• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nồi lẩu vẫn còn đang sôi ùng ục, trong làn hơi nóng hổi mùi thơm ngào ngạt lan tỏa ra.

Bữa ăn này quả thật có đôi chút gượng gạo.

Có lẽ chỉ mỗi Hoa Vị Linh là hoàn toàn không có khúc mắc nào, nàng ấy ăn liên tục không ngừng, ăn đến mức hừng hực khí thế, thậm chí còn xắn tay áo lên để gắp nhanh hơn. Lục Vô Ưu chuẩn bị hai loại nước chấm, một loại dịu nhẹ, một loại cay nồng. Hoa Vị Linh chọn loại cay, ăn một lúc thì đầu lưỡi nóng rát, mồ hôi tuôn rơi trên khuôn mặt nhỏ.

“Cay quá! Nhưng mà ngon thật đó! Món này tên là gì vậy?”

Chu Ninh An bèn nhanh miệng đáp lời: “Biểu tỷ, đây là món Cổ Đổng Canh đấy. Tỷ xem, khi cho thức ăn vào nồi, nó phát ra tiếng sôi sùng sục, vì vậy nên người ta mới gọi như thế…”

Vừa nói Chu Ninh An vừa nhìn ngang nhìn dọc vừa gắp thức ăn bỏ vào miệng, rõ ràng là rất thích hóng hớt chuyện mới lạ.

Hạ Lan Từ gắp thịt bỏ vào nồi, nàng có thể cảm nhận rõ ràng được cơn sóng ngầm đấu đá bất thường giữa hai người đang ngồi cạnh nàng.

Nàng rất lo lắng rằng bọn họ sẽ bất hòa lao vào cãi nhau rồi lật tung cả bàn ăn lên.

— Mặc dù thực tế cả hai người họ là người ăn nhiều nhất.

Hạ Lan Từ chấm thịt vào nước chấm cho vào miệng, thầm nghĩ: ừm, quả nhiên vẫn là vì món lẩu này quá ngon.

Từng đĩa thịt to lần lượt được cho vào nồi, Hạ Lan Từ còn đi cắt thêm vài đĩa thịt dê nữa. Hoa Vị Linh đã ăn no, lúc này đang ôm bụng dựa lưng vào ghế thở phào thoải mái. Trong khi đó, Lục Vô Ưu và Mộ Lăng vẫn đang từ tốn gắp từng đũa thức ăn.

Lục Vô Ưu mở một hũ rượu đã ủ lâu năm, nhướng mắt hờ hững lên tiếng hỏi: “Uống rượu không?”

Đây là lần đầu tiên Hạ Lan Từ biết, khi hắn nhướng mắt lên nhìn người khác không còn mang theo ý tứ dụ dỗ, mà chỉ còn lại khiêu khích.

Mộ Lăng ôn tồn lịch sự đáp lại: “Không cần đâu, đa tạ Lục đại nhân đã có lòng.”

Lúc dùng bữa đã vào chạng vạng, giờ đây trăng đã treo trên ngọn cây. Hạ Lan Từ đặt đũa xuống, Lục Vô Ưu thoáng nhìn sang nàng, nàng hiểu ý bèn đuổi Chu Ninh An về phòng đọc sách, rồi kéo Hoa Vị Linh đi tắm rửa thay quần áo.

Khi trở lại, nàng nghe thấy hai người họ đang trò chuyện.

“Ta cũng không có ý muốn can thiệp vào cuộc sống của muội muội ta, nhưng ngươi có thể làm người thẳng thắn hơn được không?”

Mộ Lăng thở dài nói: “Là do ta nói gì Lục đại nhân cũng không tin mà, ta thật sự không nhớ được chuyện trước đây, mà bản thân ta cũng không hứng thú nhớ lại cho lắm. Đúng thật là có liên lụy đến Hoa cô nương, điều này ta không phủ nhận, nhưng ta thực sự không biết phải làm thế nào. Ta có một thắc mắc…” Y dường như rất phân vân: “Trông ta không đáng tin cậy đến vậy sao? Ta nhớ rõ mình cũng chưa làm chuyện gì xấu cả mà.”

Hạ Lan Từ thầm nghĩ, so với Lục Vô Ưu ngày xưa, thật hiếm có có ai kém thẳng thắn hơn.

Hoa Vị Linh ở lại trong tòa viện của họ, còn Mộ Lăng bị Lục Vô Ưu đuổi ra ngoại viện ở.

Đến cũng đã đến rồi, Hoa Vị Linh biết được Hạ Lan Từ đang chuẩn bị mở thư viện liền xung phong giúp đỡ chọn lựa nhà. Nàng ấy còn đi xem xét bờ đê khai thông đường sông, chỉ đi dọc theo con đê đã lấm bùn lên quần áo, nhưng nàng ấy không mảy may để ý, mặt mày hớn hở nói với Hạ Lan Từ: “Muội cũng muốn đi!”

Hạ Lan Từ khó hiểu hỏi lại: “… Muội đi làm gì?”

Hoa Vị Linh nói: “Đào sông! Muội dùng xẻng đào còn nhanh hơn bọn họ!”

… Bây giờ Hạ Lan Từ mới hiểu tại sao nàng ấy lại biến thành bộ dạng lấm lem đến thế.

Nàng gắng gượng nở nụ cười nói: “Việc này e là không cần đến muội đâu.”

Hoa Vị Linh tiu nghỉu: “Haiz, Mộ Lăng cũng nói như vậy, còn bảo muội sẽ gây phiền phức cho họ.”

Mộ Lăng cứ thế chậm rãi theo sau Hoa Vị Linh, Hạ Lan Từ lén quan sát vài ngày, nhận thấy con người của y không quá thành thật, nhưng ít ra hành vi vẫn còn đúng mực.

Mấy ngày nay Lục Vô Ưu bị gạt bỏ ra ngoài không còn được nắm quyền lực, Nghiêm Tri phủ có vẻ như đề phòng hắn can thiệp nên các buổi nghị quyết hay thảo luận đều né tránh hắn. Nhưng Lục Vô Ưu cũng vui vẻ, thảnh thơi ngồi trong phủ nha nhâm nhi trà nước.

***

Đêm hôm đó, hắn và Hạ Lan Từ vẫn nằm ngủ trên chiếc giường kêu cót két.

Lục Vô Ưu rảnh rỗi lại không ngủ được, Hạ Lan Từ bận rộn việc lặt vặt cả ngày đã mệt nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nàng quấn mình trong chăn, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn dựa lên gối mềm, nằm nghiêng ngủ ngoan ngoãn, hơi thở nhẹ nhàng, hàng lông mi dài rủ xuống, đôi môi đỏ hơi hé mở.

Mặc dù Hạ Lan Từ đã nói nàng không ngại những chỗ khác ngoài giường, nhưng dường như hắn vẫn chưa kịp thực hiện.

Nhìn nàng ngủ say Lục Vô Ưu cũng không muốn quấy rầy, hắn xoay người nằm nghiêng lặng lẽ quan sát gương mặt nàng một lúc, từ tâm tình rối bời đến tâm trí ngứa ngáy rồi lại trở nên bình tĩnh, trong đầu óc rảnh rỗi của hắn vẫn còn đang suy nghĩ, tại sao ngày xưa ở Thanh Châu hắn lại không nhận ra nàng đẹp như vậy.

Rốt cuộc là nàng càng trưởng thành càng thay đổi, hay lòng hắn đã đổi thay.

Dường như khó mà phân biệt được.

Một mùi hương thơm nhẹ nhàng phảng phất phả vào mặt, bởi vì tư thế nằm nghiêng của nàng, chiếc áo ngủ không quá dày còn lỏng lẻo đã để lộ ra những đường cong quyến rũ đang phập phồng theo nhịp thở. Làn tóc đen phủ bên gò má xinh đẹp như đang vuốt ve khuôn mặt nàng, như thể bất cứ lúc nào nàng cũng có thể mở mắt ra, vẻ mặt ngái ngủ đờ đẫn nhìn hắn.

Hạ Lan Từ của lúc này trở nên dễ gần đến lạ.

Đang mải nghĩ ngợi, trong đêm khuya tĩnh lặng do quá thính tai nhạy mắt, Lục Vô Ưu nghe thấy từ ngoại viện truyền đến tiếng động rất nhỏ.

Hắn lắng tai nghe một lúc, dứt khoát quyết định ngồi dậy mặc áo ra ngoài.

Hạ Lan Từ thật ra vẫn còn mơ màng chưa ngủ sâu, nghe thấy tiếng động Lục Vô Ưu ngồi dậy liền hé mắt ra, thấy hắn khoác áo ra ngoài, nàng còn tưởng có chuyện gì xảy ra. Đợi hắn đi rồi, nàng cũng cố chống chọi cơn buồn ngủ bước xuống giường, khoác thêm áo vào định ra ngoài xem thế nào.

Vừa đi ra ngoài đã tỉnh táo hẳn, vị Mộ Lăng Mộ công tử kia nửa đêm còn đẩy cửa đi ra ngoài.

Giữa đêm khuya, trên đường phố rất thưa người qua lại.

Mộ Lăng càng đi càng lạc vào những con ngõ tối, cuối cùng dừng chân tại một nơi khuất nẻo.

Lục Vô Ưu mới đi được mấy bước đã cảm nhận được có người đi theo sau mình. Hắn dùng ánh mắt hỏi tại sao nàng còn chưa ngủ, Hạ Lan Từ tò mò chỉ về phía xa, Lục Vô Ưu khựng lại một chút rồi bế nàng lên.

— Dù sao thì dẫn nàng đi xem kịch cũng không phải là lần đầu.

Mộ Lăng dừng bước, chẳng bao lâu sau trước mặt y đã xuất hiện một người đàn ông trung niên, mặt mày trắng trẻo không có râu. Người đàn ông đó kính cẩn chắp tay trước Mộ Lăng, trên mặt đầy vẻ bất lực.

Sau đó, cả hai người bọn họ đều nghe thấy một tiếng gọi rõ ràng: “Thiếu chủ.”

“…?”

Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu ngơ ngác nhìn nhau, dùng ánh mắt thầm trao đổi.

Hạ Lan Từ: Sao hắn cũng được gọi là Thiếu chủ?

Lục Vô Ưu: Làm sao ta biết được? Có lẽ cái danh xưng này quá đại trà rồi, lần sau ta sẽ bảo họ đổi cái khác.

Hạ Lan Từ: Cũng không cần, chúng ta xem tiếp đi.

Giọng của Mộ Lăng vốn lạnh lùng, lúc này càng thêm lãnh đạm: “Được rồi, đừng đi theo ta nữa, ta thực sự không có hứng thú.”

Người đàn ông trung niên nghẹn ngào nói: “Nhưng mà…”

Mộ Lăng nói: “Lần sau đưa tin, ta sẽ không ra ngoài nữa, đỡ phải phiền phức.”

“Thiếu chủ! Ngài…”

Mộ Lăng đáp: “Đừng gọi ta bằng cái xưng hô đó nữa, nghe kỳ cục lắm. Có thể gọi ta là thiếu hiệp không?”

Người đàn ông trung niên lại nghẹn ngào: “Ngài sao có thể dùng cái danh xưng thô thiển như vậy được, nó không xứng với ngài…”

Mộ Lăng lại cười nói: “Nhưng ta thích. Ta đi đây.”

Thấy Mộ Lăng dường như thật sự muốn đi, Hạ Lan Từ huých nhẹ Lục Vô Ưu, ra hiệu rằng người sắp đi mất rồi thì phải làm sao.

Lục Vô Ưu đặt Hạ Lan Từ ngồi vững trên mái nhà, còn thuận tay véo nhẹ má nàng một cái rồi mới ung dung nhảy xuống, đi đến trước mặt hai người họ.

Đêm nay không có trăng, sắc trời tối đen như mực.

Mộ Lăng nghe thấy tiếng bước chân lập tức quay lại nhìn.

Một dáng người cao ráo từ trong bóng tối dần dần hiện ra.

Ba người nhìn nhau, bầu không khí yên tĩnh trong giây lát, rõ ràng đây là một cuộc gặp gỡ đầy lúng túng và không được dự đoán trước.

Mộ Lăng ho nhẹ một tiếng lấy lại bình tĩnh, nói một cách thản nhiên: “Lục đại nhân, ta không quen biết người này, là do ông ta cứ muốn dây dưa với ta.”

Hai bên vừa chạm mặt, người đàn ông trung niên kia lập tức bật nhảy lên muốn rời đi — quả nhiên là người biết võ công — nhưng khi nghe thấy lời Mộ Lăng nói, có lẽ vì nghĩ rằng đã bị phát hiện, ông ta lại dừng bước, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ đầy khẩn thiết: “Thiếu chủ, dù ngài có quên đi nữa, cũng không thể…”

Giọng nói của ông ta cao hơn giọng nam bình thường một chút, nếu không nghe kỹ sẽ khó có thể nhận ra được.

Lục Vô Ưu từng nhiều lần giao tiếp với những người như vậy, rất nhanh đã nhận ra đây là một hoạn quan. Trước đó vốn chỉ có vài phần suy đoán giờ thì càng chắc chắn hơn, hắn nói ra từng chữ rõ ràng: “Có thể cho ta hỏi một câu không, Thiếu chủ nhà ngươi rốt cuộc là vị quý nhân nhà nào?”

Hạ Lan Từ dỏng tai lên nghe.

Mộ Lăng khựng lại, nói: “Lục đại nhân, ta cảm thấy điều đó không quan trọng.”

Quả thật là vịt chết đến nơi mà còn cứng miệng.

Lục Vô Ưu bẻ khớp ngón tay, bước về phía trước nói: “Nếu đã không quan trọng, chi bằng ta đánh ngươi một trận trước đã.”

Mộ Lăng: “…?”

Người đàn ông trung niên: “…??? Ngươi muốn làm gì?”

Lục Vô Ưu nở nụ cười hết sức ôn hòa: “Thấy vị công tử lai lịch bất minh này có hơi ngứa mắt, muốn đánh hắn một trận.”

Nói xong, thân hình hắn thoắt cái di chuyển đến bên cạnh Mộ Lăng, trong khoảnh khắc chuẩn bị chạm vào vạt áo của Mộ Lăng, người đàn ông trung niên kia cũng lao tới giơ tay lên ngăn cản. Võ công của người này không tệ, trong chớp mắt hai người đã trao đổi mười mấy chiêu.

Vốn là thử dò xét, đương nhiên cũng không dùng hết toàn lực.

Mộ Lăng đứng bên cạnh xoa trán, chậm rãi mở lời, giọng điệu cũng rất nhã nhặn: “Dừng tay đi. Lục đại nhân muốn đánh thì cứ đánh, nhưng tốt nhất đừng đánh vào mặt, tránh để cho Hoa cô nương nhìn thấy, ta lại khó lòng giải thích rõ được.”

Động tác của người đàn ông trung niên lập tức chậm lại, trong giọng nói còn tỏ ra phẫn nộ: “Thiếu chủ! Sao ngài có thể…”

Mộ Lăng đáp: “Trên suốt dọc đường đi ta đã cửu tử nhất sinh rồi, cũng không phải chưa từng bị đánh.”

Người đàn ông trung niên ngập ngừng, nước mắt chực chờ rơi xuống: “Tất cả là tại…” Ông ta khựng lại, ậm ờ nói: “… kẻ lòng lang dạ sói kia.”

Lục Vô Ưu rút tay lại: “Được rồi, đừng chơi trò nói bóng gió nữa. Người Bắc Địch không dùng thái giám, Ô Mông chắc cũng không có gan đó, ngươi không phải người triều này thì là triều trước, vậy rốt cuộc là họ Tiêu hay họ Chu đây, hay là… con cháu của vị Công hầu nào? Nhưng con cháu Công hầu chắc hẳn không đến nỗi phải điều động Cẩm Y Vệ truy sát chứ, bên trong địa phận Hoảng Châu vốn không có nhiều Cẩm Y Vệ, từ khi ngươi đến đây, đã có mấy đám lén lút xâm nhập vào ẩn nấp trong này rồi.”

Người đàn ông trung niên không ngờ hắn nói năng tùy tiện như vậy, lập tức trừng to mắt quát: “Ngươi to gan thật đấy!”

Lục Vô Ưu giơ ngón tay lên, cười nói: “Câu này nghe mới giống thái giám nói này.”

Hạ Lan Từ cũng làm theo động tác động tác của hắn, thầm nghĩ quả đúng như vậy.

Người đàn ông trung niên vừa xấu hổ vừa giận dữ nói: “Ngươi, ngươi…”

Mộ Lăng thầm suy nghĩ một hồi, sau đó giọng nói lạnh lùng vang lên: “Lục đại nhân, nếu ngươi cứ nhất định muốn biết thì ta sẽ nói thật với ngươi.”

Người đàn ông trung niên hoảng hốt, vội vàng can ngăn: “Thiếu chủ, người này không rõ gốc gác, không thể được!” Bộ dạng ông ta như muốn đưa tay bịt miệng Mộ Lăng nhưng lại không dám làm càn: “Thiếu chủ, xin ngài hãy cân nhắc lại!”

Lục Vô Ưu nói: “Ngươi nói đi.”

Đến cả Hạ Lan Từ ngồi xổm trên mái nhà cũng hồi hộp theo.

Mộ Lăng hít sâu một hơi, dùng giọng điệu hết sức bình thường để nói ra thân phận vốn kinh động thế tục của mình: “Ông ta nói ta là hậu duệ của Hoài Cẩn Thái tử, nói gì mà ngai vàng của Đương kim Hoàng thượng không chính đáng, ta mới là chân mệnh thiên tử — còn nói có để lại một tờ chiếu thư cho ta, nhưng vấn đề là ta thật sự không có hứng thú, ta chỉ thấy phiền phức thôi. Lúc ở Kinh thành ta còn không dám ra ngoài, khó khăn lắm mới ra được một lần còn phải che mặt, suýt nữa đã bị biển hiệu rơi xuống đè chết.”

Hạ Lan Từ ngẩn ra, sau đó mới cảm thấy kinh ngạc.

Nàng đương nhiên biết Hoài Cẩn Thái tử là ai, trước đây nàng còn cùng Lục Vô Ưu đọc truyện ký của Hoài Cẩn Thái tử, đó là huynh trưởng của Đương kim Hoàng thượng, vị Thái tử bị oan trong vụ án mưu phản, nghe nói ông ấy còn có một người con trai, nhưng đã không rõ tung tích từ sau vụ mưu phản ấy, Tiên Đế vì vụ mưu phản này mà nằm bệnh không qua khỏi, lúc sắp lâm chung còn phái người đi tìm cháu trai của mình khắp nơi, tiếc là không có kết quả gì.

Về sau khi Thuận Đế lên ngôi, chuyện này cũng không ai nhắc tới nữa.

Còn về việc ai là người luôn muốn đuổi giết Mộ Lăng cũng đã quá rõ ràng, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Thuận Đế không muốn đứa con trai của huynh trưởng mình sống sót.

Người đàn ông trung niên không ngờ Mộ Lăng lại dễ dàng nói ra như vậy, ông ta lập tức hít một hơi than dài thở ngắn.

Mộ Lăng quay đầu nói với ông ta: “Ngươi cũng bị phát hiện rồi, cứ giấu hoài ta cũng rất mệt, hơn nữa nơi đây không phải Kinh thành.”

Ở Kinh thành mà nói ra như vậy, Lục Vô Ưu còn có thể bắt y đi đổi lấy tiền đồ, nơi đây trời cao Hoàng Đế xa, cho dù Lục Vô Ưu có ý định này, muốn thực hiện cũng không dễ dàng.

Lục Vô Ưu lại không quá kinh ngạc.

Dù sao thì trước đó hắn đã có suy đoán, hắn vốn không quá kính sợ Hoàng quyền, cho nên lúc này nghe kể cũng chỉ “ồ” một tiếng lấy lệ.

“Vậy ngươi chính là người con trai mất tích của Hoài Cẩn Thái tử?”

“Ông ta nói ta chính là người đó.”

Lục Vô Ưu lại hỏi: “Ngươi thật sự không nhớ chút nào?”

Mộ Lăng cũng bất lực: “Lúc đó ta đã quên sạch toàn bộ, sau này mới dần nhớ được một chút, nhưng phần lớn vẫn không nhớ nổi. Có điều này ta không nói dối, ta thật sự muốn làm một hiệp khách giang hồ, viết mấy quyển thoại bản kia không chỉ để dỗ Vị Linh, mà còn vì ta thật sự thích chúng, giờ nghĩ lại có lẽ hồi nhỏ đã đọc nhiều rồi.”

Lục Vô Ưu phát hiện y đã đổi cách xưng hô: “Ai cho phép ngươi gọi muội ta là Vị Linh?”

Mộ Lăng nhún vai, cười nói: “Ta đã thành thật như vậy rồi, Lục đại nhân cũng nên tin ta một chút chứ.”

Đột nhiên, một mũi tên sắc bén từ trong màn đêm lao nhanh đến.

“Thiếu chủ cẩn thận!”

Người đàn ông trung niên vội kéo Mộ Lăng sang nghiêng người né tránh.

Ánh mắt Lục Vô Ưu sắc bén lập tức quay người lại, chỉ nghe có người đứng trên cao nói: “Lục đại nhân, chuyện ngài cấu kết với nghịch tặc ta sẽ báo cáo lên trên đầy đủ, mong ngài tạm thời đừng hành động liều lĩnh.”

Một tên Cẩm Y Vệ mặc thường phục đang khống chế Hạ Lan Từ, kề lưỡi dao lên cổ nàng.

Chưa đợi Lục Vô Ưu lao tới, đã thấy Hạ Lan Từ rút dao găm trở tay nhanh chóng đâm vào cánh tay đối phương, động tác dứt khoát như không hề đắn đo, tên Cẩm Y Vệ kia đau đớn buông lỏng tay ra, Hạ Lan Từ đã bật nhảy mạnh về phía trước.

Bên dưới mái nhà chính là mặt đất, độ cao cách mặt đất phải chừng hai ba người, mái nhà đối diện còn xa hơn, nàng không thể nhảy qua được.

Tên Cẩm Y Vệ muốn đưa tay bắt nàng lại, Lục Vô Ưu đã nhanh chóng lao lên, thân hình nhanh như bóng ma vững vàng đỡ lấy Hạ Lan Từ đang nhảy về phía hắn, nàng nâng tay lên, một lưỡi dao phóng ra chuẩn xác cắt đứt cổ đối phương.

Hạ Lan Từ hoàn toàn là phản ứng bản năng, càng sợ càng ra tay nhanh hơn.

Lúc vừa nhảy lên không nàng còn nhắm mắt lại, tim đập thình thịch, bây giờ cuối cùng cũng mở mắt ra, sau gáy căng thẳng đến mức tê rần.

Lục Vô Ưu lập tức đốt tín hiệu khói ra lệnh những người khác đến, đám Cẩm Y Vệ này không thể giữ lại được, vừa truy đuổi vừa cong khóe môi nói với Hạ Lan Từ: “Nàng tin tưởng ta như vậy sao?”

Hạ Lan Từ ôm lấy vai hắn, giọng điệu run rẩy nói: “Chàng còn không đỡ được ta chắc?”

Nụ cười trên khóe môi Lục Vô Ưu càng sâu thêm: “Có chết cũng phải đỡ lấy chứ.”

Người đàn ông trung niên bên cạnh Mộ Lăng cũng lập tức gọi người đến, nhưng Mộ Lăng đã đẩy ông ta ra: “Được rồi, ngươi mau đi đi.”

Ông ta ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Tính cả kẻ bắn tên ở xa thì đám Cẩm Y Vệ này tổng cộng khoảng bảy tám người, không được xem là nhiều lắm.

Nhìn thấy tín hiệu khói, người của Lục Vô Ưu đến rất nhanh, trong đó có cả Hoa Vị Linh, nàng ấy là người nhanh nhất, từ trong màn đêm lao đến như một tia chớp, như thể chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt, trong tay cầm một thanh kiếm chém tan tác đám Cẩm Y Vệ vừa mới tản ra.

Nàng ấy còn lớn tiếng nói: “Này! Muội không đến muộn chứ! Lúc nãy ăn no quá nên có hơi buồn ngủ.”

Lục Vô Ưu không mang kiếm bên người, quả thật không tiện như muội muội, vừa định lên tiếng thì chợt thấy Mộ Lăng đứng yên tại chỗ nhặt lấy mũi tên rơi dưới đất lên đi lùi vào trong góc, sau đó tựa như vô ý rạch vào cánh tay trái của mình hai đường cho chảy máu ra, không kêu rên lấy một tiếng.

Hạ Lan Từ: “…”

Lục Vô Ưu: “…”

Lục Vô Ưu ôm lấy Hạ Lan Từ, cả hai lấy lại bình tĩnh quay sang nói với Hoa Vị Linh: “Đừng để bọn chúng chạy thoát, một tên cũng không được.”

Hoa Vị Linh đáp: “Được thôi!”

Nàng ấy như đại bàng bắt gà con, chẳng mấy chốc đã cùng với những hộ vệ khác bắt gọn hết đám bọn chúng, sau đó vô cùng ung dung nhảy đến bên Mộ Lăng, hỏi thăm: “Huynh không sao chứ? Sao nửa đêm còn chạy ra ngoài thế này?”

Mộ Lăng ôm vết thương trên cánh tay trái, sắc mặt tái nhợt lắc đầu nói: “Không có gì đáng ngại.”

“Sao lại bị thương nữa rồi, để ta xem nào…”

Mộ Lăng rũ mắt xuống, giọng điệu dịu dàng hẳn: “Không cần xem đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi, cô đến là tốt rồi.”

Lục Vô Ưu lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, nói: “Hắn bị thương là do tự làm.”

Hoa Vị Linh ngẩng đầu lên: “…?”

Hạ Lan Từ rúc mình vào trong vòng tay của Lục Vô Ưu, thầm cảm thấy khâm phục kỹ thuật diễn xuất của Mộ Lăng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK