• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng Lục Vô Ưu vẫn không thể chạy thoát, dù sao cũng là bữa ăn gia đình do mẹ hắn đích thân xuống bếp chuẩn bị.

Bỏ đi như thế quả thật quá vô lễ.

Trên bàn bày ba món mặn một món canh, món màu đen, món màu trắng, món xanh lam. Hạ Lan Từ cẩn thận quan sát vẫn không nhận ra đó là gì, tuy màu sắc có hơi kỳ lạ nhưng nàng nghĩ dù sao cũng có thể ăn được, không đến mức quá đáng như Lục Vô Ưu miêu tả, hơn nữa cha hắn đã bắt đầu cầm đũa lên ăn, vẫn nhai nuốt bình thản như thường.

Hạ Lan Từ cũng nếm thử một miếng.

… Hương vị quả thực không hoàn toàn như mong đợi.

Nhưng cũng không đến mức không thể nuốt nổi, vì thế nàng vẫn giữ vẻ thản nhiên tiếp tục ăn cơm.

Lục Vô Ưu thấy nàng đã thử món ăn, hắn chần chừ một lúc sau đó cũng lặng lẽ cầm đũa lên.

Chỉ có người xuống bếp là mẹ hắn lúc này đang chớp chớp mắt, chống cằm nhìn họ, cười nói: “Món này ta học được từ trong sách dạy nấu ăn, bận rộn cả canh giờ mới xong đấy.”

Cha hắn nghiêm túc gật đầu: “Ngon.”

Lục Vô Ưu gượng gạo phụ họa theo: “Ngon hơn lần trước.”

Hạ Lan Từ không biết có nên tham gia vào cuộc đối thoại này không, cuối cùng đành nghiêm túc nói: “Đúng là… khá ngon.”

Vừa nói xong, nàng liền cảm nhận được Lục Vô Ưu dưới gầm bàn đá nhẹ vào giày thêu của nàng, Hạ Lan Từ vẫn bình thản đá trả lại. Lục Vô Ưu cũng không thay đổi sắc mặt, mũi giày lén lút chạm vào mắt cá chân nàng bên dưới làn váy.

Hạ Lan Từ lập tức rụt chân lại, trừng mắt liếc hắn một cái.

Lục Vô Ưu cúi đầu nhìn vào đĩa thức ăn, cười khẽ.

Mẹ hắn chống cằm vui vẻ nói: “Vậy ngày mai ta sẽ làm thêm vài món khác nữa. Trong sách dạy nấu ăn vẫn còn nhiều món rất thú vị, ta muốn nấu thử hết.”

Lục Vô Ưu đặt đũa xuống, lau miệng nói: “Không cần đâu, ngày mai bọn con đi rồi.”

“Hả? Sao nhanh vậy?” Bà ngạc nhiên hỏi: “Khoảng mấy ngày nữa Giáo chủ sẽ đến đây, con không muốn gặp sao? Với lại Vị Linh chắc cũng sắp đến rồi…”

Lục Vô Ưu hơi chần chừ.

Mẹ hắn nhân cơ hội nói thêm: “Mẹ còn muốn đưa Từ Từ đi mua mấy bộ quần áo mới nữa, con bé đẹp như vậy mà mặc đơn giản thế, thật lãng phí.”

Hạ Lan Từ nghe đến cái tên “Từ Từ” thì hơi giật mình, sau đó bất giác lại cảm thấy quen thuộc lạ thường. Hoa Vị Linh dường như cũng từng làm điều tương tự.

Lục Vô Ưu nói: “Mẹ để con suy nghĩ đã.”

“Còn suy nghĩ gì nữa.” Bà lập tức kéo tay Hạ Lan Từ, cười híp mắt nói: “Hay là để Từ Từ ở lại, còn con về trước đi.”

Lục Vô Ưu lập tức phì cười đáp: “Nằm mơ đi.”

Sau bữa ăn, hai người trở về phòng.

Hạ Lan Từ chân thành khuyên nhủ: “Mẹ chàng chịu khó xuống bếp cũng là vì trân trọng mọi người trong gia đình, chàng nên cảm kích mới phải.”

Từ nhỏ nàng chưa từng gặp được mẹ mình, dù nàng có mong muốn cách mấy cũng không có cơ hội này, thực sự nàng vẫn thấy rất ngưỡng mộ hắn.

Lục Vô Ưu nghe thế liền đáp: “Nàng có biết mẹ ta thường dùng gì để nấu ăn không?”

Hạ Lan Từ tò mò: “Còn có thể dùng gì nữa?”

Lục Vô Ưu nói: “Các loại côn trùng độc, bọ cạp, rắn rết, nhện… còn có chuột cống, trăn lớn… thậm chí còn dùng cả thiên thử, chính là loài chuột có cánh đen mà biết bay ấy, mẹ ta nói hầm canh ăn rất ngon.”

Hạ Lan Từ ngẩn người: “…???”

Lục Vô Ưu liếc nhìn nàng: “Nàng ăn cũng khá ngon miệng mà.”

Hạ Lan Từ cẩn thận hồi tưởng lại những món ăn nàng đã nếm thử hôm nay, lập tức đưa tay che miệng, sắc mặt thay đổi.

Lục Vô Ưu nói: “Đâu phải ta chưa từng nhắc nhở nàng.”

Hạ Lan Từ vội uống hai ngụm trà, Lục Vô Ưu mới chậm rãi nói thêm: “Nhưng hôm nay chắc bà ấy không dùng mấy thứ đó đâu.”

Hạ Lan Từ không kìm được tức giận: “Chàng cố tình phải không!”

Lục Vô Ưu cười nói: “Thấy nàng phối hợp tốt thế nên ta chỉ đùa nàng chút thôi.”

Hạ Lan Từ trấn tĩnh lại, nói: “Vậy chúng ta ở lại thêm vài ngày đi, ta thấy chàng rất cần rèn luyện thêm.”

Lục Vô Ưu lập tức ngưng cười: “Nàng chẳng thương ta chút nào.”

Hạ Lan Từ đẩy nhẹ hắn: “Chàng đừng có mè nheo, ta đã đủ thương chàng rồi, mau đi thay y phục đi.”

Lục Vô Ưu khẽ nhún vai, không hề ngần ngại bắt đầu tháo thắt lưng và cởi y phục, áo ngoài bị hắn ném qua một bên, sau đó từ từ cởi đến trung y bên trong. Những ngón tay thon dài của hắn không ngừng di chuyển, đồng thời còn cố ý liếc mắt nhìn nàng.

Hạ Lan Từ thầm nghĩ, quả thật hắn vẫn chưa luyện tập bài bản đến mức mệt mỏi, mới đó thôi mà đã hồi phục rồi.

Bỗng nhiên nàng nhớ ra một chuyện: “Chàng nói người luyện võ đến cảnh giới cao nhất, vậy chàng…”

Lục Vô Ưu biết rõ nàng đang nghĩ gì: “Ta chưa đến mức đó, vẫn phải luyện nội lực qua hô hấp, ta không có thời gian cho việc đó. Yên tâm, ta sẽ già đi cùng nàng.”

Hạ Lan Từ do dự: “Thực ra thì…”

Lục Vô Ưu cười nói: “Dù có dần dần già đi, đầu tóc trắng xóa, miệng không còn răng, nàng chắc chắn vẫn là người đẹp nhất.”

Hạ Lan Từ không biết nên nói gì thêm.

Về vấn đề sinh lão bệnh tử, Lục Vô Ưu luôn suy nghĩ rất thoáng.

Trong lúc nói chuyện, hắn đã cởi cả lớp áo lót ra. Tuy Lục Vô Ưu không phải là người siêng năng, nhưng võ nghệ của hắn vẫn không suy giảm, cơ thể hắn vẫn săn chắc, các đường nét sau quá trình rèn luyện hiện lên rõ ràng, những vết sẹo xưa giờ cũng đã mờ đi đến mức khó nhìn ra được. Lục Vô Ưu đề nghị: “Muốn sờ thử không?”

Hạ Lan Từ cúi đầu, đưa bộ y phục sạch cho hắn, nói: “Cũng đâu phải chưa từng sờ.”

Lục Vô Ưu trêu: “Lạnh nhạt với thân thể của ta như vậy sao?”

Hạ Lan Từ cảm giác tai mình hơi nóng lên: “Cha mẹ chàng còn ở đây đấy.” Nàng liền đánh trống lảng: “Đúng rồi, Giáo chủ mà mẹ chàng nhắc đến là ai vậy?”

Lục Vô Ưu mỉm cười, trả lời thuận theo lời nàng: “Là đại bá của ta, lúc nhỏ thời gian ta ở với ông ấy khá nhiều, cho nên tính tình của ông ấy… gặp rồi nàng sẽ biết.”

Đại bá của Lục Vô Ưu vào ngày thứ ba mới đến, nhưng ông ấy chỉ ở lại một ngày rồi đi.

Người này mặc một bộ y phục màu xám, đôi mắt dài hẹp đầy xảo quyệt, dung mạo yêu dị. So với ông ấy, vẻ ngoài của Lục Vô Ưu trông thuần lương và thật thà hơn nhiều. Chỉ là dáng vẻ ông ấy có hơi lờ đờ, giọng điệu nói chuyện hay kéo dài âm cuối, thế nhưng người này lại có một loại uy áp vô hình dường như khi làm gì ông ấy đều có thể nắm chắc thắng lợi trong tay.

Lục Vô Ưu chào hỏi ông ấy một tiếng.

Đối phương lười biếng đáp lại, rồi mới hỏi hắn: “Con làm quan thế nào rồi?”

Lúc này Hạ Lan Từ mới nhận ra, cha mẹ của Lục Vô Ưu dường như không mấy để ý đến sự nghiệp làm quan của hắn. Họ chỉ quan tâm đến võ nghệ của hắn, hắn sống ra sao, ăn uống thế nào.

Lục Vô Ưu đáp: “Cũng coi như thuận lợi.”

Đối phương mỉm cười: “Vậy thì tốt, làm không nổi nữa thì về. Nhưng ta cũng muốn biết con có thể làm đến đâu.”

Lục Vô Ưu nói: “Cố gắng hết sức thôi.”

Người kia lại hỏi: “Cảm giác nắm quyền hành trong tay thế nào?”

Lục Vô Ưu cũng cười: “Còn chưa đến mức đó, nhưng cảm giác cũng không tệ.”

Người kia cũng chào hỏi Hạ Lan Từ, mỉm cười nói: “Tiểu cô nương, trên người ta không mang gì theo, quà gặp mặt tạm thời thiếu lại, lần sau sẽ bù cho con.”

Đợi người đó đi rồi, Hạ Lan Từ mới nói: “Người này trông mới thật sự… giống như có quan hệ huyết thống với chàng.”

Lục Vô Ưu cũng không ngạc nhiên: “Bởi vì hầu hết người trong nhà ta đều là kiểu người cố chấp, chỉ có ông ấy là người có nội tâm phong phú, ta trò chuyện với ông ấy cũng thoải mái hơn. Đương nhiên ít nhiều cũng có ảnh hưởng đôi chút. Lúc còn trẻ cha mẹ ta cũng vô cùng gian truân mới đến được với nhau, suýt nữa còn hữu duyên vô phận. Ta lại đọc nhiều sách từ nhỏ, đương nhiên cảm thấy chỉ có nắm quyền trong tay mới có thể kiểm soát được vận mệnh của mình, từ đó mới có suy nghĩ làm quan, muốn mình quyền cao chức trọng.”

Hắn cười nói thêm: “Còn lý do cụ thể vì sao thực sự muốn làm quan thì sau này mới từ từ nảy sinh.”

Quá trình quả thật hết sức gập ghềnh.

Hạ Lan Từ nói: “Nghe ra thật chẳng dễ dàng gì.”

Lục Vô Ưu rất thản nhiên đáp lại: “Dù con đường khác nhau nhưng kết quả đều như nhau, nếu ta không có suy nghĩ đó, chỉ sợ cũng chẳng gặp được nàng, vậy nên bây giờ ta cảm thấy mình cũng có vài phần may mắn.”

Hạ Lan Từ thử nghĩ, nếu như không gặp được Lục Vô Ưu, có lẽ nàng đã rơi vào trong tay Tiêu Nam Tuân trong bữa tiệc sinh nhật của Tiêu Thiều An, đến lúc đó chỉ có thể bị buộc ủy thân cho hắn ta, hoặc thậm chí còn gặp tai ương sớm hơn…

Chỉ nghĩ đến thôi mà nàng đã thấy dựng tóc gáy.

***

Mấy ngày sau, bá phụ của Hạ Lan Từ cho người gửi thư nói rằng, lão thầy bói từng xem tướng cho nàng năm xưa lại đến, hiện lão đang làm khách trong phủ, hỏi nàng có muốn đến gặp hay không.

Năm xưa, lão thầy bói này khẳng định rằng Hạ Lan Từ có bát tự nhẹ, âm khí nặng, dễ gặp tai ương, là hồng nhan bạc mệnh. Lão còn nói với bá phụ của nàng rằng nàng nên đến nơi có dương khí dồi dào hoặc tìm một người đàn ông có bát tự mạnh bên cạnh mới có thể chế ngự.

Hạ Lan Từ không tin cho lắm, nhưng bá phụ của nàng thì tin. Bá phụ không những đưa nàng đến thư viện Giang Lưu học mà còn đưa cho lão thầy bói kia một khoản bạc hậu hĩnh để đổi lấy một chiếc túi gấm. Lão thầy bói còn nói nếu đeo túi gấm này nhiều năm, có thể giúp nàng hóa giải một kiếp nạn.

Bởi vì tiếc số bạc ấy, Hạ Lan Từ đã đeo chiếc túi gấm đó rất lâu, ngay cả khi về Kinh thành nàng vẫn đeo bên người, nhưng không biết nó đã mất từ lúc nào.

Ban đầu nàng vốn không định gặp lại lão thầy bói giang hồ này, nhưng lại không muốn làm phật lòng ý tốt của bá phụ nên cuối cùng nàng vẫn tới.

Điều khiến Hạ Lan Từ bất ngờ là, ông lão thần bí có bộ râu dài che kín mặt năm xưa qua ngần ấy năm vẫn không có gì thay đổi. Lão vẫn vuốt bộ râu dài, trên mặt chằng chịt những nếp nhăn, cuối chân mày và bên tóc mai còn có hai sợi râu bạc buông xuống.

“Những năm qua Hạ Lan cô nương hẳn đã gặp quý nhân, cuộc sống cũng không tệ.” Lão thầy bói híp mắt nói: “Xem ra túi gấm của lão phu đã phát huy tác dụng rồi.”

Hạ Lan Từ vô thức hỏi: “Phát huy tác dụng gì?”

Lão thầy bói nói: “Có phải cô nương từng mơ một giấc mơ kỳ lạ hay không?”

“…!”

Chỉ trong nháy mắt, Hạ Lan Từ lập tức nhớ đến cơn ác mộng năm xưa, trong mơ cha nàng xảy ra chuyện không may, còn nàng thì bị Tiêu Nam Tuân bắt giữ. Nàng lập tức cảm thấy ớn lạnh cả người, ánh mắt nhìn về phía lão thầy bói cũng thay đổi.

Hóa ra chiếc túi gấm đó thật sự có tác dụng sao!?

Nàng cứ ngỡ đó chỉ là trò bịp bợm!

“Nhớ ra được vậy là đúng rồi, chiếc túi gấm đó tên là ‘Nhập Mộng Kiếp’, xem ra số bạc kia không lãng phí đâu.”

Lão thầy bói híp mắt cười, dù bị Hạ Lan Từ nhìn chằm chằm nhưng vẫn giữ dáng vẻ ung dung như cũ.

Hạ Lan Từ thu lại vẻ mặt xem thường trước đó, nghiêm túc nói: “Vãn bối trước đây có nhiều sơ suất, không biết tiền bối có thể xem thêm cho vãn bối một lần nữa được không?”

Nói rồi nàng chìa tay, mở lòng bàn tay ra.

“Không cần đâu.” Lão thầy bói vuốt râu nói: “Âm khí giữa ấn đường của cô nương giờ đã được trấn áp, bát tự nhẹ cũng không thành vấn đề. Sau này cứ làm nhiều việc tốt, hành thiện tích đức là được.”

Hạ Lan Từ do dự một lát, trong lòng xem đây như là cách để tạ lễ giống như cúng dường hương khói cho chùa chiền, thế là nàng lấy ra ít bạc còn lại trên người đưa cho lão thầy bói.

“Xin tiền bối nhận cho.”

Lão thầy bói cũng không từ chối mà mỉm cười nhận lấy, sau đó lại lấy một chiếc túi gấm nhỏ từ trong áo ra đưa cho nàng: “Cái này chẳng có tác dụng gì, coi như tặng kèm thêm cho cô nương.”

Hạ Lan Từ cầm lấy chiếc túi gấm kỳ lạ kia nghiên cứu một hồi. Lão thầy bói đã nói nó không có tác dụng gì nên nàng xem xét cũng chẳng ra kết quả, chỉ đành mặc kệ rồi đợi Lục Vô Ưu về kể lại cho hắn nghe.

Lục Vô Ưu cầm túi gấm lên, xoay qua xoay lại trong tay quan sát một lúc, hắn không thể hiện rõ thái độ: “Thần kỳ đến vậy sao? Ta cũng muốn gặp thử.”

Nhưng khi hắn đến tìm thì lão thầy bói kia đã đi mất rồi.

Hạ Lan Từ không lấy lại túi gấm mà để luôn cho Lục Vô Ưu giữ, hắn cũng tiện tay nhét vào trong ngực áo, chưa từng để tâm đến.

Ban ngày Lục Vô Ưu bận rộn giao thiệp với các phủ nha, ban đêm lại bị cha hắn ép luyện kiếm pháp đến mười tám lần, quả thật cũng có chút mệt mỏi. Hắn chống tay lên bàn chợp mắt một lát.

***

“Lục đại nhân, xin nhường đường.”

Trước mắt hắn là cô nương có gương mặt quen thuộc, nhưng đôi mắt của nàng lại lạnh lùng xa cách.

Hắn và nàng là oan gia ngõ hẹp, vô tình chạm mặt nhau trong bữa yến tiệc nên muốn trò chuyện đôi ba câu hòng châm chọc đối phương. Thế nhưng, đối phương dường như chẳng buồn tranh cãi, một câu chẳng hợp liền xoay người rời đi.

Lục Vô Ưu đứng từ xa, ánh mắt cũng thoáng nhìn theo nàng.

Bóng dáng cô nương ấy trông thật mảnh khảnh, đôi vai gầy như bị cắt gọt, làn áo váy trắng trơn thanh mảnh như ngọn liễu yếu đón gió trời.

Lục Vô Ưu có nghe nói đến hôn sự của đối phương dường như không mấy suôn sẻ. Dù nàng từng là mỹ nhân rực rỡ nhất Kinh thành nổi danh một thời, nhưng chuyện hôn nhân lại gặp trắc trở, còn có những lời đồn đại chẳng hay ho gì.

Mặc dù không để tâm chú ý đến, nhưng hắn vẫn thường xuyên nghe thấy những câu chuyện ấy.

Trong trí nhớ của Lục Vô Ưu, Hạ Lan Từ vẫn là một tiểu thư thanh cao kiêu ngạo như một con hạc cô đơn, nàng có tính cách mạnh mẽ, tính khí còn hay nóng nảy, thường chẳng mảy may để tâm đến những kẻ ái mộ mình. Khi đối diện với hắn, nàng cũng chẳng thốt ra lời nào dễ nghe. Nhưng bây giờ dường như nàng đã thay đổi ít nhiều.

Lục Vô Ưu vẫn thuận buồm xuôi gió trên con đường làm quan của mình.

Hắn đỗ Trạng nguyên lại được tọa sư coi trọng, bước chân vào Hàn Lâm Viện coi như có được tiền đồ vô hạn.

Còn Hạ Lan Từ vẫn chưa gả đi, đến cuối cùng liệu đóa hoa trên cao này sẽ gả cho nhà nào đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất ở Kinh thành.

Lúc gặp lại Hạ Lan Từ, hắn chỉ cảm thấy nàng gầy đi rất nhiều, mong manh đến mức một cơn gió có thể thổi bay nàng đi. Ánh mắt nàng không còn sáng rực như trước mà đã trở nên sâu thẳm và nặng trĩu tâm tư. Lục Vô Ưu cũng không biết tại sao lại bước tới: “Hạ Lan tiểu thư, cô…”

Hắn còn chưa nói dứt lời, Hạ Lan Từ đã lùi lại một bước, trong mắt như có chút hoảng loạn nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Ta với Lục đại nhân không có gì để nói cả.”

Nói xong, nàng quay người định rời đi.

“Khoan đã…” Lục Vô Ưu gọi nàng lại, vô thức hạ thấp giọng nói: “Dù sao cũng từng quen biết, hai ta cũng không có thù hằn gì, nếu cô gặp khó khăn, ta sẵn lòng giúp trong khả năng của ta, ta không hề có ý bỏ đá xuống giếng.”

Hạ Lan Từ không quay đầu lại, chỉ nói: “Đa tạ ý tốt của Lục đại nhân. Nhưng huynh không giúp được ta, cũng không cần phải liên lụy đến huynh.”

Lục Vô Ưu nói khẽ: “Trước đây lúc cô nói bóng gió ngưỡng mộ người có tài học là ta cũng đâu có khách sáo thế này.”

“Ta không…” Giọng Hạ Lan Từ thoáng cao lên rồi lại hạ thấp xuống: “Ngày đó là do ta trẻ dại không hiểu chuyện nên đã đắc tội Lục đại nhân. Lục đại nhân không tính toán với ta, ta đã cảm kích lắm rồi.”

Đây đã là cách nói khách sáo đến mức không thể khách sáo hơn nữa.

Thật ra, họ không thật sự quen biết, cũng chẳng thật sự hiểu nhau.

Lục Vô Ưu muốn giúp đỡ nàng là vì xuất phát từ lòng thương cảm đối với một người bạn cũ, nhưng Hạ Lan Từ lại dứt khoát chặt đứt mối dây liên hệ này.

Không có sự giao thoa, cũng không còn cơ hội để trở nên thân quen.

Mỗi lần gặp lại, nàng lại càng xa cách hơn, cuối cùng họ thật sự trở thành hai người xa lạ.

Cha nàng được điều đi Ích Châu nhậm chức, Hạ Lan Từ cũng theo ông lên đường.

Ngày ấy đúng lúc Lục Vô Ưu tiễn đồng liêu rời Kinh đi nhậm chức, tại cổng thành Kinh thành, hắn nhìn thấy chiếc xe ngựa cũ kỹ của Hạ Lan phủ, thiếu nữ mỹ miều trong váy áo trắng tinh khẽ vén rèm xe, quay đầu nhìn lại phía sau.

Khi Lục Vô Ưu ngước mắt lên, chỉ thấy đôi môi nàng khẽ mấp máy không rõ đã nói gì.

Phía sau là tiếng hò reo của dân chúng trong thành.

Hạ Lan Từ rũ mắt, rụt tay lại buông rèm xuống, nàng thậm chí còn không liếc mắt đến chiếc xe ngựa bên cạnh.

Lục Vô Ưu cũng vậy, không nhìn thêm lần nào nữa.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên hắn cảm thấy một nỗi đau nhói dâng lên trong lồng ngực…

***

Có người đẩy vai hắn, khuôn mặt xinh đẹp kia ghé sát lại gần, những ngón tay thon dài khẽ huơ qua huơ lại trước mắt hắn, giọng nói dịu dàng vang lên: “Tỉnh dậy đi, đừng ngủ ở đây, dễ bị cảm lạnh lắm…”

Lục Vô Ưu ngẩn người, ngẩng đầu lên.

Hạ Lan Từ vừa bước vào đã thấy Lục Vô Ưu chống cánh tay trên bàn ngủ quên trong sân, nàng nhíu mày lo lắng.

Dù thân thể hắn rất khỏe mạnh, nhưng cả người ướt đẫm mồ hôi mà lại ngủ ngoài gió lạnh thế này thì không ổn chút nào…

Hạ Lan Từ còn nghĩ nếu không gọi hắn dậy được thì sẽ vào nhà lấy chăn ra đắp cho hắn. Đang suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy nhẹ bẫng, cả người bị ai đó ôm chặt, nàng thoáng giật mình sau đó lại thả lỏng cơ thể rúc người vào trong lòng Lục Vô Ưu: “Chàng ôm ta thế này cũng không ấm hơn đâu.”

Lục Vô Ưu ôm chặt lấy nàng, giọng điệu rầu rĩ: “Sao lại không ấm, nàng là người ấm nhất rồi.”

Hạ Lan Từ nhận ra giọng điệu của hắn có gì đó không ổn, liền hỏi: “Luyện kiếm thật sự vất vả đến vậy sao… Hay là chàng thử bàn với cha xem thế nào?”

Nàng vừa dứt lời đã thấy Lục Vô Ưu nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt hoa đào không hề chớp như thể muốn nhìn thấu nàng.

Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “Ta nói sai rồi sao?”

Lục Vô Ưu im lặng một hồi lại chầm chậm nở nụ cười, ánh mắt nhìn sang chỗ khác: “Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn.”

Hạ Lan Từ hơi khó hiểu trước câu nói bất ngờ của hắn, nhưng vẫn tiếp lời: “Đó là hiển nhiên.”

Cha mẹ hắn yêu thương nhau, gia cảnh giàu có không phải lo, muốn tập võ thì tập võ, muốn đọc sách thì đọc sách, hơn nữa hắn còn liên tục đỗ đầu trong cả sáu kỳ thi.

Đúng là vận khí tốt đến mức khiến người ta cảm thấy hắn rất biết cách đầu thai.

Lục Vô Ưu khẽ lắc đầu: “Không phải cái mà nàng đang nghĩ đâu… Bỏ đi, chỉ là ta vừa mơ một giấc mơ, trong mơ mọi thứ đều quá đáng sợ, nhưng lúc tỉnh dậy nhận ra hiện thực không phải như vậy, ta thấy mình quả thật may mắn.”

Hạ Lan Từ tò mò: “Chàng mơ thấy gì?”

Lục Vô Ưu suy nghĩ rồi đáp: “Một cơn ác mộng, không nhắc đến nữa.”

Hắn khẽ vuốt những sợi tóc mềm mại rủ xuống trán của Hạ Lan Từ, cô nương trước mắt này hoàn toàn khác với người trong giấc mơ. Ánh mắt nàng vẫn sáng ngời, nụ cười rạng rỡ, tính cách càng ngày càng hoạt bát vui vẻ hơn.

Lục Vô Ưu dường như đã gần quên mất dáng vẻ dè dặt bất an của nàng khi xưa.

Hạ Lan Từ vòng tay lại ôm chặt lấy Lục Vô Ưu, cánh tay trắng nõn mềm mại siết nhẹ phía sau lưng hắn, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành: “Chỉ là một giấc mơ mà thôi, không cần bận tâm. Nhưng giấc mơ gì lại khiến chàng cảm thấy tệ đến thế…”

Lục Vô Ưu lập tức đáp: “Đại khái chính là không bao giờ được hôn nàng nữa.”

Hạ Lan Từ: “…”

Lục Vô Ưu nói tiếp: “Cũng không được ôm nàng.”

Hạ Lan Từ: “…”

Lục Vô Ưu thở dài: “Chẳng còn làm gì được với nàng nữa.”

Hạ Lan Từ không phân biệt được hắn nói thật hay đùa, nàng ngẩn người một lát rồi gối đầu lên vai hắn. Sau đó nàng cắn môi do dự, cố vượt qua nỗi xấu hổ tràn khắp tâm can, nói khẽ: “Chẳng phải… bây giờ người đã là của chàng rồi sao?”

Lục Vô Ưu nghiêng đầu nhìn nàng chăm chú: “Sao nàng càng ngày càng trở nên giống ta vậy?”

“Nếu có trách thì trách chàng.”

“… Được rồi, tại ta.”

***

Đợi suốt nửa tháng vẫn không thấy Hoa Vị Linh đến, có lẽ nàng ấy tạm thời không thể tới được. Lục Vô Ưu không chịu đựng được nữa, cuối cùng dẫn Hạ Lan Từ chuyển ra ngoài, tìm một nơi khác để ở lại.

Ban đầu Lục Vô Ưu còn che giấu, không muốn để việc công làm phiền đến cha mẹ hắn, nhưng sau khi chuyển đi, nơi ở của hắn trở nên náo nhiệt và đắt khách hẳn. Người đến thăm không ngớt, có người đứng trước cửa ngóng nhìn, người mang quà tặng đến, ngoài đường còn có kẻ lợi dụng danh tiếng của Lục Vô Ưu để bán hàng… Đến mức quan phủ địa phương phải cử người đứng trước cửa nhà hắn để duy trì trật tự.

“Nào nào, bánh nướng Lục nguyên, bánh nướng Lục nguyên đây! Bánh nướng này Lục Trạng nguyên ăn lúc nhỏ! Ăn rồi sẽ thi đỗ trạng nguyên như Lục Trạng nguyên!”

“Bảng chữ mẫu! Bảng chữ mẫu đây! Chữ mẫu của Lục Trạng nguyên! Cả bảng chữ mẫu của Hạ Lan phu nhân vừa đỗ Cử nhân nữa! Hai bảng chỉ ba mươi văn tiền! Mua đi, không sợ thiệt đâu!”

“Tuyển tập đề thi văn chương mới nhất đây! Mau đến xem đi…”

Hạ Lan Từ nghe thấy tiếng rao bán cũng phải trầm trồ vì kinh ngạc.

Nhưng mấy thứ đó chỉ là việc cỏn con cho đến khi nàng nhìn thấy văn miếu vinh danh Trạng nguyên của Lục Vô Ưu. Tòa miếu này có năm cổng, trên những bức tường gạch của cổng còn khắc năm bức bích họa, tượng trưng cho năm giai đoạn của kỳ thi khoa cử, hoành tráng nguy nga với những cột trụ như chạm thẳng lên mây xanh.

Lục Vô Ưu nói thẳng: “Ban đầu xây không lớn thế này, sau khi ta thăng quan, có người đề câu đối rồi xây lại lần nữa.”

Hạ Lan Từ kinh ngạc hỏi: “Thế này có lố lăng quá không?”

Lục Vô Ưu đáp: “Tất nhiên là không. Đợi nàng thi đỗ, ta sẽ xây thêm một tòa nữa. Xưa kia có miếu thờ phụ tử Trạng nguyên, nay ta sẽ dựng miếu thờ phu thê Trạng nguyên.”

Hạ Lan Từ nghe vậy cũng xốn xang trong lòng: “Ta về phòng đọc sách đây.”

Lục Vô Ưu cười nói: “Sơn trưởng của thư viện Giang Lưu mời chúng ta tới đó, nàng không muốn về thăm sao?”

Hạ Lan Từ lưỡng lự.

Lục Vô Ưu lại nói: “Trong thư viện còn có đầy đủ những bài thi Hương thi Hội xuất sắc của các thí sinh Thanh Châu hàng năm, vừa hay chúng ta có thể ở lại đó hai ngày, còn có vài vị nho gia lớn tuổi đã về hưu…”

Hạ Lan Từ lập tức dao động: “Vậy đi thôi.”

Chuyến đi này Lục Vô Ưu không mặc quan phục, nếu không nhìn hắn chẳng khác gì đi thị sát.

Hắn thay sang bộ áo bào xanh thẫm của nho sinh ở thư viện Giang Lưu, Hạ Lan Từ đã lâu không thấy hắn mặc như vậy. Trang phục thư sinh làm tôn lên khí chất thanh nhã của Lục Vô Ưu, trông hắn vừa cao quý thanh thoát, vừa mang chút xa cách thanh cao.

“Ta cũng đã chuẩn bị cho nàng một bộ, nàng có muốn mặc không?”

Hạ Lan Từ tất nhiên sẽ không từ chối.

Sau khi mặc vào, nàng soi gương một lúc rồi nhìn sang Lục Vô Ưu, vẻ mặt hoài niệm: “Có cảm giác như trở về những ngày xưa cũ.”

Lục Vô Ưu liếc mắt nhìn nàng, đáp: “Không phải ta cố ý chuẩn bị đâu.”

“Hửm?”

Lục Vô Ưu nhẹ nhàng nói: “Để bù đắp cho sự hối tiếc năm xưa, không định hôn ước với nàng ở Thanh Châu là sơ suất của ta.”

Hạ Lan Từ thẳng thắn: “Đừng có nói như thể bây giờ chàng mới thông suốt, khi đó chàng đâu có muốn cưới ta đâu.”

Lục Vô Ưu dịu dàng đáp: “Chính vì vậy mới gọi là hối tiếc.”

Thế nhưng dù hai người có mặc y phục bình thường nhưng cũng không có gì khác biệt với trước đó, lúc bước xuống xe ngựa Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu vẫn ngay lập tức bị đám đông vây quanh.

Học trò của thư viện nhận được tin báo đã đứng chờ trước cổng từ sớm. Khác với thư viện nhỏ mà Hạ Lan Từ mở ra ở Hoảng Châu, thư viện Giang Lưu là một trong những thư viện lớn nhất Thanh Châu với đầy đủ giảng đường, thư trai, kinh đường và văn miếu. Số lượng đệ tử đến theo học lên đến hàng nghìn, diện tích rộng bằng một phường, quy mô không thua gì một Vương phủ.

Sơn trưởng đích thân ra đón, còn có cả vị phu tử từng dạy hắn khi xưa.

Các nghi lễ chào đón đều diễn ra rất bài bản, hai bên hàn huyên bằng những lời lẽ đầy khách sáo. Sơn trưởng còn sai người mang bút mực để Lục Vô Ưu và Hạ Lan Từ lưu bút tích.

Hạ Lan Từ cầm bút, tỏ ra ngần ngại: “Nhưng học trò vẫn chưa tham gia thi Hội…”

Sơn trưởng cười híp mắt: “Không sao cả, trò là nữ đệ tử của thư viện, cũng là nữ đệ tử đầu tiên đỗ Cử nhân, tất nhiên có ý nghĩa rất lớn lao. Trong thư viện có rất nhiều nữ đệ tử muốn tham gia khoa cử, nhưng tiếc là Thanh Châu vẫn chưa mở nữ khoa…” Trong giọng điệu còn có vẻ tiếc nuối.

Lục Vô Ưu hiểu ý đáp lời: “Sơn trưởng không cần lo lắng, với phong cách học tập phát triển ở Thanh Châu, việc mở khoa thi cho nữ tử ở đây chỉ là sớm muộn thôi.”

Sau đó, hai người cùng sơn trưởng đi dạo quanh thư viện. Lục Vô Ưu lại một lần nữa hào phóng quyên góp tài trợ cho thư viện xây dựng thêm hai giảng đường. Sau khi đi hết một vòng, Lục Vô Ưu đề nghị muốn đi dạo riêng cùng Hạ Lan Từ.

Lúc sơn trưởng rời đi, phu tử của Lục Vô Ưu đã gọi hắn lại.

Người đàn ông trung niên ấy ngập ngừng như đang không biết nên gọi hắn là gì.

Lục Vô Ưu cười đáp: “Ân sư cứ gọi con là Tễ An như ngày xưa đi. Đây là tên tự người đã đặt cho con mà.”

Phu tử lúc này mới cười nói: “Tễ An, giờ đây trò đã quyền cao chức trọng, lão phu cũng không dám nhận bừa. Lão phu không dám xưng là ân sư của trò, nhưng trò vẫn giống như chàng thiếu niên ngày nào.”

Khi mọi người đi hết, Hạ Lan Từ mới hỏi: “Đây có phải là người thầy năm xưa đã tặng chàng bốn chữ ‘Hòa quang đồng trần’ không?”

Lục Vô Ưu gật đầu: “Đúng là ông ấy, nàng vẫn nhớ à?”

Hạ Lan Từ bắt chước cách nói của hắn: “Trí nhớ của ta không tệ đâu, huống hồ còn là chuyện liên quan đến chàng.”

Lục Vô Ưu nghe thế ngẩn người rồi phì cười.

Hạ Lan Từ nói: “Biết vậy lúc nãy ta cũng nên đi đến cảm ơn ông ấy vài câu.”

“Cảm ơn điều gì?”

“Ông ấy đã dạy chàng rất tốt, đương nhiên ta phải cảm ơn ông ấy.”

Lục Vô Ưu ngước mắt nhìn nàng: “Bản thân ta vốn đã không tệ rồi.”

“Được rồi, chàng đừng hơn thua với ta nữa.” Hạ Lan Từ đổi chủ đề: “Nhân tiện ta vẫn chưa hỏi, tại sao ông ấy lại đặt tên tự cho chàng là Tễ An?”

“Vô Ưu ấy mà, có nghĩa vô lo vô nghĩ, tâm cảnh bình hòa. Tễ nghĩa là sau cơn mưa trời lại sáng, mưa ngừng mây tan, bầu trời quang đãng, mọi điều phiền muộn cũng tan biến. Dù rằng ta cảm thấy có thể là… ân sư mong ta có tâm tính rộng mở, cũng hy vọng ta có thể mang lại một triều đình thanh khiết, bảo toàn sự yên ổn cho thiên hạ.”

Hạ Lan Từ không nhịn được cười: “Ân sư của chàng quả thật rất dám nghĩ.”

“Vậy còn nàng?”

“Hả?”

Lục Vô Ưu hỏi: “Nàng có muốn chọn một tên tự không? Chữ Từ nghe không hay lắm, quá dễ vỡ.”

Hạ Lan Từ ngẫm nghĩ rồi giở giọng trêu đùa: “Vậy thì đặt là gì đây? Hạ Lan Kiên hả?”

(瓷: Từ nghĩa là đồ sứ nên dễ vỡ; 坚: Kiên nghĩa là cứng, kiên cố.)

Lục Vô Ưu: “…”

Hạ Lan Từ bật cười: “Thôi từ từ nghĩ cũng được.”

Hai người thong thả đi dạo trong thư viện, bởi vì đệ tử trong thư viện đã được dặn dò không được quấy rầy khách quý nên cũng không ai dám tùy tiện đi lại.

Họ chỉ có thể nhìn theo bóng dáng vị công tử tuấn tú trong bộ nho sam màu xanh thẫm sánh bước cùng thiếu nữ xinh đẹp mặc nho sam cùng màu, mái tóc dài buông xuống tận eo, khung cảnh hài hòa đến lạ.

Dường như cõi trần thế chợt đóng băng vào đúng khoảnh khắc ấy.

Hạ Lan Từ khẽ chạm vào từng trụ cột trong hành lang thư viện, lắng nghe tiếng học trò đọc sách vang lên từ bên trong giảng đường. Mọi thứ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Trong giây phút ấy, nàng dường như quay trở lại nhiều năm trước, khi nàng còn là nữ đệ tử của thư viện Giang Lưu, còn Lục Vô Ưu vẫn là nam đệ tử luôn đấu khẩu với nàng.

Lục Vô Ưu chậm rãi bước theo nàng, nhẹ nhàng cất lời: “Không cần vội, chúng ta sẽ ở đây vài ngày, nàng có thể thong thả dạo chơi.”

Hạ Lan Từ đang chìm trong ký ức lại bị hắn cắt ngang, bất đắc dĩ nói: “Chàng có thể để yên cho ta hoài niệm được không?”

Lục Vô Ưu bật cười trả lời: “Khương tiểu thư nhiều yêu cầu thật đó, ngay cả nói chuyện cũng không cho Lục mỗ nói nữa.”

“Hửm?”

Hắn nhập vai cũng nhanh thật.

Hạ Lan Từ phối hợp nói: “Lục công tử nói vậy là sao, công tử muốn nói thì cứ nói, hà cớ gì lại vu oan cho ta, ta có bịt miệng công tử đâu.”

Lục Vô Ưu cười đáp: “Vậy lời Khương tiểu thư vừa nói là có ý gì?”

“Chẳng có ý gì cả, chỉ là…” Hạ Lan Từ nghiêng người, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn về phía hắn, giọng điệu thản nhiên nói: “Lục Vô Ưu, ta thích chàng.”

“…???”

Lục Vô Ưu ngẩn người.

“Từ Từ, nàng nói lại lần nữa đi.”

Hạ Lan Từ bước nhanh về phía trước, nụ cười tinh nghịch thoáng hiện trên môi: “Không nói nữa, đi thôi.”

[Hết – Ngoại truyện Thanh Châu]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK