Vừa dứt lời, nàng liền tìm một góc khuất ngồi xuống.
Dù nói là góc khuất, nhưng khi Hạ Lan Từ ngồi xuống, chỗ đó lập tức như được thắp lên bảy tám chiếc đèn lồng, trông nổi bật vô cùng. Các mệnh phụ, Hoàng phi có thân phận cao quý hơn nàng đều thản nhiên lộ mặt, Hạ Lan Từ cũng không tiện đội mũ rèm, chỉ có thể cố gắng giữ vẻ bình thản hết sức có thể.
Sở Lan lại nói: “… Cô thực sự không đi sao?”
Trước đây Sở Lan có hiểu lầm với nàng, lúc này có lẽ là muốn bù đắp.
Hạ Lan Từ có thể hiểu được, nàng gật đầu nhẹ giọng nói: “Sở tiểu thư đi là được rồi, không cần để ý đến ta.”
Sở Lan lúng túng một hồi, cuối cùng vẫn rời đi.
Chỉ là lúc rời đi trên mặt nàng ấy ửng đỏ khiến Hạ Lan Từ thắc mắc một hồi lâu, chẳng lẽ là do mình chọc giận sao?
Nhân lúc tỷ thí chưa bắt đầu, Hạ Lan Từ cẩn thận quan sát chung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy cha mình trong nhóm quan viên ở đằng xa.
Hạ Lan Cẩn mặc áo bào đỏ, đai lưng có thêu sừng tê giác, dáng người gầy gò thanh mảnh, trên quan phục có thêu hình chim trĩ. Đêm trước khi xuất hành, quan phục của ông lại rách thêm một lỗ hổng, vẫn là do Sương Chi khâu lại, bộ y phục chắp vá này đứng trong đám đại thần không tránh khỏi có vẻ mộc mạc hơn.
Nhưng ông lại đứng rất thẳng lưng.
Hạ Lan Từ cũng vô thức ngồi thẳng sống lưng dậy.
Nàng vừa định thu lại ánh nhìn thì đã nghe bên cạnh có người nói: “Khụ khụ… Không biết lát nữa Hạ Lan tiểu thư có muốn cưỡi ngựa không?”
Hạ Lan Từ khách khí đáp: “Không cần, cảm ơn.”
“Vậy… tại hạ thấy Hạ Lan tiểu thư ăn mặc phong phanh, chiếc áo choàng lông cáo này… nếu không ngại thì xin tặng cho tiểu thư.”
“Không cần, cảm ơn.”
“Hạ Lan tiểu thư chắc có lẽ là lần đầu đến bãi săn Trường Ung này, ta rất quen thuộc nơi đây, nếu như tiểu thư có hứng thú, ta có thể dẫn nàng đi dạo chơi ở xung quanh.”
“Không cần, cảm ơn.”
Biểu cảm trên mặt Hạ Lan Từ càng lúc càng lạnh nhạt, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của những nam tử vây quanh.
Đây chính là lý do nàng không thích ra ngoài.
Xung quanh không chỉ có những công tử vây quanh xum xoe nịnh nọt, mà còn có những người bên ngoài tò mò xem trong góc kia có chuyện gì nên kéo tới hóng hớt, thậm chí người đang cưỡi ngựa cũng liếc nhìn vào trong này khiến nàng cảm thấy mình không giống con người, mà như một món đồ đẹp đẽ để mặc người ta chiêm ngưỡng, tựa như toàn bộ giá trị của nàng chỉ nằm ở gương mặt này.
Còn về con người thực sự bên trong vỏ bọc ấy là như thế nào thì không ai quan tâm đến.
May thay, trận tỷ thí đã nhanh chóng bắt đầu, những nam tử trước mặt nàng dù muốn hay không cũng phải đi đến đăng ký ở chỗ quan chấp sự, nếu không lát nữa sẽ không thể tham gia tỷ thí.
Hạ Lan Từ cuối cùng cũng được yên tĩnh, nhưng khi ngẩng đầu lên nàng lại bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Nam Tuân từ trên đài cao đang nhìn qua.
“…”
Thực sự là một cái nhìn lạnh đến thấu xương.
Hạ Lan Từ cảm thấy toàn thân lạnh toát, vội cúi đầu giả vờ ho khan.
May mà Tiêu Nam Tuân chỉ liếc nhìn thoáng qua chứ không có ý định nhìn chằm chằm vào nàng.
Những người ngồi trên đài cao đều là hoàng thân quốc thích, phía trên Tiêu Nam Tuân là Đại Hoàng tử Tiêu Nam Bạc.
Khác với Tiêu Nam Tuân, tính tình Đại Hoàng tử tốt bụng, trời sinh nhân từ giống hệt Phụ hoàng, đáng tiếc mẫu phi chỉ là một cung nữ được Thánh thượng lâm hạnh ngoài ý muốn, tuy dựa vào con trai để được phong phi nhưng không hề nhận được Thánh sủng dẫn đến hắn cũng không được coi trọng, ở tuổi này đáng lẽ đã nên phong vương lập thái tử, nhưng lại bị Thánh thượng kéo dài mãi.
Bên ngoài đều truyền tai nhau rằng vị Đại Hoàng tử này quá mức hèn nhát.
Hạ Lan Từ nhân lúc Tiêu Nam Tuân quay đầu đi đã liếc mắt nhìn về phía Đại Hoàng tử, quả thực giống hệt với Thánh thượng, trông không hề có chút uy hiếp nào, lấy Tiêu Nam Tuân làm nền thì trông hắn càng ngoan ngoãn hơn.
Thế cho nên nàng càng sầu não.
Ngôi vị trữ quân trong triều đình xưa nay vốn nên lập đích trước rồi mới lập trưởng, Hoàng hậu đã tịnh tâm ở Phật đường từ lâu, dưới gối chỉ có một Công chúa yểu mệnh, bà đã nhiều năm không gần gũi Thánh thượng, e rằng không thể có thêm đích tử, người có khả năng cao nhất để được lập Thái tử chính là Đại Hoàng tử, nhưng Thánh thượng lại một lòng hướng về Nhị Hoàng tử.
Hoàng tử đã thành niên ở Đại Ung trước mắt chỉ có hai vị này.
Tiêu Nam Tuân bây giờ ít nhiều vẫn còn kiêng dè thân phận, nếu như hoàng vị thực sự rơi vào trong tay hắn, vậy thì hắn muốn làm gì cũng không phải dè dặt, cho dù Hạ Lan Từ đã lập gia đình cũng khó mà thay đổi được tình thế.
Nghĩ đến đây nàng chỉ thấy tương lai của mình thật ảm đạm.
Đang lúc nghĩ ngợi, Hạ Lan Từ chợt thấy đôi mắt của một thiếu nữ hoài xuân tràn đầy tình ý đang nhìn về phía khác.
Mà ánh nhìn của thiếu nữ ấy dừng lại trên người một người trông còn yếu ớt hơn cả nàng, mặt mày hắn trắng bệch như giấy, giữa chân mày thỉnh thoảng cau lại như có nỗi ưu tư, tựa như bệnh tình nguy kịch nhưng vẫn kiên cường ngồi thẳng lưng giữa trường đấu, thỉnh thoảng còn nở nụ cười mỉm trong sáng dịu dàng.
Thực sự là một lang quân tuấn tú ốm yếu hết sức tuyệt vời!
***
“Tễ An, hay là huynh về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa ta sẽ nói với người của Thái thường tự một tiếng thay huynh.”
Lục Vô Ưu chậm rãi lắc đầu: “Chỉ là tối qua ta ngủ không ngon giấc, không sao đâu.”
Đã diễn phải diễn trọn vai, hắn lại ho một tiếng mới nói: “Thực sự không cần lo lắng cho ta, vẫn nên xem tỷ thí trước đã.”
Trường đấu bắt đầu, các quan văn nhập chức thông qua khoa cử tự nhiên đều phải nép qua một bên nghỉ ngơi.
Những võ tướng trẻ tuổi và các công tử thế gia được luyện cưỡi ngựa bắn cung từ nhỏ, người nào người nấy đều toát lên tư thế oai hùng bừng bừng khí chất, họ cưỡi trên lưng ngựa mang theo trường cung và bao tên trông vô cùng khí phách, chỉ là không ít người trong số họ liên tục nhìn về một hướng.
Còn có những người cưỡi ngựa cũng không kìm được lòng quất ngựa đi về phía đó.
Ngay cả trong lúc tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung, dường như họ cũng dồn hết sức lực, động tác kéo cung cực kỳ phô trương và hoa mỹ, chẳng hạn như cúi đầu bắn tên vòng qua háng, xoay đầu bắn tên sau lưng, nhảy lên không trung rồi bắn, thậm chí còn bắn ba mũi tên cùng một lúc… Tựa như một bầy chim công trống đang xòe đuôi khoe mẽ.
“… Trước khi gặp mặt người thật, ta cũng không nghĩ rằng Hạ Lan tiểu thư lại xinh đẹp xuất chúng đến thế…” Một vị Thứ cát sĩ bên cạnh Lục Vô Ưu trầm ngâm nói.
Thật vậy, thiếu nữ áo trắng ngồi ở một góc của trường đấu, ánh sáng dịu dàng buổi sớm tràn ngập lên váy áo và tóc nàng, làn da trắng như tuyết dường như cũng phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, đôi mi đen láy khẽ chớp tựa như đóa hoa quỳnh nở rộ trong đêm hè, lại giống như đóa sen tuyết ngàn năm trên đỉnh núi băng, từ đầu đến cuối luôn được bao phủ bởi một lớp ảo mộng huyền bí, khiến người ta hoài nghi tất cả những gì mình nhìn thấy đều là ảo ảnh.
Chỉ sợ rằng tiên nữ hạ phàm cũng không hơn gì nàng.
Rất khó để không thu hút ánh nhìn của mọi người.
Tuy nhiên, thiếu nữ áo trắng dường như không hề hay biết, nàng cúi đầu chỉnh lại vạt váy rồi lại yếu ớt ho một tiếng.
Thứ cát sĩ kia chợt thấy đau lòng, nói: “Hạ Lan tiểu thư sao lại trông như không được khỏe thế này…” Y quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt của Lục Vô Ưu: “Ơ… trông giống bệnh trạng của Tễ An huynh vậy.”
Lục Vô Ưu mỉm cười yếu ớt, trong lòng thầm nghĩ, nàng học theo ta, tất nhiên phải giống rồi.
***
Một cuộc thi tài giữa các công tử diễn ra đầy kịch tính, còn chưa tỷ thí xong thì đã có người từ trên đài cao bước xuống.
Chỉ thấy Nhị Hoàng tử Tiêu Nam Tuân vận bộ y phục cưỡi ngựa màu đen huyền, đầu đội mũ cánh chuồn đính bảy hạt ngọc châu ngũ sắc, trên búi tóc cài trâm vàng buộc dây chu sa, gương mặt tuấn tú lạnh lùng hờ hững, trong tay cầm một cây cung làm bằng gỗ ô kim khảm ngọc hình trăng lưỡi liềm.
Hắn cũng không chờ quan lại của Thái phó tự dẫn ngựa tới mà tùy tiện chọn lấy một con, xoay người phóng lên ngựa, giương cung rút ra một mũi tên rồi bắn.
Mũi tên “vút” một tiếng lao đi với tốc độ cực nhanh — Trúng ngay hồng tâm.
Toàn bộ động tác liền mạch không chút ngừng trệ, ngay lập tức khiến cả trường đấu vang lên tiếng hò reo hết lời, dù là thật lòng hay giả ý, tóm lại không ai dám tiến lên đối đầu với hắn.
Thuận Đế ở chính giữa đài cao cũng rất hài lòng, lập tức nói: “Người đâu, thưởng cho Nhị Hoàng tử.”
“Đa tạ Phụ hoàng.”
Tiêu Nam Tuân cười nhẹ, trên mặt không lộ ra nhiều vẻ vui mừng, ngón tay hắn vuốt ve thanh trường cung rồi nói: “Thuở nhỏ kỹ thuật cưỡi ngựa của nhi thần đều do huynh trưởng dạy, hôm nay làm xấu, cũng muốn xem tài nghệ cưỡi ngựa bắn tên của huynh trưởng thế nào.”
Mọi người đều biết, lúc Tiêu Nam Tuân từ chùa Thanh Tuyền trở về, khi đó hắn vừa gầy vừa yếu, đừng nói cưỡi ngựa, ngay cả việc lại gần con ngựa còn chẳng dám, còn gây ra không ít trò cười cho người khác.
Tất nhiên giờ đây đã khác xa trước kia.
Đại Hoàng tử Tiêu Nam Bạc bị nhắc đến tên, sắc mặt có vẻ lúng túng: “Ta cưỡi ngựa bắn tên không bằng Nhị đệ, hay là thôi đi.”
“Huynh trưởng cần gì phải khiêm tốn.”
Tiêu Nam Tuân xuống ngựa, sải bước đi tới nhanh chóng, thậm chí đưa trường cung đến trước mặt Tiêu Nam Bạc.
Tiêu Nam Bạc còn định từ chối, nhưng Thuận Đế đã lên tiếng: “Bảo con đi thì cứ đi, còn chần chừ gì nữa.”
Giọng nói còn có vẻ không kiên nhẫn, khác hẳn thái độ khi nói chuyện với Tiêu Nam Tuân vừa rồi.
Hạ Lan Từ trước đây chỉ biết Thánh thượng thiên vị, không ngờ ông ấy lại thiên vị đến mức này, thật khiến người khác kinh ngạc.
Thánh thượng đã mở lời, Tiêu Nam Bạc đành nhận lấy cung rồi bước xuống trường đấu, tài cưỡi ngựa của hắn cũng không tệ, nhưng kỹ thuật bắn cung chỉ tầm thường, bắn ra hai mũi tên chỉ có một tên trúng đích mà còn cách xa hồng tâm.
Trường đấu tất nhiên không có tiếng chê cười, nhưng rõ ràng Tiêu Nam Bạc đã mất mặt một phen.
Thuận Đế không nói gì, dường như từ trước đến nay ông chưa từng kỳ vọng vào người con trưởng này, chỉ quay sang nói chuyện với Lệ Quý Phi.
Tiêu Nam Bạc lúng túng trả cung tên lại cho Tiêu Nam Tuân, Tiêu Nam Tuân cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn đại ca mình, sau đó lại rút ra một mũi tên, chơi đùa trong tay một lúc rồi bất ngờ kéo cung, dường như tùy ý bắn ra một mũi tên, mũi tên lao chéo lên trời.
Hạ Lan Từ còn đang lúc thất thần, không ngờ mũi tên đó lại chuyển hướng trên không lao thẳng về phía nàng.
“Cẩn thận!”
“… Hạ Lan tiểu thư cẩn thận!”
Trường đấu lập tức vang lên tiếng hô hoán, thậm chí có người định lao đến làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Ngay cả Thứ cát sĩ bên cạnh Lục Vô Ưu cũng không kìm được đứng bật dậy, nhưng Lục Vô Ưu chỉ liếc mắt một cái đã biết mũi tên đó sẽ không thể nào trúng nàng được.
Quả nhiên…
Mũi tên cắm vào phần đất trước mặt cách Hạ Lan Từ một bước chân.
Hạ Lan Từ kinh hãi ngẩng đầu lên, thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Tiêu Nam Tuân bước đến trước mặt nàng, hắn khom người dùng lực rút mũi tên ra, đầu mũi tên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hắn mở miệng cất giọng lạnh lùng: “Ta nhất thời lỡ tay, đã dọa tiểu thư sợ rồi.”
Nàng dám chắc là hắn cố ý làm vậy.
Dường như đang diễn cho mọi người trong trường đấu nhìn thấy.
Tiêu Nam Tuân cúi đầu nhìn chằm chằm vào nàng, lời lẽ ngoài miệng vẫn rất lịch sự, nhưng trong ánh mắt lại gần như không hề che giấu ý chiếm đoạt: “… Tiểu thư có bị thương ở đâu không? Có cần ta xem giúp không?”
Hạ Lan Từ kìm nén hơi thở đang rối loạn, lùi về sau một bước: “Thần nữ không sao, đa tạ Điện hạ quan tâm.”
— Vừa rồi có một khoảnh khắc nàng thật sự nghĩ mình sẽ chết.
“Điện hạ.”
Hạ Lan Cẩn từ chỗ ngồi đằng xa vội vàng chạy đến, lập tức kéo Hạ Lan Từ ra sau lưng che chở cho con gái: “Tiểu nữ nếu đã không bị thương, không phiền Điện hạ lo lắng thêm nữa.”
Ánh mắt Tiêu Nam Tuân lướt qua bộ quan phục đỏ thắm của Hạ Lan Cẩn, cười nói: “Là sơ suất của ta, vậy hôm khác ta sẽ đến tận phủ tạ lỗi với Hạ Lan tiểu thư.”
Nói xong, còn không đợi Hạ Lan Cẩn trả lời, hắn đã xoay người cầm mũi tên bước đi.
Sự việc lần này dù có muốn tỏ lòng với mỹ nhân, cũng phải cân nhắc kỹ ý đồ rõ ràng của Nhị Hoàng tử.
Hạ Lan Cẩn còn an ủi nàng rằng không sao, bảo nàng đừng nghĩ nhiều, nhưng thực tế, chỉ cần nhìn đôi mày nhíu chặt của Hạ Lan Cẩn, Hạ Lan Từ cũng cảm nhận được hai mối hôn sự của nàng có lẽ cũng đã khó lòng sắp xếp nổi.
Lúc này, mọi người đang có mặt ở đó đều bàn tán xôn xao.
“Nhị Hoàng tử thật sự có ý với Hạ Lan tiểu thư sao?”
“Rõ ràng thế mà ngươi còn hỏi câu hỏi ngu ngốc đó! Chẳng khác nào nói, nam nhân nào nhìn thấy Hạ Lan tiểu thư mà không có ý mới là lạ…”
“Nhưng Nhị Hoàng tử đã định hôn ước rồi… chẳng lẽ muốn Hạ Lan tiểu thư làm Trắc phi của hắn?”
“E rằng Hạ Lan đại nhân sẽ không đồng ý đâu.”
“Cho dù không gả, nhưng Nhị Hoàng tử có tâm tư như vậy… ai mà dám cưới nàng thì hãy… cẩn thận đầu mình…”
***
Tại đêm thứ hai ở bãi săn Trường Ung, Hạ Lan Từ vẫn chưa thể ngủ ngon giấc.
Có điều hôm nay là ngày vào bãi săn thử, nàng không cần xuống trường đấu mà chỉ cần cùng các mệnh phụ khác lên đài xem săn thú ở hành cung Trường Ung là được, thậm chí có đến trễ một chút cũng không ai để ý.
Khi nàng rửa mặt búi tóc xong xuôi chuẩn bị ra khỏi cửa, đột nhiên có người gọi nàng lại.
Người đến cầm theo hốt bản của Hạ Lan Cẩn đưa cho nàng xem, vẻ mặt lo lắng nói: “Hạ Lan tiểu thư, Hạ Lan đại nhân, Hạ Lan đại nhân ngài ấy… sáng nay thức dậy dường như không được khỏe, hiện giờ đã ngất xỉu.”
Hạ Lan Từ lập tức hoảng loạn, cha nàng nhiều năm làm việc vất vả, sức khỏe thực sự không tốt. Mỗi lần nàng muốn mời đại phu ông đều qua loa gạt đi, nói không có bệnh nặng gì thì không cần lãng phí tiền bạc.
Ngược lại, khi nàng còn nhỏ bị bệnh, cha nàng không tiếc tiền chữa trị, còn phải vay mượn của dượng, sau đó phải trả nợ lần lần suốt nhiều năm mới hết.
Nàng nóng lòng hỏi: “Cha ta đang ở đâu?”
“Tiểu thư đừng lo lắng, đã mời Ngự y đến xem, ta sẽ đưa tiểu thư qua đó ngay…”
Người nọ nhanh chóng dẫn nàng ra khỏi nội viện của nữ quyến, đi qua đại sảnh, hành lang, mấy cổng vòm mới đến đông viện nơi các quan viên ở. Các quan viên đa phần đều đã đi vào bãi săn từ sớm, trên đường đi không gặp được mấy ai.
Cho đến khi càng đi càng thấy khuất nẻo, Hạ Lan Từ mới cảm thấy có điều gì đó không đúng.
“Đến rồi, ở ngay trong này.”
Nhưng hốt bản này quả thực là của cha nàng. Trong lúc Hạ Lan Từ đang do dự, nàng cảm giác có người dùng hai tay nắm chặt vai đẩy mạnh nàng về phía trước. Nàng loạng choạng mấy bước, bàn tay không kìm được đẩy mở cánh cửa trước mặt ngã nhào vào trong, ngay sau đó cánh cửa phía sau liền bị người bên ngoài đóng lại.
Trong đầu Hạ Lan Từ chợt trống rỗng.
Nàng không sợ hãi là vì dựa vào chức quan của cha nàng, Nhị Hoàng tử tạm thời sẽ không quá điên cuồng làm bậy.
Chẳng lẽ Nhị Hoàng tử không thể chờ cha nàng bị điều đi, đã bắt đầu phát điên? Hay là trước giấc mộng đó, Nhị Hoàng tử đã có ý đồ với nàng?
Trong khoảnh khắc đang ngây người, một giọng nam vang lên sau lưng.
Hạ Lan Từ giật mình quay đầu lại, sững sờ nhìn người xuất hiện trước mắt nàng.
“Hạ Lan Từ, có phải rất bất ngờ hay không… đồ tiện nhân nhà ngươi!”
Người đứng đó không ai khác là Lý Đình, người đã bị tước bỏ chức vị Thế tử. Khuôn mặt hắn ta đầy vẻ hung ác, cặp mắt đỏ ngầu, ngũ quan vặn vẹo căm hận, hắn ta tiến lên một bước tóm lấy cánh tay Hạ Lan Từ, ném nàng lên trên giường.
“Ta bị ngươi hại thảm như vậy, tiện nhân ngươi còn đi quyến rũ Nhị Hoàng tử…”
Trong giọng nói của Lý Đình đầy oán hận và căm ghét: “Hóa ra ngươi trở mặt không dám thừa nhận là vì đã trèo lên cành cao hơn, Nhị Hoàng tử cao quý hơn ta, có thể cho ngươi vinh hoa phú quý đúng không? Hừ, ta khinh! Ngươi đi hỏi xem Nhị Hoàng tử có vì ngươi mà từ hôn hay không, hắn hoàn toàn không thể nào lấy ngươi đâu!”
Nói rồi, hắn cũng nhào lên đưa tay xé toạc y phục của Hạ Lan Từ.
“Ngươi nói chữ viết kia không phải của ngươi, ngươi tưởng ta tin sao? Đồ độc phụ lòng dạ rắn rết, ngươi hủy hoại ta, ta cũng phải hủy hoại ngươi, để xem ngươi mất danh tiết còn có thể làm thế nào…”
Hắn ta chưa nói dứt lời, chỉ thấy ánh sáng bạc lóe lên, Hạ Lan Từ cầm một chiếc trâm sắt kề vào cổ họng của hắn ta. Khoảnh khắc trước khi bị đẩy vào cửa nàng rõ ràng hoảng loạn, nhưng lúc này trên gương mặt xinh đẹp lại hiện lên vẻ bình tĩnh lạ thường.
Chiếc trâm sắt lạnh lẽo áp sát vào da cổ Lý Đình, hắn ta muốn tóm lấy cánh tay của Hạ Lan Từ, nhưng phát hiện cánh tay mình yếu ớt không còn sức lực.
Tim Hạ Lan Từ đập càng lúc càng nhanh.
Nàng đã bôi thuốc mà Lục Vô Ưu đưa lên trâm sắt, dùng khăn lụa bọc lại mang theo bên mình, vốn định tìm cơ hội thử xem có hiệu quả không, nhưng không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.
Sức lực chênh lệch, nàng chỉ có thể đặt cược vào tác dụng của thuốc, tin rằng Lục Vô Ưu sẽ không lừa nàng.
Phản ứng của Lý Đình thực sự chậm lại.
Hạ Lan Từ thừa cơ đẩy mạnh hắn ta ra, xoay người định xuống giường, nhưng lúc vừa bước được một bước đã khựng lại, nàng quay đầu nhìn lại thì thấy cổ chân đã bị Lý Đình nắm chặt.
“… Ngươi hạ độc sao? Ngươi hạ độc ta khi nào? Đồ tiện nhân!”
Sức lực của Lý Đình đã dần bị rút cạn, chỉ dựa vào cơn giận dữ dồn hết sức lực nhào tới muốn dùng trọng lượng cơ thể đè lên người Hạ Lan Từ, không cho nàng chạy thoát. Hạ Lan Từ không còn cách nào, nàng nắm chặt trâm sắt dùng sức đâm mạnh vào người hắn ta.
Máu tươi lập tức phun ra.
Lý Đình rên rỉ, nhưng lại bất chấp không chịu buông tay, cơn đau dường như làm hắn hồi phục một chút sức lực.
Hạ Lan Từ cảm thấy da đầu tê dại.
Nhận ra trâm sắt không đủ sát thương, Lý Đình kéo lấy y phục của nàng, nửa người đã sắp đè lên. Trong lúc hoảng loạn, Hạ Lan Từ theo phản xạ cầm lấy chiếc bình hoa tráng men khảm tơ vàng dùng trang trí bên giường dùng hết sức bình sinh đập vào đầu Lý Đình mà không chút do dự.
Một tiếng động giòn giã vang lên.
Thân bình và cái đầu của Lý Đình đều be bét.
Lý Đình ngay lập tức mất đi ý thức, máu tươi từ trên đỉnh đầu chảy xuống không ngừng.
Những mảnh sứ sắc nhọn rơi vãi khắp nơi.
Hạ Lan Từ thoáng chốc đã kiệt sức, nàng thậm chí không còn đủ sức đẩy Lý Đình ra, cánh tay cầm bình hoa đau nhói từng cơn vì dùng lực quá mạnh.
Toàn bộ căn phòng như một hiện trường án mạng, trên bộ váy áo trắng tinh của nàng đã loang lổ những vệt máu đỏ thẫm.
Hạ Lan Từ lúc này mới nhận ra bàn tay mình đang run rẩy không ngừng.
Nàng vịn vào mép giường, trong dạ dày cứ cuồn cuộn lên, nàng muốn nôn ra— cảm xúc hưng phấn, ghê tởm và sợ hãi hòa lẫn chiếm trọn tâm trí nàng.
Cũng đúng vào lúc này, cánh cửa bị đẩy ra.
Tâm trí Hạ Lan Từ đã quá rối loạn đến mức không thể chịu đựng thêm bất kỳ kích thích nào, nàng ngẩng đầu nhìn lên một cách mơ hồ.
Ánh sáng ban mai từ ngoài cửa chiếu vào, xua tan đi bóng tối trong phòng.
Thiếu niên mặc quan phục xanh biếc, toàn thân ngập trong ánh sáng trắng, khuôn mặt thanh tú, đường nét như tranh vẽ, đôi mắt sáng trong như ngọc được mài dũa.
Lục Vô Ưu nhìn cảnh tượng hỗn loạn dưới đất, sắc mặt điềm nhiên như thể gặp chuyện thường ngày, hắn xoay người trở tay đóng cửa lại rồi mới lên tiếng giải thích: “Ta giả bệnh không đi, vừa rồi nghe thấy tiếng động nên mới tới đây, chắc hẳn chỉ có mình ta nghe thấy… Ừm, Hạ Lan tiểu thư, cô còn cử động được không?”
Hắn đưa tay ra, giọng nói ôn hòa: “Ta kéo cô ra ngoài.”