Hạ Lan Từ ngồi cùng với các gia quyến của quan viên chính Nhị phẩm khác. Bởi vì danh tiếng của nàng quá lớn, dung mạo lại nổi bật, rất ít người dám bắt chuyện với nàng trong những buổi tiệc như thế này. Hạ Lan Từ cũng vui mừng vì được thảnh thơi, chỉ thấy Diêu Thiên Tuyết ngồi ở phía xa nháy mắt với nàng.
Khi vừa trở về từ Thanh Châu, biểu tỷ Diêu Thiên Tuyết, người đã cùng lớn lên với nàng từ nhỏ, vẫn đối xử với nàng như xưa. Biểu tỷ cũng từng thử giúp nàng hoà nhập vào giới quý nữ ở Kinh thành, nhưng nàng chẳng biết gì về son phấn hay trang sức, cũng không có bà hay mẹ dạy bảo những điều nữ tử cần biết, những gì nàng am hiểu chỉ có những thứ học được ở thư viện. Nếu nàng là nam tử thì còn được, nhưng là nữ tử thì người ta chỉ cho rằng nàng khoe khoang – dù sao nàng cũng không thể tham gia khoa cử, đến cuối cùng vẫn chỉ có thể gả cho người khác.
Lúc nhìn thấy Lục Vô Ưu đỗ Trạng nguyên phong quang vô hạn, cảnh tượng vinh quang nở mày nở mày như thế, Hạ Lan Từ cũng từng cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng.
Khi còn ở Thanh Châu, văn chương của nàng cũng thường được phu tử khen ngợi, nhưng cuối cùng phu tử cũng thở dài rồi lẩm bẩm một câu: “Đáng tiếc không phải nam nhi.”
Có đôi lúc Hạ Lan Từ cũng thực sự cảm thấy mình và Hạ Lan Giản đã đầu thai nhầm chỗ. Nếu ca ca là nàng, có lẽ sẽ không tự tìm phiền phức như vậy, đấu tranh một vài lần rồi có lẽ sẽ nằm yên thu dọn hành lý mà đi thẳng đến chỗ Nhị Hoàng tử.
Nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ biết không cam lòng như thế.
Đang mải mê suy nghĩ, nàng chợt nghe thấy một tiếng hô lớn đầy vang dội: “Thánh thượng, Lệ Quý Phi, Nhị Hoàng tử đến!”
Thuận Đế đương nhiên sẽ lấy tư cách chủ khách đến chúc mừng sinh thần của nữ nhi, Lệ Quý Phi đi bên cạnh đoan trang mỹ lệ đang khoác tay ngài, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ động lòng người, còn Nhị Hoàng tử Tiêu Nam Tuân vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng đi theo phía sau.
Thiều An Công chúa nhấc làn váy, chạy vội tới khoác lấy một bên cánh tay còn lại của Lệ Quý Phi, giọng điệu ngọt ngào yểu điệu gọi: “Mẫu phi!”
Bốn người đều ăn vận hoa phục lộng lẫy, chỉ trừ Tiêu Nam Tuân có vẻ hơi lạnh lùng, còn lại trông như một gia đình bốn người hết sức hòa thuận.
Hạ Lan Từ chợt nhớ đến vị Hoàng hậu nương nương đáng thương kia.
Ung Thuận Đế được gọi là Thuận Đế, nhưng lúc trước khi ngài đăng cơ cũng không hề thuận lợi, ông vừa không phải con trưởng cũng chẳng phải con đích. Sau vụ án Tiên Thái tử, các vị Hoàng tử lại bị liên lụy lần lượt xảy ra chuyện không may, vào lúc Đế vị trống vắng, dưới sự đấu sức của các phe Đương kim Thái hậu, Nội các phụ thần, thậm chí là các quan lại Tư lễ giám, cũng ít nhiều nhờ sự trợ giúp của Tầm Dương Trưởng Công chúa nên ông mới lên ngôi được. Vì vậy ông còn cầu xin được cưới cháu gái của đích mẫu Hứa Thái hậu làm Hoàng hậu của ông.
Nghe nói Hứa Hoàng hậu vốn đã có người trong lòng, nhưng Thuận Đế đã tận tâm theo đuổi bằng mọi cách, bày tỏ một lòng muốn cưới, cuối cùng cũng thuyết phục được Thái hậu gả cháu gái cho ông, đồng thời đặt cược toàn bộ bảo khố cho Thuận Đế. Những năm đầu, phu thê Đế Hậu chung sống hòa thuận, Hứa Hoàng hậu còn sinh được một Công chúa, nhưng không may Công chúa chỉ sống được một tuổi thì đã chết yểu.
Sau này, khi Thuận Đế đã đủ lông đủ cánh, ngôi vị đã vững chắc, quyền hành đã nắm chặt trong tay, ông đã đón Lệ Quý Phi trở về, từ đó trong Kinh thành hiếm khi thấy bóng dáng vị Hoàng hậu nương nương này nữa. Ba đại tiệc trong cung và các lễ cúng tế ngoài trời trước đây vốn dĩ cần có Hoàng hậu đi theo, nhưng hiện giờ đều do Lệ Quý Phi đảm nhận. Trong cung nói rằng Hoàng hậu nương nương đi theo Thái hậu sống tĩnh tâm không hỏi đến thế sự, nhưng sự thật thế nào thì chỉ có người trong cung mới biết rõ.
Nhìn vị Lão Hoàng đế già mặt mày hiền hậu hòa ái dễ gần trước mắt, trong lòng Hạ Lan Từ dâng lên một mối cảm xúc phức tạp.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ quá lâu, nàng đã cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Nam Tuân đang liếc nhìn qua. Nàng lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, khi ánh mắt Tiêu Nam Tuân dừng trên người nàng, trên mặt hắn thoáng hiện nụ cười ngắn ngủi, dường như rất hài lòng với cách nàng ăn vận hôm nay.
Tiêu Nam Tuân nhìn nàng giống như nhìn một món quà trang trí tinh xảo đang chờ được bóc tách.
Thật khiến người ta có cảm giác khó chịu.
Trong lòng Hạ Lan Từ lại dâng lên cảm giác nguy cơ mạnh mẽ.
Nàng vội vàng cúi đầu xuống cố tránh ánh mắt hắn, cho đến khi ánh mắt tối tăm đó rời khỏi người nàng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Chủ khách đã vào bàn tiệc, sau đó là đến lượt đại thái giám bên cạnh Thuận Đế đọc lời chúc mừng sinh thần của Hàn Lâm Viện dành cho Thiều An Công chúa.
Bản năng của Hạ Lan Từ trỗi dậy, nàng hít thở sâu cố gắng nghiêm túc lắng nghe từng chữ.
Người có thể vào Hàn Lâm Viện đều là tinh hoa của quốc gia, ngoài Tam đỉnh giáp cũng chỉ có một số ít Nhị giáp Tiến sĩ mới được chọn làm Thứ cát sĩ. Bài văn chương này vừa tự nhiên vừa hoa mỹ, lời chúc mừng sinh thần Công chúa tuy ngắn ngủi nhưng vẫn đầy văn chương hoa lệ, mang khí thế hùng tráng.
Chỉ là… văn phong dường như có hơi quen tai.
Thuận Đế vui mừng, hỏi: “Lời chúc mừng này là do vị ái khanh nào viết?”
Thái giám bên cạnh kính cẩn cười đáp: “Là Công chúa chỉ định muốn Tân khoa Lục Trạng nguyên viết.”
Thuận Đế quay đầu nhìn về phía nữ nhi, Thiều An Công chúa ôm mặt làm nũng: “Phụ hoàng, người đã nói hắn là Văn Khúc Tinh trên trời rơi xuống, con nhờ hắn viết một lời chúc thì có gì sai đâu.”
Quả nhiên.
Con gái si tình như vậy, Thuận Đế cũng vô cùng bất lực, lúc này nhìn ông ấy trông giống như một người cha bình thường yêu thương con gái: “Tuyên Lục khanh gia vào đi.”
Tuy Hàn Lâm Viện thanh quý nhưng phẩm cấp không cao, huống hồ Lục Vô Ưu mới làm quan chưa đầy một tháng, Quang Lộc Tự sắp xếp cho hắn ngồi ngoài điện.
Chẳng mấy chốc, Lục Vô Ưu đã bước vào.
Trên khóe môi hắn mang ý cười, ánh mắt tràn đầy tình cảm, dáng người cao ráo, bước đi ung dung, thái độ tự nhiên hào phóng, thậm chí còn mang theo khí chất quý tộc.
Ai không biết còn tưởng hắn là quý công tử nhà thế gia vọng tộc nào.
Áo bào đỏ tương tự như quan phục của các quan đại thần nhưng khoác trên người hắn lại bắt mắt đến lạ, lại cộng thêm gương mặt – cho dù là Hạ Lan Từ cũng phải thừa nhận, khuôn mặt rất ưa nhìn đến mức khiến các phu nhân tiểu thư xung quanh đều xì xào bàn tán, không ít người còn đỏ mặt.
Hạ Lan Từ cũng buộc miệng khen hắn một câu “Lam nhan họa thủy”.
“Nghe nói Lục khanh gần đây tái phát bệnh cũ, không biết bệnh tình đã khá hơn chưa?”
Lục Vô Ưu mỉm cười đáp: “Đa tạ Bệ hạ quan tâm, vi thần đã không còn gì đáng ngại.”
Giọng nói của hắn ôn hòa trong trẻo, cực kỳ dễ nghe.
Thuận Đế cũng bật cười hòa nhã giống như đang trò chuyện với con cháu trong nhà: “Vậy thì tốt, Lục khanh tuổi còn trẻ, phải chú ý bảo trọng thân thể nhiều hơn. Bài chúc mừng này là do khanh viết sao?”
“Thật hổ thẹn, đúng là tác phẩm vụng về của vi thần.”
Thiều An Công chúa bên cạnh đã xoắn xuýt lại như một sợi dây thừng, vừa xấu hổ vừa phấn khởi. Dù sao cũng là người trong lòng tự tay viết lời chúc mừng sinh thần cho mình, nàng ta vừa nhận được đã sai người đóng khung treo ngay trong tẩm điện.
“Tài văn chương của Lục khanh gia quả thực xuất chúng. Trẫm ban ba mươi lượng bạc trắng, hai tấm lụa tơ tằm và hai tấm gấm hoa để thưởng cho bài văn này của khanh.”
Thiều An Công chúa lập tức nói thêm: “Vậy con cũng muốn thưởng! Con cũng ban ba mươi lượng!”
“…”
Hạ Lan Từ lặng lẽ câm nín một hồi lâu.
Phải biết rằng cha nàng Hạ Lan Cẩn làm quan chính Nhị phẩm, lương mỗi tháng công khai chỉ có sáu mươi mốt thạch, tính cả vải vóc lúa gạo, đổi ra bạc cũng chỉ hơn hai mươi lượng.
Lục Vô Ưu chỉ với một bài văn chương lại có thể được thưởng bằng ba tháng lương của cha nàng!
Điều này có hợp lý không!
Cái gọi là Thiên tử cận thần, việc ban thưởng cho quan Hàn Lâm trước giờ luôn vô lý như vậy.
Nhưng cũng có thể thấy rõ Thuận Đế thực sự rất đánh giá cao hắn, chẳng trách ông không muốn ban hôn cho hắn với Công chúa.
Lục Vô Ưu lĩnh chỉ tạ ơn một cách rất tự nhiên.
Đúng vào lúc này, bên cạnh chợt vang đến một giọng nói chậm rãi nhưng có chút âm trầm lạnh lẽo.
“Đã nghe tài văn chương nổi danh của Lục Trạng nguyên từ lâu, hôm nay gặp được quả nhiên bất phàm, ta muốn kính Lục Trạng nguyên một ly, chẳng biết có được không?”
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Nam Tuân đang cầm bình rượu, rót vào hai chiếc cốc cao men vàng trước mặt mình, rót rượu xong, hắn liền đứng dậy, bước thẳng về phía Lục Vô Ưu, khóe miệng nhếch lên như cười mà không phải cười.
Lúc này, Hạ Lan Từ cảm thấy có chút bối rối.
Chẳng lẽ, Nhị Hoàng tử chỉ đơn giản là yêu thích người có dung mạo xuất chúng?
Vẻ mặt nàng nghi hoặc nhìn về phía Thiều An Công chúa, chỉ thấy ánh mắt nàng ta lấp lánh tỏa sáng dường như rất mong đợi điều gì đó… Chẳng lẽ nàng ta không cảm thấy huynh trưởng mình trông rất nguy hiểm sao?
Trong khi Hạ Lan Từ đang suy nghĩ, Tiêu Nam Tuân đã đưa ly rượu đến trước mặt Lục Vô Ưu.
Thuận Đế thấy vậy cũng rất vui mừng: “Tuân nhi, Lục khanh thông thạo kinh sử, là người rất có năng lực, sau này con có thể gần gũi với hắn nhiều hơn.”
Lục Vô Ưu rũ mắt xuống, đưa tay nhận lấy ly rượu mà Tiêu Nam Tuân đưa qua – rượu do Hoàng tử tự tay đưa, hắn không thể không nhận.
Khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, Tiêu Nam Tuân vừa hay đã uống cạn rượu trong ly của mình, sau đó lật ngược chiếc ly rỗng xuống, mỉm cười chậm rãi nói: “Ta cũng muốn thân thiết với Lục Trạng nguyên nhiều hơn.”
Còn chưa dứt lời, Lục Vô Ưu đã ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, trên mặt cũng nở nụ cười cười rất đỗi chân thành: “Thánh thượng và Điện hạ thực sự đánh giá cao vi thần rồi.”
Hạ Lan Từ từ xa nhìn lại, chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt của hai người này đều giả tạo đến mức thái quá, hoàn toàn chẳng khác gì dùng giấy dán lên.
Uống rượu xong, Lục Vô Ưu lại lui ra ngoài điện.
Sau khi Thuận Đế nói vài lời chúc phúc đến con gái, rồi lại gọi Lệ Quý Phi nói vài câu rồi mới tuyên bố chính thức khai tiệc, đội ca vũ của Chung Cổ Ti bắt đầu biểu diễn mở màn, trên các bàn tiệc phía trước cũng lần lượt dọn món ăn lên.
Dù Hạ Lan Từ chưa ăn thử nhưng đã nghe Diêu Thiên Tuyết đánh tiếng trước, thức ăn của Quang Lộc Tự xưa nay luôn khó ăn.
Bây giờ nhìn thấy thì mới được chứng thực, quả nhiên khó ăn, các gia quyến nhà quan lại xung quanh phần lớn đều trò chuyện hoặc xem biểu diễn, ít ai động đũa.
Buổi yến tiệc lớn như vậy, để đảm bảo món ăn vẫn còn nóng khi dọn lên, phần lớn thức ăn đều không phải là đồ tươi mới, hoặc đã được hâm nóng nhiều lần. Hạ Lan Từ thử một miếng, phát hiện mình bị bộ hoa phục trên người bó buộc rất khó chịu, trên đỉnh đầu cũng nặng trịch, thực sự không có khẩu vị gì liền đặt đũa xuống.
Nàng cầm ly lên, khi nhận ra bên trong là rượu, thế là cũng đặt xuống.
Cung nữ theo hầu bên cạnh thấy vậy liền đi tới cẩn thận hỏi: “Quý nhân có gì không hài lòng với món ăn ở đây sao?”
Hạ Lan Từ ngập ngừng một chút rồi nói: “Có thể… cho ta một chén trà không?”
Rất nhanh trà đã được mang đến.
Nước trà trong suốt, hương trà thoang thoảng lan tỏa khắp bốn phía, quả thực là trà ngon, Hạ Lan Từ nhấp một ngụm nếm thử không phát hiện có gì khác lạ, đến bây giờ nàng cũng thực sự hơi khát nên cũng không suy nghĩ nhiều, uống cạn một hơi.
Chỉ là nàng không ngờ, uống trà cũng có thể khiến đầu óc choáng váng.
Hoặc có lẽ là bộ trang phục này quá nặng nề, Hạ Lan Từ thầm nghĩ, nhân lúc mọi người xung quanh đang bận rộn trò chuyện, nàng bèn nhấc váy lặng lẽ đứng dậy, định đi ra ngoài hít thở không khí.
Cung nữ lúc nãy lại đi theo phía sau, hỏi thăm: “Quý nhân cảm thấy không khỏe sao? Hay để nô tỳ dẫn quý nhân sang noãn các bên cạnh nghỉ ngơi một lát.”
Hạ Lan Từ không chỉ cảm thấy chóng mặt mà cơ thể còn có hơi nóng bức thực sự rất khó chịu, hơn nữa nàng không lạ gì sự ân cần của người khác nên không cảm thấy có gì kỳ quái liền gật đầu đồng ý.
Đi ra bên ngoài điện có gió lạnh thổi qua, nàng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn chóng mặt, đầu óc cũng phản ứng chậm chạp hơn.
Cung nữ kia liền đỡ lấy cánh tay của nàng, dẫn nàng đi đến một nơi khá xa. Hạ Lan Từ không quen thuộc với phủ Công chúa, để mặc nàng ta dẫn đi qua nhiều khúc ngoặt đến một gian phòng, rẽ trái đi vào noãn các ở phía tây. Cho đến khi được đỡ lên giường, nàng mới dần cảm thấy cơ thể nóng lên một cách bất thường.
“Người ngồi như vậy không thoải mái đâu, hay là nô tỳ giúp người cởi giày tất nằm nghỉ ngơi một chút…”
Vừa nói xong, cung nữ liền tiến tới định chạm vào nàng.
Hạ Lan Từ bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Nàng luôn có cảm giác nguy hiểm rất mạnh mẽ, từ lần bị Lý Đình hãm hại ở chùa Giác Nguyệt nàng đã trở nên rất nhạy cảm, bình thường cũng không có thói quen để người khác hầu hạ mặc cởi quần áo của nàng. Nàng lập tức uyển chuyển từ chối: “Không cần, ta ngồi đây một lúc là được.”
“Quý nhân đừng làm khó nô tỳ mà.” Cung nữ lộ ra vẻ mặt khó xử: “Người vẫn nên nằm nghỉ đi…”
Hạ Lan Từ đầu óc choáng váng chống tay lên cột giường, đột nhiên trong đầu lóe lên cảnh tượng trong giấc mơ trước đó.
Trên giường.
Người cưỡng bức áp sát vào nàng.
Mặc dù cảnh tượng hoàn toàn khác, nhưng cảm giác sợ hãi đó bất ngờ ùa về, đặc biệt là khi nàng vừa gặp Nhị Hoàng tử đã cảm thấy bất an, bây giờ lại càng không dám ở lại, Hạ Lan Từ gắng gượng chống tay ngồi dậy, định bước ra ngoài.
Không ngờ, cung nữ thay đổi sắc mặt, hỏi: “Quý nhân định đi đâu?”
Nàng ta chặn lại trước mặt Hạ Lan Từ, không cho nàng đi ra ngoài.
Đến lúc này mà không nhận ra có vấn đề nữa thì đúng là kẻ ngốc.
Hạ Lan Từ nghiến răng nói: “Tránh ra.”
“Người không thể…”
Không đợi nàng ta nói xong, Hạ Lan Từ đột nhiên nhấc cánh tay lên, chỉ trong chớp mắt, cây trâm sắt đầu nhọn lấp lánh hàn quang đã dí vào cổ họng của cung nữ.
Nàng ta không kịp đề phòng, sợ hãi đến mức im bặt ngay lập tức.
Trên đầu trâm sắt vẫn còn bôi loại thuốc mà Lục Vô Ưu đưa cho, nàng đã lén giấu trong ống tay áo từ trước.
Cung nữ hoàn toàn không biết, chỉ căng thẳng nhìn Hạ Lan Từ, trong ánh mắt dường như còn lộ ra một chút thương hại, nhưng rất nhanh sau đó nàng ta lộ ra vẻ mơ màng rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Loại thuốc này… thật sự rất hữu dụng.
Hạ Lan Từ lặng lẽ suy nghĩ, lập tức đặt cả cơ thể ả cung nữ xuống đất, nàng không dám ở lại đây quá lâu, gần như ngay lập tức rời đi. Cùng lúc đó, cơ thể nàng đã bắt đầu càng lúc càng nóng, giống như có luồng nhiệt bốc lên từ bên trong cơ thể, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ — đã đến nước này, nàng không cần đoán cũng biết, chắc chắn là do chén trà kia có vấn đề.
Nếu như nàng uống rượu thì còn có thể nói là say rượu nên choáng váng, nhưng rõ ràng nàng không uống một giọt nào.
Hiện giờ Lý Đình bị thương nặng ở đầu vẫn chưa khỏi, dám thông đồng với cung nữ hạ thuốc nàng, e rằng khả năng lớn nhất chính là…
Nỗi hoảng loạn chống đỡ tâm trí khiến Hạ Lan Từ hoảng hốt chạy loạn ra ngoài, nàng siết chặt lòng bàn tay, cố gắng hết sức để giữ đầu óc tỉnh táo, nhưng bước đi vẫn loạng choạng, bây giờ nàng không thể quay lại, nếu quay lại có lẽ còn chưa đến chỗ ngồi đã bị cung nữ khác tóm được…
Hạ Lan Từ cắn chặt môi, càng chạy càng hướng về phía góc khuất hẻo lánh trong phủ.
Phủ Công chúa rộng lớn như vậy, nhân lúc bây giờ phần lớn cung nữ còn đang ở xung quanh sảnh tổ chức yến tiệc, nàng phải tìm một chỗ trốn trước, chịu đựng dược tính của thuốc này phát tán rồi mới nói sau.
— Mặc dù Hạ Lan Từ không biết rốt cuộc đây là loại thuốc gì, cần phải chịu đựng bao lâu.
Nhưng bất luận thế nào cũng không thể để người khác nhìn thấy.
Bởi vì quá căng thẳng, môi nàng thậm chí đã bị cắn đến chảy máu.
Hạ Lan Từ cảm nhận vị máu tanh giữa răng môi, cơ thể càng lúc càng không có sức giống như đã bị rút hết gân cốt vậy, nàng cố gắng chống đỡ cơn khó chịu bước tới phía trước, hơi thở hỗn loạn dồn dập, thân thể lảo đảo không biết đã chạy được bao xa, Hạ Lan Từ bỗng nghe thấy một tràng tiếng bước chân hỗn loạn.
Nàng lập tức giật mình, dừng bước chân lại muốn nhanh chóng tìm một chỗ để trốn, vừa nghĩ như vậy, Hạ Lan Từ quay đầu nép vào một góc hẻo lánh trong tòa điện bên cạnh.
Không ngờ ngay sau đó, tiếng bước chân đó cũng đi theo vào.
Hạ Lan Từ dựa vào tường, sợ đến mức không dám cử động, đầu óc nàng càng lúc càng mê man, bất giác dùng sức cắn mạnh vào cánh môi, buộc chính mình phải quay đầu nhìn lại.
Ngoài điện màn đêm đã bắt đầu buông xuống, dãy đèn lồng đỏ dưới hành lang hiện lên mờ ảo như ẩn như hiện, kết thành một dải sáng dịu dàng và mờ ảo, phía chân trời u ám dày đặc quyện cùng ánh nến đỏ rực rỡ khiến không gian có vẻ tĩnh lặng và mập mờ.
Dạ tiệc đang diễn ra vô cùng náo nhiệt, âm thanh ồn ào ở xung quanh đều vang đi rất xa.
Thiếu niên trong bộ áo bào quan phục màu đỏ tươi đang đứng ở cửa, ánh đèn lồng chiếu lên bóng hình dưới ánh trăng, trông như yêu ma dưới màn đêm.
Là Lục Vô Ưu.
Hạ Lan Từ ngay lập tức buông lỏng đề phòng được một chút, nhưng ngay sau đó nàng lại phát hiện ra một điều còn tồi tệ hơn, trong đôi mắt Lục Vô Ưu lấp lánh ánh nước, khuôn mặt hắn ửng đỏ, giữa hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, hơi thở dốc khe khẽ, nhìn hắn không giống như vẻ điềm tĩnh như thường ngày — mà lại trông có vẻ giống với tình trạng hiện giờ của nàng.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy một tia tuyệt vọng trong mắt đối phương.
Vào khoảnh khắc rũ mắt nhìn xuống ban nãy, Lục Vô Ưu đã biết rõ trong ly rượu đó có thể đã được bỏ thứ gì đó.
Động tác rót rượu của Nhị Hoàng tử tuy nhanh, nhưng vẫn bị hắn phát hiện ra, lúc rót rượu cho hắn, ngón tay út của Nhị Hoàng tử khẽ ấn vào một cơ quan nhỏ ở bên dưới bình rượu — những bình rượu có cơ quan như vậy thường có thể rót ra hai loại rượu, thứ đồ này vốn là do thợ thủ công khéo léo chế tạo, nhưng thường được sử dụng để hạ độc — tất nhiên, hắn không cho rằng Nhị Hoàng tử dị hợm đến mức rảnh rỗi đặc biệt sử dụng bình rượu thế này chỉ để cho hắn nếm thử một loại rượu khác.
Lục Vô Ưu liếc mắt nhìn thoáng qua nước rượu, có thể đại khái đoán rằng nó không gây tử vong, nên mới ngửa đầu uống cạn.
Ngay cả khi đó là thuốc độc dẫn đến tử vong, chỉ cần nó không phát tác ngay lập tức, hắn cũng có cách để khống chế, rồi từ từ tìm cách giải độc.
Hơn nữa, từ nhỏ hắn đã thử qua đủ loại độc dược lớn nhỏ, độc bình thường hoàn toàn không có tác dụng với hắn, còn độc dược có thể phát độc tức thì trên người hắn có lẽ vẫn chưa tồn tại.
Lục Vô Ưu đi ra ngoài điện, tiện tay lấy ra một viên thuốc giải độc vạn năng bỏ vào trong miệng rồi tiếp tục ngồi lại ở bàn tiệc, vừa uống rượu vừa mỉm cười trò chuyện với các đồng liêu.
Đồ ăn của Quang Lộc Tự vẫn khó ăn như thường lệ, nhưng rượu thì không tệ.
Lục Vô Ưu hàn huyên vui vẻ cũng uống hết một bình rượu, khi uống đến bình thứ hai, hắn đột nhiên cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng lên bất thường.
Bàn tay cầm chén rượu của hắn khẽ run lên.
Không nghi ngờ gì nữa, chỉ với chút rượu này tuyệt đối không thể khiến hắn say, cho dù có uống thêm mười bình nữa cũng không thể.
Vậy thì chính là ly rượu của Nhị Hoàng tử đưa đã bắt đầu phát tán độc tính.
Nhẩm tính thời gian, từ lúc hắn uống ly rượu đó đến giờ ước chừng đã khoảng một khắc đến hai khắc.
Độc tính này cũng bình thường.
Lục Vô Ưu nghĩ thầm, một tay chống bên trán, đôi mắt hơi híp lại như nhắm như mở, để mặc cho khuôn mặt dần đỏ lên, giả vờ như đã say.
Chủ yếu là hắn muốn biết rốt cuộc vì lý do là gì mà Nhị Hoàng tử lại bỏ độc hắn.
Cho dù hắn không có ý định tham gia vào cuộc tranh đoạt ngôi vị — tất nhiên với chức quan hiện tại cũng không đến lượt hắn đứng về phía nào — nhưng hiểu rõ chuyện này là rất cần thiết.
Quả nhiên, không bao lâu sau, một thái giám vẻ mặt căng thẳng đến hỏi hắn có khó chịu trong người không, có cần tìm nơi nghỉ ngơi không, giọng gã nói vẫn còn đang run rẩy, từ đầu đến cuối luôn liếc ngang liếc dọc lảng tránh ánh mắt không dám nhìn vào mắt Lục Vô Ưu, kỹ thuật diễn xuất thật tệ.
Lục Vô Ưu tính toán trong lòng tương kế tựu kế, thuận theo lời thái giám, đi theo chỉ dẫn của gã.
Cảm giác nóng rực trong cơ thể vẫn đang khuấy động, hắn dùng nội lực kiềm chế bớt, nhưng vẫn giả vờ như khô nóng không thể chịu nổi, gã thái giám kia không nghi ngờ gì, đỡ hắn đi vào tẩm điện của Thiều An Công chúa.
Đến lúc này, hắn đã hoàn toàn hiểu ra.
Hành động không phân cao thấp này chẳng khác gì với hành vi của Nhị tiểu thư Khang Ninh Hầu phủ trước đó.
Còn về loại độc dược này rốt cuộc là độc gì thì càng không cần phải thắc mắc nữa.
Trong mắt Lục Vô Ưu hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn.
Nhưng vở kịch này hắn vẫn phải tiếp tục diễn cho xong.
Dù sao bây giờ hắn cũng chỉ là một thư sinh yếu đuối trói gà không chặt tay, không có sức chống cự và không có lòng phòng bị.
Thái giám nhốt hắn vào trong tẩm điện rồi lui ra ngoài.
Xuyên qua bức bình phong chắn tầm nhìn, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy một nữ tử ngồi trên giường, tiếng hít thở của người nọ còn gấp gáp hơn cả Lục Vô Ưu, trong hơi thở chứa đầy sự sợ hãi, thậm chí còn có tiếng nức nở khe khẽ — lúc này Lục Vô Ưu thật sự không còn kiên nhẫn nữa.
Bởi vì hắn nhận ra người này thậm chí không chí còn không phải là Thiều An Công chúa.
Đám người kia coi hắn là cái gì chứ?
Bất kể đầu đuôi ra sao, lúc này Lục Vô Ưu đã thực sự nổi giận, bởi vì nếu như hắn không biết võ, không có khả năng chống lại độc tính, vậy thì những gì hắn làm sau khi bị gài bẫy sẽ có thể hủy hoại cả đời hắn.
Còn làm mất đi trong sạch của một nữ tử vô tội khác.
Hắn lấy ra một viên Thanh Tâm Hoàn nuốt vào, loại thuốc này có thể làm cho tinh thần tỉnh táo, có hiệu quả đối với hầu hết các loại xuân dược, nếu còn không được nữa thì hắn sẽ tìm một cái hồ nước lạnh để ngâm cho đến khi dược tính tiêu tán.
Nghĩ vậy, Lục Vô Ưu đã giơ tay đẩy cửa muốn ra ngoài, nhưng cửa bị cài then, hắn khẽ vận nội lực trong người đã dễ dàng làm rơi chốt cửa bên ngoài ra.
Sau đó, Lục Vô Ưu bước thẳng ra ngoài mà không quay đầu lại.
Hắn nghĩ rất đơn giản, nhưng không ngờ loại thuốc này sống chết cũng không giảm đi công hiệu, thậm chí càng lúc càng mạnh hơn.
Lục Vô Ưu ra ngoài muốn tìm một cái ao không người định nhảy xuống, nhưng khi nhìn thấy bùn đất lẫn cỏ dại trong ao, hắn lại ngại bẩn, bộ lễ phục Trạng nguyên này là do Hoàng đế ban cho, trở về cũng khó lòng tìm người giặt sạch được.
Đang lúc do dự, hắn chợt nghe thấy từ trong chỗ tối có người đang gọi hắn: “Lục trạng nguyên, Lục trạng nguyên có ở đây không…”
Dược tính của thuốc quả nhiên đã làm tê liệt sự cảnh giác của hắn. Nếu không, hắn sẽ không gần như vậy mà mới phát hiện ra có người đến gần.
Lục Vô Ưu nghe thấy tiếng động lập tức tránh đi, nhưng có người ở đây hắn lại không thể sử dụng khinh công, chỉ đành phải dựa vào trí nhớ để đi về phía khuất nẻo trong phủ Công chúa — may mà trước đó hắn đã xem qua vị trí đại khái.
Trong quá trình di chuyển, dược tính dường như càng lúc càng mạnh mẽ, không chỉ cơ thể nóng lên mà ngay cả hơi thở cũng nóng rực, cảm giác khao khát lạ lẫm dần dần xâm nhập vào não bộ tỉnh táo của hắn.
Cuối cùng hắn không nhịn được nữa bèn dừng lại, nín thở tập trung bắt mạch cho mình.
Chốc lát sau, Lục Vô Ưu bàng hoàng.
Hắn không tin tà, lại bắt mạch lần nữa, Lục Vô Ưu tuy không quá giỏi y thuật nhưng cũng đủ để cảm nhận được dược tính đã hoàn toàn phát tác trong cơ thể mình, mãnh liệt và dào dạt đến mức không dễ dàng giải quyết.
Một giọt mồ hôi trượt từ trên trán xuống, người đuổi theo phía sau càng lúc càng đến gần.
Lục Vô Ưu bước đi nhanh hơn, bóng đêm nặng nề như sương mù, ánh đèn đỏ chập chờn như bóng ma, trong mắt hắn như đã thêm sắc dục lờ mờ, hắn lại nhét thêm một viên Thanh Tâm Hoàn vào miệng, cảm giác mát lạnh trượt xuống cổ họng, hắn miễn cưỡng lấy lại chút tỉnh táo, nghĩ rằng cách tốt nhất bây giờ là tìm một nơi hẻo lánh trong phủ Công chúa, tránh khỏi đám truy binh trước mắt.
Đợi đám người kia đi hết, hắn sẽ dùng khinh công ra ngoài, sau đó tìm cách giải độc tính trong cơ thể.
Nghĩ đến đây, Lục Vô Ưu không còn do dự nữa, hắn xoay người chọn một tòa điện rồi lẻn vào trong.
Gần như vừa đặt chân vào, hắn đã nhận ra bên trong còn có một người khác.
Mà còn là một nữ tử.
Đây thực sự là tình huống tồi tệ nhất.
Lục Vô Ưu ngẩng đầu, vừa định hạ giọng yêu cầu người nọ rời đi ngay lập tức, nhưng lại kinh ngạc khi thấy trong ánh sáng mờ mờ của căn điện, một thiếu nữ mà hắn vô cùng quen thuộc đang đứng đó.
Hạ Lan Từ trong bộ váy áo đỏ rực lộng lẫy đang yếu ớt tựa vào tường, dáng vẻ mềm mại không xương ấy tựa như một đóa hoa mềm yếu, thân hình mảnh mai đang run rẩy, làn váy bên dưới như cánh hoa nở rộ, từng lớp nếp gấp xếp lại biến đổi ánh sáng lấp lánh những đường may kim tuyến sáng chói, lại vừa khéo tạo nên những đường cong lả lướt từ vòng eo thon đến bộ ngực quyến rũ, thực sự thướt tha duyên dáng đến mức gợi cảm.
Còn Hạ Lan Từ thì sóng mắt mơ màng, trong con ngươi còn lấp lánh ánh nước như một giây tiếp theo sẽ tuôn ra ngoài. Những món trang sức bằng vàng ròng khảm hồng ngọc trên tóc phản chiếu khuôn mặt đã nhuốm màu hoàng hôn ánh lên những nét yêu mị, cánh môi đã lấm tấm màu máu lại càng xinh đẹp đến tột cùng, toàn thân nàng tỏa ra hơi thở ma mị dụ hoặc người ta phải sa đọa.
Nhưng Hạ Lan Từ giờ khắc này lại trông rất yếu đuối, tựa như chỉ cần giơ tay ra là có thể dễ dàng bẻ gãy, rồi sau đó có thể… làm gì nàng tùy thích.
Ánh mắt của Lục Vô Ưu và Hạ Lan Từ đan xen vào nhau.
Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm giác dược tính trong cơ thể mình dường như bùng phát dữ dội hơn, nó ào ạt tràn vào khắp tứ chi và xương cốt toàn thân, khiến hơi thở hắn trở nên nặng nề, viên Thanh Tâm Hoàn vừa nuốt vào dường như chẳng có tác dụng gì.
Ngay cả đầu óc hắn cũng trở nên mơ màng trong giây lát.
Nhưng vào lúc này, ngoài kia lại vang lên tiếng hô hoán “Lục trạng nguyên, Lục trạng nguyên, ngài ở đâu?”, “Lục đại nhân ngài có ở đây không?”.
Lục Vô Ưu đặt tay lên cửa điện, đột ngột nhắm hai mắt lại.
— Tình huống này thực sự làm người ta tuyệt vọng.
***
Hạ Lan Từ cũng nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, nàng dựa vào tường cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, hạ thấp giọng nói: “Chẳng lẽ huynh cũng…”
Lời vừa nói ra miệng, nàng mới phát hiện giọng mình mềm mại đến mức khó nghe, giống như đã thấm đẫm một loại mật ngọt nào đó, nhận ra điều này Hạ Lan Từ lập tức im bặt.
May mắn thay, chỉ nói đến đây, Lục Vô Ưu chắc chắn cũng có thể hiểu.
Ngay sau đó, hắn phát ra một tiếng “ừm” rất nhẹ từ cổ họng, xem như thừa nhận.
Hai người vậy mà lại bị lật thuyền trong mương, lại còn ngã xuống nước cùng nhau, thật đúng hoang đường và hài hước hết chỗ nói.
Còn về người nào hạ thuốc hắn, không cần nghĩ cũng biết là vị Thiều An Công chúa yểu điệu lòng dạ khó lường kia. Nếu đám người kia không phải đang tìm nàng, vậy thì cả hai ở cùng nhau chỉ tăng thêm nguy hiểm. Hạ Lan Từ siết chặt lòng bàn tay, nàng không chắc làm vậy có rách da không, nhưng lúc này chỉ có cơn đau mới giúp nàng hồi phục một chút sức lực.
Hạ Lan Từ nhấc làn váy vướng víu lên, bám vào bờ tường mò đến cạnh cửa sổ, muốn mở cửa sổ nhảy ra ngoài.
Nghĩ đến Lục Vô Ưu còn đang ở đây, nàng căng thẳng nói: “Ta đi trước đây.”
Lục Vô Ưu đứng đó cụp mắt xuống không hề động đậy, nghe thấy giọng nói của nàng, hắn mới có chút động tĩnh. Hắn đặt tay lên cửa điện, đi vòng qua phía cửa sổ khác, giọng khàn khàn nói: “Ta đi hướng bên kia…”
Giọng hắn còn trầm thấp hơn nhiều so với lúc bình thường, cũng không còn ý tứ trêu chọc nàng như thường lệ.
Thế nhưng đúng vào ngay lúc đó, bên ngoài lại vang lên những tiếng ồn ào khác.
“Các ngươi có nhìn thấy Hạ Lan tiểu thư không?”
“Bọn ta đang đi tìm Lục trạng nguyên, các ngươi có thấy không?”
Hai nhóm người giao nhau tại cùng một chỗ.
Vẻ mặt Hạ Lan Từ chợt biến sắc.
“Hay là tìm thử ở mấy tòa điện gần đây? Chỗ bên kia bọn ta đã tìm rồi…”
“Được, vậy bọn ta qua bên này, các ngươi qua bên kia.”
Bàn tay đang chuẩn bị đẩy cửa sổ chợt khựng lại, nàng chống tay lên bệ cửa, vô thức nhìn về phía Lục Vô Ưu.
Sau sự việc ở buổi tế lễ ngoài thành trước đó, nàng đã có một loại tin tưởng kỳ lạ không thể diễn tả thành lời với Lục Vô Ưu— bởi vì giờ khắc này, nếu không phải là Lục Vô Ưu mà là bất kỳ một người đàn ông nào khác, e rằng nàng đã không thể bình tĩnh như vậy khi ở cùng một không gian với người nọ rồi.
Mặc dù nàng và Lục Vô Ưu không hòa hợp và hay đấu khẩu, nhưng qua nhiều lần tiếp xúc, hắn đã có vô số cơ hội nhưng chưa bao giờ lợi dụng nàng mà vẫn luôn chú ý giữ khoảng cách với nàng.
Lục Vô Ưu rõ ràng đào hoa vô số, thậm chí năm đó hoa khôi của thanh lâu cũng đều ngưỡng mộ hắn, còn tự nguyện hiến thân cho hắn, nhưng chưa từng nghe hắn có lời đồn phong lưu nào về khía cạnh này — vì vậy nên nàng tạm thời có thể tin rằng dù rằng ngoài miệng nói lời khó nghe, nhưng hắn vẫn là một quân tử.
Trong cơn kinh hoàng tột độ, đầu óc Hạ Lan Từ nhanh chóng suy nghĩ.
Lục Vô Ưu cũng dừng hành động lại, dường như hắn đã nhét thứ gì đó vào miệng.
Hạ Lan Từ không thể phân biệt, thân thể nàng bắt đầu run lên, người bên ngoài dường như càng lúc càng đến gần, nàng cắn môi thấp giọng thử thăm dò hắn, nhưng cực kỳ khó khăn để mở lời vào lúc này: “… Không phải huynh không ghét nàng ta sao, huynh cho rằng nàng ta chỉ là một tiểu cô nương bị nuông chiều thành hư. Hay là huynh giả vờ thuận theo Công chúa thử xem?”
Với khả năng ứng biến của Lục Vô Ưu, chắc hẳn không khó đối phó với vị Thiều An Công chúa kia.
Chỉ cần Lục Vô Ưu diễn trò đủ thuyết phục, có lẽ Công chúa sẽ nghe lời, nói không chừng còn đưa thuốc giải cho hắn cũng không chừng.
Mặc dù lời đề nghị hại người lợi mình này nghe qua có vẻ hơi thất đức.
Giọng điệu của Lục Vô Ưu lúc này đã trở lại dáng điệu như trước đó, hắn quay người lại nhanh chóng nói: “Ta thấy con người Nhị Hoàng tử cũng không tệ, vì sao Hạ Lan tiểu thư không thử cân nhắc xem sao, nếu đi theo hắn về sau cô sẽ được vinh hoa phú quý, có hưởng đến cuối đời cũng không hết — ít nhất cô sẽ không cần tự mình sửa mái nhà, còn có… ừm, cẩm y hoa phục, châu ngọc đầy đầu.”
Hạ Lan Từ: “…!”
Đó là nàng muốn sửa sao! Không phải do cuộc sống ép buộc nàng chắc!
Trong khoảnh khắc đó, Hạ Lan Từ thậm chí đã quên mất tình cảnh của hai người hiện tại, buộc miệng thốt lên: “… Còn nói nữa thì chỉ có hai chúng ta chịu thiệt thôi!!”
Thế nhưng giờ phút này, tiếng người lục tìm bên ngoài dường như đã đến gần cửa điện.
Lục Vô Ưu cụp mắt xuống, nhanh chóng bước về phía nàng.
Hạ Lan Từ ngẩn người, tiếng động bên ngoài khiến nàng hoảng loạn dựa vào tường, đôi mắt chớp liên tục cố suy nghĩ ra cách để thoát thân, từ đầu đến giờ nàng vẫn đang gồng mình để chống đỡ, đầu óc giờ đây dường như không còn phản ứng được rõ Lục Vô Ưu đi về phía nàng là muốn làm gì, cũng không thể suy nghĩ rõ ràng được gì thêm nữa, còn lại trong đầu nàng giờ đây chỉ có sợ hãi — nàng rất sợ bị Nhị Hoàng tử bắt được, sau đó sẽ rơi vào tình cảnh không thể tưởng tượng nổi.
Lục Vô Ưu hạ thấp giọng hỏi: “… Rốt cuộc cô có muốn bị Nhị Hoàng tử bắt được không?”
Hạ Lan Từ theo bản năng lắc đầu thật mạnh.
“Vậy thì…” Lục Vô Ưu nói nhanh: “Đắc tội rồi.”
Nói xong, tay hắn nhanh chóng luồn qua bên hông ôm lấy vòng eo nàng rồi nhấc nàng lên, Hạ Lan Từ chỉ cảm thấy cơ thể chợt nhẹ bẫng thì đã được Lục Vô Ưu ôm lấy nhẹ nhàng nhảy lên trên xà nhà, động tác của hắn cực kỳ vững, không phát ra tiếng động nào.
Bất ngờ bị nhấc lên không trung không có điểm tựa, Hạ Lan Từ hoảng loạn, cánh tay theo phản xạ ôm chặt lấy cổ của Lục Vô Ưu.
Chưa kịp ngồi vững trên xà nhà thì đã thấy Lục Vô Ưu nhắm mắt kiềm chế nói: “… Buông tay, sẽ không rơi đâu.”
Một giọt mồ hôi nóng rơi từ trên má hắn trượt xuống cằm, ngay sau đó nhỏ vào trong cổ áo nàng, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, nàng cảm giác như bỏng rát.
Hạ Lan Từ nghe vậy vội vàng buông tay ra, nhưng khuôn mặt đã đỏ bừng.
Gần như cùng lúc đó, cánh cửa tòa điện hẻo lánh này đã bị người khác đẩy ra.
“Các ngươi tiến vào kiểm tra xem, nhớ phải lục soát khắp nơi, đặc biệt là dưới giường, trong màn giường và trong tủ, tìm cho kỹ vào, đừng bỏ sót bất cứ chỗ nào, nghe rõ chưa?”
“Đã rõ!”
Bên ngoài có ba bốn người xách đèn đi vào, thắp sáng những ngọn đèn trong điện, sau đó lập tức lục lọi khắp nơi.
Trong quá trình đó, mỗi một giây trôi qua đều trở nên dài đằng đẵng.
Cả đời này Hạ Lan Từ chưa từng gần gũi với một nam nhân nào đến như vậy. Khoảng cách giữa xà nhà và mái nhà hạn chế, Lục Vô Ưu duỗi đôi chân dài ngồi nghiêng trên xà, còn nàng gần như cuộn mình tựa vào trong ngực hắn, có thể cảm nhận được thân nhiệt nóng bỏng từ sau lưng — chân nàng gác lên chân hắn, phần lưng áp sát vào bụng hắn, phần cổ gần như hoàn toàn dựa lên vai hắn.
Lục Vô Ưu không hề động đậy, nhưng hơi thở nóng rực của hắn lại quẩn quanh bên cổ Hạ Lan Từ, mang theo chút hương rượu nhàn nhạt, sau đó là một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng như hương hoa súng đang nở trong đầm lạnh lẽo tĩnh mịch, rõ ràng là mùi hương thanh đạm, nhưng lúc này lại khiến nàng cảm thấy vô cùng nóng bỏng đến mãnh liệt.
Mùi hương như trêu chọc lòng người, làm người ta như muốn say đắm theo.
Cảm giác khô nóng đó vẫn đang lan tỏa trong cơ thể nàng, sau gáy lại bị hơi thở của Lục Vô Ưu quấn quýt làm cho không ngừng run rẩy, ngay cả hô hấp của nàng cũng trở nên gấp gáp hơn, sức lực còn lại trong người bị rút ra từng chút một, chỉ còn lại một cảm giác khao khát xa lạ.
Nàng bị nóng đến mức khó chịu, trên người không biết từ lúc nào đã mồ hôi nhễ nhại, Hạ Lan Từ cắn môi, cố gắng nén lại tiếng rên rỉ từ kẽ răng, cuối cùng không nhịn được mà nhẹ nhàng vặn vẹo thân mình.
Ngay lập tức đã bị Lục Vô Ưu giữ chặt cánh tay.
“Đừng động đậy.”
Giọng hắn khàn đặc, trầm thấp đến mức gần như vỡ vụn.
Hạ Lan Từ đã mất đi ý thức tự chủ, thay vào đó là một ý niệm mãnh liệt muốn được chạm vào đối phương — rõ ràng Lục Vô Ưu cũng rất nóng, nàng càng chạm vào hắn càng nóng, nhưng vẫn muốn làm vậy.
Thế là nàng nhẹ nhàng chạm tay vào mu bàn tay của Lục Vô Ưu.
Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, một dòng điện tê dại chạy tán loạn qua các ngón tay của hai người.
Lục Vô Ưu rút tay lại nhanh như chớp, hắn dường như cũng nhận ra điều gì đó, vội lấy ra một viên thuốc màu xanh nhạt, đưa ra phía trước ra hiệu nàng nuốt vào.
Tâm trí của Hạ Lan Từ hiểu ý, nhưng cơ thể lạ không thể kiểm soát được, cùng lúc khi nàng cúi đầu xuống ngậm lấy viên thuốc, cánh môi mềm mại và đầu lưỡi ẩm ướt đã liếm nhẹ vào trên ngón tay của Lục Vô Ưu.
Thân thể ở phía sau chợt run lên dữ dội.
Dường như suýt chút nữa hắn đã rơi xuống.
Hạ Lan Từ vội vàng nắm lấy cánh tay hắn, một tay Lục Vô Ưu chống trên xà nhà, tay kia ôm lấy eo nàng, cuối cùng giữ vững được thăng bằng, nhưng hơi thở của hắn lúc này còn nặng nề hơn nhiều so với trước đó.
Sau khi nuốt viên thuốc, cuối cùng Hạ Lan Từ cũng tìm lại được chút lý trí.
Nhưng lúc này có lại lý trí chi bằng không có vẫn hơn, ý thức được mình vừa làm ra điều gì khiến Hạ Lan Từ cảm thấy xấu hổ đến khó tả cùng một cảm giác áy náy nho nhỏ, nhưng sự nhạy cảm của cơ thể vẫn không hề giảm đi, ngay cả bàn tay Lục Vô Ưu đang ôm eo nàng dần siết chặt cũng vô cùng rõ ràng.
Thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được phần bụng dưới của Lục Vô Ưu…
Khuôn mặt Hạ Lan Từ lập tức nóng bừng lên.
Điều duy nhất nàng cảm thấy may mắn là tiếng lục lọi dưới kia đã che lấp mọi động tĩnh trên này của hai người, bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra người họ đang cần tìm lúc này đang ở trên đầu họ.
Đám người bên dưới tìm một lúc, cuối cùng xác nhận không có ai mới báo cáo lại với bên ngoài: “Đã tìm hết rồi, không có ai trong này.”
“Được, ra ngoài đi, chúng ta tiếp tục tìm chỗ khác.”
Người trong điện thổi tắt hết đèn lục tục đi ra bên ngoài, không lâu sau, trong tòa điện hẻo lánh này lại trở về với bóng tối và yên tĩnh như ban đầu.
Hạ Lan Từ vừa muốn thở phào nhẹ nhõm thì bỗng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng.
Lục Vô Ưu đột nhiên ôm cả người nàng nhảy xuống chiếc giường mềm phía dưới, trong bóng tối, hai người lặng lẽ rơi vào đống chăn đệm mềm mại, lăn thành một khối.
Hạ Lan Từ ngẩn ngơ trong giây lát.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy giọng nói giận dữ nhuốm đầy dục vọng của Lục Vô Ưu vang lên: “… Hạ Lan Từ, cô muốn giết chết ta sao.”