Vu tham tướng trấn thủ trong thành Nguyên Hương lúc này cũng đang bế tắc, chợt thấy Lục Vô Ưu bình tĩnh tiến đến, hắn ta như thể tìm được điểm tựa tinh thần, vốn dĩ hắn ta không cần phải nghe lệnh Lục Vô Ưu, nhưng lúc này cũng không thể quan tâm đến những điều khác.
Tri phủ đã bỏ thành chạy trốn! Có người chịu đứng ra chủ trì đại cục đã là chuyện tốt rồi!
Chỉ là…
Vu tham tướng cau mày nói: “Thật không dám giấu Lục đại nhân, trong thành hiện giờ không đủ một ngàn binh sĩ trấn thủ.”
Lục Vô Ưu hỏi: “Vậy còn vũ khí, đặc biệt là cung tên thì sao? Còn cả trang bị phòng thủ, trong kho có đầy đủ không?”
Vu tham tướng đáp: “Mấy thứ đó đều có đủ, nhưng nhân lực thì…”
Giống như những địa phương khác của Đại Ung, trong quân doanh nạn tham nhũng rất nghiêm trọng.
“May mà Hoàng thượng đã bổ sung quân phí cho cửu biên, nếu không lúc này chỉ sợ các tướng sĩ càng không có lòng dạ nào xuất chiến đánh giặc. Việc này vẫn phải cảm tạ Lục đại nhân.”
Trước đây khi Lục Vô Ưu tiêu diệt bang Thương Sơn vẫn còn có hơn ngàn người trong thành, để họ đi làm công việc trị thủy thì được, nhưng có thể thuyết phục họ liều mạng giữ thành hay không thì lại khó nói, dù sao họ cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi.
Bên phía Hạ Lan Từ cũng đã chiêu mộ được gần ngàn nam đinh trẻ tuổi khỏe mạnh.
“Lục đại nhân nói đánh thì chúng ta sẽ cùng theo chân Lục đại nhân xông pha!”
“Quân Bắc Địch thực sự sẽ tấn công tới đây sao?”
“Nếu là cái tên họ Nghiêm dẫn đầu, ta khinh, ta sẽ không theo đâu!”
Bọn họ vẫn chưa có cảm giác nguy cơ quá lớn, trước đây quân Bắc Địch xâm phạm cũng không đến mức nghiêm trọng như lời đồn.
Lục Vô Ưu để Liễu Thông phán cùng Vu tham tướng đi kiểm kê nhân lực, còn mình thì bắt đầu thả tín hiệu khói để gọi người, nhưng trong thời gian ngắn có thể điều động được nhân lực giang hồ cũng không quá nhiều, chuyện này quả thực khiến người ta đau đầu.
Tất nhiên khi hắn bị giáng chức đến nơi này thì đã có thể dự đoán trước phần nào.
Trong mắt người ngoài, Lục Trạng nguyên yếu ớt trói gà không chặt chắc lúc này đang hốt hoảng tìm đường bỏ trốn.
Thân vệ do Mộ Lăng gọi đến kịp vào thành trước khi trời sáng, bởi vì đám đông đen nghịt một mảng suýt nữa bị nhầm thành quân Bắc Địch tấn công.
Lục Vô Ưu cho người kiểm tra xong mới phát hiện…
Mộ Lăng nhún vai nói: “Sự việc xảy ra quá đột ngột, có thể gọi được nhiều thế này đã không tệ rồi, hơn nữa vì để hành quân nhanh, ngay cả lương thực cũng chẳng mang theo. Lương thực trong thành còn đủ không? Ngươi định cố thủ bao lâu?”
Lục Vô Ưu lười chẳng muốn đáp, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, hắn vẫn nói thành tâm nói: “Chuyện này ta phải cảm ơn ngươi.”
Mộ Lăng nói: “Dù sao để lại người cho ta cũng không có tác dụng gì, dùng cho việc công cha ta có lẽ sẽ khá vui lòng. Nhưng nếu thực sự không trấn thủ được, ta khuyên ngươi vẫn nên sớm…”
Lục Vô Ưu đột nhiên lên tiếng hỏi: “Sao lại có người mắt xanh thế?”
Mộ Lăng đáp: “Vì cha ta khá thích người ngoại bang, ông ấy từng cứu giúp không ít. Những người này đều đã từng nhận ân huệ của cha ta, chắc là có thể tin cậy.”
Lục Vô Ưu nói: “Đáng tin như ngươi sao?”
Mộ Lăng mỉm cười.
Lục Vô Ưu cũng phì cười: “Không sao, dẫu sao nếu có vấn đề, vậy thì mọi người cùng chết thôi.”
Thành Nguyên Hương dẫu sao cũng là thành trì ở biên cương, kiến trúc xây dựng vẫn tương đối hoàn thiện, bên ngoài có thành hào, bốn phía cổng thành đều có ải thành.
Tuy không quá hiểm yếu, nhưng nếu bọn giặc cỏ thông thường tấn công chỉ cần cố thủ thành trì, địch cũng sẽ không dễ dàng đánh được vào thành, nhưng lần này lại rất khó để nói trước được điều gì.
Kiểm kê nhân lực xong, mấy ngàn người này liền được phân chia đến bốn cổng thành, cổng thành Bắc là nơi chính diện đón địch nhiều nhất nên bố trí nhân lực nhiều nhất, cung thủ cũng chuẩn bị đầy đủ, còn phân chia người lên thành lầu chuẩn bị nồi lớn đun sôi dầu và cả đá tảng,…
Lục Vô Ưu bận rộn suốt cả đêm, nhìn thấy Hạ Lan Từ đang cùng quan lại phủ nha kiểm kê lương thực và dược phẩm trong kho, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đầy mệt mỏi, Hạ Lan Từ vốn sinh hoạt điều độ, bình thường giờ này đã ngủ rồi.
Từ sau khi thành thân với hắn, thỉnh thoảng nàng lại bị buộc thức đêm không được ngủ, hiện nay bôn ba đến đây lại còn phải đối mặt với cục diện như thế này.
Hắn bước lại gần, Hạ Lan Từ vừa mới lắc lư cơ thể cho đỡ mỏi, hắn vỗ nhẹ vào vai nàng: “Đi nghỉ ngơi một lát đi.”
Hạ Lan Từ nghe tiếng chợt sững sờ, chậm rãi lắc đầu nói: “Để ta tính xong đã.”
Ngón tay nàng vẫn còn đặt trên bàn tính.
“Được rồi, để ta tính giúp nàng, gắng gượng làm gì.”
Giọng Hạ Lan Từ nghẹn lại: “Chính chàng cũng chưa nghỉ ngơi mà.”
Nàng vốn không cần phải mạo hiểm như thế này.
Lục Vô Ưu biết chắc chắn mình sẽ ở lại đây, lúc này bảo hắn bỏ thành chạy thoát thân chẳng khác nào giết chết hắn, thậm chí dù không nói đến đại nghĩa nước nhà, chỉ riêng nguyên tắc làm người của hắn cũng đã không cho phép hắn làm vậy.
Người sống lâu hay sống ngắn không quan trọng, chỉ cần sống không thẹn với lòng.
Nhưng cho dù biết Hạ Lan Từ không để ý, hắn vẫn luôn cảm thấy, chính hắn đã đưa nàng đến nơi nguy hiểm này. Nếu có thể, Lục Vô Ưu tất nhiên hy vọng cuộc sống của nàng an yên ổn định chứ không phải lúc nào cũng ngập tràn nguy cơ thế này.
Hạ Lan Từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh sáng mờ mịt trong mắt Lục Vô Ưu, liền biết chắc hắn lại đang suy nghĩ những chuyện gì đó không đâu.
Mạch suy nghĩ của hắn dần dần hiện rõ hơn trong ánh mắt.
Nàng lập tức cất cao giọng nói trước: “Không cần cảm thấy ta nên thế này thế kia, bây giờ ta rất ổn, chàng mà đưa ta đi ta mới thấy giận.”
Lục Vô Ưu nói: “Ta không định đưa nàng đi.”
Đưa đi cũng có nguy hiểm, chi bằng đặt nàng dưới mắt mình còn yên tâm hơn.
Hạ Lan Từ cân nhắc nói: “Thậm chí ta còn đang nghĩ, liệu ta có thể mặc chiến giáp ra thành lầu làm cung thủ không.”
Lục Vô Ưu véo má nàng, nửa thật nửa đùa: “Như vậy có hơi lãng phí, nói không chừng nàng chỉ cần đứng lên thành lầu, ra lệnh cho bọn họ bỏ vũ khí xuống là sẽ có người nghe theo ngay.”
Hạ Lan Từ gạt tay hắn ra, bất đắc dĩ thúc giục: “Nếu không nghỉ ngơi thì đi làm việc đi, nhanh lên.”
Lục Vô Ưu cũng nói: “Nàng thật lạnh lùng.”
Hạ Lan Từ: “…?”
***
Bình minh ló dạng đi kèm theo tiếng kèn xung phong công kích, thiết kỵ của Tam Vương tử Bắc Địch đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Trước đó người ta đồn rằng Tam Vương tử Sát Can là người điên cuồng có lòng dạ độc ác, mọi người vẫn chưa có ấn tượng trực quan, đợi đến khi nhìn rõ đám binh sĩ đầu tiên xông lên, ai nấy đều ngẩn ra, bởi vì những người xông đến không phải là kỵ binh của Bắc Địch, cũng không phải lính thuẫn của Bắc Địch, mà là dân chúng Đại Ung, hoặc nên nói là tù binh Đại Ung bị chúng dùng trường thương và đao nhọn đuổi chạy tới.
Có già có trẻ, có nam có nữ, khuôn mặt đầy sợ hãi ôm bao cát chạy băng băng về phía trước.
— Là bao cát dùng để lấp thành hào.
Binh sĩ trên thành lầu vốn chuẩn bị phóng tên cũng đơ ra, những người dân đó chắc hẳn đã bị bắt khi đang chạy nạn, thực ra chẳng khác gì với dân chúng trong thành lúc này.
Trong miệng họ cũng đang hét lớn: “Đừng bắn tên! Đừng bắn tên! Cứu mạng!”
Trên thành lầu cũng có người hô lớn: “Các ngươi đừng qua đây!”
Trên thực tế, một khi có tù binh có ý đồ bỏ trốn, ngay lập tức sẽ bị chúng dùng đao nhọn đâm chết.
Trơ mắt nhìn từng bao cát chìm vào trong hào nước, thiết kỵ của Bắc Địch càng lúc càng gần, thậm chí có thể lờ mờ nhìn thấy nụ cười hung ác điên cuồng trên mặt kỵ binh Bắc Địch, giáp chiến của chúng đầy máu, trông chúng như một đám liều chết đã đến bước đường cùng.
Mọi người nhìn về phía Vu tham tướng, Vu tham tướng lại do dự nhìn về phía Lục Vô Ưu.
Lục Vô Ưu khép mắt lại, cất giọng trầm thấp nói: “Bắn tên đi.”
Khung cảnh thê thảm sau đó thật khó để diễn tả hết bằng lời, nước trong thành hào chẳng mấy chốc đã bị nhuộm đỏ bởi máu từ đỏ nhạt đến đỏ tươi, tiếng kêu thảm thiết không ngừng bên tai, có của Bắc Địch, có của Đại Ung, cùng với xác ngựa và bao cát từ từ lấp đầy hào nước.
Không ít binh sĩ thủ thành mắt đã ngấn lệ.
Thế nhưng khi thiết kỵ của Bắc Địch giẫm lên chiếc cầu làm từ máu thịt bắc qua bờ thì thảm khốc thực sự mới bắt đầu.
Binh lính cầm lá chắn xung phong dẫn đầu, mấy chục chiếc thang mây tấn công thành được yểm hộ để bắc thẳng lên thành lầu, thiết kế của ải thành khiến cho việc công phá cổng thành cực kỳ khó khăn, trèo thẳng lên thành lầu luôn là lựa chọn tốt hơn.
Tam Vương tử Bắc Địch Sát Can mặc một bộ chiến giáp màu đỏ sẫm, dáng vẻ u ám đến đáng sợ, gã lớn giọng nói: “Người nào vào thành đầu tiên, ta phong cho người đó làm thiên kỵ, sau khi vào thành tha hồ chọn vàng bạc, của cải, đàn bà!”
“Binh lính thủ thành Đại Ung toàn là phế vật! Chiếm được thành trì này, chúng ta một đường đánh thẳng đến vùng hiểm yếu của chúng!”
Kỵ binh Bắc Địch còn lại khí thế rầm rộ hưởng ứng: “Được! Xông lên!”
Tiếp đó đám bọn chúng càng không sợ chết xung phong tấn công về phía trước, có người bị bắn ngã xuống, ngay lập tức lại có một đám người khác đạp lên thi thể kẻ trước tiếp bước lên bậc thang.
Thang mây với thế không thể ngăn cản chầm chậm áp sát thành lầu.
Trên thành lầu Nguyên Hương, các cung thủ vẫn không ngừng bắn từng đợt mũi tên xuống dưới, xe ném đá cũng đang ngắm bắn, nhưng khí thế này cuối cùng cũng khiến người trên thành lầu càng thêm dao động, chỉ nghe trên không trung một giọng nói nghiêm nghị vang lên.
“Mơ mộng hão huyền.”
Lục Vô Ưu không khàn giọng gào thét, nhưng không chỉ binh sĩ trên thành lầu, mà ngay cả binh lính Bắc Địch bên dưới thành cũng nghe rõ lời hắn nói.
“Các vị, tiến lên là chết, lùi lại cũng là chết, ngay cả hương thân phụ lão trong thành cũng sẽ chịu cảnh lầm than, thay vì chọn cái chết lặng thinh không ai biết đến chi bằng bảo vệ nước nhà, khẳng khái hy sinh vì nghĩa, có chết cũng không thẹn với trời đất.”
“Hôm nay tất cả những người tham gia thủ thành đều đã được ghi lại, sau này còn sống có ban thưởng, chết sẽ có trợ cấp, dù sống chết cũng đều có bia đá ghi công.”
“Bảo vệ nước nhà, trấn thủ biên cương là vì con dân, vì bách tính, vì chính nghĩa trời đất, còn những kẻ trước mắt chẳng qua chỉ là một lũ đạo chích tham lam vô sỉ.”
Giọng nói trong trẻo rõ ràng lại lấn át cả giọng của Tam Vương tử Bắc Địch vừa rồi.
Lúc này, đã có thang mây áp sát thành lầu.
Kẻ đầu tiên lập tức bị chém lật xuống, nhưng những kẻ phía dưới leo thang liên tục không ngớt, dầu sôi đá tảng lập tức đổ dội xuống, nhưng giữa tiếng kêu thảm thiết vẫn có binh sĩ Bắc Địch nối tiếp nhau trèo lên, thậm chí chúng còn dùng xác đồng bọn làm lá chắn, không màng sống chết mà xông lên.
Hoa Vị Linh bên kia vừa đạp đổ một chiếc thang mây, lại có chiếc khác được dựng lên, nàng ấy cầm trường kiếm trong tay, kiếm quang tung hoành, nhưng vẫn cảm nhận được sự luống cuống đã lâu không gặp.
Những nơi nàng ấy vung kiếm qua thế mạnh áp đảo, nhưng suy cho cùng chỉ một người dù thế nào cũng không thể giữ phòng tuyến của cả thành trì.
Huống hồ Tam Vương tử Bắc Địch vừa rồi đã phất tay bảo đại quân dưới trướng tản ra hai bên sườn, lao về phía cổng thành Đông Tây.
Hoa Vị Linh không nhịn được hét lớn: “Tiến lên!”
Giọng thiếu nữ trong trẻo đầy khí thế càng khích lệ ý chí của mọi người, chẳng ai ngờ một thiếu nữ như nàng ấy lại lợi hại như thế, ai nấy đều lập tức cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể càng thêm dũng cảm dùng hết toàn bộ sức lực của mình.
Lục Vô Ưu đã lâu không dùng kiếm, lúc này rút kiếm chém bay binh sĩ Bắc Địch sắp leo lên thành lầu, động tác vẫn còn rất dứt khoát và gọn gàng, máu bắn lên khuôn mặt không biểu cảm của hắn, dường như sâu trong mắt cũng lạnh lẽo như băng sương, thể hiện ra sức mạnh hoàn toàn không thuộc về một quan văn nên có, mà dường như chỉ còn lại bản năng giết chóc, nhưng lúc này căn bản không ai quan tâm quá nhiều, chỉ mong mỏi hắn có thể giết thêm nhiều tên địch nữa.
Thấy Bắc Địch tản ra hai bên sườn, mắt hắn rất tinh, thoáng nhìn qua đã nhận ra được quân Bắc Địch hình như định chuyển trọng tâm về cổng thành Đông.
Lục Vô Ưu quay đầu nói nhanh: “Một lát nữa ta sẽ đến cổng thành Đông xem thế nào.”
Hắn đã cho đám thân vệ binh của Mộ Lăng đóng giữ ở đó, nhưng vẫn có hơi không yên tâm.
Thực chất Tam Vương tử Bắc Địch Sát Can cũng đang rất sốt ruột. Sau khi công phá và chiếm được thành Thủ Diên, bọn chúng vô tình biết được thành Nguyên Hương gần đó chỉ phòng thủ lỏng lẻo, gần như sẽ không chống đỡ được một trận đánh tới, thêm vào đó binh lính Đại Ung khó có thể so với binh lính Bắc Địch hùng mạnh. Theo dự tính của chúng, chắc hẳn chỉ cần đánh qua loa là quân địch sẽ thất bại và tan rã, tốt nhất là quân Đại Ung nên chạy trốn khi vừa nghe tiếng gió của chúng. Không ngờ rằng chúng lại gặp phải sự kháng cự kiên cường và liều chết đến thế này.
Nhiều lần đã có người trèo lên được thành lầu, tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng lại bị chém ngã xuống.
Đã mấy canh giờ trôi qua.
Liên tiếp có người bị thương được khiêng từ thành lầu xuống, Hạ Lan Từ lại dẫn theo những nữ quyến tình nguyện ở lại trong thành và những đại phu được triệu tập để xử lý vết thương cho thương binh, nhưng những vết thương thịt nát xương tan, gãy tay gãy chân vẫn khiến không ít người sợ hãi, thậm chí sau đó hoàn toàn không kịp xử lý, thuốc cũng không kịp lấy.
Không cần lên thành lầu, Hạ Lan Từ cũng có thể cảm nhận được sự khốc liệt của trận chiến.
Nàng cắn răng, đứng thẳng người dậy nói: “Ta sẽ đi gọi thêm người tới.”
Trong chừng mực nào đó, nàng cần phải dựa vào gương mặt này.
Vẻ mặt Hạ Lan Từ kiên quyết, lại một lần nữa đi đến từng nhà gõ cửa: “Các vị, thủ vệ trong thành có thể sẽ không chống đỡ nổi, một khi binh lính Bắc Địch tràn vào thành, tất cả mọi người sẽ không tránh khỏi kiếp nạn này, khẩn cầu các vị hương thân phụ lão đi ra ngoài cùng nhau bảo vệ thành trì được không? Trong thành có rất nhiều thương binh chưa kịp cứu chữa, còn có rất nhiều cung tên và binh khí cần chuyển lên thành lầu.”
Trong lời nàng nói thoáng ẩn nghẹn ngào, còn có vài phần cầu khẩn không tự chủ được xuất hiện trên gương mặt này thật sự khiến người ta xúc động.
Tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng động rung trời chuyển đất ngoài cổng thành, không ít người đã sợ đến run rẩy, nhưng tiên nữ trước đây chưa nhiễm bụi trần giờ đây váy áo dính đầy vết máu, tóc mai rối bời, trong đáy mắt đầy những sợi tơ máu do thức trắng thâu đêm… cảnh tượng khiến người ta chấn động tâm can.
Lục Vô Ưu đang lúc thay quân vội vã chạy đến cổng thành Đông, lại bất ngờ gặp Hạ Lan Từ đang gõ cửa nhà dân.
Hạ Lan Từ chật vật không thể tả, Lục Vô Ưu cũng chẳng khá hơn là bao, trên áo giáp của hắn vốn có màu xanh nhạt, giờ đây toàn bộ đều thấm đẫm máu, trên thanh kiếm cầm trong tay cũng có từng giọt máu tươi nhỏ xuống đất, ngay cả gò má vốn thanh tú cũng lấm tấm vệt máu đã khô, trông hắn vừa yêu dị vừa như Tu La.
Khi lướt qua nhau, Lục Vô Ưu lau sạch những ngón tay bàn tay trái rồi tiện tay vuốt lại tóc mai của Hạ Lan Từ.
Hạ Lan Từ nắm lấy bàn tay hắn nói: “Chàng phải cẩn thận.”
Lục Vô Ưu khẽ cười đáp: “Yên tâm.”
Nói xong, hai người cùng buông tay ra, tiếp tục chia nhau hành động.
Trận chiến ở cổng thành Đông trông có vẻ không khốc liệt như cổng thành Bắc, nhưng vẫn tàn khốc không kém.
Trên thành lầu khói lửa ngút trời, cờ chiến tung bay phần phật, nhìn tình trạng bi thảm trên thành lầu rõ ràng cũng đã trải qua một vòng đấu tranh sinh tử, khắp nơi là thi thể nằm la liệt. Lúc Lục Vô Ưu vừa lên đến nơi, nhìn thấy sau khi đổ dầu sôi xuống dưới, Mộ Lăng lại chỉ huy người ném rơm rạ và đuốc xuống, ngay lập tức bùng lên một biển lửa.
Hơn nữa chính bản thân y cũng đang vung đao, Lục Vô Ưu khá ngạc nhiên nhưng cũng vung kiếm lên.
Mộ Lăng nói: “Vị Linh không sao chứ?”
Lục Vô Ưu đáp: “Chú ý cách xưng hô của ngươi, muội ấy không sao.” Vừa nói, hắn vừa nhấc chân đạp một binh sĩ Bắc Địch từ trên thành lầu xuống.
Mộ Lăng vừa rút đao lùi lại, vừa trở tay xoay người chém địch nói: “Nhìn ta làm gì, dù không bằng các ngươi, nhưng ta cũng từng học chút võ nghệ.”
Lục Vô Ưu nghiêng người lại vung kiếm chém ngang: “Ta tưởng ngươi sẽ ở lại hậu phương. Ngươi không sợ chết à?”
Mộ Lăng trốn ra phía sau nghỉ ngơi một lúc, thở hổn hển nói: “Ở trong đám thân vệ binh của mình mà cũng chết được, vậy thì chứng tỏ ông trời muốn ta chết. Không mang chút thương tích trên người làm sao ta đi tìm Hoa cô nương được.”
Lục Vô Ưu nói: “Chẳng phải ngươi có thể tự tay rạch hai nhát trên cánh tay đó sao?”
Mộ Lăng đáp: “Bị nàng ấy biết được sẽ chỉ càng cảm thấy ta là kẻ vô dụng.”
Lục Vô Ưu nói: “Vậy cũng không hẳn, cùng lắm muội ấy chỉ sẽ cảm thấy ngươi là một người bạn rất yếu đuối mà thôi.”
Hắn quan sát một lúc thì phát hiện ra, tuy người bên phía Mộ Lăng không đông lắm, nhưng lại được huấn luyện rất nghiêm ngặt.
Thân binh do Hoài Cẩn Thái tử để lại chắc hẳn không thể quá kém cỏi, thậm chí có thể xem như là tử sĩ.
Phía bên này, đám thân binh đã chém giết đến đỏ mắt, đao kiếm dùng đến cùn rồi liền đi đoạt vũ khí của đối phương, cánh tay gãy rồi, bàn tay lặc lè vẫn có thể đi cắn cổ đối phương, thậm chí còn có người ôm lấy đối phương cùng nhảy xuống thành lầu, khung cảnh ngập tràn khí thế điên loạn.
Dưới chân trơn trượt nhưng không biết dẫm phải thứ gì, mùi máu tanh nồng nặc, ngay cả chuôi kiếm trong tay Lục Vô Ưu cũng trơn trượt đến mức khó cầm vững.
Hắn cũng không nhớ mình có bị thương không, có mệt mỏi không.
Lục Vô Ưu thấy có người mặc giáp trụ lên, vừa quay đầu lại thì đã nghe thấy người đó nói: “Bọn ta là dân sống trong thành! Là phu nhân bảo bọn ta đến tiếp viện.”
Cuộc chiến ác liệt này từ lúc mặt trời mọc kéo dài đến tận giữa trưa, tiếp tục đến khi mặt trời ngả về Tây.
Tiếng chém giết, tiếng binh khí va chạm, tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên rỉ đau đớn không ngừng vang vọng trên thành trì Nguyên Hương, quanh quẩn bên tai mãi không dứt. Xác chết chất thành núi cả trên và dưới thành lầu, nhưng chúng vẫn không chiếm được một cổng thành hay một cứ điểm nào.
Thực ra, so với binh lính phòng thủ của thành Nguyên Hương mà nói thì binh lính Bắc Địch mới là những kẻ dọc đường tập kích bất ngờ đến đây, chúng vừa chiếm được thành Thủ Diên lại còn đốt phá cướp bóc trong thành, dường như vẫn chưa kịp nghỉ ngơi lấy lại sức giờ lại phải dựa vào luồng khí thế đó muốn dứt khoát chiếm trọn thành Nguyên Hương.
Nhưng sau khi xông pha cả một ngày dài, thế trận như hổ đói vồ mồi ban đầu rõ ràng đã suy yếu đi.
Người dân Đại Ung kiên cường hơn chúng tưởng.
Cứ tiếp tục như thế này, dù trời có tối đi chăng nữa, e rằng cũng không chiếm được thành.
Tam Vương tử Bắc Địch Sát Can lập tức hạ lệnh tạm thời đóng quân tại chỗ, nghỉ ngơi một đêm.
Thế tấn công giảm dần, Lục Vô Ưu biết, có lẽ ngày đầu tiên đã chống đỡ được.
Đợi đến khi binh lính Bắc Địch từ từ rút lui theo ánh hoàng hôn dần tàn, nhiều binh sĩ trên thành lầu ngồi sụp xuống tại chỗ, có người phát ra tiếng hoan hô như sống sót sau thảm họa, có người bục mặt khóc nức nở vì đồng đội ngã xuống, những người bị thương thì dìu đỡ lẫn nhau.
Hạ Lan Từ vẫn đang băng bó cho thương binh, nghe thấy tiếng hò reo, nàng nhanh chóng băng bó xong rồi mới ngẩng đầu lên, sau đó cầm lấy bình trà ở bên cạnh nhanh chóng bước lên thành lầu.
Trước mắt toàn là những cảnh tượng thảm tàn không dám nhìn thẳng, nàng chỉnh lại váy áo, bình tĩnh bước từng bước đi lên, từng tốp binh lính lục tục từ thành lầu đi xuống, nàng thậm chí còn thấy Mộ Lăng gật đầu với nàng rồi mới chống đao đi về phía cổng thành Bắc.
Khi sắp bước lên thành lầu, Hạ Lan Từ cuối cùng cũng thấy Lục Vô Ưu đang đứng thẳng lưng ở đó.
Trên thành lầu đèn đuốc sáng trưng.
Hắn vẫn cầm trường kiếm trong tay, lưng tựa vào tường thành, ánh mắt nhìn về phía quân Bắc Địch đóng quân đằng xa, đôi mắt bị màn đêm nhuốm màu đen kịt nhưng lại thấy rõ ánh lửa bập bùng trong đó, những ngọn lửa bất diệt cháy mãi không ngừng.
Thấy hắn vẫn còn toàn vẹn, không bị thiếu tay cụt chân gì, Hạ Lan Từ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đi đến bên cạnh hắn, chần chừ không biết nên nói gì trước, cuối cùng vẫn đưa bình trà cho hắn, mở lời: “Uống vài ngụm trước đi.”
Lục Vô Ưu lúc này mới từ từ dời mắt nhìn sang nàng, nói: “Chúng ta đã giữ thành được một ngày, nhưng có lẽ sẽ còn ngày thứ hai.”
Hạ Lan Từ khẽ nhón chân, dùng tay che mắt hắn lại: “Trước mắt đi thay quần áo, nghỉ ngơi một lát đã.”
Lục Vô Ưu cảm nhận được xúc cảm mềm mại áp lên mắt mình, mùi hương thoang thoảng phảng phất dường như xua tan đi mùi máu tanh không tan trên người hắn. Ý thức dần trở về, Lục Vô Ưu cảm nhận được đôi môi khô khốc, hắn ngửa cổ uống cạn ấm trà rồi dùng mu bàn tay lau miệng: “Ta đang nghĩ không biết viện binh khi nào mới đến, hoặc là nếu viện binh không đến thì phải làm sao?”
Giọng điệu của hắn quá đỗi thản nhiên.
Hạ Lan Từ bỏ tay xuống, nhìn thẳng vào mắt Lục Vô Ưu.
Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thì cùng nhau chết thôi.”
Lục Vô Ưu: “…?”
Một lúc lâu sau, hắn mới cười nói: “Được thôi, vì nàng, ta sẽ liều mình lần nữa.”