• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, Lục Vô Ưu còn bổ sung thêm: “Có hơi lem, dính ra ngoài rồi.”

Hạ Lan Từ nửa tin nửa ngờ, nhưng nàng vẫn không kìm được đưa tay lên lau nhẹ bên khóe miệng, quả nhiên quệt ra một vệt son đỏ.

Lục Vô Ưu bên kia đã bày sẵn chén rượu, hắn thật sự cầm bình rượu lên nghiêm túc bắt đầu rót rượu, như thể vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì, rót xong lại đưa một chén cho nàng.

“Rượu hợp cẩn lẽ ra…” Hạ Lan Từ cố nhớ lại: “Phải lấy quả bầu hồ lô chẻ đôi, rồi dùng gáo uống phải không?”

Lục Vô Ưu nói: “Gáo bầu đắng quá.”

Hạ Lan Từ cười bất lực: “Rượu thì chàng không thấy đắng sao?”

Lục Vô Ưu đáp: “Hồi nhỏ ta uống rượu như uống nước, uống nhiều rồi thì không thấy đắng nữa. Hơn nữa, rượu ở đây không mạnh, uống xong còn có vị ngọt hậu, nàng muốn thử không?” Trong lúc nói, hắn đã cụp mắt xuống, đưa cánh tay ra.

Hạ Lan Từ phối hợp nâng tay lên, nhưng vẫn có chút lo lắng sẽ ngã xuống nên động tác không dám quá mạnh.

Hai người cứ gượng gạo như thế ngồi trên mái nhà cao của tòa tháp, vòng tay nhau cúi đầu uống rượu hợp cẩn.

Ánh trăng thật đẹp, đẹp đến mức khiến Hạ Lan Từ nhìn thiếu niên mặc áo bào đỏ có đôi mắt trầm lắng trước mắt chợt có thêm chút cảm giác kỳ lạ. Ánh trăng bạc lơ lửng trên sống mũi hắn, dung mạo thanh tú của Lục Vô Ưu càng thêm rõ ràng, hắn vốn đã mang vẻ lãng tử nhanh nhẹn, nhưng đôi mắt ấy lại trông quá đa tình, không quá đứng đắn. Vì vậy, khi hắn rũ mắt xuống lại càng thêm mê hoặc…

Mà ngay lúc này đây, nàng vậy mà đã thực sự đã thành thân với hắn, một cuộc hôn nhân chính thức, danh chính ngôn thuận, chiếu cáo cho cả thiên hạ đều biết…

Ai mà ngờ được chỉ vài tháng trước, nàng còn nghĩ mình có gả cho bất kỳ ai cũng không thể gả cho hắn.

Đúng là thế sự khó lường.

Hạ Lan Từ cúi đầu, không chú ý rượu đã trôi xuống cổ họng, một vị cay nồng xộc lên, nàng vội vàng đặt chén rượu xuống, quay đầu ho khan liên tục, sặc đến mức đôi mắt cũng ngấn nước.

Lục Vô Ưu thấy vậy liền hỏi: “Sao thế, mới có một chén mà nàng đã…?” Hắn đột nhiên ngừng lại: “Được rồi, được rồi, ta sẽ đưa nàng xuống dưới…”

Chỉ một lát sau, hai người đã trở lại trong Lục phủ.

Trong gian phòng bên cạnh, Lục Vô Ưu rót cho Hạ Lan Từ một chén trà. Nàng cầm chén trà lên uống vài ngụm, đầu lưỡi vẫn còn tê cay, nàng không nhịn được há miệng thè lưỡi ra, khiến Lục Vô Ưu nghi ngờ không biết rượu này có thật sự cay đến như vậy không.

Thế là hắn rót thêm một chén rượu uống thử vài ngụm, chỉ thấy rượu uống vào rất đỗi bình thường.

Hắn hỏi: “Có phải bình thường nàng không uống rượu không?”

Hạ Lan Từ cảm thấy dễ chịu hơn một chút, ngập ngừng một lúc rồi gật đầu.

Lục Vô Ưu vỗ trán tự trách: “Là lỗi của ta, lẽ ra phải chuẩn bị cho nàng chút rượu ngọt, hoặc rượu hoa đào gì đó.”

Hạ Lan Từ còn an ủi hắn: “Không sao, dù sao cũng chỉ một chén.”

Nàng ho đến mức hai má đỏ ửng, trong mắt còn vương lệ lại càng thêm rực rỡ. Lục Vô Ưu nuốt nước bọt, quay mặt đi rồi nói: “Nàng chắc chưa ăn gì đúng không? Ta sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị.”

Hắn chợt nhớ ra, liền lấy từ trong áo ra một ít bánh ngọt vốn định tặng cho nàng trước đó nhưng lại quên mất, đưa cho nàng rồi nói: “Nàng ăn tạm trước đi.”

Nói xong, hắn liền rời khỏi phòng.

Lúc này, Nhị Hoàng tử và Thiều An Công chúa đã rời đi, trong phòng tân hôn vẫn còn ngổn ngang, bên ngoài cũng còn sót lại tàn dư lộn xộn của khách khứa trước đó. Lục Vô Ưu bảo Thanh Diệp cho người đến dọn dẹp sạch sẽ, thay mới toàn bộ chăn đệm trong phòng tân hôn, ai mà biết được hai người họ đã làm gì trong đó.

Trước đó, nha hoàn mà hắn yêu cầu đóng giả Hạ Lan Từ vẫn còn đang hôn mê, Lục Vô Ưu sai người đưa nàng ta đến phòng sau nghỉ ngơi, sau đó lại gọi nhà bếp chuẩn bị bữa tối. Sau khi xử lý mọi việc một cách có trật tự, hắn mới quay lại tửu lâu để thu dọn tàn cuộc.

Khi trở lại phủ, bữa tối cũng đã gần chuẩn bị xong.

Hạ Lan Từ đã ăn hết bánh ngọt, nghe thấy tiếng dọn dẹp bên ngoài, nàng cảm thấy hơi lạ lẫm, bởi vì trước kia ở nhà những việc này luôn do nàng phụ trách. Nhưng dù sao bây giờ nàng cũng là tân nương, Hạ Lan Từ kiềm chế cảm xúc, lấy một quyển sách từ giá sách trong phòng xuống đọc một lát cho đến khi Lục Vô Ưu quay lại.

Phòng bếp bày lên bàn ba món mặn và một món canh: một đĩa cá chua ngọt, một đĩa gà kho, một đĩa rau cải xào đơn giản và một bát canh cá trắng đục, kèm theo hai bát cơm gạo tẻ.

Lục Vô Ưu uể oải ngồi xuống ghế, bất ngờ lên tiếng: “Đầu bếp này là người mới, nếu không hợp khẩu vị, ta sẽ đổi người khác.”

Hạ Lan Từ thật thà đáp: “Ta không kén ăn.”

Đầu bếp trong phủ cũng mới được thuê sau khi cha nàng thăng quan, trước đây khi Hạ Lan phủ còn chưa có đầu bếp, mỗi bữa ăn đều rất đơn sơ tùy ý, cha nàng bận rộn đến mức không có thời gian ăn, còn ca ca nàng thì dùng bữa ở học đường. Khi còn nhỏ ở nhà, Hạ Lan Từ nhiều lần phải chịu đói, chỉ đến khi đến Thanh Châu ở nhà bá phụ, nàng mới được ăn uống đầy đủ và có da có thịt hơn, nhưng sau khi trở lại Kinh thành, nàng lại gầy đi chút ít.

Lục Vô Ưu gắp hai miếng thịt gà, hơi nhíu mày lại, rồi lại gắp một miếng cá, đặt đũa xuống nói: “Gọi đầu bếp tới đây.”

Hạ Lan Từ đang ăn ngon lành: “…?”

Không lâu sau, một người đàn ông trung niên dáng người hơi mập mạp xoa xoa tay bước vào: “Đại nhân, tiểu nhân là đầu bếp, ngài thấy…” Ông ta cúi mắt, từ lâu đã nghe nói tân nương của Lục đại nhân cưới về xinh đẹp như tiên nữ, nhưng ông ta không dám nhìn lung tung.

Lục Vô Ưu nói: “Thịt gà quá khô, còn thịt cá…” Giọng điệu hắn lộ rõ sự khó chịu: “Có phải không được tươi không?”

Hạ Lan Từ: “…” Thật sao?

Đầu bếp căng thẳng đáp: “…Đại nhân, thức ăn, thức ăn đều đã nấu từ trưa, cho nên tối hâm nóng lại chắc chắn không ngon như lúc mới nấu xong…”

Lục Vô Ưu nói: “Vậy ngươi không thể nấu lại lần nữa sao?”

Đầu bếp ngẩn ra, lắp bắp: “Đó, đó là do…tiểu nhân lo ngài đợi lâu sẽ đói…”

Lục Vô Ưu nói: “… Thôi, ngươi lui xuống đi.”

Đợi người rời đi, Lục Vô Ưu liền quay sang nói với Thanh Diệp đang đứng cạnh: “Đổi đầu bếp khác đi, món này ta dám chắn cho dù có mới nấu cũng không ngon được đâu.”

Thanh Diệp dứt khoát trả lời: “Dạ được! Ngày mai sẽ đổi người ngay!”

Hạ Lan Từ đang cầm đũa ăn bên cạnh nghe thấy vậy bèn lên tiếng: “… Lục đại nhân, có phải chàng quá kén ăn rồi không?”

Lục Vô Ưu cũng quay lại nhìn nàng. Nàng rõ ràng không thấy món ăn khó nuốt chút nào, đôi mắt trong sáng không vướng bụi trần, đôi môi đỏ mọng lại còn ánh lên chút dầu mỡ, trên đũa còn đang gắp một miếng cá, chuẩn bị đặt lên bát cơm.

Lục Vô Ưu nói: “Thánh nhân có câu ‘Tự bất yếm tinh, khoái bất yếm tế’ (*), Hạ Lan tiểu thư, có phải nàng quá dễ tính rồi không?”

(*) Gạo giã càng trắng càng tốt, thịt xắt càng nhỏ càng tốt: ý nói thức ăn làm càng tinh tế càng tốt, đây là một trong những lý luận ẩm thực nổi tiếng của Khổng Tử.

Nàng rõ ràng nhìn giống như được nuôi dưỡng bằng tiên tửu ngọc lộ ra mà.

Lục Vô Ưu đưa ngón tay ấn xuống đũa của nàng xuống, thở dài nói: “Đừng ăn nữa, chúng ta ra ngoài.”

Hạ Lan Từ rất kinh ngạc: “Bây giờ sao?”

Trời đã tối đen rồi.

Mặc dù Đại Ung không có lệnh giới nghiêm, nhưng thông thường các tửu lầu quán ăn đều đóng cửa trước giờ Tý, bây giờ ra ngoài chỉ sợ không còn gì để ăn. Thế nhưng Lục Vô Ưu đã lập tức rời ghế định đi, thấy Hạ Lan Từ vẫn chưa nhúc nhích, hắn quay đầu lại nhướng mày hỏi: “Hạ Lan tiểu thư, nàng thế này là muốn ta bế nàng ra ngoài sao?” Hắn kéo dài giọng: “… Cũng không phải không được.”

Hạ Lan Từ vội nói: “Không cần đâu.”

Bây giờ xung quanh còn có người nhìn, Hạ Lan Từ ít nhiều cũng cần giữ thể diện.

Tuy nàng đã ăn vài miếng nhưng còn lâu mới no, cũng chỉ đành bất lực đứng lên đi theo sau Lục Vô Ưu.

“Phải rồi.” Lục Vô Ưu đột nhiên quay lại, Hạ Lan Từ suýt chút nữa đã đâm sầm vào người hắn, chỉ thấy hắn lấy chiếc khăn tay ra rũ mắt xuống, nhanh chóng lau nhẹ trên môi nàng rồi nói: “Không có việc gì nữa.”

Hạ Lan Từ chạm vào môi mình, thầm nghĩ: “…?”

Nàng cảm giác như hôm nay Lục Vô Ưu có vẻ rất quan tâm đến môi nàng.

Hai khắc sau, trong đêm tân hôn hai người ngồi xe ngựa tiến vào một ngôi nhà được trang trí vô cùng thanh nhã. Ngoài sân trồng từng khóm trúc xanh, có suối nước trong lành cùng tiếng nước chảy róc rách, những ống trúc gõ nhẹ vào đáy suối phát ra tiếng vang trong trẻo, thật sự vô cùng tao nhã.

Lục Vô Ưu quen cửa quen nẻo đi vào trong.

Một tiểu đồng đứng trước cửa cung kính chào đón hắn, không lâu sau bên trong vang lên một giọng nói hồ hởi: “Còn chưa kịp chúc mừng Lục đại nhân tân hôn, nhưng sao ngài lại đến vào giờ này, chẳng phải sẽ bỏ bê tân nương sao… Ơ kìa, lại còn đưa cả tân phu nhân đến à, thực sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này! Nào nào nào, còn không mau chuẩn bị chỗ ngồi cho Lục đại nhân, vẫn là những món thường lệ chứ? Có nữ nhi hồng đã ủ ấm, ngài muốn một bình không? Không à? Được rồi… Chỗ ta còn có vài món mới đó, đặc biệt là hải sản vận chuyển từ Ô Mông đến rất khó khăn, mười phần chết chín phần, cho nên món nào được mang lên bàn đều là tinh hoa, ngài có muốn thử không?”

Hạ Lan Từ ở phía sau nghe vậy chỉ thấy hết sức mù mờ.

Nàng biết Ô Mông, đây là một quốc gia hải đảo phía nam Đại Ung, thường xuyên có xung đột với Đại Ung trên vùng biển, ở đây hay xảy ra nạn cướp biển, nhưng nghe nói có nguồn tài nguyên phong phú, cá và tôm rất nhiều. Khoảng cách từ đó đến Kinh thành có lẽ là một nơi nàng cả đời cũng không đến được, đối với nàng, đó chỉ là một địa danh trên bản đồ.

Hóa ra… thức ăn có thể vận chuyển đến đây sao?

Hai người được dẫn vào một phòng riêng, bên trong cũng được trang trí rất thanh nhã, đàn sáo tĩnh mịch, tường trải rèm trúc cuộn, treo tranh sơn thủy của những danh gia nổi tiếng đương thời, cây đèn cũng được chạm khắc tinh xảo, có kệ bát bảo làm vách ngăn, đặt những món vật dụng tương tự như đồ cổ.

Khi đã ngồi xuống, Hạ Lan Từ cuối cùng không nén nổi tò mò bèn hỏi: “… Đây là đâu?”

Nàng đã sống ở Kinh thành nhiều năm như vậy mà không hề biết, hắn thì mới đến bao lâu chứ, mặc dù nàng thực sự cũng không hay ra ngoài.

Lục Vô Ưu nhúng chén vào nước tráng qua rồi nói: “Một quán cơm mà thôi.”

Hắn nói cứ như thể đây là một quán bánh bao cháo trắng ba văn tiền một phần vậy.

Hạ Lan Từ hỏi tiếp: “… Chàng thường đến đây?”

“Ân sư thích, ta cũng đến vài lần, món ăn ở đây khá ngon, tuy mỗi đĩa có hơi ít một chút.” Lục Vô Ưu thấy nàng có vẻ muốn nói lại thôi, không khỏi cười, nói: “Yên tâm, ta đã nói với người ngoài rằng, trong nhà ta có người kinh doanh nên có chút ít tài sản. Ta vẫn còn đang sửa sử ở Hàn Lâm Viện đó, đâu có cơ hội để tham ô?”

Hạ Lan Từ: “…”

Sơn tặc bây giờ thật sự quá ngạo mạn.

Trong lúc chờ món ăn được mang lên, bởi vì hai người đối diện nhau, ánh mắt Lục Vô Ưu rất khó để không dừng lại trên người Hạ Lan Từ. Nàng vẫn chưa thay bộ áo cưới trên người ra, vẻ đẹp tuyệt sắc không sao sánh được, đôi mắt sáng lấp lánh như ngọc, ánh nhìn đảo quanh quan sát khắp nơi, đôi mắt như mỗi lần xoay chuyển lại lấp lánh một chút ánh sáng, cánh môi đỏ khẽ cắn nhẹ rồi lại thả ra, dáng vẻ rất tự nhiên và thoải mái, cả người tỏa ra vẻ vô tư không hề phòng bị.

Lục Vô Ưu khó khăn lắm mới dời mắt xuống, dừng lại ở đôi tay thon dài đang giao nhau trước ngực của nàng, sau đó nhìn thấy phần cơ thể đè chặt trên mép bàn, đường cong mê người, thật khó để không nghĩ đến cảm giác của nó.

Hắn dứt khoát cụp mắt xuống, tiếp tục uống trà.

Hạ Lan Từ hoàn toàn không biết gì, chỉ thấy trước mắt là những chiếc cốc đĩa tinh xảo đến mức không giống dùng để ăn uống, mà như nên được trưng bày trong tủ hơn. Nàng có hơi không thích ứng được liền cảm thấy căng thẳng.

Thấy Lục Vô Ưu vẫn cúi đầu không nói gì, nàng càng thêm căng thẳng hơn gấp bội.

“Chàng…” Nàng ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: “Một bữa ăn ở đây khoảng bao nhiêu bạc?”

Lục Vô Ưu đáp: “Đừng lo, ta mời nàng mà…”

Nói xong, hắn dường như cũng nhận ra có gì đó không ổn, liền nói tiếp: “Không đắt lắm đâu, ít nhất không làm ta nghèo được, nàng…”

Hạ Lan Từ chờ câu nói tiếp theo của hắn: “… Hửm?”

Lục Vô Ưu chuyển ánh nhìn sang chiếc kệ bát bảo bên cạnh, miệng chén trà khẽ chạm vào bên môi, nói: “Nàng mặc bộ váy cưới này, trông rất đẹp.”

Hạ Lan Từ cúi đầu nhìn xuống, nắm chặt lấy tay áo, khuôn mặt khẽ ửng đỏ: “Còn chưa kịp cảm ơn chàng đã tặng áo cưới cho ta.”

Lục Vô Ưu nói: “Ta đã hứa sẽ bồi thường cho nàng mà.” Hắn khựng lại rồi lại ngứa miệng tiếp lời: “Ta đoán phủ của nàng cũng không thể chuẩn bị được đồ cưới quá tốt. Nếu trong lễ cưới ta mặc một bộ trang phục hoa lệ, còn nàng lại ăn mặc đơn giản tầm thường, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng ta không tặng đủ sính lễ, chưa thành thân mà đã bạc đãi nương tử. Dĩ nhiên nếu nàng gả cho người khác thì cũng thôi đi, nhưng đã gả cho ta, ta sẽ không thể để chuyện đó xảy ra.”

Hạ Lan Từ im lặng một lúc, nói: “… Suýt nữa đã làm chàng mất mặt, thật sự xin lỗi.”

Lục Vô Ưu thuận miệng trả lời: “Không sao đâu, Hạ Lan tiểu thư có khuôn mặt này, chắc chắn vẫn có nhiều người ghen tị với ta hơn.”

Lúc này, Hạ Lan Từ thực sự lười tranh cãi với hắn, nàng lại cúi đầu nhìn chiếc váy cưới lộng lẫy trên người mình, thầm nghĩ có lẽ bây giờ chính là thời khắc nàng đẹp nhất trong đời, chắc cũng không còn cơ hội nào để mặc lại như thế này nữa, nàng khẽ nói: “… Chỉ mặc được một lần, thật đáng tiếc.”

Lục Vô Ưu càng suy nghĩ căng thẳng thì miệng lại càng nhanh: “Không đáng tiếc đâu, nếu như nàng thích, sau này có thể mặc ở trong nhà… trong phủ hằng ngày, dù sao cũng không ai cản nàng.”

Hạ Lan Từ không nhịn được trừng mắt nhìn hắn.

Có thể đừng phá hỏng bầu không khí thế này không?

Lục Vô Ưu khẽ liếc mắt, thấy Hạ Lan Từ hơi hờn dỗi trừng mắt nhìn mình, trong đôi mắt đó, bất kỳ biểu cảm nào cũng mang một vẻ đẹp riêng biệt. Hạ Lan Từ thường ngày luôn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, dù cười hay cau mày cũng rất kiềm chế và nghiêm túc, chưa từng nổi giận cũng chưa từng cười lớn, nhưng bây giờ dây đuôi mắt hơi cong lên, ánh mắt thoáng qua một chút trách móc nhẹ nhàng, vừa kiêu kỳ vừa quyến rũ, khiến người ta bất giác cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Thế là Lục Vô Ưu lại cúi đầu uống thêm một ngụm trà thanh nhiệt giải khát.

Có chuyện gì thế này, chính hắn cũng không hiểu rõ. Trước đây khi nhìn Hạ Lan Từ, hắn đâu có cảm giác như thế này.

Chắc chắn là do nàng trang điểm quá lộng lẫy nên mới dẫn đến vấn đề này… vẫn nên mau chóng ăn xong rồi trở về phủ tắm rửa thay quần áo đi ngủ thì hơn.

Hạ Lan Từ thấy hắn lại im lặng, nàng cho rằng có lẽ do hôm nay hắn đã quá vất vả, giữa đường lại còn phát sinh thêm việc xảy ra giữa Nhị Hoàng tử và Công chúa, hắn còn phải lo dọn dẹp tàn cuộc, đến cuối cùng lại ăn cơm không được yên, chắc chắn là hắn đã quá mệt mỏi nên nàng không quấy rầy nữa, chỉ ngồi yên tĩnh chờ đợi.

Đợi đến khi những món ăn tinh xảo được mang lên, đã qua một lúc lâu.

Trên khay đựng tinh xảo tao nhã, các món ăn được trang trí gần như những tác phẩm nghệ thuật, thậm chí không thể nhận ra nguyên liệu gốc. Hạ Lan Từ cầm đũa mà không biết gắp vào đâu, còn Lục Vô Ưu không hề chần chừ gắp một miếng ăn cùng với cơm trắng.

Hai người đều ăn rất nhanh, nhưng dáng vẻ ăn uống đều tao nhã, hoàn toàn không phát ra một tiếng động dư thừa nào, như thể đang tuân thủ nghiêm ngặt quy củ “ăn không nói.”

… Chủ yếu là vì hai người đã rất đói.

Hơn nữa… Hạ Lan Từ cũng chưa từng ăn món nào vừa tinh xảo lại vừa ngon như thế này.

Vì khẩu phần không nhiều nên không nhanh no, các món gần như lần lượt được mang từ nhà bếp ra, vừa lên bàn chưa bao lâu đã được ăn sạch rồi lại thay bằng món khác. Khi kết thúc, họ còn được dọn lên hai bát canh bổ dưỡng để thanh lọc cơ thể.

Hạ Lan Từ cúi đầu uống canh, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác tội lỗi.

Chợt thấy có hai bát chè long nhãn hạt sen nho nhỏ được mang lên, bên trong còn có cả đậu phộng táo đỏ cùng các loại hạt, thật sự nằm ngoài bữa cơm này.

Lục Vô Ưu ngẩng đầu nói: “Ta không gọi món này.”

Tiểu nhị cười nói: “Đây là món chè chủ quán tặng cho Lục đại nhân và phu nhân, chúc hai vị đoàn viên hòa thuận, sớm sinh quý tử, giờ này cũng không còn sớm nữa, hai vị đừng để lỡ mất giờ động phòng hoa chúc.”

Thực chất cả hai người đều gần như quên mất chuyện đó.

Nhất thời cả hai đều ngẩn ra, cúi đầu uống canh.

Cuối cùng khi cả hai trở về phủ thì đã đúng nửa đêm, phòng tân hôn đã được dọn dẹp gọn gàng, trang trí lại lần nữa, khi Hạ Lan Từ bước vào nhìn thấy Sương Chi – nha hoàn hồi môn theo nàng đang phủi gối đầu. Thấy nàng vào, Sương Chi liền vội vã tiến ra ngoài nghênh đón: “Tiểu thư… À, còn có cả cô gia nữa.”

Lục Vô Ưu rất tự nhiên phất tay ra hiệu cho nàng ấy ra ngoài, giống như sai khiến tỳ nữ của mình vậy. Sương Chi sững lại nhìn sang Hạ Lan Từ thì thấy tiểu thư cũng gật đầu.

Bố trí của ngôi nhà mới đã được Lục Vô Ưu và nàng bàn bạc từ trước, phòng tân hôn đương nhiên là phòng ngủ chính, phía sau là phòng tắm, hai gian trái phủ là phòng phụ, một phòng là thư phòng của Lục Vô Ưu, phòng còn lại là của Hạ Lan Từ.

Sau khi Sương Chi rời đi, Lục Vô Ưu liền nới lỏng cổ áo, bắt đầu cởi bỏ chiếc áo tân lang bên ngoài. Hạ Lan Từ ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu tháo trâm cài trên đầu, nhưng mới tháo được vài cái, nàng không nhịn được nhìn sang Lục Vô Ưu đang cởi quần áo.

Hạ Lan Từ cứ có cảm giác lạ lẫm thế nào.

Lục Vô Ưu thấy ánh mắt Hạ Lan Từ đang chăm chú nhìn mình, dường như nhớ ra điều gì đó, động tác trên tay chợt dừng lại, nói: “… Hạ Lan tiểu thư, đừng mong ta sẽ ngủ dưới đất.”

Hạ Lan Từ cũng ngẩn ra, hỏi: “Tại sao ta phải bắt chàng ngủ dưới đất? Chúng ta…”

Mặc dù chỉ là biện pháp tạm thời, nhưng hôn lễ đã thực sự được tiến hành.

“Chúng ta không phải nên…” ngủ cùng trên giường sao?

Nhưng mấy chữ sau nàng cũng không thốt ra được, trong đầu chợt hiện lên bốn chữ

“động phòng hoa chúc”, rồi lại cúi đầu tiếp tục tháo trâm cài trên đầu.

Lục Vô Ưu ném bộ hỷ phục lên ghế quý phi ở gian ngoài, mặc trung y đi vào phòng trong một cách tự nhiên. Nước tắm đã được chuẩn bị sẵn sàng, đang chờ họ trở lại. Trước khi vào, hắn chợt dừng bước chân lại, nói: “Ta đi tắm trước, tắm xong sẽ gọi nàng.”

Hạ Lan Từ vẫn đang loay hoay với búi tóc trên đầu, nghe vậy liền đáp: “… Ừm.”

Một lát sau liền nghe tiếng nước chảy, đợi đến khi nàng tháo tóc xuống buộc lại gọn gàng, mới nghe thấy giọng nói uể oải có vẻ buồn ngủ của Lục Vô Ưu vang lên: “Ta tắm xong rồi.”

Tiếng bước chân vang lên từ phòng tắm ra đến phòng ngủ rồi im bặt.

Lúc này Hạ Lan Từ mới bắt đầu cởi áo váy, nhưng lại thấy ngại ngùng, đành dứt khoát mặc áo cưới muốn bước thẳng vào phòng tắm.

Khi vạt áo kéo lê trên sàn, lúc đi ngang qua phòng ngủ, nàng nghe Lục Vô Ưu nói: “… Bên trong toàn nước và hơi nước, nàng định mặc thế này vào sao?”

Hạ Lan Từ kéo vạt áo lên: “À…”

Lại nghe tiếng bước chân tiến gần hơn, giọng Lục Vô Ưu vang lên rất gần: “Nếu nàng không cởi được, ta giúp nàng…” Hắn ngừng một lát, giọng nói có hơi châm chọc: “Yên tâm, lần này ta biết cách cởi rồi.”

Nói rồi, tay hắn đã đặt lên dải đai lưng giữa eo của Hạ Lan Từ.

Hạ Lan Từ tiến thoái lưỡng nan, muốn nói để nàng tự cởi, nhưng đai lưng đã nới lỏng ra. Nàng không nhịn được liền nói: “Ta tự cởi…”

Lục Vô Ưu đã quay người lại, ánh mắt tập trung bắt đầu tháo khuy trên cổ áo của nàng. Hắn cụp mắt xuống, mái tóc dài hơi ẩm xõa xuống, chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu trắng mơ hồ lộ ra dáng hình, còn tỏa ra chút hơi ấm ẩm ướt.

Những chiếc khuy trên áo được tháo từng cái theo hàng khuy, chiếc váy cưới theo đó mở ra, khiến Hạ Lan Từ đột nhiên cảm thấy nóng bừng trên mặt. Cuối cùng, nàng vẫn đưa tay giữ cổ tay Lục Vô Ưu lại, giọng nhỏ dần: “… Để ta tự làm.” Giọng nói mang vài phần cầu khẩn.

Lục Vô Ưu nghe vậy liền dừng tay, dù rằng hắn đã tháo xong hơn phân nửa hàng khuy trên bộ áo cưới của nàng.

Hắn buông tay, lùi lại một bước, yết hầu trượt lên xuống, giọng điệu mang theo vẻ hả giận nói “… Phần còn lại nàng tự cởi đi.”

Nói xong, Lục Vô Ưu liền quay trở về giường.

Hạ Lan Từ hồi hộp đến mức trống ngực đập thình thịch, nàng tự nhủ với bản thân mấy câu rồi cởi áo cưới trong phòng ngủ, mặc trung y bước vào phòng tắm.

Bên trong phòng tắm, hơi nước bốc lên nghi ngút. Có hai thùng tắm, một cái đã dùng vẫn đang bốc hơi nóng, cái còn lại vẫn đậy nắp. Bộ áo ngủ trắng tinh sạch sẽ được treo trên giá, bên cạnh là các loại xà phòng, dầu thơm dùng cho việc tắm rửa.

Nàng búi tóc lên, nhanh chóng tắm rửa xong xuôi rồi thay sang bộ áo ngủ, do dự một lúc rồi mới bước ra ngoài.

Những ngọn đèn vừa được thắp lên đã tắt gần hết, chỉ còn lại một ngọn đèn gần giường phát ra ánh sáng mờ nhạt. Lục Vô Ưu dường như đã ngủ, Hạ Lan Từ cảm thấy yên tâm hơn đôi chút bước chân nhẹ nhàng dè dặt đi đến gần giường.

“… Nàng ngủ bên ngoài hay bên trong?”

Lục Vô Ưu đột ngột lên tiếng khiến nàng giật mình.

Hạ Lan Từ bỗng nhiên lại có chút do dự. Khi còn ở trong phủ nàng thường ngủ một mình, dĩ nhiên là ngủ bên trong, nhưng nghe nói sau khi xuất giá theo chồng, phụ nữ đều phải ngủ bên ngoài. Đang chần chừ thì nghe Lục Vô Ưu hỏi tiếp: “Bình thường ở nhà nàng ngủ bên trong hay bên ngoài?”

Hạ Lan Từ vô thức đáp lại: “Bên trong.”

Lục Vô Ưu ngồi dậy nhường chỗ: “Vào trong đi.”

Hạ Lan Từ “ồ” một tiếng, bò vào bên trong nằm thẳng người xuống.

Lục Vô Ưu kéo chăn đắp lên rồi cũng nằm xuống, hắn phất tay một cái, ngọn đèn còn lại cũng được dập tắt.

Bốn bề tối đen như mực đến mức không thấy rõ những ngón tay, nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm từ người bên cạnh. Hạ Lan Từ cắn môi không dám trở mình, nàng cứ nằm im như thế, dù nhắm mắt vẫn không ngủ được, chủ yếu là do không quen khi bên cạnh có người, mà đó lại còn là Lục Vô Ưu.

Nàng muốn hỏi hắn ngủ thế nào, ban đêm có trở mình không, có hay thức dậy giữa đêm không nhưng lại ngại.

Hạ Lan Từ nằm im lặng một lúc lâu, chợt cảm giác người bên cạnh đột nhiên ngồi dậy, chống tay lên trán, nói: “… Thôi, ta ngủ dưới đất vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK