Ngay hôm đó, Thánh thượng đã ra lệnh cho tất cả quan viên liên quan đến vụ án ở Ích Châu tạm đình chỉ công tác, áp giải về Kinh thẩm tra xử lý, từ Tổng đốc Hà đạo chính Nhị phẩm, cho đến Kinh lịch và Tri sự thành Giang An, tổng cộng có bảy mươi tám quan viên lớn nhỏ.
Có thể nói, từ khi Thuận Đế lên ngôi đến nay, những vụ án quy mô thế này gần như có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mọi công việc ở Ích Châu tạm thời giao cho những quan viên không liên quan đến vụ án này quản lý, hoặc điều động nhân lực từ các châu phủ gần đó. Ngoài ra, triều đình cũng đã bổ nhiệm một số quan viên mới, mang theo lương thực cứu trợ cùng đến Ích Châu. Đáng nhắc đến là nguyên Tả đô Ngự sử của Đô sát viện, Hạ Lan Cẩn, sắp được điều nhiệm làm Tổng đốc Ích Vân, nhưng vì ông ấy quỳ trước cửa cung một lúc mà người lại bị bệnh, nhất thời đoán chừng là còn chưa thể đi nhậm chức.
Tam Ti vốn phải bắt đầu bận rộn chuẩn bị Kinh sát, giờ đây cũng dừng lại hết, trên dưới đều tập trung xem xét lại hồ sơ của Ích Châu trong những năm qua, các tấu chương qua lại, sổ sách trình lên Hộ Bộ hàng năm, cùng so sánh với các chứng cứ mà Lục Vô Ưu cung cấp và những chứng cứ khác đã được dâng lên sau đó.
Trước cửa Hình Bộ, Đại lý tự và Đô sát viện, thỉnh thoảng vẫn có thể thấy các sĩ tử lén lút dò xét.
Cảnh tượng quỳ lạy hoành tráng trước cửa Hoàng Thành cũng đã thu hút vô số bách tính vây xem, nghe nói đã có đoàn hát bắt tay vào biên soạn kịch bản dựa trên vụ án này.
Dĩ nhiên cũng có những người cảm thán.
“Đúng là hổ phụ không sinh khuyển nữ, hôm đó ta đã thấy rõ Hạ Lan tiểu thư quỳ gối trên tuyết, trông như sắp đông lạnh thành tượng ngọc rồi.”
“Ta cũng thấy! Đúng là làm cho người ta vô cùng đau lòng…”
“Ai, Lục Trạng nguyên vẫn còn bị giam trong ngục, thật không biết khi nào mới được thả ra…”
“Lục Trạng nguyên vì dân mà xin cứu giúp, nên mới rơi vào cảnh lao ngục, ngài ấy là đại thiện nhân, là người tốt! Thánh thượng đã hạ lệnh điều tra Ích Châu, vậy sớm hay muộn cũng sẽ trả lại trong sạch cho Lục Trạng nguyên thôi!”
“Đúng vậy, nếu không thì chỉ sợ sẽ làm lạnh lòng dân chúng và sĩ tử thiên hạ!”
Ngoài ra, nơi náo nhiệt còn có phủ Bình Giang Bá — thỉnh thoảng lại có người ném bùn đất và rau thối linh tinh vào cửa phủ, làm cho huynh trưởng của Lệ Quý Phi là Bình Giang Bá phải cho thủ vệ canh giữ bên ngoài, tránh cho xảy ra chuyện không hay.
Mấy đứa con trai thường ngày ăn chơi lêu lổng của Bình Giang Bá cũng bị nhốt trong phủ, bọn chúng còn ầm ĩ không vui.
“Cha, con đã hẹn xong với người khác ra ngoài uống rượu rồi.”
“Thánh thượng cưng chiều cô như vậy, bảo cô van xin cầu tình là được rồi, có gì ghê gớm đâu.”
“Đúng đó, cha người lo gì chứ!”
“Cùng lắm là phạt bổng lộc, trách mắng một hai câu, cũng sẽ không làm thật, hơn nữa, nhìn qua Thánh thượng cũng không chống đỡ được mấy năm nữa, không phải sau này biểu huynh cũng sẽ lên ngôi sao…”
Bình Giang Bá cũng cảm thấy bực bội, ông ta lạnh lùng nói: “Câm mồm hết cho lão tử! Một lũ tiểu súc sinh! Chính cô của chúng bây bảo chúng bây gần đây phải thành thật ở yên trong phủ, đừng có gây chuyện! Đừng mẹ nó gây chuyện cho lão tử nữa! Suốt ngày chỉ biết gây chuyện, còn phải để lão tử dọn dẹp cho chúng bây! Bây giờ nghĩ kỹ lại xem, đã giết bao nhiêu mạng người rồi, dọn dẹp sạch sẽ hết chưa?”
Mấy đứa con nhìn nhau, ai cũng không dám chắc.
“Cha, cha đừng làm bọn con sợ… Cái này… ai mà nhớ rõ được…”
“Chỉ là đám dân đen không quyền không thế, còn có thể lật trời sao?”
***
Hạ Lan Từ cũng mới biết cha mình cũng bị bệnh sau khi khỏi bệnh.
Khi ấy quỳ ngoài cửa Đại Ung, trong đầu đều là máu nóng dâng trào, chỉ nhìn chăm chăm vào Hoàng Thành ẩn mình trong màn đêm, bỏ ngoài tai mọi âm thanh xung quanh, nàng nghĩ dù có phải quỳ ở đây đến thiên trường địa cửu, quỳ đến kiệt sức ngã xuống, quỳ đến khi chết đi ngay tại chỗ này, cũng tuyệt đối không muốn cam chịu số phận — hoàn toàn quên mất cơ thể cha con hai người đều không tính là khỏe mạnh.
Sau đó, cả hai đều ngã bệnh.
Nhưng may mà nàng còn có nền tảng thể lực trong những ngày đi theo rèn luyện thân thể với Lục Vô Ưu, lại thêm tuổi trẻ nên khỏi bệnh nhanh hơn trước đây rất nhiều, còn có thể đi thăm cha nàng.
Hạ Lan Cẩn ngồi trên giường ho khan.
Hạ Lan Từ cẩn thận hỏi: “Chân của cha…”
Chợt thấy Hạ Lan Giản bưng một cái bình lớn đến đây, phấn khích nói: “Cha! Cha xem máu hươu con giữ lại quả nhiên có tác dụng! Con sẽ đến phòng bếp hâm nóng cho cha, cha mau uống đi! Uống xong chắc chắn có thể khỏi bệnh!”
Hạ Lan Từ và Hạ Lan Cẩn nhìn nhau, nghĩ đến nguồn gốc của máu hươu, cả hai đều có chút khó nói thành lời.
Quả nhiên, người vô tư là hạnh phúc nhất.
Hạ Lan Cẩn im lặng một lúc rồi nói: “Đừng đến thăm ta nữa, con lo cho sức khỏe của mình trước đi. Chuyện của Tễ An, lão phu sẽ dâng sớ lên, cho dù liều cái thân già này, ta cũng sẽ không để hắn chịu oan ức mãi.” Ông lại ho một tiếng rồi nói thêm: “Tất nhiên, cho dù hắn không phải là con rể ta, ta cũng sẽ làm vậy.”
Hạ Lan Từ không khỏi nở nụ cười: “Cảm ơn cha.”
Cuộc đối thoại lại bình thản ngoài ý muốn.
“Con cũng…” Hạ Lan Cẩn thở dài, nói: “Trưởng thành rồi. Trước đây ta luôn xem con như một cô nương yếu đuối, hiện giờ nghĩ lại là ta đã xem nhẹ con. Sau này ta sẽ cố gắng… hạn chế can thiệp vào chuyện của con. Con và Tễ An hãy sống thật tốt, lần này hắn đã chịu không ít đau khổ, nhưng ta không nhìn lầm, có thần tử cốt cách cương nghị như vậy, cho dù có gian nịnh, thì Đại Ung ta cũng không thương gân động cốt, cơ nghiệp không bị hủy hoại, lòng ta rất an ủi.”
Vì chuyện quần thần dâng tấu, hôn sự của Diêu Thiên Tuyết và Tống Tề Xuyên cũng bị hoãn lại một thời gian, cuối cùng cũng kịp xong xuôi trước năm mới.
Sau khi Hạ Lan Từ hồi phục và tinh thần khá hơn, nàng còn đi dự tiệc cưới, hưởng chút không khí vui mừng.
Diêu Thiên Tuyết vui như một chú chim hỉ thước, từ sáng sớm đã hỏi: “Ta trang điểm thế này có đậm quá không? Có hợp với bộ giá y này không? Trời ơi, hôm nay ta thật sự phải gả cho chàng ấy rồi! Không phải đang nằm mơ!”
Hạ Lan Từ cười dỗ nàng ấy: “Đừng lo, biểu tỷ hôm nay vô cùng xinh đẹp.”
Chỉ là khi nhìn đôi tân nhân đang vui vẻ bái đường, suy nghĩ của nàng lại bay xa, rất khó tránh lại nghĩ đến Lục Vô Ưu.
Hạ Lan Từ nhớ lại Hoa Vị Linh từng nói, sinh thần của nàng và Lục Vô Ưu đều rơi vào khoảng thời gian trước và sau tháng Giêng, vốn nàng còn tính toán sẽ tổ chức sinh thần cho hắn thế nào, còn đã âm thầm học nấu mì trường thọ hai lần — tự mình ăn thì cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm.
Đáng tiếc bây giờ toàn bộ đều vô dụng.
Tuy nhiên, mặc dù Lục Vô Ưu đang bị giam trong ngục, nhưng danh tiếng của hắn lại vang dội chưa từng có.
Mỗi ngày số người gửi thiệp mời và tặng quà còn nhiều hơn lúc hắn vừa đỗ Trạng nguyên, chỉ là còn có vài người gửi thiệp cho nàng, không phải vì ngưỡng mộ mà là vì khâm phục, điều này đối với Hạ Lan Từ cũng thật sự có chút mới mẻ.
Nàng chờ đợi trong phủ, cuối cùng lại chờ được một vị khách không mời mà đến.
Khi nhìn thấy Ngụy Nhị tiểu thư, Hạ Lan Từ thật sự nghĩ rằng đối phương đến gây chuyện, cho nên chuẩn bị sẵn tinh thần, khách sáo trò chuyện.
Ai ngờ nàng còn chưa kịp nói mấy câu, Ngụy Uẩn đã đi thẳng vào vấn đề trước: “Ta đến để xem cô có tốt hay không, có người nào tìm cô gây khó dễ không.”
Hạ Lan Từ: “…?”
Ngữ khí của Ngụy Uẩn có hơi thiếu kiên nhẫn: “Tên ngốc kia hôm đó cũng quỳ ngoài cửa cung, quỳ đến nỗi sinh bệnh mà còn lo lắng cho cô và vị kia nhà cô. Ta nói hắn ngốc, hắn còn đứng đó lải nhải với ta mấy lời đạo lý, nào là chết vì nước, nào là trung hiếu ân nghĩa, rồi đại trượng phu nên làm như vậy…”
Hạ Lan Từ ngẫm một lúc mới nhận ra “tên ngốc” mà nàng ta nhắc đến có lẽ là Lâm Chương.
“Tuy ta cảm thấy cô và Lục Vô Ưu đều ngốc như nhau, nhưng mà thôi vậy. Có lẽ hắn không phù hợp làm phu quân, nhưng làm thần tử thì được, tóm lại…” Gương mặt Ngụy Uẩn không được tự nhiên nói: “Ta chỉ đến xem chút thôi.”
Hạ Lan Từ chần chừ nói: “Cảm ơn.” Lại bỗng dưng nhớ đến tin đồn mà Diêu Thiên Tuyết nói với nàng, hơi chần chừ nói: “Ngụy… phu nhân không cần quá để ý ta đâu, ta không có một chút tình cảm nào với Lâm công tử, trước đây cũng không quen biết.”
Ngụy Uẩn bỗng nhiên đỏ mặt nói: “Cái này ta biết! Cô đã bằng lòng sống chết với Lục Vô Ưu rồi, sao có thể có ý tứ gì với y chứ.”
Hạ Lan Từ: “…”
Đột nhiên nghe thấy người ta nói như vậy, nàng lại còn có vài phần xấu hổ.
“Cô không cần nghĩ nhiều! Ta mới không có gì với Lâm Chương… Chỉ cảm thấy y ngốc nghếch, muốn đùa giỡn vui vẻ mà thôi…”
Nói xong, nàng ta rời đi.
***
Chờ đưa tin rồi áp giải về, lượt đi lượt về cũng mất không ít thời gian.
Chỉ là Tam Ti cũng không ngờ được, trước khi bị áp giải trở về, quan trường Ích Châu dường như cũng đã tan rã, chúng gấp gáp dâng tấu nhận tội và phủi sạch bản thân — bọn chúng đã biết Lục Vô Ưu chưa chết, đủ loại hành vi tạo quan hệ tốt của Hạ Lan Từ ở Ích Châu đều biểu hiện tâm địa đáng bị trừng phạt, huống chi Lục Vô Ưu chỉ là một Hàn Lâm bình thường, sao có thể trốn thoát hết lần này đến lần khác được, còn tìm thấy chứng cứ phạm tội, tám phần là bởi vì quan trường Ích Châu có nội gián, đã bán đứng người từ trước.
Tuy nói là áp giải về thẩm tra xử lý, nhưng không phải ai cũng nhất định có tội, nói không chừng tên nội gián kia có thể mượn điều này lấy công chuộc tội, thoát khỏi xử phạt.
Ai nấy đều nghi ngờ lẫn nhau, lại không tiếc bỏ đá xuống giếng.
Mà chuyện làm người ta sảng khoái nhất là, bởi vì Thánh thượng ngầm đồng ý, vô số tội ác của Bình Giang Bá và con trai gây ra ở Kinh thành cũng bị thanh toán triệt để. Nếu nói Ích Châu vẫn là trời cao Hoàng Đế xa, thì hành vi hống hách của Bình Giang Bá ở Kinh thành, dân chúng đều nghe nhiều đến thuộc lòng, ngay cả người hầu cũng dám công khai đánh chết người, sau đó bồi thường tiền cho xong việc, dân chúng còn giận mà không dám nói gì.
— dù sao Bình Giang Bá luôn tự cho mình là Quốc cữu.
Trên công đường, mới đầu mấy đứa con trai của ông ta còn kiêu căng tự mãn, chờ khi phát hiện những quan viên ngày xưa từng cung kính lễ độ với mình giờ phút này đều mang nụ cười lạnh nhạt trên mặt, sau đó liệt kê từng chuyện từng chuyện xấu xa mà bọn chúng làm năm xưa, ngay cả nhân chứng vật chứng cũng có đủ, bọn chúng mới bắt đầu hơi thay đổi sắc mặt.
“Chúng ta bị oan uổng…”
“Đều là những điêu dân này muốn hại chúng ta!”
“Nhất định là chứng cứ ngụy tạo, các ngươi tìm người tới làm giả, rõ ràng ta…”
Hơn nữa những chứng cứ này vô cùng xác thực, ngân lượng tham ô chảy vào phủ Bình Giang Bá, cuối cùng Bình Giang Bá bị tước đoạt tước vị, phạt năm mươi vạn lượng bạc, mấy đứa con cũng bị phán lưu đày, ngay cả Lệ Quý Phi cũng bị liên lụy, giáng xuống làm Phi — tuy vẫn đứng đầu tứ phi, nhưng cũng coi như chặn miệng mọi người, có cái để ăn nói.
Dù Nhị Hoàng tử chưa bị xử trí, nhưng Thánh thượng lệnh hắn đi thái miếu tế tổ hai tháng.
Vụ án này thật sự là chân chính đâm thủng cả bầu trời.
Bè cánh của Nhị Hoàng tử trong triều đường cũng bị đả kích lớn.
Trong triều trên dưới đều ca ngợi Thánh thượng vô cùng thánh minh, chính là bậc minh quân kinh bang tế thế, là phúc của trời cao, phúc của dân chúng. Lời khen ngợi không ngớt bên tai, tạm thời cũng không ai thúc giục lập quốc bản, còn liên tục dâng thư mong Thánh thượng bảo trọng long thể. Nội các cũng lại cần cù bận rộn công vụ, coi như quân thần trong lúc đó đạt thành hài hòa vi diệu.
Những quan viên ngày ấy quỳ dập đầu ngoài cửa Đại Ung chỉ bị phạt một phần bổng lộc tượng trưng, trách cứ vài câu, cũng không tổn hại gì nhiều.
Tất cả mọi người đều cảm thấy việc này Lục Vô Ưu lập công rất lớn, nên sớm được thả ra thăng quan tấn tước, nhưng hắn vẫn bị giam trong chiếu ngục.
Mãi đến sau năm mới, lần lượt bắt đầu có người dâng tấu xin ân xá.
Dân gian cũng mơ hồ có một ít lời chỉ trích.
Lại qua hơn nửa tháng, cuối cùng hình phạt của Lục Vô Ưu cũng chậm chạp được ban ra.
— lần này mặc dù Lục Vô Ưu tố giác tội ác Ích Châu có công, nhưng cũng phụ thánh ân, công khai chỉ trích Thánh thượng, không tôn kính vua, không kính trọng cha (*), hôm nay bị tước Kỳ Lân phục Ngự ban, cả chức quan ở Chiêm sự phủ và Hàn Lâm Viện, giáng làm Thôi quan ở Tùy Nguyên phủ Hoảng Châu, lập tức đi nhậm chức, không được trì hoãn.
(*) 无君无父: nghĩa đen là không tôn kính vua, không kính trọng cha, tương đương với sự bất kính, phản lại đạo lý và luân thường. Đây là một lời chỉ trích nặng nề, thường dùng để tố cáo hành vi coi thường quyền lực của Hoàng Đế và phá bỏ các chuẩn mực hiếu thuận, trung quân trong xã hội.
Lúc này mọi người cũng không nhịn được thổn thức.
Hoảng Châu hay còn gọi là Hoang Châu, chỗ quỷ quái này nằm ngay biên giới giữa Đại Ung và Bắc Địch, về phần Tùy Nguyên phủ, tên đều là tùy tiện đặt, tuỳ duyên tuỳ ý mà thôi, đây lại là nơi nghèo nàn và rách nát nhất, chim không thèm ị, gà không đẻ trứng.
Danh nghĩa là bị giáng chức, thực chất là bị lưu đày, thật thê thảm biết bao.
Lục Vô Ưu vốn là biên soạn ở Hàn Lâm Viện, kiêm Hữu Trung Duẫn của Chiêm sự phủ, chính Lục phẩm thanh lưu, từng đạt danh hiệu đỗ đầu Lục nguyên trong khoa cử, lại được Từ Các lão coi trọng, có thể nói là tiền đồ xán lạn, rèn dũa thêm vài năm kinh nghiệm là có thể thăng lên Hàn Lâm Viện học sĩ, chỉ cần không phạm sai lầm lớn gì, thì việc thuyên chuyển sang Thị Lang chính Tam phẩm và vào Nội các cũng chỉ cách một bước mà thôi.
Từ trước đến nay quan viên Kinh thành luôn được ngầm thừa nhận là cao hơn quan địa phương cùng phẩm cấp, chính Lục phẩm Kinh thành bị điều ra ngoài tương đương với Tứ, Ngũ phẩm địa phương.
Nhưng nay hắn bị điều ra ngoài chỉ làm quan Thất phẩm nhỏ nhoi, lại còn ở nơi nghèo khổ như vậy, trừ phi có một ngày Thánh thượng thay đổi ý định, nếu không con đường làm quan của hắn coi như đã hủy hết, khó mà trở lại được.
***
Ngày tháng cứ thế trôi qua từng ngày như nước chảy.
Lúc Hạ Lan Từ gặp lại Lục Vô Ưu, đã không biết bao nhiêu ngày đêm trôi qua.
Nàng vẫn giống như khi Lục Vô Ưu đi Ích Châu, tự mình làm chuyện của mình, một mình tới tới lui lui trong phủ đệ vắng lặng, nhưng mỗi một khắc đều bị kéo dài vô hạn, ngày và đêm dài đằng đẵng giống như vĩnh viễn không đến được điểm cuối.
Như thể người bị giam trong chiếu ngục không chỉ có mình hắn.
Bởi vì nhận được tin tức chậm một bước, Lục Vô Ưu tự mình ngồi xe ngựa trở về, Hạ Lan Từ còn đang khoác áo dày, trong tay cầm một lò sưởi nhỏ, ngồi ở trước sân nhìn cây non trong phủ mà ngẩn ngơ, nhìn bông tuyết ào ạt rơi xuống đất, bỗng nghe thấy một tràng tiếng bước chân vững vàng lại nhẹ nhàng.
Nàng vô thức nhìn về phía cửa.
Ban đầu không ôm kỳ vọng gì, nhưng đôi mắt đột nhiên mở to.
Nam tử trẻ tuổi đã thay bộ áo xanh và khoác áo choàng dài, dáng dấp thẳng tắp như cũ từ cửa đi vào, hắn hơi nới lỏng vạt áo, trên đầu còn dính vài bông tuyết, sau đó lập tức đi về phía nàng.
Hạ Lan Từ còn chớp chớp mắt, sững sờ không dám tin.
Nam tử trẻ tuổi không gì không làm được kia lại gầy gò đi không ít, hắn cúi người về phía nàng, sau đó ngã xuống, Hạ Lan Từ cuống quýt đem lò sưởi nhỏ trong tay ném sang bên cạnh, giang hai tay đón được hắn, giọng nói trong trẻo và dịu dàng vang lên bên tai: “ — ta đã trở về.”
Hạ Lan Từ vẫn chưa hoàn hồn.
Nàng chỉ ngơ ngác ôm hắn, hốc mắt từ từ đỏ lên.
Cơ thể nặng trịch của Lục Vô Ưu áp sát đến, đầu tựa vào cổ nàng, hô hấp nhẹ nhàng chậm rãi, hơi thở nhẹ nhàng, giọng nói êm ái khẽ khàng vang lên: “Sao không có phản ứng gì vậy? Thật sự không nhớ ta sao?”
Lúc này cuối cùng Hạ Lan Từ mới hơi hoàn hồn, giữ lấy cánh tay hắn nói: “… Không kịp phản ứng lại.”
Muốn nói hắn nặng, nhưng rõ ràng lại cảm thấy hắn nhẹ hơn trước.
Lục Vô Ưu khẽ cười, còn chưa kịp nói thêm thì chợt nghe Hạ Lan Từ nhẹ giọng nói: “Nhớ.”
Đã nhớ đến ảo giác rồi.
Cái nhìn đầu tiên vừa rồi, nàng còn tưởng đó chỉ là ảo giác.
Lục Vô Ưu lại im lặng một lúc, ôm lấy nàng, sau một hồi lâu mới từ từ buông tay, đứng dậy nói: “Ta phải đi tắm trước.”
“…”
Hạ Lan Từ cạn lời trong chốc lát, nắm lấy ống tay áo hắn, còn có chút lưu luyến: “Không phải chàng đã đổi quần áo rồi sao, không cần gấp như vậy.”
Lục Vô Ưu nói: “Không được, không tắm rửa sạch sẽ thì sao hôn nàng được.”
Hạ Lan Từ càng thêm cạn lời, nhưng nàng cũng đứng dậy theo sát hắn, nói: “Vậy ta giúp chàng tắm.”
Lục Vô Ưu khựng lại, đột nhiên quay đầu nhìn nàng nói: “Nàng đổi hồn rồi sao? Sao còn muốn nhìn ta tắm rửa, không thích hợp lắm đâu.”
Nàng đúng lý hợp tình nói: “Không phải chàng đã giúp ta chà lưng rồi sao.”
Lục Vô Ưu nói: “Nhưng chúng ta đã rất lâu không gặp, ta sẽ thẹn thùng.”
Hạ Lan Từ cũng không vòng vo nữa: “Có phải vết thương vẫn chưa lành không, lần trước ta còn chưa kịp nhìn kỹ, chàng để cho ta xem lại…”
Lục Vô Ưu xoa nhẹ đầu nàng rồi nói: “Sao ta lại cảm thấy nàng ngày càng nhiệt tình, nhưng mà không cần, dù sao…” Hắn thấp giọng nói: “Sớm hay muộn nàng cũng có thể nhìn.”
Hạ Lan Từ: “…”
Người này ở trong chiếu ngục ai ai cũng khiếp sợ hơn một tháng, vậy mà chỉ giống như người đi xa nhà một chuyến trở về.
Bóng lưng Lục Vô Ưu đi về phòng tắm, thân hình chỉ gầy đi, nhưng đôi vai lại rộng hơn vài phần, có thể ngăn gió tuyết, có thể gánh vác núi sông.
Nàng không nhịn được vẫn gọi hắn lại.
Bước chân Lục Vô Ưu dừng lại, hơi nghiêng đầu nhìn qua: “Làm sao vậy?”
Hạ Lan Từ khẽ cắn môi dưới, nói: “Vậy chàng có nhớ ta không?”
Có lẽ Lục Vô Ưu hoàn toàn không đoán được nàng sẽ hỏi vậy, quay bước lại, đứng trước mặt Hạ Lan Từ.
Hạ Lan Từ vô thức ngẩng đầu, luôn cảm thấy có phải hắn còn cao hơn một chút hay không.
Lục Vô Ưu cúi đầu, khẽ chạm môi vào ngọn tóc nàng, ngón tay dài lạnh lẽo chạm vào má nàng, sau đó chợt nghe hắn cười mềm mại nói: “Có lẽ nếu những gì ta nghĩ có thể thành hiện thực, chắc là hiện giờ nàng đã không xuống nổi giường rồi…”
“…???”
Có thể làm cho sự cảm động của nàng kéo dài thêm một chút không?
Vành tai Hạ Lan Từ hơi đỏ lên, yên lặng nói: “… Chàng đi tắm đi.”
Lục Vô Ưu cười khẽ, lại chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của nàng, mới chậm rãi rũ mắt xuống, đường nét của hắn sắc bén không ít, tuy vẫn tuấn mỹ nhanh nhẹn như trước, nhưng đôi mắt hoa đào mang theo sự tùy tiện phóng đãng đã bị sự điềm tĩnh trầm lắng lấn át phần nào, dù quyến rũ thì vẫn quyến rũ, nhưng nhiều hơn một hương vị khó thốt nên lời.
Làm cho người ta phảng phất cảm thấy, so với một thiếu niên thì hắn đã dần giống một nam nhân hơn.
“Vậy nói chuyện thêm một lát đi.” Hắn khẽ thở dài, nói với nàng chuyện xử trí của mình, tiện thể nói: “Ta cũng không nhớ rõ đã qua bao lâu, cảm giác giống như ta đã bị giam ba năm, thời thời khắc khắc nghĩ muốn vượt ngục, thậm chí ta còn đang nghĩ vượt ngục rồi trở về hẳn là cũng sẽ không bị phát hiện, nhưng như vậy khó tránh có vẻ quá vô trách nhiệm… Kết quả xử lý tốt hơn ta tưởng, ta còn nghĩ mình sẽ bị giáng chức thành dân thường, đeo gông cùm lưu đày ba ngàn dặm gì đó, nhưng nói thật, ta cũng không muốn tới một nơi như Hoảng Châu lắm đâu.”
Hạ Lan Từ nắm lấy bàn tay hắn đang chạm vào mặt mình.
“Vậy chàng định…”
“Cứ giả vờ đến Hoảng Châu thôi, sau đó trên đường đi thì đổi hướng về nhà, trở về tiêu dao hai năm trước, chờ Tiêu Hoài Trác gần chết rồi nói sau, nếu…” Khóe môi hắn gợn lên một nụ cười hơi mỉa mai: “Nếu ông ấy thật sự để cho Tiêu Nam Tuân lên ngôi, đoán chừng cách ngày mất nước cũng không xa, ta đang cân nhắc có nên như Kinh Kha hành Tần vương (*) nữa hay không. Nếu là Tiêu Nam Bạc thượng vị, thì ta sẽ xem lại. Nói thật, ta thật sự không quá thích bọn người Tiêu gia. Tiêu Nam Bạc và cha hắn mới là cùng một khuôn đúc ra, không phải hắn cùng chính phi của mình tình cảm sâu đậm sao, vậy là nàng chưa từng thấy qua hắn nuôi kiều thiếp ở ngoài thành rồi, nếu không là tiểu Lệ Quý Phi của hắn, à không, hiện giờ là Lệ Phi mới đúng, ta còn tưởng hắn đối với thứ mẫu của mình có ý gì đó. Đúng rồi, phụ tá ở phủ của Tiêu Nam Tuân có người của Tiêu Nam Bạc, vấy bẩn sự trong sạch của vị hôn thê hắn – tiểu thư An Định Bá để kéo dài hôn sự là biện pháp tên phụ tá kia đưa ra, chuẩn bị sau này lấy làm nhược điểm, đáng tiếc trên đường được nàng cứu nên người không có việc gì — thật đúng là thứ thối tha thì ở cùng một chỗ.”
(*) Kinh Kha hành thích Tần Vương (荆轲刺秦王) là một câu chuyện nổi tiếng từ thời Chiến Quốc, kể về Kinh Kha, một thích khách được Thái tử Đan của nước Yên phái đi ám sát Tần Vương Doanh Chính (Tần Thủy Hoàng). Dù tiếp cận Tần Vương thành công, Kinh Kha thất bại trong việc ám sát và bị giết. Điển tích này thường được nhắc đến như biểu tượng của lòng dũng cảm nhưng cũng là bài học về sự thất bại khi không quyết đoán và chuẩn bị kỹ lưỡng.
Hạ Lan Từ vốn đang muốn nói gì đó, nghe xong lại trầm mặc, trong mắt mơ hồ có chút ưu sầu.
Vị Đại Hoàng tử kia nàng cũng chưa gặp qua mấy lần, trong ấn tượng của nàng hắn bị Tiêu Nam Tuân khi dễ nhục nhã ác liệt, lại bởi vì Phụ hoàng có thành kiến mà có vẻ đặc biệt đáng thương, nhưng ai có thể nghĩ…
Lục Vô Ưu chạm vào mặt nàng xong, lại chạm lên tay nàng, cầm lấy ngón tay nàng cẩn thận vuốt ve, giống như đang cảm nhận gì đó, đồng thời giọng điệu thản nhiên nói: “Nhà ta bên kia, chính là nơi lúc trước ta từng nói với nàng, nghe có vẻ rất hoang đường, nhưng đúng thật là có một nơi… tự do như vậy. Nàng theo ta đến đó, đại khái không ai dám bắt nạt nàng, có người ham muốn, có thể trực tiếp đánh hắn, nàng muốn tự mình ra tay đều được…”
Hà Lan Từ bị hắn cọ đến ngứa cả ngón tay, lập tức nắm lấy tay hắn, ngẩn ngơ nói: “Nhưng chàng không muốn làm quan Nhất phẩm, quyền thần, cải cách hệ thống quan lại… trị quốc bình thiên hạ, mở ra thái bình muôn đời sao??”
Nàng thuật lại lời Lục Vô Ưu từng nói một lần.
Những lời này nghe lại đặc biệt khiến người ta xấu hổ.
Lục Vô Ưu im lặng nói: “Trí nhớ của nàng tốt như vậy từ lúc nào thế?”
Hạ Lan Từ nhỏ giọng nói: “Trí nhớ của ta vẫn luôn không tệ mà.”
Tiếp đó, Lục Vô Ưu rất nhanh đã nhớ lại lúc ấy mình còn nói qua một câu như thế này: “Ta hứa với nàng, chỉ cần ta làm quan một ngày thì sẽ làm một vị quan tốt một ngày, bất kể quyền vị cao thấp.”
Lần đầu tiên hắn cảm thấy trí nhớ tốt cũng có lúc khiến người ta đau đầu.
Hà Lan Từ lại nhỏ giọng nói tiếp: “Ta chưa từng đến Hoảng Châu…” Nàng muốn nói lại thôi: “Nếu chàng thực sự không muốn, thôi vậy, ta có thể theo chàng…” Làm áp trại phu nhân.
Lục Vô Ưu nắm lấy bàn tay mềm mại, mịn màng của nàng, từ từ đan năm ngón tay mình vào, giữ chặt, im lặng thật lâu, lâu lắm không nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, ngày mai ta sẽ đi Hoảng Châu nhậm chức, Thôi quan đúng không, Thất phẩm thì Thất phẩm.”
Đôi mắt Hạ Lan Từ lập tức sáng lên, nắm chặt tay hắn, đôi mắt sáng rực nhìn hắn: “Thật sao?”
Lục Vô Ưu: “…”
— hắn đã hiểu được rồi, phu nhân của hắn còn lo cho nước cho dân hơn cả hắn.
Vậy có thể làm sao bây giờ.
Chỉ có thể kiên trì đi tiếp.