Nói xong, hắn quay đầu định rời đi.
Không hiểu vì sao, Hạ Lan Từ lại cảm thấy Lục Vô Ưu lúc này trông như vừa uống thuốc đắng, than thở hỏi nàng có mang theo đường không.
May mắn tay áo của hắn cách nàng không xa, Hạ Lan Từ nắm lấy kéo lại, nói: “Đừng nói được nửa chừng rồi bỏ đi, nếu chàng muốn ta quản chàng, ta… ta sẽ cố gắng xem sao.” Nàng chần chờ: “Chỉ là bình thường không ai thích bị quản mà, chàng thật sự chắc chắn?”
Lấy bản thân mình để suy ra người khác, Hạ Lan Từ cảm thấy có người nào lại thích bị quản tay quản chân chứ.
Hơn nữa, Lục Vô Ưu nhìn qua lại có vẻ cực kỳ… vô pháp vô thiên.
Lục Vô Ưu thì không nhịn được nghĩ thầm, đây là vấn đề cố gắng hay không à?
Hắn suýt nữa bị nàng chọc tức đến bật cười, khi quay đầu lại nhìn, thiếu nữ vẫn mở to đôi mắt linh động và thấu hiểu nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc và hết sức chân thành, làm cho trong phút chốc hắn có chút không thốt được nên lời.
Vì thế, Lục Vô Ưu lại tâm bình khí hòa nói: “Chắc chắn, mọi thứ nàng đều có thể quản, giống như…” Hắn thử nêu ví dụ: “Nói ta không đứng đắn như lần trước vậy.”
Hạ Lan Từ nhất thời có vài phần xấu hổ.
Đó là lần nàng cùng hắn ra ngoài đo đạc, lúc thả lỏng nhất đã nói những lời này, cũng không phải đang trách cứ gì thật, chỉ là… hắn rõ ràng có thể cười đến khách khí, xa cách, cực kỳ có cảm giác khoảng cách, nhưng lại cố ý cười như vậy, cười đến giống như đối với ai cũng ẩn chứa nét đưa tình, làm cho Hạ Lan Từ cảm thấy rất…
Bản thân nàng cũng không hình dung được.
Sau khi tự ngẫm lại, Hạ Lan Từ cũng cảm thấy lúc đó mình đúng là có hơi nhiều lời.
Lục Vô Ưu đương nhiên có quyền quyết định cách cười của mình, cho dù có trêu chọc tới các tiểu cô nương thì phần lớn hắn cũng đều có thể giải quyết ổn thỏa. Nữ tử không thể so với nam tử, rất nhiều chuyện không được vượt qua khuôn phép — quá lắm thì cũng như Thiều An Công chúa và Ngụy Nhị tiểu thư mà thôi — nhưng hoàn cảnh đôi bên cũng rất khác nhau.
“… Ta quản chàng như vậy, chàng thật sự sẽ không giận sao?”
Lục Vô Ưu gật đầu đáp: “Đương nhiên là không… Ta còn thấy rất vui.”
Hạ Lan Từ nắm lấy tay áo hắn, suy nghĩ một lúc.
Lục Vô Ưu cũng không vội, cứ như vậy kiên nhẫn chờ nàng.
Một lúc sau, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ vào hộp điểm tâm trên bàn cạnh đó, nói: “Lần sau khi mang điểm tâm về, chàng có thể mang loại gói bằng giấy dầu không, hộp này tuy đẹp nhưng rất không thực tế, hơn nữa giá cả lại rất đắt.”
“…”
Lục Vô Ưu có hơi ngơ ngác quay đầu nhìn hộp điểm tâm tinh xảo lung linh đó, sau hồi lâu mới nói: “Thì ra nàng không thích, được, lần sau ta sẽ không mang loại hộp này nữa.”
“Còn nữa…” Hạ Lan Từ nghĩ thêm rồi nói: “Quần áo cũ không dùng nữa cũng không cần vứt đi ngay, có rất nhiều chỗ cần dùng đến vải. Chàng muốn ăn hay không muốn ăn gì thì có thể nói trước với đầu bếp, đừng để đến lúc nấu xong mới đột nhiên muốn đưa ta ra ngoài ăn, rất lãng phí.”
Lục Vô Ưu nói: “… Cho nên nàng không thấy bất ngờ sao?”
Hạ Lan Từ nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: “Vẫn có một chút, nhưng ta cũng rất tiếc đồ ăn.”
Bởi vì những thứ đó đều do Lục Vô Ưu chi bạc, nàng ngại nên không tiện nói ra.
Lục Vô Ưu nhìn nàng với biểu cảm rất Phật hệ, nói: “Còn điều gì nữa, nàng nói hết đi.”
Hạ Lan Từ thấy sắc mặt hắn có chút bất ngờ, nói: “Nếu chàng không vui thì…”
“Ta không có không vui.” Lục Vô Ưu bình tĩnh nói: “Chỉ là có hơi không biết nói gì, sao nàng không nói sớm với ta.”
Hạ Lan Từ do dự.
Tuy cha chưa từng dạy nàng giữa vợ chồng phải chung sống thế nào, nhưng đã dạy nàng đối nhân xử thế cần phải hòa nhã, công chính, khiêm tốn, khoan dung và thiện chí giúp người. Dù nàng không cũng hoàn toàn nghe theo, nhưng ở chỗ Lục Vô Ưu, nàng luôn cố gắng không làm đối phương mất vui, vì nàng lo mình nói nhiều thì sớm muộn cũng sẽ cãi nhau — chính là loại cãi vã nghiêm túc.
Từ biểu cảm của nàng thì Lục Vô Ưu đã hiểu được đại khái: “Nàng muốn hay không muốn gì thì phải nói rõ ràng với ta, không phải lần nào ta cũng có thể hiểu được ý nàng. Không cần quá để tâm ta có vui hay không… Rốt cuộc tại sao nàng lại có nhiều lo lắng và gánh nặng đến vậy?” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Nàng muốn nói gì thì nói cái đó, muốn làm gì thì làm, tiện thể… quản thêm ta.” Ba chữ cuối cùng được nói rất nhẹ nhàng.
Hạ Lan Từ cân nhắc thêm một lát: “… Tóm lại ta sẽ thử xem sao.”
***
Biểu tỷ Diêu Thiên Tuyết sau khi nghe về chuyện xảy ra tại tiệc cưới của Lâm Chương và Ngụy Nhị tiểu thư, không quá hai ngày đã đến thăm.
Lúc mới cưới, nàng ấy ngại không dám đến, sợ tạo thêm phiền phức cho Hạ Lan Từ. Sau đó nghe tin, biết nàng sống cũng không tệ, mới thỉnh thoảng ghé qua lúc Lục Vô Ưu không ở nhà. Lần này nàng ấy vội vàng đến, lúc đến đã hỏi ngay: “Phu quân muội có nổi giận với muội không?”
Hạ Lan Từ ngẩn người: “Giận chuyện gì?”
Diêu Thiên Tuyết hơi ngạc nhiên hỏi: “Không phải tiểu Vương tử Bắc Địch kia đã công khai đòi tỷ thí với phu quân muội trong hôn lễ của Ngụy Nhị tiểu thư vì muội sao… Chẳng lẽ tin tức có sai sót, không thể nào.”
Nàng ấy và Ngụy Nhị tiểu thư không tính là thân thiết, cho nên đêm đó cũng không đi.
Hạ Lan Từ nói: “Chuyện đúng là như vậy, nhưng chàng ấy không giận… Biểu tỷ, sao tỷ lại nghĩ chàng ấy sẽ giận?”
Cùng lắm là có chút tức giận, nhưng cũng chỉ là tự hờn dỗi mình thôi.
Diêu Thiên Tuyết nói một cách hiển nhiên: “Nam nhân bình thường đều sẽ không vui, hơn nữa hắn còn rất để tâm đến muội, vậy loại chuyện này càng không thể nhịn được.” Nàng ấy lại khẽ xoa đầu thiếu nữ trước mặt, nói: “Nhưng cũng phải thôi, Tiểu Từ của chúng ta xinh đẹp như vậy, ai nỡ giận muội chứ.”
“… Có đến mức nổi giận không?”
“Sao lại không!” Diêu Thiên Tuyết hơi nâng giọng nói: “Lần trước ta đến chỗ biểu tỷ ta, chính là Nhị biểu tỷ đã xuất giá đó. Chỉ vì tỷ ấy ăn mặc trang điểm xinh đẹp một chút khi ra ngoài, trên đường gặp một chàng trai trẻ tuấn tú đến hỏi đường, nói chuyện với nhau vài câu, bị biểu tỷ phu nhìn thấy nên hiểu lầm, biểu tỷ phu nổi trận lôi đình, nói tỷ ấy hồng hạnh xuất tường, Nhị biểu tỷ của ta đã mắng hắn nói bậy vu oan cho mình, hai người cãi nhau ầm ĩ một trận, cuối cùng phải để cô ta đích thân đến khuyên giải biểu tỷ phu, sau đó lại an ủi biểu tỷ của ta, nói biểu tỷ phu vì quá để tâm đến tỷ ấy nên mới như vậy. Tiểu Từ, muội… chắc là không có gì với tiểu Vương tử Bắc Địch đó chứ?”
Hạ Lan Từ lắc đầu: “Đương nhiên là không.”
Tin đồn này cũng không khác mấy so với những gì Hạ Lan Từ nghe được trước đây.
Trước kia nghe được nàng chỉ cảm thấy nghĩ mà sợ, cảm thấy vợ chồng khó mà chung sống, tốt nhất là vẫn nên nhẫn nhịn nhiều hơn, hiện tại nàng đăm chiêu suy nghĩ một lúc, rồi nói: “… Cái gì gọi là quá để tâm nên mới như vậy?”
Diêu Thiên Tuyết lập tức trả lời: “Đương nhiên là vì yêu rồi, biểu tỷ phu cũng phải tốn không ít công sức mới cầu hôn được Nhị biểu tỷ, muội biết đó, Nhị biểu tỷ của ta cũng rất trêu hoa ghẹo nguyệt, mà tỷ ấy lại không thích buồn chán ở nhà. Biểu tỷ phu thấy tỷ ấy bên ngoài thì vừa gặp đã yêu, cứ mất hồn mất vía mãi, sau đó quyết tâm đến nhà cầu thân, cưới về rồi thì tất nhiên là thương yêu như trân bảo, chỉ là ghen tuông cũng rất dữ… Đương nhiên, ta cũng không thích biểu tỷ phu này lắm.”
Hạ Lan Từ lại đăm chiêu suy nghĩ một lúc.
Diêu Thiên Tuyết thấy vậy, bèn cầm lấy khung thêu mà Hạ Lan Từ đã thêu gần xong, chuẩn bị kết thúc: “Việc thêu thùa của muội tiến triển thế nào rồi, lần trước ta dạy muội… Ồ, đóa ngọc lan này thêu cũng không tệ lắm.”
So với mớ đen thui Hạ Lan Từ thêu lúc ban đầu thì đã tiến bộ nhiều rồi.
“Biểu tỷ, tỷ giúp ta xem còn vấn đề gì nữa không.”
Hạ Lan Từ vẫn có chút ngại ngùng.
Đây là lần nàng thêu nghiêm túc nhất, cũng là cái tốt nhất, tuy chỉ là mẫu đơn giản, chỉ dùng chỉ trắng và xám nhạt thêu theo hình mẫu được vẽ sẵn, nhưng mỗi mũi thêu nàng đều làm rất cẩn thận và tỉ mỉ, nếu không thêu đẹp, nàng sẽ tháo ra thêu lại từng phần, thêu từng đoạn từng đoạn mới thành được thế này.
Không thể phủ nhận, đây đúng là phương diện nàng rất không có thiên phú.
Diêu Thiên Tuyết như nhớ ra điều gì, đột nhiên trầm giọng nói: “Có phải muội lại bị đâm đầy tay rồi không?” Nàng ấy có chút đau lòng nói: “Ta đã bảo muội không cần phải cố gắng như vậy, túi thơm trước kia muội thêu không phải hắn vẫn đeo sao? Nếu thật sự không được thì đưa hình mẫu cho ta, ta thêu giúp muội, thêu xong thì cứ nói là muội làm, ta sẽ thêu đơn giản một chút, chắc cũng không ai phát hiện ra.”
Hạ Lan Từ lắc đầu: “Biểu tỷ, như vậy không được, ta không muốn lừa dối hắn.”
Nàng luôn cảm thấy mình vẫn chưa thực sự hiểu được ý của Lục Vô Ưu, nên chỉ có thể cố gắng hơn trong những việc khác.
***
Lục Vô Ưu thì cảm thấy phương hướng cố gắng của Hạ Lan Từ có chút lệch lạc.
Ví dụ như hiện tại, khi hắn hạ triều trở về, vừa tháo mũ quan thì Hạ Lan Từ đã chăm chú nhìn hắn một hồi, sau đó nói: “Búi tóc của chàng hơi lệch, để ta chỉnh lại giúp chàng.” Sau đó kiễng mũi chân, bắt đầu chỉnh sửa.
Sau đó chờ hắn vào phòng trong thay thường phục, Hạ Lan Từ nói: “Mặc bộ trắng kia đi, ta đã chuẩn bị sẵn cho chàng rồi, để trên ghế đó.”
Lục Vô Ưu nhìn bộ y phục trắng đơn giản, ngẩn người, cũng không nói gì mà lập tức thay vào.
Trong lúc dùng bữa, Hoa Vị Linh lại hăng hái kể về những chuyện nàng ấy đã chứng kiến, Lục Vô Ưu thỉnh thoảng xen vào vài câu, Hạ Lan Từ bèn nghiêm túc nói: “Ăn thì không nói, lúc ăn cơm tốt nhất đừng nói chuyện.” Sau đó nhìn về phía Lục Vô Ưu.
Hoa Vị Linh thấy vậy, không khỏi thì thầm với Lục Vô Ưu: “… Ca, huynh cãi nhau với tẩu tẩu à?”
Lục Vô Ưu cảm thấy chuyện này kỳ lạ đến muốn cười, trong lòng biết rõ nguyên nhân nhưng lại không tiện giải thích, chỉ nói: “Muội cũng đừng nói chuyện khi ăn, mau ăn đi.”
Hoa Vị Linh: “…”
Cơm nước xong thì đến rèn luyện, nàng lại nhìn chằm chằm vào Lục Vô Ưu, như muốn nhìn ra một đóa trên một người sống sờ sờ như hắn.
Lục Vô Ưu đang cầm một miếng bánh vuông kẹp táo mật, dùng làm điểm tâm sau bữa ăn, một tay cầm, một tay đỡ, ăn một cách nhã nhặn và lịch sự, nhưng lại vô cùng thoải mái thư giãn, khi cắn vào phần táo mật dẻo ngọt, hắn thậm chí còn vươn đầu lưỡi ra, khẽ liếm một vòng quanh đôi môi dính mật.
Hạ Lan Từ nhìn chằm chằm một hồi mới nói: “Chàng ăn như vậy sẽ rơi vụn bánh.”
Lục Vô Ưu nuốt miếng táo mật xuống, nói: “Đúng, cho nên ta mới đỡ ở dưới, sẽ không làm rơi xuống đất.”
Hạ Lan Từ nói: “Chàng không thể ăn trên bàn sao?”
Lục Vô Ưu cười nói: “Không có gì thoải mái bằng ngồi trong sân nghe gió ngắm trăng, còn có thể ngắm nhìn Hạ Lan tiểu thư luyện tập nữa, đúng rồi, rốt cuộc khi nào cây này mới lớn vậy?” Hắn chỉ vào mấy cây non đang nỗ lực mạnh mẽ lớn lên.
Nói thật, bây giờ nàng nghe thấy cách gọi này cũng cảm thấy có chút không tự nhiên.
Hạ Lan Từ trả lời: “Không phải chàng đã hỏi rồi sao, khoảng năm, sáu năm… Hoặc ba, năm năm?”
Lục Vô Ưu nói: “Nó cũng lớn chậm quá nhỉ.” Hắn chỉ vào mấy cây hoa cúc mới trồng bên cạnh nói: “Chúng sắp nở rồi.”
Hạ Lan Từ thấy hơi lạ: “Cây đều như vậy mà.”
Lục Vô Ưu đành thỏa hiệp: “Được rồi.”
Hắn ăn xong điểm tâm, lại gọi một bình trà rồi tự mình rót uống.
Hạ Lan Từ nói: “Uống ít trà thôi, nếu không buổi tối sẽ khó ngủ.”
Lục Vô Ưu lơ đãng đáp: “Được được, ta đã biết rồi, nàng còn gì muốn quản nữa không?”
Hạ Lan Từ nói: “Để ta nghĩ xem… Đúng rồi, y phục để lát nữa thay sau khi tắm rửa, bao gồm cả áo ngủ và quần lót, ta đều đã chuẩn bị sẵn cho chàng rồi.”
Lục Vô Ưu hơi khựng lại.
“— không cần phải chu đáo đến vậy đâu.” Hắn không khỏi nói thêm: “Nàng làm vậy, có mệt hay không?”
Hạ Lan Từ ngập ngừng nói: “Cũng ổn… Chàng cảm thấy không cần chu đáo đến vậy sao?”
Lục Vô Ưu nhướng đôi mắt đào hoa lên nhìn nàng, ánh mắt kia luôn cho người khác cảm giác như bị nhìn sâu vào, dù không cười nhưng vẫn chứa nét cười, càng làm tăng thêm vài phần đưa tình thầm kín. Hắn chăm chú nhìn nàng, một lúc sau mới nói: “… Nàng đúng là cô nương ngốc nhất mà ta từng gặp.”
Hạ Lan Từ: “…?”
Đang nói chuyện bình thường, sao hắn lại đột nhiên công kích nàng thế.
“Thôi bỏ đi, những lời vừa rồi nàng cứ coi như ta chưa nói.” Lục Vô Ưu lại rót thêm một tách trà, giọng điệu ôn hòa: “Thấy nàng mệt, ta cũng mệt. Nàng thật sự không muốn đi thì ở lại là được, ta hoàn toàn không mong nàng bị ép buộc mới ở lại.” Hắn cúi đầu, như thể đang nhìn vào nước trà trong chén, khẽ nói: “Ta không phải không thể sống thiếu nàng.”
Giọng điệu của hắn nghe có vẻ tùy ý, nhưng vẫn mang theo chút mâu thuẫn không giải quyết được.
Loại cảm giác không nắm bắt được này lại xuất hiện.
Hạ Lan Từ luôn cảm thấy trước mặt Lục Vô Ưu như có một bức tường ngăn cách, hắn không thể thoát ra, nàng cũng không thể bước vào.
Vì vậy, nàng dừng lại, ngồi xuống đối diện với Lục Vô Ưu. Trong sân gió mát hiu hiu, quả thật rất thoải mái, mồ hôi ướt đẫm trên người nàng vừa rồi cũng bị gió thổi khô, hiện giờ đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn.
“Hay là… chúng ta nói chuyện lại?”
Lục Vô Ưu nhẹ nhàng nâng mắt nhìn nàng.
“Nàng muốn nói chuyện gì?”
Hạ Lan Từ luôn cho rằng không có vấn đề nào mà một cuộc nói chuyện không thể giải quyết, họ cũng không phải là người im lặng kiệm lời, nàng nhanh chóng suy nghĩ rồi nói: “Có phải ta quản không đúng cách không, nếu không, chàng nói cụ thể cho ta biết đi.”
Lục Vô Ưu nghe vậy thì nhẹ giọng cười, nói: “Chuyện này không nói rõ được, nàng phải tự cảm nhận, nhưng thật sự không cần gấp gáp, ta… cũng không vội lắm.”
Hắn không vội, nhưng Hạ Lan Từ lại có cảm thấy nôn nóng khó hiểu.
Nàng đứng lên, bước tới trước mặt Lục Vô Ưu.
Lục Vô Ưu vẫn đang đùa nghịch với đống trà của mình, Hạ Lan Từ nhận ra, bất cứ khi nào cảm xúc không ổn, tay hắn luôn làm gì đó để che giấu, không thích để lộ cảm xúc quá trực tiếp.
Về điểm này, nhiều lúc Hạ Lan Từ cũng giống vậy.
Không chỉ vì sự dạy dỗ của cha nàng, mà còn vì để lộ cảm xúc trực tiếp sẽ làm bản thân rơi vào thế bị động, rất khó chịu và mất mặt người đọc sách, cho nên hắn thà rằng vĩnh viễn giữ bình tĩnh, cũng không muốn tranh luận ầm ĩ.
Nhưng sự bình tĩnh này lại biến thành ngõ cụt.
Nàng khẽ gọi: “Lục Vô Ưu.”
Hắn dừng động tác trên tay lại, vừa xoay người lại, ngẩng đầu lên thì đã bị Hạ Lan Từ mềm mại kéo lấy vạt áo. Hắn thuận thế nhìn nàng, trên gương mặt thiếu nữ xinh đẹp vô ngần kia đang lộ ra vẻ hoang mang mà có lẽ ngay cả nàng cũng không hiểu được, nàng cúi đầu dùng sức hôn lên môi hắn.
Giống như một hành động liều lĩnh hết sức vụng về.
Trong khoảnh khắc đó, Lục Vô Ưu lại cảm thấy một cảm giác lúng túng hiếm hoi.
Hắn thậm chí quên mất phải làm gì tiếp theo, chỉ có thể để cô nương ngốc kia dùng cách vụng về nhất cố mở đôi môi hắn ra, như muốn cạy mở trái tim hắn, để hiểu được cuối cùng hắn đang nghĩ gì.
Đầu lưỡi của nàng mang theo chút nhút nhát, chút thăm dò, rõ ràng đang làm chuyện táo bạo như vậy, nhưng vẫn khiến người ta sinh lòng thương xót như trước.
Lục Vô Ưu hít sâu một hơi.
—— muốn chết mà.
Ngay sau đó, Lục Vô Ưu không thể kiềm chế thêm, hắn bất giác kéo mạnh Hạ Lan Từ lại gần. Hạ Lan Từ bất ngờ không kịp phòng bị, bị hắn kéo ngồi xuống đùi mình, cả người cũng gần như dựa sát vào hắn. Lục Vô Ưu thuận thế một tay giữ chặt lấy cổ nàng, tay kia ôm lấy eo nàng, trong khoảnh khắc chớp nhoáng, hắn không chút do dự đưa đầu lưỡi ra chạm vào lưỡi nàng.
Mấy ngày nay, hắn đã cố tình né tránh không gần gũi nàng.
Nếu nàng thật sự chọn rời khỏi đây, muốn thử cuộc sống hoàn toàn mới, vậy thì có hắn hay không thực ra cũng không quan trọng. Họ vẫn chưa gần gũi nhau lâu, chẳng qua chỉ vài tháng ngắn ngủi mà thôi, với nữ tử Kinh thành mà nói thì trinh tiết quan trọng, nhưng không phải nơi nào cũng coi trọng như vậy. Theo hắn biết, còn cả khối người không để tâm — như vậy chỉ cần hắn tách Hạ Lan Từ ra khỏi cuộc sống của mình là được.
Trước đây không có Hạ Lan Từ, hắn cũng đã sống như vậy hơn mười năm, chưa bao giờ cảm thấy thiếu thốn hay sai sót gì, thậm chí Lục Vô Ưu từng nghĩ có vợ hay không đều không quan trọng lắm, dù sao hắn cũng không có hứng thú.
Chẳng qua là trở lại cuộc sống trước đây thôi, sẽ không quá khó khăn.
Hắn có thể làm được.
Nhưng ngay khi đầu lưỡi chạm vào nhau, loại cảm giác mê hoặc đến mức khiến đầu óc nổ tung, trong nháy mắn lan khắp cơ thể — thôi quên đi, hắn không làm được!
Lục Vô Ưu vội vã hôn nàng, tay ôm lấy eo nàng càng siết chặt hơn.
Hạ Lan Từ cũng có chút mơ màng, nàng còn tưởng gần đây Lục Vô Ưu tương đối thanh tâm quả dục, ai ngờ hắn lại hôn nàng đến mất hết phòng bị, đầu óc rối loạn, tay dài của hắn còn không ngừng vuốt ve sau gáy và eo nàng, ép chặt rồi liên tục xâm nhập…
Nàng thậm chí còn không chú ý cả hai vẫn đang ở trong sân, ánh trăng trên đỉnh đầu vẫn yên tĩnh và ôn hòa như cũ, nàng đã bị Lục Vô Ưu hôn đến nỗi hít thở không thông.
Trong khoang mũi của nàng đều là mùi hương ngọt nhẹ của Lục Vô Ưu, giữa môi răng là vị ngọt của điểm tâm táo mật hắn vừa mới ăn, còn có vị đắng thoang thoảng của nước trà.
Cơ thể của Hạ Lan Từ mềm mại, mất hết sức lực ngồi trên đùi hắn, đôi mắt trong sáng của nàng nhuộm đầy mơ màng như ánh hoàng hôn, hơi nước bốc lên, hai má ửng đỏ, hơi thở hỗn loạn chỉ có thể tùy hắn giày vò — thậm chí đã quên mất ban đầu rõ ràng là nàng hôn hắn trước.
Một lúc lâu sau, Hạ Lan Từ mới nhớ đến mục đích mình hôn hắn.
Nàng hơi khó khăn ngả đầu ra sau, kết quả không ngờ Lục Vô Ưu lại tiếp tục đuổi theo, nàng buộc phải dừng lại trong tình trạng mềm nhũn tay chân, sau đó thở gấp nói: “… Đừng hôn nữa, có thể nói rõ ràng trước không?”
Lục Vô Ưu cũng khó khăn lấy lại thần trí của mình về.
Hắn gần như quên sạch vừa rồi họ đang trao đổi cái gì, đầu óc như bị hút rỗng trong sự sung sướng, lý trí như một tảng băng di động không thể nắm được — cảm giác này vô cùng hỏng bét, nhưng lại khiến người ta mê muội.
Lục Vô Ưu ấn trán một chút, cuối cùng đưa ra một đáp án mà hắn hoàn toàn không muốn nói: “Là ta không kiên nhẫn, muốn nàng quan tâm hơn một chút.”