại Lục Vô Ưu đứng nguyên tại chỗ, tay vẫn cầm quyển sách nhỏ vừa rồi cười thầm một tiếng.

***

Người mà Hoa Vị Linh cứu về cơ thể hồi phục rất nhanh, có lẽ do trước đây trên đường bị xóc nảy, miệng vết thương liên tục nứt ra, lại thêm không được chăm sóc tốt nên mới trì trệ không lành, đến đây dưỡng thương vài ngày đã có thể xuống giường, đoán chừng là thấy thủ vệ đứng ngoài cửa nên vẫn không dám ra ngoài.

Hạ Lan Từ thấy y biết chữ, bèn chọn vài quyển điển tịch khá dễ hiểu rồi cho người mang đến cho y, mọi việc cũng bình an vô sự. 

Chỉ là Hoa Vị Linh ở trong phủ mấy ngày đã chán, nên nóng lòng muốn kéo Hạ Lan Từ ra ngoài.

“Muội chưa từng đi dạo Kinh thành, tẩu dẫn muội ra ngoài đi dạo được không?”

Hạ Lan Từ muốn nói với nàng ấy, dù mình đã lấy chồng thì bên ngoài Lục phủ vẫn có không ít người theo dõi, ra ngoài nói không chừng sẽ bị bám theo, còn bị nhìn chằm chằm, vô cùng bất tiện, nhưng lại không thể lay chuyển được Hoa Vị Linh muốn đi, nên cuối cùng vẫn thu xếp ra ngoài cùng nàng ấy.

Chỉ là khi nàng đội mũ có màn che ở cửa, Hoa Vị Linh lại hỏi: “Sao tẩu tẩu phải đội cái này vậy?”

Hạ Lan Từ nói: “Vì nếu bị người khác nhìn thấy mặt, sẽ rước lấy rất nhiều rắc rối.”

Hoa Vị Linh tiếp tục hỏi: “Rắc rối gì?”

Hạ Lan Từ nói: “Ví dụ như bị trêu ghẹo, bị gây sự hay bị người khác cố ý tiếp cận, tóm lại sẽ có người có ý đồ gây rối…”

Hoa Vị Linh nói: “Ồ… Tẩu tẩu yên tâm! Có muội ở đây! Ai dám gây rắc rối cho tẩu.” Nàng ấy nắm chặt tay nói: “Muội đánh hắn.”

Hạ Lan Từ: “…”

Đơn giản và thô bạo thật, nàng do dự một chút rồi nói tiếp: “Võ công của muội thật sự lợi hại lắm sao? So với ca ca muội thì thế nào?”

Hoa Vị Linh sờ sờ đầu mũi, cười nói: “Nếu ca ca tiếp tục luyện võ thì nhất định giỏi hơn muội nhiều, nhưng hiện giờ huynh ấy cũng rất lợi hại, tẩu xem huynh ấy còn có thời gian đọc nhiều sách như vậy, ca ca nói tẩu cũng thích đọc sách, tẩu thật sự không cân nhắc một chút…”

Hạ Lan Từ cảm thấy có lẽ không thể nghe được mấy câu nói thật từ miệng Lục Vô Ưu, nàng mang theo chút tâm tư riêng mà hỏi: “… Vậy luyện đến trình độ như hai người thì cần bao lâu? Ta có thể làm được không?”

Hoa Vị Linh sửng sốt một chút mới nói: “À… Muội không rõ lắm, nhưng nếu tẩu muốn học, muội có thể dạy tẩu!”

***

Lục Vô Ưu ăn xong bữa tối, hôm nay hắn đang định hướng dẫn kiếm pháp, đến nơi thì phát hiện đã có người cướp mất việc của mình.

Hoa Vị Linh líu ríu nhảy nhót không ngừng, còn lấy kiếm của mình đưa cho Hạ Lan Từ dùng, dùng cả tay và chân để diễn giải cho nàng xem, mái tóc dài buộc bằng dải băng tím sau đầu nhẹ nhàng vung vẩy theo từng động tác, đôi mắt linh hoạt cũng chớp chớp không ngừng.

Lục Vô Ưu: “…”

Thấy hắn đến, Hạ Lan Từ nói: “Lục… Chàng đến rồi.”

Lục Vô Ưu tiến lại gần hai người, từ từ mỉm cười nói: “Xem ra ta thật là thừa thãi.”

Hoa Vị Linh còn đang nâng cánh tay của Hạ Lan Từ, nghe giọng điệu của hắn thì nhanh miệng nói: “Ca, huynh cũng dễ ghen tuông quá đó! Cha còn không so đo như huynh đâu.”

Lục Vô Ưu: “…?”

Hạ Lan Từ: “…?”

Hoa Vị Linh thấy hai người đều ngẩn người ra, cũng sững sờ theo: “Sao vậy?”

Vẻ mặt Lục Vô Ưu rất kỳ quái: “Muội còn nói bậy, ta sẽ tìm người đưa muội về nhà.”

Hoa Vị Linh im lặng: “… Muội đi đọc sách mới mua, hai người cứ tiếp tục.”

Hạ Lan Từ cân nhắc rồi nói: “Thái độ của chàng đối với muội ấy hình như không được tốt lắm.”

Lục Vô Ưu nói: “Đã tốt lắm rồi, tốt hơn so với cách nàng đối xử với huynh trưởng mình một chút.”

Hạ Lan Từ hơi ngẫm nghĩ lại, hình như đúng vậy thật, thật ra ca ca đối xử với nàng rất tốt, lúc nhỏ có thứ gì ngon hay chơi vui đều nghĩ đến nàng. Hạ Lan Từ đang nghĩ mình có nên đối xử với huynh ấy tốt hơn chút không.

Lục Vô Ưu đã bước lại gần, tiếp tục động tác của Hoa Vị Linh, đỡ lấy cánh tay nàng, thấp giọng bảo: “… Hai người đã luyện đến đâu rồi?”

Buổi tối, Hạ Lan Từ đổ mồ hôi đầm đìa đi tắm, Lục Vô Ưu mới phát hiện trên bàn trang điểm của nàng có nhiều thứ linh tinh và một cái hộp lớn.

Hạ Lan Từ cuộn mái tóc dài lại, nói: “Là ban ngày Vị Linh dẫn ta đi mua.”

Trước đây nàng chỉ nhìn thấy Hoa Vị Linh trông như đang chạy nạn, không ngờ nàng ấy không hổ là muội muội của Lục Vô Ưu, kéo Hạ Lan Từ đi dạo từ cửa hàng son phấn, trang sức đến quần áo, trên tay Thanh Diệp và Sương Chi đều ôm đầy đồ, nàng ấy còn chưa thỏa mãn mà muốn đi dạo hiệu sách nữa.

Hơn nữa, nàng ấy không chỉ mua cho mình mà còn mua cho Hạ Lan Từ, thấy trang sức nào đẹp đều thử lên đầu nàng một chút, sau đó cảm thán “Ai, thật là đẹp mắt”, như ý mà trả tiền.

Đến cửa hàng may mặc cũng muốn kéo nàng mặc thử, thử một mạch ba bộ, mắt còn sáng rỡ muốn nàng thử tiếp.

Hạ Lan Từ chưa từng thử đi dạo phố cường độ cao như vậy, thể lực thực sự không theo kịp, cuối cùng vẫn là Hoa Vị Linh đỡ bả vai nàng, truyền một luồng khí nóng không biết là gì qua, làm nàng bất ngờ lại có sức lực.

Lục Vô Ưu dùng ngón tay chạm vào chiếc hộp trang sức được chế tác tinh xảo, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: “… Nàng đã gọi muội ấy là Vị Linh rồi?”

Hạ Lan Từ đáp: “Không thì gọi muội ấy là gì?”

Lục Vô Ưu nói: “Vậy nàng gọi ta là gì?”

Hạ Lan Từ trả lời theo thói quen: “Lục…” Sau đó chợt im bặt: “Vậy chàng muốn ta gọi chàng là gì?”

Lục Vô Ưu nhướng mày nói: “Nàng không thể có chút suy nghĩ riêng của mình sao?”

Hạ Lan Từ đáp: “Ta gọi Lục đại nhân là thuận miệng nhất.”

Dù sao cũng đã gọi lâu vậy rồi.

Lục Vô Ưu không tỏ ra khó chịu, lại dùng tay mở hộp son, ngón tay chạm vào màu son, nhẹ nhàng chấm lên, sau đó đưa tay bôi lên môi Hạ Lan Từ.

Môi nàng vốn đã hồng nhạt, bôi thêm son lại càng rực rỡ.

Hạ Lan Từ dừng động tác cuộn tóc lại, cảm giác có điều gì đó nên ngẩng đầu lên với ánh mắt chất chứa ánh sáng rực rỡ kín đáo, trên môi nàng có một mùi hoa thoang thoảng của son. Lục Vô Ưu cúi người xuống, một tay đỡ lấy cổ nàng, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc dài ẩm ướt, tạo ra chút nhiệt làm hơi ẩm trong từng sợi từ từ bốc hơi, cùng lúc đó, hắn cúi xuống hôn lên môi nàng, hôn sạch một ít son đã lem ra ngoài, rồi từ từ mở đôi môi nàng ra….

Hạ Lan Từ vốn ít khi dùng son phấn, đây là lần đầu tiên nàng cẩn thận nếm thử mùi vị của son môi, cảm thấy có chút ngọt ngào xen lẫn vị chát.

Lục Vô Ưu cứ hôn mãi, sau đó đẩy ngã nàng lên bàn trang điểm, đợi đến khi cả hai đều thở dốc hắn mới buông ra, ghé sát vào tai nàng nói: “Hạ Lan tiểu thư, ta thấy nếu nàng không ngại thì gọi thêm vài câu ‘Lục đại nhân’ nữa đi.”

Cổ và má Hạ Lan Từ đều nhiễm sắc hồng nhạt, đôi môi im lặng mấp máy, ngón tay nàng còn nắm chặt cổ áo của Lục Vô Ưu, nói: “… Chàng không sợ son môi có độc sao.”

Nước hoa phượng tiên vốn có độc.

Lục Vô Ưu cười nhẹ một tiếng: “Đó không phải là… chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu sao?”

Hạ Lan Từ không khỏi cảm thấy dường như hắn đã xảy ra chút thay đổi nhỏ so với Lục Vô Ưu ban đầu, nàng khẽ nghiêng đầu, có hơi mê man nói: “Lục Vô Ưu, trước đây chàng không giống thế này.”

Lục Vô Ưu dường như cũng tỉnh táo lại, cúi đầu suy nghĩ: “Ta cũng cảm thấy trước đây ta không như vậy, nhưng mà…”

Hạ Lan Từ nói: “… Vậy nên chàng có muốn điều chỉnh lại hành vi và lời nói của mình một chút không?”

Lục Vô Ưu hơi suy tư: “Nhưng… hình như vẫn rất vui vẻ.”

“…”

Hạ Lan Từ nói: “… Chàng xuống khỏi người ta đi, chân ta đều bị chàng đè đến tê rần rồi.”

Nhưng mà vài ngày sau, Lục Vô Ưu không còn nhàn rỗi như vậy nữa.

Trước kia buổi tối hắn vô cùng rảnh rỗi, không phải đọc sách thì cũng là nghiên cứu lịch sử, quá lắm là đi xã giao với đồng liêu về muộn chút thôi, vẫn còn thời gian mang về cho Hạ Lan Từ ít điểm tâm.

Nhưng mấy ngày gần đây, Hạ Lan Từ đều thấy hắn miệt mài viết lách trong thư phòng, không biết đang viết gì.

Đến nỗi người bình thường ít vào thư phòng hắn như Hạ Lan Từ cũng không nhịn được phải đến hỏi: “Chàng đang viết gì vậy?”

Lục Vô Ưu tiếp tục viết không ngừng, không ngẩng đầu lên mà nói: “Mắng người.” Sau đó hắn chỉ vào một chồng tấu chương trên bàn rồi nói tiếp: “Đây là mắng ta, ta tìm đồng liêu ở Thông Chính Ti sao chép lại bản gốc. Nàng thấy hứng thú có thể nhìn xem, mắng chửi không có trình độ gì.”

Hạ Lan Từ lập tức hiểu ra: “Là tấu chương buộc tội sao?”

Lục Vô Ưu gật đầu đáp “Ừ” một tiếng, nói một cách thờ ơ: “Trước đây ta biên soạn sử, không có gì để bắt bẻ, nhưng sau thuyết giảng thì khác, từng chữ từng câu đều bị người ta bắt bẻ gây khó dễ, huống chi Tiêu Nam Tuân còn cố ý làm khó ta, xuyên tạc vô lý.”

Hạ Lan Từ không khỏi lo lắng: “Chàng… không sao chứ?”

Lục Vô Ưu hoạt động cổ tay cầm bút một chút: “Chuyện nhỏ, ta giỏi nhất là mắng người.” Hắn lại chỉ một chồng tấu chương khác rồi nói: “Nàng muốn nhìn xem ta mắng thế nào không? Cam đoan một câu thô tục cũng không có, mắng đến chúng chỉ muốn về nhà tìm mẹ để khóc lóc kể lể.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK