Hạ Lan Từ bị hắn nhìn chằm chằm, ánh mắt nàng thoáng né tránh nhưng rồi chậm rãi nhìn lại, đáp trả ánh mắt hắn.
Dung mạo của nàng đẹp đến mức không giống người thật, lúc bình thường nhìn vào luôn có cảm giác xa cách. Thế nhưng lúc này, trong mắt nàng mang theo chút do dự, tựa như đang gợi lên điều gì không nói hết, thực sự có phần quyến rũ lòng người.
Hạ Lan Từ ngập ngừng nói: “Chàng biết rõ mà còn cố hỏi.”
Ánh mắt Lục Vô Ưu trở nên sâu thẳm, ngón tay nhẹ gõ lên chồng tấu chương, chậm rãi đáp lời: “Ta muốn nghe chính miệng nàng nói ra.”
Hạ Lan Từ lại mở tấu chương của hắn ra: “Chàng xử lý hết đống này trước rồi hãy nói.”
Lục Vô Ưu nói: “Nàng thế này ta còn lòng dạ nào để xem tấu chương nữa?”
Vành tai của Hạ Lan Từ đỏ bừng lên, nàng đưa tay vén lọn tóc che đôi tai lại: “Hiện giờ cũng không gấp, dù sao đường đi vẫn còn dài…”
Nàng cắn môi nói khẽ: “Cũng không phải chưa từng thử trên xe ngựa…”
“Từ Từ.”
Lục Vô Ưu đột nhiên cắt ngang lời nàng: “Nếu nàng có tâm trạng, chi bằng nàng xem giúp ta đi?”
Hạ Lan Từ sửng sốt: “Hả?”
Nàng còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Vô Ưu đã không thể kìm nén được lập tức ôm nàng vào lòng. Hạ Lan Từ ngồi lên đùi hắn, lưng dựa vào ngực hắn, toàn bộ thân thể bị hắn bao bọc trong vòng tay. Khuỷu tay nàng chống lên bàn, trước mắt là đống công văn chưa xử lý xong của Lục Vô Ưu.
Hạ Lan Từ ngơ ngác, cảm nhận được cơ thể phía sau nóng rực đang áp sát vào nàng.
Bàn tay của Lục Vô Ưu không yên phận bắt đầu vuốt ve cơ thể nàng, hắn nhẹ nhàng kéo dây buộc thắt lưng, đồng thời thúc giục: “Được rồi, phần lớn công việc nàng chắc đã biết xử lý thế nào, gặp chỗ nào không chắc thì có thể hỏi ta…”
Hạ Lan Từ há hốc mồm kinh ngạc, sau đó mới nói: “Thế này ta cũng không có tâm trạng đâu!”
Lục Vô Ưu vén mái tóc đen mềm mại rủ xuống phía sau nàng, điều chỉnh tư thế, đặt một nụ hôn lên cần cổ trắng ngần của nàng, nói: “Ta tin tưởng phu nhân của ta, nàng chăm chỉ như vậy, nhất định có thể ngồi vững mà không xao lãng.”
Ngồi vững mà không xao lãng có thể dùng thế này sao?
“Đương nhiên, khi nàng xử lý xong thì sẽ đến lượt ta.” Lục Vô Ưu bóp nhẹ vào eo nàng nói một cách ẩn ý: “Phu nhân chỉ muốn hơi hơi, nhưng ta lại muốn rất nhiều đây.”
Hạ Lan Từ: “…”
Chuyện diễn ra sau đó, Hạ Lan Từ khó lòng hồi tưởng lại, chỉ nhớ rằng xe ngựa đã rung lắc rất dữ dội.
Rõ ràng nàng đã rèn luyện trong một thời gian dài như vậy, thể chất không dễ mệt mỏi mới phải, nhưng khi xuống xe, đôi chân nàng mềm nhũn đến mức gần như không đứng vững.
Lục Vô Ưu đỡ lấy nàng, nhỏ giọng nói: “Nàng cố thể hiện làm gì?”
Hạ Lan Từ lườm hắn: “Do chàng…” Nàng khựng lại: “… không biết tiết chế.”
Lục Vô Ưu lại thản nhiên trả lời: “Cần tiết chế làm gì.”
Chưa nói được mấy câu, quan lại ở trạm dịch đã dẫn theo tùy tùng ân cần đến đón tiếp. Hạ Lan Từ lập tức vịn vào Lục Vô Ưu để đứng vững, dáng đứng duyên dáng, trang phục chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, hoàn toàn không lộ ra chút sơ hở nào.
Lục Vô Ưu vừa định lên tiếng chào hỏi, nhưng bất thình lình lại nghe thấy một tràng âm thanh lốp bốp giòn giã.
Hạ Lan Từ: “…”
Lục Vô Ưu: “…”
***
Trên đường về Thanh Châu, Lục Vô Ưu và Hạ Lan Từ vốn không định làm rầm rộ gây ra động tĩnh quá lớn, nhưng họ đã đánh giá thấp suy nghĩ của quan lại địa phương về việc lấy lòng cấp trên. Ở mỗi nơi họ đi qua đều nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống, tiếng pháo nổ lốp bốp nhiệt liệt chào mừng Lục đại nhân và phu nhân trở về quê hương, đi kèm là những lời ca ngợi công lao không ngớt.
Cảnh tượng thực sự quá náo nhiệt, dường như chỉ thiếu đội múa lân múa rồng là đủ để gánh hát ra ngoài biểu diễn.
Hai người ngồi ăn cơm trong trạm dịch, thỉnh thoảng còn bị tiếng pháo nổ làm giật mình.
Triều đình cho phép quan viên về thăm quê, dọc đường dừng chân ăn ở tại trạm dịch không phải tốn một xu, coi như là một ân huệ đặc biệt của triều đình đối với quan lại.
Lục Vô Ưu vẫn bình thản đón nhận, nhưng Hạ Lan Từ thì lại không tiêu hóa nổi những đãi ngộ này, cuối cùng khi đến Thanh Châu, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ, đến Thanh Châu còn chưa kịp dừng chân, Bố chính sứ của Thanh Châu và Tri phủ địa phương đã cử người đến mời. Lục Vô Ưu khéo léo ứng phó rồi quay sang nói với Hạ Lan Từ: “Nàng hãy đến phủ đại bá trước, ngày mai ta sẽ đến đón nàng.”
Hạ Lan Từ lập tức gật đầu.
Đại bá của Hạ Lan Từ là Hạ Lan Thành có xuất thân Cử nhân, gia đình ở Thanh Châu cũng có chút của cải. Năm đó Hạ Lan Từ về quê dưỡng bệnh cũng được ông coi như con ruột, nhờ có ông mà Hạ Lan Từ mới có thể vào học ở thư viện Giang Lưu — điều mà cha nàng chắc chắn sẽ không cho phép — vì vậy Hạ Lan Từ vẫn luôn rất biết ơn ông.
Lần này thấy nàng trở về, đại bá Hạ Lan Thành và đại bá mẫu Ứng thị cũng vô cùng vui mừng.
Đại bá mẫu tươi cười nói: “Hồi đó vẫn còn là tiểu cô nương, bây giờ đã lập gia đình làm vợ người ta, là đại cô nương rồi. Trước kia bá mẫu còn lo lắng con có dung mạo xuất chúng như vậy, không biết nam tử thế nào mới xứng với con. Không ngờ lại là vị Lục công tử mà năm đó Mẫn Nhi ngày ngày nhắc tới… Hắn thật sự là một nhân tài.”
Hạ Lan Từ chợt rùng mình, nhớ đến đường muội Hạ Lan Mẫn, nàng lập tức suy nghĩ xem nên giải thích chuyện này như thế nào.
Đại bá mẫu lại mỉm cười nói: “Con yên tâm, mấy năm trước Mẫn Nhi cũng đã lập gia đình, nó đã không còn bận tâm chuyện đó từ lâu rồi. Nghe tin con trở về, con bé còn nôn nóng nói muốn gặp con, chắc lát nữa nó sẽ đến ngay thôi.”
Hạ Lan Từ thở phào nhẹ nhõm: “Con cũng rất muốn gặp đường muội.”
Đại bá thì xúc động mở lời: “Nghe nói ở Kinh thành mở khoa thi cho nữ tử, con đã thi đỗ Cử nhân ở khoa thi, quả là hổ phụ sinh hổ nữ. Năm đó đưa con đến thư viện Giang Lưu đi học quả thật không phải là quyết định sai lầm.”
Chẳng mấy chốc, tiểu đường muội đã nghe tin đến phủ.
Nàng ấy hớt ha hớt hải đi vào, vừa vào đã nhìn chằm chằm Hạ Lan Từ, sau đó nắm lấy tay nàng: “Tiểu Từ tỷ tỷ, thật không ngờ bao năm rồi mà tỷ vẫn…”
Hạ Lan Từ: “…?”
Đã bảy tám năm trôi qua, làm sao có thể không thay đổi được?
Ngay sau đó nàng lại nghe tiểu đường muội hào hứng nói: “Tiểu Từ tỷ tỷ, tỷ thực sự đã gả cho Lục công tử rồi sao? Bây giờ huynh ấy trông thế nào? Có thay đổi không? Nghe nói nam nhân sau khi làm quan đều sẽ phát tướng, huynh ấy có như vậy không?”
Hạ Lan Từ hơi khựng lại, mỉm cười trả lời: “Huynh ấy trông thế nào, ngày mai tới phủ là muội sẽ thấy thôi.”
Tiểu đường muội không kìm được càng phấn khích hơn: “Còn nữa, rốt cuộc tỷ và huynh ấy làm sao thành đôi vậy? Năm đó không phải tỷ đã nói không có ý với huynh ấy sao? Quả nhiên huynh ấy từ chối bao nhiêu cô nương khác là vì Tiểu Từ tỷ tỷ, đúng không?”
Hạ Lan Từ bị nàng ấy hỏi đến ngây người, vẻ mặt nghi hoặc hỏi lại: “Chẳng lẽ muội..”
Tiểu đường muội bỗng hiểu ra, lập tức giải thích: “Chuyện đó đã qua lâu rồi, lúc ấy muội còn nhỏ dại không hiểu chuyện, giờ muội đã nghĩ thông suốt rồi. Nhưng sau khi biết huynh ấy làm tỷ phu của muội, muội vẫn có hơi phấn khích…”
Là sự phấn khích khiến Hạ Lan Từ không thể hiểu nổi.
Nhưng đến ngày hôm sau lúc Lục Vô Ưu thực sự tới phủ thăm hỏi, nàng nhìn thấy tiểu đường muội hai mắt sáng rực, chỉ thiếu chút nữa là túm lấy tay áo nàng, biểu hiện kích động chẳng khác nào ngày xưa, Hạ Lan Từ cảm thấy nàng ấy dường như phấn khích quá trớn rồi.
Đã vậy Lục Vô Ưu còn chớp chớp đôi mắt hoa đào, nở nụ cười chân thành đến mê người.
Bao nhiêu năm trôi qua, vẻ mê hoặc trong nụ cười của hắn vẫn không hề thay đổi.
Tiểu đường muội còn kéo nàng ra nói nhỏ: “Sao muội cảm thấy Lục công tử… còn tuấn tú hơn cả hồi trước vậy?”
Hạ Lan Từ đành phải sửa lời: “Muội phải gọi huynh ấy là tỷ phu.”
Tiểu đường muội liền sửa xưng hô: “Tỷ phu… huynh ấy…” Nàng ấy nhìn biểu cảm trên mặt Hạ Lan Từ, chớp chớp mắt nói: “Tiểu Từ tỷ tỷ, chẳng lẽ ngay cả việc này tỷ cũng ghen sao?”
Nàng ấy vội giải thích: “Muội chỉ ngưỡng mộ nên tán thưởng vậy thôi, biết chắc chắn huynh ấy không để ý tới muội mà.”
“Tỷ…” Hạ Lan Từ muốn phủ nhận, nhưng lại không thể phủ nhận sự khó chịu vừa rồi của mình.
Nàng tập trung tinh thần, bình ổn lại tâm trạng rồi nói: “Không trách muội được, để ta đi tìm huynh ấy nói chuyện.”
Lục Vô Ưu lúc này vừa làm đại bá và đại bá mẫu của nàng cười tươi như hoa, thấy nàng đến hắn cũng nở nụ cười. Nhưng khi thấy Hạ Lan Từ kéo hắn ra chỗ yên tĩnh, sắc mặt nàng lạnh lùng, hắn liền thu lại nụ cười, hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Lan Từ cân nhắc rồi nói: “Đường muội của ta trước đây…”
Lục Vô Ưu buộc miệng ngắt lời nàng: “Từng có tình cảm với ta?”
“Chàng biết à?” Hạ Lan Từ ngước mắt lên nhìn hắn: “Vậy sao chàng còn cười với muội ấy như thế?”
Lục Vô Ưu đáp: “Nàng ấy đã xuất giá, còn là người nhà của nàng…” Nói đến đây, hắn như chợt hiểu ra điều gì, bỗng bật cười: “Từ Từ, nàng rất để ý việc này?”
Hạ Lan Từ không trả lời thẳng, chỉ nói: “Dù sao thì chàng cũng nên kiềm chế một chút.”
Lục Vô Ưu khẽ móc lấy ngón út của nàng, tỉnh bơ đáp lời: “Phải làm sao đây, nàng không vui nhưng ta lại rất vui.”
Hạ Lan Từ cạn lời, nhẹ nhàng rút ngón tay của mình ra: “Chuyện này có gì vui đâu?”
Lục Vô Ưu đầy hào hứng: “Nếu ta không kiềm chế, nàng sẽ giận ta sao?”
Hạ Lan Từ nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, thở dài: “Thấy ta ghen, chàng vui đến thế à?”
“Dẫu sao thì trước đây nàng cứ luôn tỏ ra không quan tâm…”
Hạ Lan Từ nói: “Ai bảo thế, từ rất lâu trước đó ta đã nói rồi, chàng cười trông rất…”
Lục Vô Ưu mỉm cười: “Không đứng đắn chứ gì? Nhưng ta đâu biết nàng lại chướng mắt ta, hay là…” Hắn ghé sát tai nàng thì thầm vài câu.
Mặt Hạ Lan Từ đỏ bừng: “Chàng biết là được rồi! Đừng trêu chọc đường muội của ta nữa. Ta đi trước đây.”
Nàng xoay người định trở lại đại sảnh, suy cho cùng để đại bá và đại bá mẫu nàng ngồi đợi ở đó lâu quá cũng không hay cho lắm.
Lục Vô Ưu kéo nàng lại, nói: “Tiểu Từ, ta rất thích nàng.”
Hạ Lan Từ ngỡ ngàng quay lại: “Hả? Sao chàng…”
Lục Vô Ưu nhún vai, mỉm cười: “Không sao trăng gì cả, chỉ là đột nhiên muốn nói vậy. Được rồi, nàng qua đó đi.”
Hạ Lan Từ bị hắn làm cho rối bời.
“Lục Tễ An, chàng…”
Lục Vô Ưu thấp giọng nói: “Đâu nhất thiết phải chọn nơi trang trọng để nói điều đó. Ta quen tùy hứng rồi, nàng cũng không cần để ý, dù sao… nàng cũng sớm biết rồi mà.”
Hắn nở nụ cười dịu dàng đến lạ.
***
Hạ Lan Từ bị những lời hắn nói trước đó làm cho rối loạn tâm trí, trong lúc trò chuyện cùng đại bá và đại bá mẫu, đầu óc cứ mơ màng không thể tập trung.
Nàng vốn định xem hắn có giữ chừng mực hay không, nhưng khi hoàn hồn lại đã thấy tiểu đường muội hai mắt rưng rưng tiễn bọn họ ra khỏi phủ. Nàng ấy còn nói với giọng tiếc nuối: “Thật sự không ở lại thêm vài ngày được sao?”
Lục Vô Ưu nghiêm nghị đáp lời: “Không dám làm phiền thêm nữa.”
Hạ Lan Từ thầm nghĩ, cuối cùng hắn cũng biết giữ chừng mực. Vừa lên xe ngựa còn chưa kịp mở lời đã nghe thấy Lục Vô Ưu nói: “Thật ra làm như vậy có hơi thất lễ.”
“Chàng có thể khách sáo một chút.”
“Bình thường ta cười với người khác chẳng phải đã khách sáo rồi sao.” Lục Vô Ưu quay lại, nói với giọng có chút đùa cợt: “Nhưng phu nhân đã yêu cầu, ta chỉ còn cách làm theo thôi.”
Hạ Lan Từ trầm ngâm một chút rồi hỏi: “Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”
Lục Vô Ưu đáp: “Đến gặp cha mẹ ta, họ đã mua nhà ở Thanh Châu, bây giờ chúng ta qua đó.”
Hạ Lan Từ ngay lập tức trở nên căng thẳng: “Sao lại đột ngột thế!?”
Lục Vô Ưu khẽ cười: “Đã bao nhiêu năm rồi, còn đột ngột gì nữa? Con dâu xinh đẹp sớm muộn gì cũng phải ra mắt cha mẹ chồng thôi.”
Thanh Châu là vùng sông nước, đường sông với những kênh nước chằng chịt. Khi hoàng hôn buông xuống, xe ngựa lăn bánh trên con đường lát đá, thỉnh thoảng có thể thấy những chiếc thuyền nhỏ và tàu đánh cá đi qua, những cây cầu nhỏ cong cong in bóng xuống dòng nước, lời nói rôm rả hòa quyện với khung cảnh hữu tình, dọc bờ sông là thứ ánh sáng êm dịu tỏa ra từ những ngọn đèn sáng trưng từ tửu lâu khách điếm.
Xe ngựa dừng trước một ngôi nhà không quá lớn cũng không quá nhỏ, bên ngoài có vài người mặc áo xanh và áo đen đứng canh gác, bên hông họ đều có đeo kiếm.
Không biết là ai đã lên tiếng: “Thiếu chủ đưa Thiếu phu nhân về rồi!”
Hạ Lan Từ càng thêm lo lắng, Lục Vô Ưu vỗ nhẹ vai nàng trấn an: “Cứ thoải mái thôi.”
Nói xong, hắn nhanh nhảu nhảy xuống xe ngựa rồi đưa tay đỡ Hạ Lan Từ xuống theo.
Hạ Lan Từ theo hắn bước vào trong nhà, còn chưa kịp đi qua bức tường bình phong đã nghe thấy giọng Lục Vô Ưu vang lên trước: “Con còn tưởng hai người không cần con trai nữa chứ.”
Đáp lại hắn là một giọng nữ êm tai: “Lục Vô Ưu, con lại nói bậy bạ gì đó, con dâu xinh đẹp của ta đâu?”
Hạ Lan Từ đứng sau tấm bình phong, bước chân có hơi do dự.
Nàng nghe thấy người phụ nữ kia ngập ngừng hỏi: “Con thật sự cưới được một người vợ vừa đẹp vừa thông minh, có tính cách tốt, lại còn là tiểu thư khuê các xuất thân danh gia vọng tộc sao?”
Lục Vô Ưu ung dung đáp: “Mẹ à, con lừa mẹ làm gì?”
“… Con vẫn chưa khiến người ta bỏ chạy?”
“Không chỉ không chạy, vừa nãy nàng còn ghen vì con cười với người khác đấy, nàng dính lấy con lắm.” Lục Vô Ưu vừa nói vừa cười, sau đó quay lại dắt tay Hạ Lan Từ: “Đi nào, ngại ngùng gì nữa?”
Hạ Lan Từ hít một hơi sâu, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh bước lên phía trước vài bước.
Vừa bước vào, đập vào mắt nàng là một người phụ nữ trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp trên người mặc y phục đỏ rực. Bên cạnh là một người đàn ông mặc y phục đen, tóc dài buộc cao trên đỉnh đầu, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị toát ra khí chất uy nghiêm khiến người khác phải kính sợ.
Người phụ nữ ấy nhìn chăm chú vào khuôn mặt Hạ Lan Từ, kinh ngạc thốt lên: “Thì ra là sự thật.”