Hạ Lan Từ im lặng một lúc rồi nói: “Nhị Hoàng tử đã ban thưởng cho con một vài thứ.”
Đồ vật mà Nhị Hoàng tử ban tặng quá mức nổi bật, vừa trở về phủ là thấy ngay, muốn giấu cũng không giấu được. Ngoài trang sức, hoa phục, nhân sâm và thịt hươu được cắt nhỏ hầm nhừ chất đầy một vại lớn đặt ở phía sau xe ngựa, còn có một vò nhỏ chứa đầy huyết hươu.
Sau khi cha nàng hỏi về các vật phẩm được ban thưởng cũng im lặng một lúc rồi nói: “Sau buổi tảo triều, cha sẽ vào gặp riêng Thánh thượng để trả lại những vật phẩm không chính đáng này.”
Không cần đợi cha nàng hạ triều trở lại, Hạ Lan Từ cũng biết chắc chắn không thể trả lại đồ.
Quả nhiên, sau khi Hạ Lan Cẩn trở về, ông không nhắc đến việc trả đồ lại nữa, chỉ bảo nàng cất kỹ đồ đạc, đừng đem ra khoe khoang.
Hạ Lan Từ hiểu rõ trong lòng, dù Nhị Hoàng tử không nói trước với Thánh thượng thì ngài cũng chỉ coi đó là vài bộ y phục và trang sức, không cần phải đặc biệt trả lại. Nếu cha nàng không phải là Tả đô Ngự sử, nói không chừng sẽ còn bị các quan viên chỉ trích vì đạo đức giả, cố tình làm lớn chuyện để lấy danh tiếng.
Dù sao, việc đi trả lại cũng là để thể hiện rõ ràng rằng họ muốn vạch rõ ranh giới với Nhị Hoàng tử.
Cha nàng dù có thể dâng tấu thỉnh cầu Thánh thượng cho Nhị Hoàng tử sớm được phong Vương, nhưng không thể công khai đối đầu với Nhị Hoàng tử vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Nếu mất đi sự tín nhiệm của Hoàng thượng, hậu họa sẽ không lường hết được.
Người duy nhất vui mừng trong chuyện này có lẽ là ca ca của nàng, Hạ Lan Giản.
Hạ Lan Giản thò đầu vào ngửi mùi thịt thơm trong vại: “Wow, hai người đi tế lễ một chuyến thôi mà còn mang được đồ ngon về nữa!”
Sau đó hắn quay đầu nhìn huyết hươu, còn chấm một ít bỏ vào miệng nếm thử: “Thật sự là huyết hươu! Cha không biết trên chợ bán được bao nhiêu bạc đâu…”
Hạ Lan Cẩn tức giận nói: “Không được bán!”
Hạ Lan Giản vẫn vui vẻ đáp: “Không bán thì không bán, con tự uống là được rồi chứ gì. Cha, Tiểu Từ, lần sau cho con đi cùng nhé!”
“Ở nhà đọc sách tử tế cho ta! Không cho phép con đi đâu hết!”
Hạ Lan Giản không bận tâm, ngày nào cũng bị mắng nên da mặt dày vô cùng, hắn ôm hũ huyết hươu vui vẻ chạy về phòng mình. Hạ Lan Cẩn ở bên cạnh nổi giận thiếu điều chỉ muốn đuổi theo đánh hắn: “Ai cho con ôm đi như thế!”
Hạ Lan Từ đứng bên cạnh vẫn bình thản, nhưng trong lòng lại thấy ghen tị, quả nhiên vô tri là hạnh phúc nhất.
Chỉ là chuyện hôn sự của nàng lại càng thêm khó khăn.
Cha nàng vốn đã định hứa hôn cho nàng với Lưu công tử – cháu trai trưởng của Lễ bộ Thượng thư đã về hưu, vì thấy con người hắn có vẻ hòa nhã hơn. Trước khi đi tế lễ, hai nhà cũng đã bàn bạc qua.
Tuy nhiên, không biết ai đã đồn chuyện Nhị Hoàng tử có ý với nàng ra ngoài.
Cách đây vài ngày, Lưu phu nhân – mẫu thân của Lưu công tử đã nhờ đến cô cô của nàng, cũng chính là mẫu thân của Diêu Thiên Tuyết truyền lời đến, nói rằng Lưu công tử chẳng qua chỉ là một Cử nhân nho nhỏ, tổ phụ Lưu Thượng thư cũng đã về hưu, thật sự không xứng với Hạ Lan tiểu thư. Bà ấy ở nhà ngày nghĩ đến chuyện này đã hết sức lo sợ, đêm đến không thể yên giấc, cảm thấy nhà mình nhỏ bé không đủ sức chứa nàng, cho nên khẩn thiết mong Hạ Lan đại nhân tìm chỗ gửi gắm tốt hơn cho nàng.
Cha nàng khi nghe được tin này cũng chỉ có thể thở dài.
Nhìn tiếp sang Vu công tử, con thứ của Vu đại nhân Hàn Lâm viện Thị giảng học sĩ, người nhà đã nhanh chóng định sẵn một hôn sự khác cho hắn – dù sao thì sĩ tử đỗ Tiến sĩ cũng là miếng bánh nóng hổi, rất được săn đón.
Những công tử có tuổi thích hợp để cưới vợ, đã có công danh trên người, gia phong nghiêm chỉnh và phẩm hạnh đoan chính, nói thì dễ nhưng để tìm thì không dễ chút nào.
Đặc biệt là khi cô cô của nàng nhờ các phu nhân quan lại khác dò hỏi, lúc nghe đến ba chữ Hạ Lan Từ, đối phương lập tức lắc đầu từ chối, nói rằng không dám trèo cao, không dám cưới nàng vào cửa.
Cũng có người đến dạm hỏi, nhưng là những người đã mất cha mất mẹ tự mình làm chủ, hoặc nhà cửa quản thúc không nghiêm, nhưng những người này đều không phải là người tốt, hoặc là trong nhà có nhiều thiếp thất, rõ ràng chỉ đến vì nhan sắc của nàng.
Hạ Lan Từ không cần nghĩ cũng biết, nếu gặp phải sự uy hiếp của Nhị Hoàng tử, những người này sẽ không ngần ngại dâng nàng lên.
Diêu Thiên Tuyết còn đến an ủi nàng, nói rằng không lấy chồng cũng không sao.
Nhưng Hạ Lan Từ biết, nếu cứ tiếp tục thế này, một khi đến bước cuối cùng trong giấc mơ kia, nàng không rơi vào tay Nhị Hoàng tử thì cũng bị ép gả cho các quyền quý khác để bảo toàn bản thân.
Ngày tháng cứ thế trôi qua từng ngày, thấm thoát đã đến ngày sinh thần của Thiều An Công chúa.
Những Công chúa bình thường chỉ khi xuất giá mới được xây phủ, nhưng vì Thiều An Công chúa rất được Hoàng thượng cưng chiều, thế nên Hoàng thượng đã phá lệ, năm ngoái khi nàng ta vừa đến tuổi cập kê thì Hoàng thượng đã cấp cho con gái bảo bối bốn mươi vạn lượng để xây phủ Công chúa. Quy mô phủ là ở hàng cao nhất, gần như tương đương với các Hoàng tử được sủng ái. Phải biết rằng năm ngoái kho bạc của Đại Ung chỉ thu được hơn hai trăm vạn lượng, phủ đệ này đầu năm đã hoàn thành, chiếm gần nửa phương ở phía thành Tây.
Hạ Lan Từ chưa từng thấy qua nhưng cũng có nghe nói, bên trong chủ viện có năm lối vào, viện đông và tây mỗi bên hai dãy, điện các và sương phòng cộng lại ít nhất cũng có bốn năm mươi gian. Tính cả hành lang, núi giả, ao hồ, lâm viên thì diện tích lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, người hầu kẻ hạ cũng phải có đến hơn trăm người.
Tuy nhiên, Thiều An Công chúa bình thường không nhất định ở đó.
Sinh thần mười sáu tuổi của Thiều An Công chúa, cũng là đại tiệc đầu tiên tổ chức tại phủ Công chúa, đương nhiên sẽ được tổ chức rất long trọng, các quý nữ trong Kinh thành, gia quyến của các quan lớn nhỏ đều nhận được thiệp mời.
Trước kia, Hạ Lan Từ cũng thường nhận được những lời mời như vậy, nhưng nàng thường không đi, dù sao có hay không có nàng thì cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng lần này là Thiều An Công chúa chỉ đích danh muốn nàng đến tham dự.
Nàng đã suy nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy bất an.
Hôm đó, thái độ của Thiều An Công chúa thật quá mức kỳ lạ, có vẻ không có ý tốt.
Vào ngày sinh thần của Công chúa, mí mắt Hạ Lan Từ cứ giật liên tục, cuối cùng nàng quyết định liều lĩnh giả bệnh không đi, nhưng không ngờ người của phủ Công chúa đã trực tiếp đến trước cửa.
“Bọn ta phụng mệnh Công chúa đến đón Hạ Lan tiểu thư… Cái gì, Hạ Lan tiểu thư không khỏe sao? Thật đúng lúc, bọn ta có mời một vị Ngự y của Thái y viện theo, có thể để Ngự ý khám cho Hạ Lan tiểu thư.”
Vị nữ quan có khuôn mặt vuông đứng ở cửa, dẫn theo hai cung nữ có thần sắc kiêu ngạo, phía sau còn có quan binh của Kinh Vệ Chỉ Huy Sứ Ti.
Lúc này Hạ Lan Từ cực kỳ muốn có khả năng điều khiển mạch tượng của Lục Vô Ưu, nhưng Ngự y bắt mạch rất nhanh đã vạch trần nàng: “Mạch tượng của Hạ Lan tiểu thư vẫn bình thường, không có gì đáng ngại.”
Nàng học theo Lục Vô Ưu ấn vào cánh tay: “… Ngài xem lại lần nữa đi.”
“Xem lại cũng vậy thôi, Hạ Lan tiểu thư đừng làm khó lão phu.”
Hạ Lan Từ bất đắc dĩ, chỉ có thể cam chịu số phận.
Lúc đang định cùng họ ra ngoài thì không ngờ vị nữ quan mặt vuông nghiêm nghị ngăn nàng lại, đánh giá nàng từ trên xuống dưới rồi nói: “Hạ Lan tiểu thư, cách ăn mặc này quá mức giản dị, không biết vật phẩm mà Nhị Hoàng tử ban tặng cho tiểu thư trước đó để ở đâu?”
Hộp trang sức và hoa phục ở dưới đáy rương bị lục ra.
Vị nữ quan dùng ánh mắt ra hiệu, hai cung nữ kia lập tức hiểu ý tiến lên thay y phục, chải chuốt trang điểm cho Hạ Lan Từ, chỉ là…
“Hạ Lan tiểu thư, phấn son của tiểu thư đâu?”
Hạ Lan Từ biết mình lúc này đã là châu chấu đá xe, chỉ đành nhận mệnh, suy cho cùng nàng cũng không thể trèo tường chạy trốn được: “Ơ… ta không dùng cái đó.”
Lúc trước Diêu Thiên Tuyết cũng từng thử bôi tô điểm lên mặt nàng, nhưng Hạ Lan Từ vốn đã có nhan sắc này, trang điểm chỉ khiến nàng trông quá đỗi diễm lệ, giống như đang từ trên chốn tiên cảnh chín tầng mây rơi xuống hang động ma quỷ bị dục niệm mê hoặc. Diêu Thiên Tuyết nhìn nàng đến ngơ ngác, khoang mũi nóng lên suýt chút đã chảy máu mũi, vội vàng giúp nàng tẩy trang.
“Bây giờ lập tức gọi người đi mua.”
Hạ Lan Từ vẫn muốn vùng vẫy: “Thật sự không cần…”
Nữ quan mặt vuông nghiêm nghị nói từng chữ: “Bọn ta phụng mệnh đến đây, muốn Hạ Lan tiểu thư phải ăn vận trang trọng để tham dự yến tiệc sinh thần của Công chúa, vẫn mong Hạ Lan tiểu thư hợp tác.”
***
Phủ Công chúa.
Tiêu Thiều An đang hồi hộp để người hầu dán hoa điền vảy cá lên mặt.
Nàng ta đã thoa loại phấn trân châu thượng hạng, dùng than kẻ mày dạng ốc để vẽ mày, thoa thêm son môi được điều chế từ rệp son, trên trán còn dán hoa kim mẫu đơn, từ trang dung đến cách trang điểm đều là những thứ thời thượng nhất ở Kinh thành.
Còn váy thì khỏi phải nói, đó là chiếc đại bào Bách Điệp Mẫu Đơn Như Ý do hơn mười thợ thêu trong Châm công cục đã dệt may ngày đêm suốt nửa tháng, phối với áo choàng vân phượng thêu vàng. Mão đội đầu thất địch đính đầy ngọc trai dọc theo cánh hoa mẫu đơn, lá xanh và nhụy hoa. Ngọc quý trải dài khắp mão, nhìn qua đã thấy lấp lánh và cao quý vô cùng, chưa kể đến các phụ kiện như đai ngọc, đai da vàng đều là những món trang sức thượng hạng.
Hôm nay, Tiêu Thiều An của ngày sinh thần mười sáu tuổi nhất định phải là nữ tử lộng lẫy và xinh đẹp nhất Kinh thành!
Sau đó… Tiêu Thiều An nghĩ đến một chuyện gì đó, gương mặt nàng ta thoáng ửng hồng. Nàng ta sẽ sở hữu vị phu quân là Trạng nguyên tuấn tú nhất Kinh thành. Chỉ nghĩ đến thôi mà đã thấy sinh thần này thật hoàn hảo.
“Công chúa… vị Trạng nguyên ấy đã đến!” Có cung nữ nhỏ giọng nói.
Tiêu Thiều An lập tức quay người lại: “Ở đâu? Mau chỉ cho ta xem!”
Lúc này đã có không ít phu nhân và tiểu thư lần lượt đến, họ đang hàn huyên với nhau trong hoa viên của phủ Công chúa, cả sảnh đường đều là cẩm y hoa phục và trang sức lấp lánh làm hoa cả mắt, tất nhiên cũng có vài công tử và quan viên trẻ tuổi.
Dù sao thì khi Phụ hoàng của nàng ta giao cho Quang Lộc Tự chuẩn bị yến tiệc, đã có ý muốn để nàng ta chọn phu quân trong số đó.
Nhưng không hề bất ngờ khi vị Tân khoa Trạng nguyên vẫn là người nổi bật nhất, đặc biệt là khi nàng ta chỉ định yêu cầu Lục Vô Ưu mặc lễ phục Trạng nguyên màu đỏ tươi khi đến tham dự, khiến hắn như ngọc quý sáng rực giữa đám người mặc quan phục xanh.
Tiêu Thiều An ngước mắt nhìn theo hướng tay cung nữ chỉ từ phía xa, trái tim thiếu nữ đập liên hồi.
Thiếu niên khoác áo bào đỏ đứng giữa đám quan viên mặc áo bào xanh, dáng người cao ráo, khí chất tao nhã như tiên hạc lạc giữa bầy gà, khuôn mặt vốn tuấn tú ôn hòa lại càng thêm hấp dẫn, gần như có nét đẹp yêu mị, khiến thiếu nữ nhìn thôi đã thở không ra hơi.
Đôi mắt hoa đào sâu thẳm gợn sóng từng cơn, chỉ cần mỉm cười nhẹ đã như đang tỏ tình, lúc này ánh mắt sáng rực ấy đang quan sát xung quanh, nụ cười chân thành mà lưu luyến, ngay cả mỗi cái cử chỉ vô tình cũng mang vẻ quyến rũ đến mê hồn.
Tiêu Thiều An thật muốn hét lên!
Mặc kệ hắn có khỏe mạnh hay không, đã đính hôn hay chưa, nàng ta chỉ muốn có hắn!
Lọ thuốc đâu rồi! Mau cho hắn uống! Ngay lập tức cho hắn uống!
Tiêu Thiều An mặc xong hoa phục và đội đầu, đang định sai người đi tìm ca ca để xác nhận lại tình tiết một lần nữa. Dù sao đây cũng là lần đầu nàng ta làm chuyện xấu nên cũng có hơi căng thẳng, vừa bước ra chưa được mấy bước thì đã nghe cung nữ nhỏ giọng nói: “Hạ Lan tiểu thư đã đến.”
Vẻ mặt Tiêu Thiều An tỏ ra không kiên nhẫn: “Biết rồi, biết rồi, lát nữa ta sẽ ứng phó sau…”
Chưa kịp nói hết câu, nàng ta bỗng nghe từ phía hoa viên vang lên tiếng hô hoán đầy kinh ngạc, tiếp theo đó là một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng bát đĩa va chạm leng keng như thể có sự cố gì đó xảy ra.
Ngay sau đó, “phịch” một tiếng, có người rơi xuống ao, còn có người chen lấn bị đám đông xô ngã.
Khung cảnh vốn dĩ trật tự bỗng nhiên trở nên loạn xạ.
Tiêu Thiều An tức giận: “Xảy ra chuyện gì!”
Nói rồi, nàng ta nhanh chóng bước tới.
Tại lối vào hoa viên, một thiếu nữ mặc bộ váy gấm lụa Nguyệt Hoa xếp ly màu đỏ thẫm dệt tơ vàng, bên ngoài khoác áo đối khâm bằng lụa mỏng đang chậm rãi bước vào. Trên đầu nàng đeo bộ trang sức vàng khảm hồng ngọc lấp lánh, còn về dung mạo của nàng…
Chỉ nhìn vẻ mặt ngây ngốc của những người xung quanh là có thể hiểu được.
Vốn tưởng rằng Hạ Lan Từ bình thường đã đẹp đến cực độ, nhưng ai ngờ nàng còn có thể đẹp hơn nữa, đẹp đến mức yêu mị.
Vẻ đẹp thế này vốn không nên tồn tại trên đời này!
Thật khiến người ta phải dè chừng.
Tiêu Thiều An ngây người một lúc, thậm chí trong một khoảnh khắc còn run lên, chờ đến khi nàng ta bình tỉnh lại, cơn giận dữ bùng lên, nàng ta tức đến mức cả phổi cũng đau, thiếu điều chỉ muốn đuổi Hạ Lan Từ ra khỏi phủ ngay lập tức: “… Ả, ả lấy đâu ra y phục và trang sức đó!”
Các cung nữ bên cạnh vội vàng quỳ xuống, chỉ có một người gan dạ nhỏ giọng nói: “Hình như… là do Nhị Hoàng tử ban thưởng…”
Tiêu Thiều An tức giận đá vào lan can bên cạnh.
Chẳng trách ca ca lại nói muốn Hạ Lan Từ phải ăn mặc trang trọng để đến dự tiệc!
Tiêu Nam Tuân thế mà lại âm mưu hại nàng ta!
Tiêu Thiều An nhấc làn váy xoay người lại thì nhìn thấy một cảnh tượng khiến nàng càng tức giận hơn.
Nàng ta đã yêu cầu Lục Vô Ưu mặc áo bào đỏ của Trạng nguyên đến, nhưng không ngờ ca ca cũng sắp xếp cho Hạ Lan Từ một bộ váy áo đỏ thẫm. Hai người họ chắc chắn có vẻ ngoài nổi bật nhất trong đám đông, dù cách nhau bởi vô số người ở giữa, nhưng vẫn dễ dàng thấy được.
Lúc này, Lục Vô Ưu nghe thấy tiếng xì xào cũng nhìn về phía Hạ Lan Từ, hai người đều mặc trang phục đỏ như lửa lại có vẻ rất xứng đôi.
Như thể chỉ cần một khoảnh khắc nữa là sẽ đưa vào động phòng.
Tiêu Thiều An tức giận đấm vào cột, hậm hực quát lớn: “Khai tiệc, khai tiệc! Lập tức sắp xếp cho khách mời ngồi vào chỗ cho ta!”
***
Hạ Lan Từ cả đời chưa bao giờ mặc y phục nặng, cũng chưa từng đeo trang sức nặng trịch thế này, trên mặt còn không biết đã bị bôi vẽ thành ra thế nào, những cung nữ kia trang điểm cho nàng xong là lập tức đưa nàng lên kiệu.
Lúc xuống kiệu, nàng vẫn cảm thấy đồ trên đầu thực sự quá nặng, trước đây Diêu Thiên Tuyết muốn tặng nàng trang sức quý giá nhưng nàng từ chối cũng vì lý do này.
Hạ Lan Từ khó khăn đi chậm rãi từng bước về phía trước, họ còn thắt chặt eo nàng khiến những đường cong dưới y phục trắng thường ngày hiện rõ, Hạ Lan Từ hít thở cũng thấy mất sức, đi lại càng bất tiện hơn, đến nỗi nàng không thể tập trung vào tiếng hô hào lớn nhỏ xung quanh.
Cuối cùng nàng cũng vào đến hoa viên của phủ Công chúa, nơi này cũng không quá xa yến tiệc.
Nàng vừa thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thì thấy một nhóm nam tử trẻ tuổi đang ngây người, sau đó nhìn thấy Lục Vô Ưu cũng đang quay đầu nhìn về phía nàng. Hạ Lan Từ còn chưa kịp bày tỏ sự thân thiện thì đã thấy hắn nhanh chóng dời ánh mắt đi.
Hạ Lan Từ: “…?”
Nàng cứ tưởng sau chuyện cúng tế ở ngoại thành, mối quan hệ giữa hai người đã cải thiện, nhưng xem ra đó chỉ là ảo giác của nàng.