Trong thành, y quán và hiệu thuốc cũng đều hoạt động suốt đêm.
Có những cửa tiệm còn mang rượu mạnh đến, vừa để xử lý vết thương, vừa có thể uống để quên đau đớn sầu muộn trong đầu.
Những binh sĩ chỉ bị thương nhẹ lúc này vẫn còn có thể uống rượu, hùng hồn trò chuyện.
“Nếu lần này ông đây có thể sống sót ra ngoài, về sau sẽ đem chiến tích này khoác lác suốt đời! Con cháu của ông cũng sẽ tự hào với người đời mãi mãi, rằng ông đây từng đánh thắng quân Bắc Địch!”
“Đúng thế! Kỵ binh Bắc Địch đáng sợ thật, nhưng ta thấy cũng chẳng có gì ghê gớm cả!”
“Không ngờ được một quan văn như Lục đại nhân cũng có thể ra trận, lại có thể chiến đấu lợi hại như vậy, tưởng chừng như lấy một chọi mười.”
“Ngươi chưa nhìn thấy muội muội của Lục đại nhân đâu! Đó mới thật sự là nữ trung hào kiệt, không hề thua kém đấng mày râu chút nào! Nào, chúng ta cạn thêm một chén nữa!”
Lại có người nói: “Hạ Lan phu nhân thật sự là tiên nữ từ trên trời giáng xuống phải không?”
“Ta cũng nghĩ vậy, có lẽ nàng chính là thần tiên hạ phàm để cứu khổ cứu nạn…”
“Thật ngưỡng mộ Lục đại nhân…”
Có người vỗ đầu kẻ vừa nói: “Ngươi ngưỡng mộ cái gì! Ngoài Lục đại nhân ra, còn có ai có thể xứng đôi với phu nhân nữa đây.”
Lúc này, bên trong phòng, Hoa Vị Linh đang nằm úp mặt lên bàn ngủ say sưa. Bên cạnh là một bát cháo thập cẩm đã được húp cạn, trong tay nàng ấy vẫn nắm chặt thanh trường kiếm sắc bén, nhìn qua đã biết không phải vật tầm thường, vết máu trên đó vẫn chưa được lau sạch.
Hạ Lan Từ cầm lấy khăn ướt, nhẹ nhàng lau sạch mặt và tay cho nàng ấy.
Mộ Lăng ngồi cách đó không xa, sắc mặt trắng bệch do thiếu máu, lúc này cũng đang nhắm mắt dưỡng thần.
Lục Vô Ưu vừa nghỉ ngơi được một lúc thì lại đi ra ngoài. Hạ Lan Từ cuối cùng cũng chịu nghỉ ngơi, nàng chống cằm nhắm mắt tựa vào bàn, tâm tư dần chùng xuống.
Khói lửa trong thành đã cháy suốt một ngày.
Lục Vô Ưu nói rằng viện binh chưa chắc sẽ đến, cũng không phải là không thể. Tri phủ đã bỏ thành mà chạy, với lực lượng phòng thủ chưa đến một nghìn người trong thành, không chỉ Bắc Địch mà ngay cả người Đại Ung cũng nghĩ rằng mình không thể giữ thành nổi. Trong tình huống như vậy mà tùy tiện điều động binh lính đến, không những thành trì sẽ bị chiếm đóng, ngược lại còn trở thành con mồi của quân Bắc Địch.
Thành Nguyên Hương không thể coi là một pháo đài quan trọng, cũng chẳng phải là một thành lớn.
Thay vì cứu viện thì cố thủ sẽ ổn hơn, họ cũng không phải gánh vác trách nhiệm, nói cho cùng vẫn phải xem Tổng binh Hoảng Châu suy nghĩ thế nào.
Còn về những tướng trấn thủ ở các thành trì lân cận, e rằng lúc này đều đang nơm nớp lo sợ.
Hơn nữa, đã có Cẩm Y Vệ truy tìm tung tích của Mộ Lăng ở gần đây. Nếu xác định y đang ở trong thành Nguyên Hương, vậy thì dựa theo ý chỉ của Thánh thượng sẽ càng không thể có việc phái viện binh tới được, trừ khi…
Tiếng bước chân vang đến, Hạ Lan Từ bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Vô Ưu trở lại.
Dường như hắn vừa dùng nước giếng lạnh để rửa mặt, trên mặt và tóc còn đọng lại những giọt nước. Lục Vô Ưu cất giọng trầm thấp nói: “Ta vừa xem xét tình hình phòng thủ trong thành, e rằng không được ổn cho lắm.”
Hoa Vị Linh cũng bật dậy, dụi mắt hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao?”
Lục Vô Ưu đáp: “Ta có một kế hoạch.”
Hắn nói với giọng vô cùng bình tĩnh: “Nhân lúc đêm nay còn chưa qua, đi ám sát Tam Vương tử Bắc Địch Sát Can.”
Hạ Lan Từ vốn vẫn còn mơ màng, giờ phút này hoàn toàn tỉnh táo. Ngay cả Mộ Lăng ngồi bên kia cũng mở mắt nhìn hắn.
“Ta vừa quan sát doanh trại của gã, đêm nay là đêm đầu tiên, có lẽ gã cũng không ngờ rằng chúng ta đã sức cùng lực kiệt như vậy mà vẫn còn thừa sức đi ám sát, cho nên chúng sẽ không quá phòng bị, chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Hoa Vị Linh nghe xong, lập tức giơ tay xung phong: “Muội đi nhé! Sáng nay muội đã chướng mắt cái gã đấy rồi!”
Lục Vô Ưu dứt khoát từ chối: “Muội không được.”
Hoa Vị Linh bất mãn: “Tại sao chứ!”
Lục Vô Ưu giải thích: “Đi xuống dưới đó trước tiên cần phải ẩn nấp, sau đó dò la xem chúng đổi ca thay quân tuần tra như thế nào, hành động phải tuyệt đối bí mật, nếu không sẽ rút dây động rừng, dẫn tới quân địch bao vây tấn công thì sẽ không còn cơ hội nào nữa. Việc này không hợp với muội. Vì vậy ta sẽ đi, muội ở lại trấn giữ thành trì.”
Hắn nói rất đơn giản, Hạ Lan Từ không nhịn được đứng lên hỏi: “Chàng chống đỡ nổi không?”
Lúc Lục Vô Ưu nhìn về phía nàng, trong mắt lấp lánh ý cười khó hiểu, hắn rút từ trong tay áo ra một bình thuốc nhỏ: “Một trong những đặc sản của quê nhà ta, tên gọi có hơi kỳ quặc, nhưng uống vào có lẽ sẽ giúp ta chống đỡ được thêm hai ngày nữa.”
Hạ Lan Từ vội vàng hỏi thêm: “Dùng thuốc này có phản phệ lại không?”
Lục Vô Ưu thản nhiên: “Đã đến nước này rồi, còn ai để ý đến chuyện đó chứ.”
Hoa Vị Linh trả lời thay hắn: “Có, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu, chỉ là sau đó cơ thể sẽ rất suy yếu… Ca, ca thực sự muốn đi sao?”
Lục Vô Ưu nói: “Lát nữa ta sẽ vòng ra ngoài từ cổng thành Nam, những chuyện khác ta cũng đã giao phó xong rồi.”
Hoa Vị Linh do dự nói: “Được thôi, nhưng ca ca vẫn phải cẩn thận đấy.”
Hạ Lan Từ nghe Hoa Vị Linh nói vậy cũng yên lòng, sau đó lại nói: “Chàng đưa ta một viên thuốc đặc sản đó đi.”
Lục Vô Ưu ngạc nhiên: “Nàng cần thứ đó làm gì?”
Hạ Lan Từ đáp một cách kiên quyết: “Ta cũng buồn ngủ rồi.”
Lục Vô Ưu đề nghị: “Nàng có thể ngủ một giấc mà.”
Hạ Lan Từ hỏi lại bằng giọng điệu khó tin: “Chàng đi ám sát, còn ta thì ở lại ngủ?”
Lục Vô Ưu nhún vai cười nói: “Có gì không được đâu? Biết đâu khi nàng tỉnh dậy, có lẽ ta đã trở về rồi.”
Thực ra, hắn có thể giấu nàng.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định nói thẳng, rủi ro và kế hoạch đều được trình bày rõ ràng. Suy cho cùng, hắn không thích cái kiểu “ta giấu nàng vì muốn tốt cho nàng”.
“… Lỡ như không trở về được thì sao?”
Hạ Lan Từ biết rõ hắn võ công cao cường, nhưng chỉ hai nắm đấm khó địch lại với bốn tay, cũng giống như những lần trước đây hắn thường nói đùa muốn đi ám sát Tiêu Nam Tuân vậy. Có điều trong quân doanh của Bắc Địch toàn là những kẻ quen chiến đấu lâu năm vốn không thể xem thường, nếu đơn đấu thì chúng không phải đối thủ của Lục Vô Ưu, nhưng nếu chúng hợp sức lại thì lại khó nói.
“Chắc không đến mức đó đâu.” Lục Vô Ưu xoa đầu nàng: “Chẳng phải nàng đã nói không sợ chết cùng ta sao? Còn sợ cái này à?”
Hạ Lan Từ suy nghĩ một hồi, sau đó ngẩng đầu lên: “Vậy được, ta sẽ đi tiếp ứng cho chàng.”
— Đến lúc đó Lục Vô Ưu chắc chắn cần có người tiếp ứng.
Hắn cũng im lặng một lúc.
Đúng vào lúc này, Mộ Lăng vẫn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: “Đáng để ngươi liều mạng đến vậy sao? Thực ra dù cuối cùng thành trì có thất thủ, cũng không ai trách ngươi.”
Lục Vô Ưu đáp: “Ngươi cũng đã ở lại đây rồi, sao còn hỏi ta câu này?”
Mộ Lăng nói: “Đại Ung thực sự không đối xử tốt với ngươi.”
Một Trạng nguyên liên tục đỗ đầu sáu kỳ thi, một lòng vì dân vì nước, vậy mà lại bị giáng chức đến một nơi như thế này. Vất vả khổ cực chạy ngược xuôi, cuối cùng lại bị Tri phủ cướp công. Giờ đây gặp nạn lại còn phải gánh vác mọi việc. Ai mà không thấy phẫn uất chứ?
Cho dù thành Nguyên Hương thực sự thất thủ, người đầu tiên bị định tội chắc chắc là cái gã Nghiêm Tri phủ dẫn đầu bỏ trốn mất dạng kia, chứ không đến lượt một Thôi quan Thất phẩm như hắn.
Còn nếu thành trì thực sự được giữ vững, nói không chừng tên chó điên Nghiêm Tri phủ kia còn nghênh ngang trở lại giành công nữa là.
Lục Vô Ưu điềm nhiên đáp lời: “Nhưng bách tính trong thành thì vô tội. Bọn họ ít nhiều đều gọi ta một tiếng ‘Lục đại nhân’. Ta có thể hành động theo cảm tính, có thể vứt bỏ hết mọi thứ rồi đi, nhưng mạng người đã mất thì không lấy lại được.”
Mộ Lăng trầm mặc một lúc.
Lục Vô Ưu lại nói tiếp: “Ta không biết ngươi đã trải qua những gì, nhưng ngươi đang đứng trên đất Đại Ung, có thuộc hạ, có thân vệ, dù cho họ có là do cha ngươi để lại, nhưng tiền tài của Hoài Cẩn Thái tử cũng là từ thuế của bách tính Đại Ung mà có. Đã dùng của họ, thì việc báo đáp lại cho dân không phải là điều hiển nhiên hay sao? Cho dù kẻ bề trên có mắc nợ ngươi, nhưng mảnh đất này thì không nợ ngươi điều gì.”
Mộ Lăng im lặng hồi lâu, sau đó mới cười nói: “Lời này của ngươi khiến tất cả Hoàng tộc đều phải xấu hổ. Nếu cha ta còn sống, chắc hẳn ông ấy sẽ rất muốn gặp ngươi, có khi còn hận vì đã gặp nhau quá muộn.”
Lục Vô Ưu đáp: “Ngươi đã tôn sùng ông ấy đến thế, nhưng cũng chẳng thấy ngươi trở nên giống ông ấy chút nào.”
Mộ Lăng nói: “Ai nhìn thấy cha ruột của mình chết thảm ngay trước mắt mình đều sẽ tự hỏi rằng ông ấy đã làm sai điều gì để tránh bước vào vết xe đổ đó.”
Hoa Vị Linh nghe đến đây, không nhịn được xen vào: “Bình thường chẳng phải họ nên nghĩ cách báo thù hay sao!?”
Mộ Lăng quay đầu nhìn nàng, mỉm cười dịu dàng: “Vì phần lớn kẻ thù đã bị ông nội ta xử lý rồi, không để lại cho ta bao nhiêu người nữa.”
Hạ Lan Từ nghe vậy thì thoáng rùng mình. Cái câu “không bao nhiêu” của y nghe có vẻ…
Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, lúc này Lục Vô Ưu đã chuẩn bị rời đi, dường như không muốn phí lời với Mộ Lăng thêm nữa, hắn quay đầu nhìn nàng, nói khẽ: “Nếu nàng muốn đi, cũng không phải là không thể.”
Bầu trời đêm nay dường như đen hơn thường lệ, ngẩng đầu nhìn lên cũng chẳng thấy được bao nhiêu ánh sáng.
Lục Vô Ưu cởi giáp trụ và áo bào, nhanh chóng thay một bộ trang phục dạ hành, vội vã đến mức không kịp cho Hạ Lan Từ có cơ hội xem xét trên người hắn có bị thương hay không. Y phục rơi xuống đất vẫn còn vương mùi máu tanh không tan biến.
Khi Lục Vô Ưu thay đồ, Hạ Lan Từ đưa tay giúp hắn vấn gọn mái tóc, sau đó hỏi: “Đặc sản đâu?”
Lục Vô Ưu dở khóc dở cười nhìn nàng: “Nàng thực sự muốn sao?”
Hạ Lan Từ hậm hực đáp: “Đừng lắm lời nữa.”
Một viên thuốc đỏ rực được hắn dùng đầu ngón tay đút vào miệng Hạ Lan Từ. Trong khoảnh khắc đó, nó khiến nàng bất giác nhớ lại lần đầu ở Phủ Công chúa, khi đó Lục Vô Ưu cũng đút cho mình một viên thuốc thế này. Nàng chợt có chút cảm giác hoài niệm lạ kỳ, chợt nghe Lục Vô Ưu nói: “Thực ra hạ độc cũng có tác dụng. Vừa rồi có Mộ Lăng ở đó nên ta không nói, thường ngày Hoa Vị Linh cũng sẽ không bao giờ đề cập đến việc này với người ngoài. Chỉ tiếc rằng số lượng độc dược mà muội ấy mang theo cũng có hạn.”
“…”
Hạ Lan Từ ngẫm nghĩ rồi nói: “Chàng mang theo một ít trên người đi.”
Lục Vô Ưu hỏi: “Nàng không thấy đó là tà môn ngoại đạo, thủ đoạn mờ ám sao?”
Hạ Lan Từ nghiêm túc đáp: “Chàng sống sót trở về mới là quan trọng.”
Lục Vô Ưu lại muốn bật cười. Rõ ràng đây là thời khắc rất nghiêm túc, nếu đổi lại là trước đây, ít nhiều hắn còn cảm thấy xúc động và lo nghĩ vô cớ, nhưng bây giờ nhìn nàng hắn chỉ cảm thấy mình có thể làm mọi thứ, từ tận đáy lòng sinh ra sức mạnh và tự tin vô hạn, giống như lúc hắn dâng tấu sớ lên triều vậy.
Nàng sẽ không chất vấn hắn vì sao phải làm như vậy.
Sẽ không cố khuyên hắn.
Sẽ không cho rằng hắn đang phí công vô ích.
Sẽ không cảm thấy hắn nên trân trọng quyền lực địa vị hay sinh mệnh bản thân.
Lục Vô Ưu hoàn toàn chẳng cần phải giải thích điều gì cả.
Nàng thậm chí còn nghĩ đến việc cùng chết với hắn tại nơi này.
Rốt cuộc hắn đã làm thế nào để lấy được một người hợp với mình như vậy?
Nghĩ đến đây, hắn lại nảy sinh một chút cảm giác gượng gạo, hắn nên cảm ơn Tiêu Nam Tuân một tiếng mới phải.
Hạ Lan Từ chớp mắt, không biết hắn đang nghĩ gì. Nàng chỉ vươn tay chỉnh lại vài sợi tóc lòa xòa bên thái dương của hắn, nhẹ giọng nói: “Chàng nhất định phải cẩn thận.”
“Ta biết rồi.”
Lục Vô Ưu nhướn mày cười đáp.
***
Màn đêm bao phủ toàn bộ tầm nhìn.
Lục Vô Ưu trượt xuống sợi dây từ bên cạnh cổng thành Nam, bám dọc theo chân tường nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Bốn phía cổng thành thực ra đều có quân lính Bắc Địch tuần tra chằm chằm như hổ rình mồi. Nếu có một đội quân lớn đột kích, chúng sẽ lập tức phát hiện ra ngay, nhưng nếu chỉ có ít người, lại ở vị trí khó nhận biết thì sẽ không bị chú ý.
Ngay sau đó, vài người khác cũng lần lượt trượt xuống.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng của Lục Vô Ưu đã biến mất trong màn đêm.
Hạ Lan Từ cũng mặc y phục tối màu khoác thêm áo choàng đen, mang theo cung tên ra ngoài. Tử Trúc dẫn họ đi vòng qua đại quân Bắc Địch, từ một hướng khác đi vòng ra đằng sau nơi đại quân nghỉ chân. Không mất nhiều thời gian đã nhìn thấy vài con ngựa được cột sẵn ở đó.
Hạ Lan Từ kinh ngạc hỏi: “Những thứ này từ đâu ra?”
Tử Trúc đáp: “Thiếu trang chủ đã chuẩn bị trước, ngài vốn lo lắng có điều bất trắc xảy ra nên chuẩn bị để hộ tống Thiếu phu nhân rời khỏi.”
Đó chính là những con ngựa tốt mà nàng từng thầm mong ước nhưng lại tiếc không nỡ mua ở chợ ngựa.
Hạ Lan Từ lặng lẽ bước lên bàn đạp trèo lên lưng ngựa.
Trên đường đi, họ còn gặp vài nhóm lính phân tán tuần tra của Bắc Địch, nhưng đã bị đám người Tử Trúc nhanh chóng giải quyết sạch sẽ.
Trên bầu trời không có trăng, nơi này lại chẳng có người điểm canh, không thể xác định được thời gian, Hạ Lan Từ chỉ có thể thầm niệm đi niệm lại Tứ thư Ngũ kinh trong tiếng tim đập dồn dập của mình.
Từ xa nhìn lại, trong doanh trại của Bắc Địch vẫn rất náo nhiệt ngất trời, thậm chí chúng còn đang dùng tù binh Đại Ung để làm trò mua vui.
Hạ Lan Từ không nhớ nổi mình đã nhẩm đọc chương “Đại Học” bao nhiêu lần, bàn tay nắm chặt dây cương đến mức trắng bệch, mỗi giờ mỗi khắc trôi qua đều trở nên dài đằng đẵng, nàng cứ nhắm mắt lại rồi mở mắt ra.
Cứ chờ đợi trong lặng thinh như thế.
Cũng không biết đã bao lâu trôi qua.
Vào lúc Hạ Lan Từ chờ đến mức hai chân đã bắt đầu tê dại, trong doanh trại của Bắc Địch đột nhiên vang đến tiếng đàn ông gầm lên giận dữ, tiếng gầm đinh tai nhức óc: “Kẻ nào!”
Sau đó là một tiếng hét thảm thiết như xé nát ruột gan.
“Người đâu! Mau tới đây! Có kẻ ám sát Vương tử!”
Tiếng tù và đột ngột vang lên, mọi âm thanh dường như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy, nhất thời sự im lặng bao trùm vạn vật, ngay sau đó là đủ loại tiếng động nhốn nháo đồng loạt vang lên, có tiếng binh khí va chạm, tiếng bước chân dồn dập nối tiếp nhau, tiếng đao kiếm xoèn xoẹt bên tai không dứt, sự yên tĩnh hoàn toàn bị phá vỡ.
Hạ Lan Từ lập tức siết chặt dây cương, phóng ngựa lao về phía doanh trại của Bắc Địch.
Kỳ lạ là, nàng sẽ không nhìn thấy gì trong đêm tối mới phải, nhưng nàng lại cảm giác như mình đã thấy rõ ràng. Trong lều trại có một bóng đen lao ra, ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi đao lóe lên không ngừng chớp động trong quân doanh của Bắc Địch, kéo theo những tia máu bắn tung tóe.
Khoảng cách ngày càng gần, nhóm người Tử Trúc đã bắt đầu giương cung tên, bắn nhanh về phía doanh trại để yểm trợ.
Hạ Lan Từ hít một hơi thật sâu, khẽ cúi người xuống thấp, cuối cùng nàng cũng có thể thấy rõ bóng đen đó, một tay hắn cầm đao, khuôn mặt ôn hòa thường ngày lúc này lại lạnh lùng đáng sợ, trong tay dường như còn cầm theo thứ gì đó.
Tốc độ càng lúc càng nhanh…
Khoảng cách càng lúc càng gần…
Hạ Lan Từ chỉ cảm thấy phía sau lưng đột nhiên chùng xuống, nàng lập tức kéo căng dây cương, kẹp chặt bụng ngựa, thúc ngựa phóng nhanh hết mức có thể, người phía sau dường như ném thứ gì đó về phía Tử Trúc rồi nằm rạp lên lưng nàng.
Quân địch cũng cưỡi ngựa đuổi theo sau ngay lập tức.
Những con ngựa tốt mà họ đã bỏ ra số tiền lớn để mua về quả nhiên không tầm thường, tốc độ của chúng nhanh như chớp, bên tai chỉ còn tiếng gió gào thét thổi tung tóc mai của Hạ Lan Từ. Sau lưng là lồng ngực của Lục Vô Ưu đang áp sát vào, nàng đỡ lấy hắn, bên cổ cảm nhận được một giọt nóng ấm.
Hạ Lan Từ gấp gáp hỏi: “Máu của ai?”
Lục Vô Ưu hơi thở hỗn loạn đáp lời: “Của ta.”
Trái tim nàng thắt lại, chợt nghe hắn nói tiếp: “Nhưng không chết được, nàng đừng lo cho ta.”
Phía sau, mũi tên xé gió lướt qua thân ngựa, cũng có những mũi tên bắn ngược lại ra đằng sau.
Hạ Lan Từ nói: “Vậy chàng kéo dây cương nhé.”
Lục Vô Ưu đáp: “Được.”
Hạ Lan Từ nhặt lấy cung tên ghim bên hông ngựa, hít sâu một hơi, trong tiếng tim đập mạnh nàng giương cung kéo dây, xoay người bắn ngược về phía sau, chẳng quan tâm có bắn trúng hay không, cứ hết mũi tên này đến mũi tên khác.
Nàng căng thẳng đến mức da đầu tê dại, nhưng đột nhiên lại cảm nhận được cảm giác đặc biệt như lúc nàng so tài với nữ tử Bắc Địch trong đại điện trước kia.
Mũi tên rít gió lao đi.
Liên tục sau đó là bảy tám mũi tên thẳng tắp trong không trung.
Lục Vô Ưu thấp giọng nói: “Chệch sang trái một chút.”
Hạ Lan Từ đáp: “Được.”
Hướng mũi tên hơi lệch qua trái, nàng lại bắn ra vài mũi tên nữa, chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí vang và tiếng người ngã xuống đất.
Tốc độ của ngựa lại càng nhanh hơn.
Hạ Lan Từ cũng không nhớ nổi mình đã chạy bao nhiêu dặm rồi, mười dặm, hai mươi dặm hay đã ba mươi dặm.
Bên cạnh nàng có người ngã xuống, phía sau cũng có người ngã xuống.
Khi đằng sau đã không còn ai đuổi theo, cơ thể nàng mới thả lỏng ra, suýt chút nữa thì rơi khỏi lưng ngựa, may mà Lục Vô Ưu đã đỡ lấy nàng, nhưng ngay sau đó nàng nghe thấy hắn ho khan một tiếng, một vệt máu rơi xuống trên lưng ngựa.
Vừa nãy Hạ Lan Từ không chú ý đến, giờ phút này mới giật mình, nàng vội tìm một chỗ trong rừng núi, đỡ hắn xuống ngựa.
“… Sao lại thế này?” Nàng thở dốc hỏi.
Lục Vô Ưu được nàng đỡ dựa vào gốc cây, khóe miệng vẫn còn vương vết máu: “Bên cạnh Sát Can có cao thủ dị vực — cũng không có gì lạ, dù sao gã cũng là một Vương tử, khụ… ta bị thương một chút.”
Ban nãy không để ý quá nhiều, bây giờ nhìn kỹ lại mới thấy sắc mặt của Lục Vô Ưu thực sự có vấn đề.
Hạ Lan Từ đưa tay sờ vào trang phục dạ hành của hắn, cảm giác nhờn dính vừa rồi vì có áo choàng che nên không nhận ra. Nàng dùng ngón tay khẽ chạm vào, nhận ra trên ngực hắn có một vết thương kinh khủng, lờ mờ còn thấy cả dấu chưởng đen ngòm.
Lục Vô Ưu thở dốc, nói một cách ngắt quãng: “Nhưng… ta đã mang đầu của Sát Can về rồi.”
Nói đoạn, hắn giơ tay ra hiệu.
Hạ Lan Từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên lưng ngựa của Tử Trúc là một cậu thiếu niên trạc tuổi Chu Ninh An, trên người mặc bộ quần áo Đại Ung rách tả tơi. Cậu nhóc khẽ chớp đôi mắt sáng lấp lánh, trong vòng tay đang ôm một cái đầu đầy ngạo mạn, chết không nhắm mắt.
“Thằng nhóc này khá lắm… Vừa rồi lợi dụng lúc hỗn loạn, còn giúp ta chém chết hai tên… Ta tiện tay cứu nó một lần.”
Cậu nhóc thấy Hạ Lan Từ nhìn về phía mình, còn vui vẻ cười một cách thân thiện, nhưng cảnh tượng này thật sự có chút quái dị.
Hạ Lan Từ lập tức hoàn hồn, nhanh chóng lục lọi tìm thuốc trị thương trong vạt áo, đặt tay lên vai Lục Vô Ưu rồi cẩn thận bôi thuốc lên ngực hắn. Nàng cúi đầu nói: “Chàng đừng nói nữa.”
Lục Vô Ưu rít lên một tiếng: “Không được rồi, có hơi đau… nếu không nói chuyện sẽ không thể phân tán sự chú ý.”
Cho dù là trước kia bị thương lộn xộn đủ chỗ, hay là lúc ra khỏi lao ngục, Lục Vô Ưu chưa từng nói mình đau.
Động tác trên tay Hạ Lan Từ khựng lại, hỏi: “Hơi đau? Là đau thế nào?” Nàng không kìm được, lo lắng hỏi dồn: “Rốt cuộc chàng bị thương nặng đến mức nào? Chàng nói thật với ta có được không?”
Ngay cả ngón tay của nàng cũng run rẩy.
Nàng dùng mồi lửa thắp sáng, cẩn thận quan sát trên người hắn.
Lục Vô Ưu dường như còn muốn vùng vẫy né tránh, nhưng đã bị nàng ấn xuống. Hắn bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chỉ hơi đau một chút thôi, với hơi buồn ngủ nữa.”
Nói xong dường như hắn định nhắm mắt lại.
Hạ Lan Từ hoảng loạn trong lòng, đột ngột quát lên: “Không được ngủ!”
Lục Vô Ưu lại cố gắng mở mắt ra, yếu ớt nói: “… Nàng nghiêm khắc quá đó.”
Hạ Lan Từ tập trung nhìn thật kỹ, phát hiện trên lưng hắn còn có một mũi tên gãy, đầu tên cắm sâu vào thịt. Không rõ đó là mũi tên hắn dính phải trong doanh trại Bắc Địch hay lúc nãy khi che chắn ở sau lưng nàng.
Nàng cảm thấy lồng ngực mình đau đớn dữ dội.
Lục Vô Ưu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của nàng, vừa định nói thêm gì đó, nhưng đột nhiên thấy Hạ Lan Từ cúi người xuống, đôi môi của hắn lập tức bị nàng chặn lại.
Đôi môi mơn trớn, còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã cảm nhận được một tay Hạ Lan Từ dè dặt nắm lấy đầu tên muốn rút mũi tên trên lưng hắn ra, tay kia thì lấy thuốc cầm máu, chậm rãi bôi xung quanh miệng vết thương.
Lục Vô Ưu cảm thấy nàng cứ mãi ngập ngừng không dám dùng sức, thế là hắn lập tức nhắm mắt lại, ngón tay lần mò xuống dưới, dùng chút sức lực còn lại nắm lấy tay nàng dùng lực mạnh rút phăng mũi tên gãy ra. Ngay lập tức, hắn đau đớn rên lên một tiếng, đầu tên mang theo máu rơi xuống đất.
Hạ Lan Từ rời khỏi môi hắn, tức giận quát lên: “Chàng làm gì vậy!”
Sau đó nàng luống cuống xé vạt áo, bôi thuốc lên rồi giúp hắn bịt chặt vết thương lại.
Lục Vô Ưu cảm thấy mình cũng không đến nỗi nào, thật sự không cần thiết…
Nhưng chưa kịp nói thêm gì thì một giọt nước ấm nóng đã chảy xuống rơi vào trên gò má trượt đến cằm hắn.
Lục Vô Ưu sững sờ.
Tiếp đó lại có thêm từng giọt nước mắt nữa rơi xuống.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, cất giọng khàn khàn hỏi: “… Sao nàng lại khóc rồi?”
Ngoại trừ lần đó, dường như hắn chưa từng thấy nàng khóc.
Hạ Lan Từ không thể kiềm chế được, cũng không rảnh tay để lau đi nước mắt trên má, nàng bất chấp cảm giác xấu hổ lúc này, chỉ nghẹn ngào nói: “Chàng không thể quý trọng bản thân mình một chút được sao?”