Lục Vô Ưu lại đưa tay xoa ấn đường, vén chăn xuống giường trông có vẻ không thoải mái lắm, hắn châm lại ngọn nến. Mái tóc dài của hắn xõa xuống, chỉ để lại cho Hạ Lan Từ một cái bóng lưng.
Hạ Lan Từ tự hồi tưởng lại mình, dường như vừa nãy nàng cũng đâu có làm gì khiến hắn khó chịu đâu.
Nàng đã tắm rửa sạch sẽ, cũng không động đậy lung tung, thậm chí còn không phát ra chút tiếng động nào.
Thấy Lục Vô Ưu đứng ngẩn người, Hạ Lan Từ vô thức lên tiếng hỏi: “Chàng thật sự muốn ngủ dưới đất sao?”
Lục Vô Ưu cũng đang rất đấu tranh.
Trên giường vừa ấm áp vừa mềm mại, còn dưới đất vừa cứng vừa lạnh, đương nhiên hắn không muốn ngủ dưới đất, nhưng nằm trên giường rõ ràng cũng không ngủ được.
Muốn trách phải tự trách chính bản thân hắn tự tìm chết, làm gì không làm lại đi cởi váy cưới của nàng.
Hắn thề, lúc muốn cởi chiếc váy cưới ấy, hắn thật sự không có ý đồ xấu nào, chỉ đơn thuần muốn giúp đỡ, cũng có chút hả hê khi giải tỏa được cơn bực dọc ngày hôm đó. Nhưng đến khi tháo đến chiếc khuy thứ ba, phát hiện áo cưới đã mở ra, lộ ra lớp trung y mỏng manh bên trong, thân thể mềm mại của nữ nhân dưới lớp áo khẽ run lên, nhưng nàng lại cúi đầu xuống, đôi môi đỏ mím chặt, còn thật sự để mặc hắn tiếp tục tháo khuy bên dưới…
Như thể bất kể hắn làm gì, nàng cũng sẽ không phản kháng.
Lục Vô Ưu khó mà kiềm chế đôi tay của mình, linh hoạt và nhanh chóng giúp nàng tiếp tục tháo khuy áo, dù cố gắng không chạm vào thân thể nàng, nhưng hơi thở cũng không tự chủ mà loạn nhịp, giống như đang mở một món quà mà hắn chờ đợi từ lâu.
Sau đó đã bị Hạ Lan Từ giữ chặt tay lại…
Nàng cúi đầu, dùng một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, gần như khiến người khác không thể nhẫn nại, nhưng lại hàm chứa ý điệu cầu khẩn để nói với hắn rằng nàng sẽ tự làm.
Đây rõ ràng là một lời yêu cầu ngược hướng.
Hắn đã muốn xé toạc chiếc áo của nàng ngay lúc đó.
Lục Vô Ưu rất khó khăn buông tay ra, lùi lại về giường, thậm chí hắn còn tự hỏi, trước đây lúc Hạ Lan Từ nói chuyện với hắn có phải giọng điệu thế này không?
Không, tuyệt đối không phải thế này.
Giọng nàng tuy rất nhẹ, nhưng cũng rất thản nhiên, thản nhiên đến mức không mang theo chút cảm xúc, giống như chỉ đang thuật lại, thậm chí khi hai người đối đầu đấu khẩu, nàng còn lộ ra vẻ lạnh lùng vốn có.
— Chắc chắn sẽ không thể ngọt ngào và yểu điệu như lúc này.
Hạ Lan Từ đi vào phòng tắm, chiếc áo cưới của nàng được cởi ra ngay trong tầm mắt của Lục Vô Ưu. Đai lưng đã nới lỏng, toàn bộ chiếc váy đỏ rực nằm uể oải trên chiếc ghế hoa hồng bằng gỗ lê có hơi trượt xuống đất trông như một bông hoa đỏ khổng lồ đang nở rộ.
Lục Vô Ưu bước tới kéo bộ áo cưới lên để tránh nó rơi xuống, nhưng cảm giác chạm vào tay lại ấm áp, vẫn còn giữ hơi ấm của thiếu nữ cùng chút hương thơm nhẹ nhàng. Hắn nhớ rất rõ dáng vẻ của Hạ Lan Từ khi mặc bộ áo cưới này, thậm chí chỉ mới đây thôi, nó vẫn còn trên người chủ nhân nó, nhưng giờ đây lại đã được cởi ra…
Như thể cầm phải củ khoai nóng bỏng tay, hắn vội cuộn chiếc áo cưới lại ném lên ghế, sau đó dập tắt hầu hết ngọn đèn trong phòng, quay lại giường và cố gắng bình tâm đi ngủ.
Nhưng hắn hoàn toàn không thể tĩnh tâm.
Trong phòng tắm, tiếng nước tắm rửa không ngừng vang lên, liên tục quấy nhiễu suy nghĩ của hắn.
Đợi đến khi tiếng nước ngừng lại, nàng cũng từ bên trong bước ra ngoài.
Gần như ngay khi Hạ Lan Từ tiến gần, Lục Vô Ưu đã ngửi thấy một mùi hương thơm mát nhè nhẹ sau khi tắm. Hắn không nhớ rõ loại hương liệu mà người trong phủ đã mua để đặt trong phòng tắm có mùi gì, nhưng đột nhiên nhớ lại đêm hôm đó… cũng là mùi hương nhẹ nhàng như vậy, khác hẳn với những mùi hương nồng nặc của phấn son hay huân hương mà từ xa cũng có thể ngửi thấy, mùi hương này nhạt đến mức nếu không đến gần thì không nhận ra.
Vì thế, tâm trạng đã rối bời lại càng thêm loạn.
Hạ Lan Từ chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, mái tóc đen mềm mại buông xõa một bên người làm nàng trông mảnh mai hơn. Do còn chút ẩm ướt, áo ngủ dính sát vào người hoàn hảo tôn lên thân hình thon thả của nàng, đôi chân thon dài, vòng eo thon gọn và những đường cong quyến rũ.
Khi nàng bước lên giường bò ngang qua trước mặt Lục Vô Ưu, hắn phải quay mặt đi, nhưng những hình ảnh khác lại tự nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
Hai người nằm xuống, cho dù chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng đầy căng thẳng của người bên cạnh, nhưng điều đó cũng đủ làm rối loạn tâm trí khiến hắn khó lòng vào giấc ngủ, thậm chí có chút mơ hồ choáng váng như đang say – mặc dù hắn thật sự không hề say.
Lý trí của hắn vẫn tỉnh táo biết rằng, nếu bây giờ hắn làm gì, chắc chắn không phải do say rượu mà ra.
Lục Vô Ưu tự cười nhạo mình, thầm nghĩ chắc chắn không phải do loại thuốc đêm đó còn tác dụng lâu đến thế, đến giờ mà còn có thể tái phát.
Ngủ ở gian ngoài cũng không phải là không được, nhưng nếu sáng mai thức dậy chẳng may bị ai đó bắt gặp, có lẽ sẽ gây ra hiểu lầm, mà để giải thích rõ cũng rất phiền phức.
Lục Vô Ưu đứng trước ngọn nến suy tư một lúc, chợt nghe giọng nói của Hạ Lan Từ cất lên: “Có phải chàng không quen ngủ cùng người khác hay không, thực ra ta cũng vậy… hay là, để ta ra ngoài ngủ?”
Lối suy nghĩ của Hạ Lan Từ rất đơn giản, đây là nhà của hắn, phòng của hắn, nàng là người ngoài đến, tất nhiên không nên chiếm giường ngủ của hắn, để hắn phải ngủ ở nơi khác – đặc biệt là dưới đất.
Nàng vừa định xuống giường, Lục Vô Ưu cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn nàng, bất đắc dĩ nói: “Nàng ở yên đó đi.”
Hạ Lan Từ ngẩn ra, hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Lục Vô Ưu đứng đợi một lúc rồi đột nhiên bước về phía nàng. Vì là đi ngủ nên hai người đều mặc quần áo mỏng nhẹ, Hạ Lan Từ nắm chặt các ngón tay trong tay áo, dù đã thành hôn nên sau đó có thể xảy ra chuyện gì thêm, trong lòng nàng vẫn hiểu khá rõ, dù sao cũng không phải chưa từng xảy ra, chỉ là vì cảm thấy tối nay đã giày vò đủ thứ chuyện, Lục Vô Ưu có thể đã không có sức lực và tâm tư này.
Hắn đứng trước mặt nàng, Hạ Lan Từ vô thức ngẩng đầu lên.
Ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt không tì vết của nàng, nhan sắc nàng vốn đã tự mang vầng hào quang của riêng mình, giờ nhìn sang càng thêm xinh đẹp tuyệt trần tựa như nhân vật trong tranh bước ra ngoài. Đôi hàng mi dài khẽ chớp, nhẹ nhàng và mềm mại như đôi cánh bướm, sự đẹp đẽ mong manh ấy dường như có thể mặc kệ người tiện tay vịn cành ngắt lấy sau đó có thể làm gì tùy thích.
Ánh mắt Lục Vô Ưu dừng lại trên đôi môi nàng hơi mím lại, lúc này chắc chắn không phải son môi, nhưng màu môi vẫn đỏ hồng kiều diễm lạ thường.
Có quỷ mới biết cả đêm nay hắn đã nhìn đôi môi này biết bao nhiêu lần.
Họ đã quen biết từ lâu, hắn không có lý do để bị sắc đẹp mê hoặc vào lúc này…
Còn chưa suy nghĩ xong, Lục Vô Ưu đã nhẹ nhàng cúi người xuống.
Hạ Lan Từ có hơi ngạc nhiên, lòng bàn tay nắm chặt lại nhưng không hề nhúc nhích, nàng chỉ khẽ nhắm mắt lại, cơ thể hơi run rẩy.
Lục Vô Ưu dừng lại trước đôi môi nàng một khoảng cách nhỏ.
Vấn đề là trước đây họ quá quen thuộc, mỗi lần tranh cãi đối đầu, gần như không tiếc lời lẽ châm biếm lẫn nhau, mặc dù hắn vẫn luôn biết Hạ Lan Từ rất đẹp, nhưng chưa bao giờ có tâm tư đó. Ở thư viện Giang Lưu, hắn đã nhìn thấy vô số nam tử trước ngã sau lên liên tục xum xoe lấy lòng Hạ Lan Từ, nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn không hề lay động, thậm chí hắn còn thầm chế nhạo trong đầu rằng, đám đàn ông đam mê sắc dục quá ngu xuẩn.
Dù người có đẹp đến đâu, chẳng qua cũng chỉ là một đôi mắt, một cái mũi, một cái miệng mà thôi.
Trăm năm sau, mọi người đều trở thành bụi đất, có gì khác biệt đâu?
Hắn cho rằng mình không phải kẻ ngốc.
Nhưng giờ đây hắn đang làm gì đây?
Lần trước còn có thể nói là do thuốc gây ra, hắn không thể tự kiểm soát, nhưng bây giờ không còn thuốc, lý trí hắn vô cùng tỉnh táo, thiếu nữ trước mặt cũng không hoàn toàn cam tâm tình nguyện, nàng chỉ vì thất thân với hắn cho nên bị buộc phải gả cho hắn mà thôi.
Trong chuyện này, Hạ Lan Từ hoàn toàn không còn lối thoát khác để lựa chọn, ít ra hắn vẫn khá hơn.
Nói về bản chất, giữa hai người không có đủ tình cảm để thúc đẩy cuộc hôn nhân này diễn ra.
Khi Lục Vô Ưu nghĩ càng nhiều thì càng khó để tiếp tục hành động, cuối cùng hắn từ từ, chầm chậm rút lui về sau.
Hạ Lan Từ đợi một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh, nàng từ từ mở mắt ra nhìn thấy vẻ mặt đấu tranh của Lục Vô Ưu lúc lùi về sau, lồng ngực hắn phập phồng vội vã, hơi thở không ổn định, thậm chí trông có vẻ giống như đêm hôm đó.
Nàng cũng không biết hắn đang đấu tranh cái gì.
Người bị đau là nàng, không phải hắn.
Hạ Lan Từ chớp chớp mắt, cuối cùng không nhịn được nữa mới nói: “… Rốt cuộc chàng có muốn hôn không?”
Lục Vô Ưu quay đầu nhìn nàng, đôi mắt hoa đào vì phải kiềm chế mà cụp xuống để lộ ra ánh mắt mệt mỏi, nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hạ Lan Từ vang lên, hắn mạnh miệng nói: “Nếu không phải hiện giờ ít nhiều ta vẫn còn là một quân tử, nàng nghĩ nàng có thể ngồi yên ở đây nói chuyện với ta chắc?”
Hạ Lan Từ ngẩn ra: “… Chẳng phải chàng mệt rồi sao?”
“Ta nói với nàng ta mệt lúc nào?”
Hạ Lan Từ hồi tưởng lại: “Lúc ăn cơm chàng đã ủ rũ, về đến nhà cũng không nói được mấy câu đã vội vã tắm rửa, thay quần áo rồi đi ngủ… Ta tưởng chàng rất mệt.”
Lục Vô Ưu cảm thấy mình bị oan uổng.
Mặc dù hôm nay thực sự đã vất vả cả ngày, nhưng vẫn chưa đến mức mệt mỏi, ít nhất so với việc ở nhà bị cha hắn giám sát luyện kiếm không ngừng từ sáng đến tối không nghỉ ngơi, thì hôm nay vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Vì thế hắn bất giác nhướng mày nói: “Ta có mệt hay không, Hạ Lan tiểu thư, nàng muốn…”
“Thử không” hai chữ phía sau bị hắn nuốt xuống cổ họng, lời này rõ ràng không ổn.
Hắn không mệt, nhưng Hạ Lan Từ thật sự buồn ngủ, bình thường giờ này nàng đã đi ngủ, mặc dù hôm nay nàng không làm gì nhiều nên không thể nói là mệt rã rời, nhưng cơ thể đến giờ vẫn cảm thấy buồn ngủ là điều bình thường.
Lúc nãy tinh thần căng thẳng, bây giờ vừa cãi nhau mấy câu, cảm thấy người đối diện vẫn là Lục Vô Ưu mà nàng quen thuộc, cơ thể cũng vô thức buông lỏng theo.
Hạ Lan Từ dứt khoát ngồi ở mép giường nói: “Nếu chàng muốn hôn thì hôn, muốn ngủ thì ngủ, nếu không ngủ được thì ta ra ngoài ngủ, khuya rồi đừng giày vò nhau nữa… Nói trước, dáng ngủ của ta rất yên ổn, sẽ không nằm nghiêng ngả hay gác bậy, không nghiến răng, không nói mớ, nhưng có thể sẽ trở mình vài lần, tạm thời không có thói quen thức dậy giữa đêm, nếu giữa đêm tỉnh dậy ta sẽ cố gắng không phát ra tiếng.”
Lục Vô Ưu nghe vậy cũng nói: “Nàng yên tâm, ta cũng ngủ rất yên ổn, có thể nằm một tư thế suốt cả đêm, tiếng thở có thể giảm đến mức thấp nhất, nàng đừng nghĩ ta chết rồi là được.”
Sau đó sắc mặt hắn thoáng thay đổi: “… Ta thực sự có thể hôn sao?”
Hạ Lan Từ cảm thấy hắn thật sự đang rối rắm việc này, nàng cũng đã gả cho hắn rồi, chẳng lẽ còn cản hắn được chắc.
Nàng gật đầu, khẽ “ừm” một tiếng.
Vẻ mặt Lục Vô Ưu vừa chần chừ lại vừa hớn hở: “Nàng thật sự muốn…”
Hạ Lan Từ nói: “Không thì ta đi ngủ đây.”
Nàng làm bộ muốn nằm xuống giường, ngay lập tức, Lục Vô Ưu đã giữ chặt cằm nàng, hôn lên đôi môi mà hắn đã ao ước suốt cả đêm.
Lần đầu tiên họ hôn nhau khi ý thức còn tỉnh táo, cảm giác thật khó tả.
Hạ Lan Từ vẫn ngồi ở mép giường, cảm nhận rõ ràng một tay của Lục Vô Ưu nâng cằm nàng, tay kia giữ sau gáy nàng, cơ thể hắn hơi nghiêng về phía trước, một đầu gối đặt phía bên ngoài đùi nàng, gần như không cho nàng không gian để lùi lại.
Nàng dùng hai tay chống xuống giường, hơi ngửa đầu lên.
Đôi môi hắn quá nóng bỏng, quấn quýt một hồi hắn đã vươn đầu lưỡi ra.
Hạ Lan Từ cảm thấy đầu óc mình như nổ tung.
Đầu lưỡi của Lục Vô Ưu nhẹ nhàng lướt trên đôi môi nàng giống như đang thưởng thức món điểm tâm ngon ngọt, chậm rãi nếm từng chút từng chút, liếm môi nàng khiến hai cánh môi cũng bắt đầu nóng lên. Nàng không hiểu vì sao lại nhớ đến trước đó hắn còn luôn miệng nói muốn giúp nàng “lau son môi”, thì ra là kiểu lau như vậy sao?
Còn chưa đợi nàng hoàn hồn lại, Lục Vô Ưu dường như đã nhấm nháp đủ đôi môi nàng rồi, lưỡi hắn cạy mở đôi môi chạm vào hàm răng, bắt đầu tìm cách mở miệng nàng.
Hạ Lan Từ cảm thấy đầu mình như bị kích thích mạnh, hơi thở trở nên hỗn loạn nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng.
Lần đầu tiên khi lưỡi hắn chạm vào, một luồng kích thích xông đến giống như điện giật.
Hạ Lan Từ siết chặt những ngón tay nắm chặt tấm đệm giường, trong tâm trí có hơi muốn tránh né, nhưng ngay lập tức Lục Vô Ưu đã vồ vập tới như muốn thưởng thức các phần khác của nàng, chậm rãi nhấm nháp như thể không muốn bỏ qua bất kỳ chỗ nào. Rất nhanh, Hạ Lan Từ đã hít thở dồn dập, nàng ngửa đầu, đầu lưỡi cố gắng tránh né, nhưng trong nơi nhỏ bé này khó mà không chạm phải lần nữa.
Mà mỗi lần chạm phải, nàng đều run rẩy toàn thân, da đầu cũng trở nên tê dại.
Rõ ràng không phải chưa từng hôn, nhưng lần trước ý thức không tỉnh táo, chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, nỗi khao khát da thịt cứ trào dâng không ngớt, chỉ nhớ cảm giác thoải mái chứ không nhớ gì khác, trong ấn tượng hoàn toàn không có cảm giác kích thích đến mức này.
Hạ Lan Từ không nhịn được nữa bèn di chuyển thân mình lùi về sau.
Thế nhưng mỗi khi nàng lùi, Lục Vô Ưu lại tiến tới, hoàn toàn không có ý định ngừng hôn nàng, khi Hạ Lan Từ cảm thấy lưng mình đã chạm vào vách tường lạnh lẽo, Lục Vô Ưu đã hoàn toàn bước lên giường, quỳ hai đầu gối trước mặt ép nàng vào tường, quấn chặt lấy đầu lưỡi nhỏ bé của nàng.
Hạ Lan Từ cảm thấy mình gần như không chịu nổi nữa, bên tai chỉ nghe thấy tiếng nước rõ ràng và những âm thanh vụn vặt do chính mình phát ra, mềm mại đến mức kỳ quặc.
Cơ thể nàng mềm nhũn, hơi thở nóng rực, hai gò má đỏ bừng chạy dọc đến mang tai.
Hạ Lan Từ cảm thấy dường như mình đã mất trí nhớ về lần trước đó vậy…
Nàng thật sự không nhớ…
Hạ Lan Từ cuối cùng không chịu nổi nữa, nàng đưa cánh tay mềm mại ra đặt lên vai Lục Vô Ưu dùng lực muốn đẩy người đang càng ngày càng áp sát người nàng ra. Bộ áo ngủ lỏng lẻo của nàng vừa nãy suýt nữa đã trượt khỏi vai.
Lục Vô Ưu cảm nhận được sự kháng cự từ người đang bị hắn hôn đến mềm nhũn như nước, liền chậm rãi dừng lại, buông đôi môi nàng ra, lùi một chút về sau
Lúc cúi đầu nhìn xuống, hắn mới nhận ra có lẽ mình đã hôn quá đà.
Ít nhất, trông Hạ Lan Từ hiện giờ có vẻ… vô cùng bất ổn.
Lục Vô Ưu không dám nhìn nàng thêm nữa, hắn lập tức bò khỏi giường, rót cho mình một chén trà. Nhưng vì quá căng thẳng, nước trà suýt đã đổ ra ngoài. Hắn uống một ngụm, nhận ra việc dùng trà để giảm bớt sự khô nóng trong người cũng giống như dã tràng xe cát, nên dứt khoát quay người lại đi vào phòng tắm.
Chỉ để lại một mình Hạ Lan Từ thở dốc hỗn loạn, nghiêng người nằm trên giường.
Nàng vốn nghĩ rằng mọi việc sẽ giống như lần trước, cùng lắm thì sau đó thân thể sẽ hơi khó chịu một chút, nhưng lần này khác hẳn, khi tỉnh táo lại thì hoàn toàn khác, nàng có thể cảm nhận rõ ràng đối phương đang cẩn thận nhấm nháp cắn nuốt nàng từng chút một.
Phản ứng quá mãnh liệt của cơ thể khiến Hạ Lan Từ có chút lo sợ.
Nếu trực tiếp “xong việc” ngay thì cũng không sao, nàng có thể chịu đựng cơn đau, cố gắng nhẫn nhịn rồi mọi chuyện cũng sẽ qua. Nhưng Lục Vô Ưu lại cứ chậm rãi, từ từ từng chút.. Hạ Lan Từ suy nghĩ hồi lâu, nhưng trong đầu chỉ hiện lên những từ không mấy đứng đắn, đại loại như “trêu đùa”, “cợt nhả” hay “làm nhục” nàng.
Nhưng vừa rồi khi nàng đã đẩy Lục Vô Ưu ra, hắn lại rời đi thẳng thừng như thế, cũng không biết hắn có giận không.
Hạ Lan Từ do dự muốn xuống giường để xem xét, nhưng vừa đặt chân xuống đất, nàng phát hiện đôi chân mình mềm nhũn. Nàng mơ hồ nghe thấy tiếng nước rì rào, thử nhỏ giọng gọi hắn “… Lục đại nhân?”
Một hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng Lục Vô Ưu vang ra, rầu rĩ đáp lại: “… Ta không sao.”
“… Ồ.”
Hạ Lan Từ muốn hỏi hắn có định tiếp tục không nhưng lại không dám, chỉ có thể ngồi trên giường ngây ngẩn nhìn mũi giày của mình, vừa nãy ngay cả sau gáy cũng đã đỏ bừng.
Một lát sau, Lục Vô Ưu từ phòng tắm đi ra ngoài, hắn chuyển hướng đi về phía tủ lấy ra một tấm chăn và một chiếc đệm trải xuống đất, sau đó nằm xuống ngủ.
Hạ Lan Từ ngẩn người: “Chàng muốn ngủ dưới đất thật à?”
Lục Vô Ưu không ngẩng đầu lên đáp lại: “Đừng nói gì nữa, ngủ đi.”
Hạ Lan Từ nói: “… Hay là chàng lên đây?”
Giọng Lục Vô Ưu đầy tức giận: “Hạ Lan tiểu thư, nàng có nghe thấy tiếng gõ mõ cầm canh ngoài kia không? Đã sắp đến canh tư rồi đó, sáng mai nàng còn muốn thức dậy không?”
Hạ Lan Từ: “…”
Nàng thật sự không nghe thấy.
Với lại, Lục Vô Ưu quả thật đã giận rồi.
Được rồi, nàng không nên đẩy hắn ra, nhưng phản ứng cơ thể nàng cũng không thể kiểm soát được, chẳng phải là do hắn hôn quá… quá… hay sao, bây giờ trong miệng nàng vẫn còn đầy hương vị của hắn.
Hạ Lan Từ lại ngồi trên mép giường một lúc, thấy Lục Vô Ưu thực sự không nhúc nhích nữa, có vẻ đã ngủ thật rồi, nàng cũng không miễn cưỡng nữa, vươn tay kéo chăn ngã đầu xuống giường ngủ thiếp đi.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Hạ Lan Từ có thói quen sinh hoạt đều đặn, dù ngủ muộn nhưng khi trời vừa sáng nàng vẫn tỉnh dậy như mọi ngày, nàng uể oải bước xuống giường.
Đang chuẩn bị đi rửa mặt, nàng chợt nghe thấy tiếng Lục Vô Ưu vang lên: “Hạ Lan tiểu thư, nàng mới ngủ được mấy canh giờ?”
Hạ Lan Từ búi tóc lên: “Lục đại nhân, nếu chàng còn buồn ngủ thì lên giường ngủ thêm chút nữa đi.”
Giọng Lục Vô Ưu mang theo vẻ quái gở: “Ý nàng là, vào ngày hôm sau đêm tân hôn, tân nương tử đã thức dậy từ sớm, còn tân lang thì vẫn nằm ngủ trên giường không chịu dậy?”
“Ơ…”
Hạ Lan Từ thực sự không nghĩ nhiều đến như vậy.
Lục Vô Ưu đã nhanh chóng trở mình bật dậy khỏi đống chăn đệm dưới đất.
Người ở bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong, liền hỏi vọng vào: “Đại nhân, phu nhân, có cần vào hầu hạ không ạ?”
Lục Vô Ưu cuộn đệm và chăn lại nhét vào trong tủ, sau đó ngồi lên giường lật tìm tấm lụa trắng, dùng túi máu giả nặn ra một ít bôi lên tấm lụa rồi dùng chăn phủ lên trên, sau đó mới xoa trán nói: “Vào đi.”
Tối qua Lục Vô Ưu đã đuổi đầu bếp đi, Hạ Lan Từ còn tưởng rằng sáng nay sẽ phải chịu đói.
Không ngờ khi ngồi xuống, trên bàn đã bày ra cháo trắng kèm dưa cải, bánh gạo nếp ngọt, thậm chí còn có hai bát cháo thịt trứng gà.
Thanh Diệp vô cùng niềm nở nói: “Thức ăn mới ra ngoài mua về, nếu phu nhân không thích, ngày mai sẽ đổi món khác.”
Hạ Lan Từ đương nhiên không có ý kiến gì.
Hai người im lặng ngồi đối diện nhau dùng bữa sáng.
Quan viên của Đại Ung khi thành thân đều có kỳ nghỉ, huống hồ Lục Vô Ưu chưa từng dùng ngày phép nào trong đợt nghỉ phép của Hàn Lâm Viện, cho nên hôm nay họ thực sự rất nhàn rỗi, mà Hạ Lan Từ với tư cách là nàng dâu, ngày thứ hai sau hôn lễ đáng lẽ phải dâng trà cho cha mẹ chồng, gặp gỡ chị em dâu, tìm hiểu quy củ của nhà chồng, những điều này không cần Diêu Thiên Tuyết nhắc nhở, nàng cũng biết được đại khái.
Nhưng vấn đề là, hiện tại trong toàn bộ Lục phủ ngoài hai người họ, hoàn toàn không có thân thích nào khác của Lục Vô Ưu.
Hạ Lan Từ ngỡ ngàng nhìn khắp chung quanh chỉ cảm thấy bối rối, sau khi ăn xong mới cất giọng thăm dò: “Lục đại nhân, chúng ta có nên đến ra mắt cậu mợ và ông bác của chàng không?” Nàng đã rất cố gắng nhớ xưng hô của những người này.
Lục Vô Ưu lau miệng, nói: “Ta cũng có ý đó, lát nữa chúng ta sẽ đi.”
***
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Trái ngược với không khí êm ả trong Lục phủ, trong cấm cung lại tràn đầy sự lạnh lẽo và nghiêm khắc.
Các cung nhân đi qua đi lại, ai nấy đều không dám cúi đầu nhìn xuống, bởi vì vị Nhị Hoàng tử được Thánh thượng sủng ái nhất hiện đang bị phạt quỳ dưới bậc thềm.
Không ai biết hắn đã phạm phải sai lầm gì, chỉ biết rằng đêm qua Thánh thượng đã nổi trận lôi đình, ra lệnh cho hắn quỳ gối bên ngoài để tự kiểm điểm. Thậm chí, Thiều An Công chúa cũng bị hạ lệnh cấm túc, không cho phép rời khỏi phủ Công chúa dù chỉ nửa bước.
Mới sáng sớm, Lệ Quý Phi nghe tin vội vàng chạy đến, khuôn mặt xinh đẹp tiều tụy, nhan sắc kiều diễm đã thêm phần nhợt nhạt.
“Thánh thượng…” Bà ta rưng rưng nước mắt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tuân Nhi đã làm sai điều gì?”
Thuận Đế vẫn chưa nguôi giận, nhưng khi thấy ái phi mà mình yêu thương nhất, giọng nói của ông cũng bất giác dịu đi một chút: “Chi bằng nàng tự mình đi hỏi cái tên súc sinh đó đi, xem xem đêm qua nó đã làm cái gì? Suýt chút nữa đã gây ra đại họa.”
Lệ Quý Phi sụt sịt hít mũi, nước mắt chảy dài xuống má, bà ta vội vàng dùng khăn tay lau đi: “Tất cả là lỗi của thần thiếp, là do thần thiếp ở chùa Thanh Tuyền đã không dạy dỗ con trai thật tốt nên mới khiến nó gây họa lần nữa…”
Lớp trang điểm trên mắt bà ta gần như đã nhòe đi, nghẹn ngào nói tiếp: “Thánh thượng đừng giận nữa, ngài muốn phạt thế nào cũng được, tất cả đều là lỗi của thần thiếp.”
Thuận Đế thấy ái phi khóc rất thương tâm, cuối cùng cũng không thể nói ra sự thật rằng đêm qua con trai bảo bối của ông đã xông vào phòng tân hôn của người khác định làm nhục tân nương, nhưng lại bất cẩn suýt chút nữa làm nhục chính muội muội ruột của mình.
Nếu chuyện này lộ ra ngoài, ông còn mặt mũi nào nữa, mặt mũi của Hoàng thất phải để vào đâu?
Ông mới vừa nhắc nhở hắn, chuyện này vốn đã đủ hoang đường rồi, vậy mà còn xảy ra tình huống xấu hổ như thế này.
Tiêu Nam Tuân đã quỳ suốt đêm, thân hình lảo đảo như sắp ngã, sắc mặt càng lúc càng tệ.
Lúc Đại Hoàng tử Tiêu Nam Bạc nghe tin đã đến, thấy vậy liền bước vào điện nói: “Phụ hoàng, vừa rồi nhi thần thấy Nhị đệ trông thực sự không ổn, nếu không phải lỗi lầm quá lớn, mong người hãy để đệ ấy đứng dậy trước đi.”
Thuận Đế vừa thấy đứa con trai cả, vẻ mặt có hơi lạnh nhạt: “Con không cần lo cho nó, nếu nó quỳ không nổi nữa, tự nhiên sẽ có cung nhân đỡ nó dậy.”
Tiêu Nam Bạc dường như lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy nhi thần yên tâm rồi.”
Dù nói như vậy, nhưng sau giờ Ngọ, Thuận Đế vẫn vòng ra ngoài xem xét.
Môi của Tiêu Nam Tuân tái nhợt khô nứt, sắc mặt hắn thực sự rất tệ. Dù hắn lớn lên ở chùa Thanh Tuyền, nhưng sau khi trở về nhiều năm được hưởng thụ vinh hoa, thực ra từ lâu đã không đủ sức để chịu nổi hình phạt thế này.
“Con biết lỗi rồi chứ?”
“Nhi thần biết lỗi, là nhi thần nhất thời hồ đồ.” Giọng hắn nhẹ như gió thoảng, yếu ớt như sợi tơ.
“Trẫm rõ ràng đã nhắc nhở con.”
Cơ thể Tiêu Nam Tuân lảo đảo, ngay cả kim quan trên đầu hắn cũng sắp rơi xuống, lúc này Thuận Đế mới nói: “Trẫm sẽ gia phong cho vị Hạ Lan tiểu thư kia Cáo mệnh tòng Lục phẩm, coi như thương cảm cho mối tình thâm niên giữa nàng và Lục Biên tu ở Thanh Châu, cũng như sự tận tụy vì dân vì nước của Hạ Lan Ngự sử. Nhưng con biết rõ điều đó có nghĩa là gì.”
Tiêu Nam Tuân cúi đầu hành lễ dài sát đất.
“Thôi được rồi, về đi, đừng để mẫu phi của con lo lắng.”
Tiêu Nam Tuân hơi ngẩng đầu lên, nói: “Chẳng phải Phụ hoàng đã nói muốn tìm người giảng kinh cho nhi thần sao?”
“Làm sao? Con muốn nghe à?”
Tiêu Nam Tuân nói: “Đêm qua nhi thần đã kiểm điểm lại bản thân, thực sự cảm thấy hổ thẹn, nếu Phụ hoàng đã muốn tìm người giảng kinh, chi bằng để vị Lục trạng nguyên kia đến giảng cho nhi thần. Hắn liên tiếp đỗ đầu sáu kỳ thi, đương nhiên có học thức uyên bác. Hôm nay nhi thần muốn gột rửa tâm hồn, cũng muốn sửa đổi hoàn toàn.”
Thuận Đế cúi đầu nhìn khuôn mặt của con trai mình, dường như thực sự có vài phần biểu hiện đau khổ, ánh mắt đảo qua đảo lại trên khuôn mặt hắn, cuối cùng mới nói: “Cũng được, nếu như con thật sự nghĩ vậy thì tốt.”
***
Sau khi dùng bữa sáng xong lại nghỉ ngơi một lúc, Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu mới ngồi lên xe ngựa đến Chu phủ, cũng chính là quý phủ của Chu Cố Văn – ông bác bên ngoại của Lục Vô Ưu. Vị đại nhân này giữ chức Công bộ Lang trung, chức quan không lớn không nhỏ, nhưng có lẽ nổi tiếng nhất là quý phủ này đã sinh ra một người ưu tú như Lục Vô Ưu.
Hạ Lan Từ rất căng thẳng, nhỏ giọng hỏi hắn: “Ta có gì cần chú ý điều gì hay không…”
Lục Vô Ưu chống tay lên trán, nói: “Không có… à, bên đó hơi nhiều nữ quyến.”
Hắn vừa nói vậy, Hạ Lan Từ lại càng căng thẳng hơn, nàng không giỏi ứng phó với những bà cô bà dì họ hàng thế này.
Xe ngựa dừng lại, vừa tiến vào Chu phủ, Hạ Lan Từ liền nhận ra thông tin mà Lục Vô Ưu đưa ra trước đó có lẽ không chính xác.
Hắn nói nữ quyến hơi nhiều, dường như không phải nói các bà cô bà dì, mà còn là…
“Lục biểu ca dẫn tân nương về rồi!”
“Cái gì? Lục biểu ca thực sự đã lấy vợ sao, ta không tin đâu!”
“Khắp cả thành đều nhìn thấy rồi, sao có thể giả được…”
Vừa bước vào cổng, Hạ Lan Từ liền nghe thấy tiếng bàn tán của các tiểu thư trẻ tuổi từ xa vọng lại, nàng nhất thời có chút ngẩn ngơ, Lục Vô Ưu từ phía sau thong thả nói: “Không còn cách nào khác, mợ rất tốt bụng nên trong phủ có một đống biểu tiểu thư linh tinh đến ở, mỗi lần ta trở về đều nơm nớp lo sợ, nhưng bây giờ thì không sao nữa.”
Hắn nhẹ nhàng vỗ vai Hạ Lan Từ, nói một cách tự tin: “Bây giờ ta là người đã có chủ rồi.”
Hạ Lan Từ: “…?”
Nàng đã lờ mờ thấy hối hận.
“Ta đã giúp nàng bao nhiêu lần, nàng cũng nên giúp ta giải quyết một chút rắc rối chứ.”
Lục Vô Ưu mỉm cười nhẹ nhàng: “Đừng lo, ta cũng sẽ giúp nàng, Lục phu nhân.”