Lục Vô Ưu vừa thầm tính xem nàng đã uống bao nhiêu chén, vừa giữ lấy cánh tay nàng, nói: “Chúng ta lên xe trước đã.”
Không ngờ, Hạ Lan Từ lại vỗ thêm một cái lên vách xe: “Khoan đi, phải nói rõ trước đã…”
Đêm tối lạnh lẽo, đèn đuốc đong đưa.
Lục Vô Ưu tinh mắt, có thể nhìn thấy một số binh lính có ý đồ không tốt đang cẩn thận tuần tra bên ngoài. Ngay lập tức hắn dùng áo khoác của mình quấn chặt lấy nàng, bế bổng cô nương ý thức không còn tỉnh táo này nhét vào trong xe ngựa. Sau đó, hắn ra lệnh cho người đánh xe rời khỏi đó trong chớp mắt.
Nhưng dù đã nhét nàng vào xe, Hạ Lan Từ rõ ràng vẫn chưa chịu dừng lại.
Nàng nhanh chóng hất áo choàng của Lục Vô Ưu ra, tay này kéo lấy vạt áo của hắn, tay kia lại bắt đầu đập vào vách xe, phát ra tiếng “ầm ầm” liên tục: “Có khả năng gì…”
Hành động của nàng trông giống như đang đe dọa chất vấn hắn.
Chỉ nghe tiếng thôi thì cũng khó mà đoán được chuyện gì đang diễn ra bên trong.
Lục Vô Ưu nói: “Chẳng lẽ khi diễn trước mặt Diệp Nương nàng cũng giữ cái trạng thái này sao…”
Lời còn chưa dứt đã bị cắt ngang, Hạ Lan Từ lớn tiếng nói: “Diệp Nương, đúng rồi, Diệp Nương rất kỳ lạ…”
“Được rồi, vừa nãy nàng đã nói qua một lần rồi.”
Hạ Lan Từ xoa xoa trán, nhíu mày nói: “Lúc nãy ta đâu có choáng váng đến thế này, ta đã cố chịu đựng… Nàng ta chắc là không nghi…”
Nàng lại trừng mắt nhìn hắn, nói tiếp: “Chàng mau nói với ta!”
Lời nàng nói ra vẫn còn lẫn lộn khó hiểu.
Lục Vô Ưu phải mất một lúc mới hiểu được nàng đang nói gì. Trong lúc nói chuyện, nàng vẫn túm chặt lấy vạt áo hắn.
Nếu đổi lại là người khác, Lục Vô Ưu đã sớm hất người ta bay ra khỏi xe ngựa rồi, nhưng lúc này sau khi xác định không có ai đuổi theo phía sau, hắn lại hào hứng nghiên cứu vẻ mặt lờ đờ đỏ ửng của Hạ Lan Từ trước mắt: “Giờ ta có nói thì nàng cũng chưa chắc nghe lọt tai đâu… Ta tính thử rồi, có lẽ nàng chỉ uống chưa đến mười chén, giờ rượu bắt đầu ngấm rồi à?”
— Dù có tin đồn rằng có người chỉ uống một chén đã say, nhưng nàng uống vài chén mà say thế này thì cũng thật khó tin.
Hạ Lan Từ lại định vung tay đập vào vách xe.
Lục Vô Ưu nhanh tay nắm lấy cổ tay nàng, dưới ánh đèn trong xe ngựa nhìn thấy lòng bàn tay nàng đã đỏ lên vì va chạm quá nhiều.
Hắn ngừng lại một lúc, chưa kịp mở miệng, Hạ Lan Từ đã giành nói trước: “Buông ta ra! Chàng đúng là…”
Nàng còn dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đồ lưu manh.”
Lục Vô Ưu không nhịn được cười: “Nàng vẫn chưa tỉnh sao? Ta lưu manh chỗ nào?”
Hạ Lan Từ vùng vẫy thoát khỏi hắn, đưa tay muốn lột mặt nạ của hắn ra.
Lục Vô Ưu lần này lại rất hợp tác với nàng.
Khi mặt nạ bị ném sang một bên, Hạ Lan Từ mới nhìn kỹ khuôn mặt của hắn, còn lên tiếng nhận xét: “Thuận mắt hơn nhiều rồi.”
Câu trên với câu dưới chẳng khớp nhau chút nào, nhưng lúc này nàng rõ ràng đã bỏ đi sự thận trọng vốn có, nói gì cũng không suy nghĩ.
Lục Vô Ưu liền chỉ vào mặt mình hỏi: “Thuận mắt chỗ nào?”
Hạ Lan Từ dùng bàn tay che mắt hắn lại, nói: “Những chỗ còn lại đều không tệ…”
Lục Vô Ưu để mặc nàng che đi tầm nhìn của mình, giọng điệu xen lẫn ý cười: “Đôi mắt của ta làm gì mà lại khiến nàng ghét bỏ như vậy? Từ nhỏ đến lớn ai cũng nói đôi mắt này của ta là đẹp nhất…”
Hạ Lan Từ nghiêm túc nói ra từng chữ một: “Không đứng đắn.”
Lục Vô Ưu phì cười: “Trong mắt nàng, có lẽ dù không có đôi mắt này ta cũng chẳng đứng đắn…”
Giọng nói hắn đột ngột ngừng lại.
Hai cánh môi mềm mại đã chạm vào môi hắn.
Cả thân thể và giọng nói của Lục Vô Ưu đều khựng lại.
Cảm giác mềm mại và ấm áp chỉ thoáng qua trong chốc lát rồi biến mất.
Dù đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng những lần nàng chủ động vẫn rất hiếm, hầu hết đều có lý do, có thể là vì để trấn an hắn, hoặc giải thích điều gì đó, chứng minh điều gì đó, tất cả đều có mục đích và động cơ không thuần túy.
Nhưng lần này, dường như nàng chỉ đơn thuần là có hứng thú với đôi môi của hắn.
Hạ Lan Từ lui người về sau, trong giọng nói mang theo chút oán trách: “Nói nhiều quá.”
Lục Vô Ưu: “…”
“Ta nói một câu, chàng nói mười câu.” Nàng tiếp tục oán trách: “Chàng có thể lắng nghe ta nói không?”
Lục Vô Ưu mím môi nói: “Được, nàng nói đi.”
Hắn bị nàng che mắt, không thể thấy rõ biểu cảm của Hạ Lan Từ, nhưng đoán rằng nàng có lẽ đang suy nghĩ. Lục Vô Ưu chỉ từng say rượu khi còn rất nhỏ, trong ký ức của hắn, lúc say đầu óc quay cuồng khó mà suy nghĩ, hành vi cũng khó kiểm soát — nhưng tửu lượng của hắn cũng khá tốt.
Nhưng còn vị tiên nữ đột nhiên trở nên bá đạo này thì khó mà nói được.
… Nàng vừa định nói gì nhỉ?
Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc rồi tự đập vào đầu mình: “… Chàng vừa nói về Diệp Nương có khả năng nào đó nhỉ?”
Lục Vô Ưu suýt bật cười thành tiếng: “Sao nàng lại đột ngột quay lại chuyện đó.”
Hạ Lan Từ tức giận: “Mau nói đi!”
Lục Vô Ưu nói: “Chẳng phải nàng vừa chê ta nói nhiều sao.”
Hạ Lan Từ tiếp tục đe dọa: “Lúc cần nói nhiều thì không nói, khi không cần lại… nói rất nhiều.”
Lục Vô Ưu cảm thấy nàng đang ám chỉ điều gì đó khi nói “lúc không cần”, nhưng hắn quyết định tạm thời không dây dưa với chủ đề này nữa, tránh để nàng thẹn quá lại nổi giận trên xe ngựa, vì vậy hắn im lặng một chút rồi mới nói: “Nếu không phải do nàng quan sát không kỹ…”
“Ta quan sát rất kỹ!”
“Được rồi… Vậy thì chứng tỏ vấn đề không phải ở nàng, mà là ở Diệp Nương. Cho dù nàng ta đã nhìn thấu nàng, nhưng khi nàng nhắc đến, nàng ta cũng không nên nói ‘chưa từng’, như vậy nghe quá giả tạo.”
Mạch suy nghĩ của Lục Vô Ưu trái ngược với nàng: “Thân phận của Thanh Diệp không tiện dò xét quá kỹ, nàng ta phòng bị thế nào cũng không quá trớn. Nhưng trước mặt nàng, hai người cùng là nữ nhi yếu đuối như nhau, dù nàng ta có phòng bị cũng nên tỏ ra một chút cảm thông thương xót, nếu không thì càng dễ khiến người khác nghi ngờ. Vì vậy ngoại trừ hai khả năng, hoặc là nàng ta đã từng mất trí nhớ, hoặc là… nàng ta không phải Diệp Nương, ít nhất không phải là người mà chúng ta cần tìm.”
Lục Vô Ưu nói thêm: “Nói thật, muốn điều tra chuyện của Thẩm Nhất Quang rất khó để không liên quan đến Diệp Nương, nhưng nàng ta vừa không chạy trốn cũng không bị khống chế, đã là chuyện rất kỳ lạ rồi. Ta luôn nghi ngờ rằng nàng ta vốn là một mồi nhử ở trong Yên Vũ Lâu. Chuyến đi lần này cho đến bây giờ nàng vẫn chưa gặp Thanh Diệp là bởi vì hắn ta ở trong Yên Vũ Lâu tiếp cận Diệp Nương chưa lâu thì đã có người trong tối theo dõi hắn ta. Ta sợ rằng manh mối này sẽ bị đứt đoạn, cho nên đã để hắn sống trong cơn say mơ mộng ở Ích Châu. Hiện giờ ta mượn thân phận của Tào Hiển An để đi, cũng là muốn biết liệu có tiếp tục bị giám sát và nghi ngờ nữa hay không, như vậy sẽ chứng minh suy đoán của ta là đúng.”
Hạ Lan Từ ngẩn ngơ lắng nghe, một lúc lâu sau mới nói: “Chàng nói lại lần nữa đi.”
Xe ngựa đã thả chậm tốc độ và sắp dừng lại.
Lục Vô Ưu gỡ tay nàng đang đặt trên mắt hắn xuống: “Giờ nàng say rồi không nghe lọt tai đâu, lần sau ta nói lại cho nàng biết.”
Hạ Lan Từ bất mãn nói: “Không muốn lần sau! Nói ngay lần này!”
Lục Vô Ưu không biết nên khóc hay nên cười: “Chẳng phải ta vừa mới nói qua rồi sao. Nàng nghe không vào, sao còn cố tình làm khó ta.”
Xe ngựa dừng lại trước cửa ngôi nhà do Tào Hiển An mua. Ở Ích Châu, dựa vào thế lực của phủ Tế Vương, không ai dám đụng chạm đến hắn, có thể gọi hắn cường hào ác bá nơi này, ngôi nhà cũng được xây dựng rất quy mô.
Lục Vô Ưu đã chiếm thân phận của Tào Hiển An, thế nên việc này cũng không khách khí với hắn ta.
Hắn tiện tay đặt chiếc mũ che mặt lên đầu Hạ Lan Từ, sau đó quấn lại áo choàng lên người nàng rồi bế nàng xuống xe ngựa. Nàng vùng vẫy định nói gì đó, nhưng bị Lục Vô Ưu nhanh mắt nhanh tay bịt miệng lại, để tránh nàng nói lung tung.
Hạ Lan Từ lập tức mở to đôi mắt, cố sức vùng vẫy.
Dường như nàng vùng vẫy còn mạnh mẽ hơn lúc đóng kịch trong Yên Vũ Lâu.
Lục Vô Ưu cố gắng ghì chặt nàng lại, dùng giọng của Tào Hiển An ra lệnh cho hạ nhân trong phủ: “Nấu một bát canh giải rượu, lát nữa mang đến đặt ở ngoài cửa. Bên trong có động tĩnh gì cũng không được vào.”
Những người hầu trong phủ nhìn vị mỹ nhân mới bị bắt cóc đến bằng ánh mắt phức tạp, cúi đầu nói: “… Dạ.”
Khi Lục Vô Ưu đặt Hạ Lan Từ xuống giường — tất nhiên chăn đệm đều đã được thay mới — hắn cảm thấy lòng bàn tay có chút đau nhức, lúc đó mới phát hiện nàng đã há miệng cắn vào tay hắn.
Hắn lập tức buông tay ra, rũ mắt nhìn vào dấu răng nhỏ trong lòng bàn tay.
Lục Vô Ưu không nhịn được cười: “Đúng là miệng lưỡi sắc bén, đồ sâu rượu.”
Hạ Lan Từ gạt mũ che và áo choàng của Lục Vô Ưu ra, chống tay trên giường định bước xuống: “Ta đâu có say, ta chỉ uống có chút xíu thôi…”
“Sâu rượu đều nói như vậy.”
“Ta chỉ hơi chóng mặt…” Hạ Lan Từ đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Có phải chàng đã lén đánh vào đầu ta không?”
Lục Vô Ưu trước tiên rót cho nàng một chén trà nguội: “Nàng đặt tay lên ngực mình suy nghĩ rồi hẵng nói, ta đã đánh nàng lúc nào… Uống trà cho tỉnh táo lại đi, lát nữa canh giải rượu sẽ được mang đến. Lần sau nàng đừng nên uống…”
“Không được, ta phải đánh trả lại.” Hạ Lan Từ như đang suy tính, nói: “Không thể để hắn ức hiếp mãi.”
Lục Vô Ưu càng cười to hơn: “Ta ức hiếp nàng lúc nào?”
Hạ Lan Từ chớp chớp mắt vài cái mới nói: “Lúc trên giường.”
Điều này Lục Vô Ưu không thể chối cãi.
Hắn nghẹn họng hồi lâu, đang định mở miệng đáp trả thì nghe Hạ Lan Từ nói thêm: “Mỗi lần đều làm ta khóc, ức hiếp ta, bảo dừng lại cũng không dừng.”
Lục Vô Ưu nghĩ thầm, nếu nàng tỉnh táo chắc chắn sẽ không nói thẳng thắn ra như vậy.
Hắn tiến gần Hạ Lan Từ hơn: “Ta đã nói với nàng là ta không thể dừng, nàng cũng không thể…”
Tuy nhiên, Hạ Lan Từ dường như hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời hắn nói, chỉ luôn miệng nói ra những lời trong đầu mình: “Hơn nữa, mỗi lần hắn đều nói muốn ta đùa giỡn hắn, cuối cùng…” Nàng còn nấc một cái, sau đó vỗ nhẹ vào cột giường như rất giận dữ: “Đều là hắn đang đùa giỡn ta!”
Lục Vô Ưu: “…”
Không thể nào phủ nhận điều này.
“Mặc dù…” Nàng lại cân nhắc một hồi: “Rất thoải mái, nhưng thoải mái quá thì cũng… không tốt, hơn nữa, lần nào hắn cũng khiến ta rối loạn hẳn lên, làm ta mất kiểm soát… Không hay chút nào.”
Lục Vô Ưu không nhịn được cười, nắm lấy cổ tay nàng: “Đừng đập lung tung nữa… Được rồi, vậy giờ đến lượt nàng, nàng muốn đùa giỡn ta thế nào?”
Hạ Lan Từ vẫn muốn giãy giụa, nhưng Lục Vô Ưu nhân cơ hội đó đổ người xuống giường, làm như bị nàng đẩy ngã.
“Nàng muốn làm gì, ta sẽ không động thủ cũng không phản kháng, được không?”
Hạ Lan Từ ngẩn ngơ nhìn hắn, dường như đang ngẫm xem hắn đang nói gì.
Nhưng rất nhanh sau đó, nàng lại ngơ ngẩn đáp: “Lục Vô Ưu, thật là kỳ lạ.”
Lục Vô Ưu rướn người ngồi dậy, thuận theo lời nàng hỏi: “Kỳ lạ chỗ nào?”
“Cả người hắn đều rất kỳ lạ, rõ ràng là một sơn tặc…” Hạ Lan Từ lẩm bẩm, Lục Vô Ưu phải lắng nghe rất kỹ mới phân biệt được nàng đang nói gì: “Hắn còn nói mãi mấy lời kỳ quái, khiến ta cũng trở nên kỳ quái theo. Trước đây ta không giống như bây giờ đâu, ta rất quy củ rất tuân thủ phép tắc, rõ ràng là một tiểu thư khuê các đúng nghĩa. Mặc dù ta cũng không thích như thế lắm, nhưng nếu không gây rắc rối thì có thể sống tốt… Kết quả bây giờ, chắc chắn là vì hắn nói lảm nhảm với ta nhiều quá, ta lại còn một mình chạy đến Ích Châu tìm hắn… Còn thử đi giao tiếp với người ngoài, cùng hắn dạo thanh lâu, chắc chắn là ta điên rồi… Điều này không phải là điều một tiểu thư khuê các nên làm…”
Hạ Lan Từ càng nói giọng càng nhỏ dần, Lục Vô Ưu tiến lại gần hơn, gần như có thể ngửi thấy mùi rượu nhẹ nhàng tỏa ra từ trong miệng nàng.
Mùi rượu không quá nồng, chỉ thoang thoảng lan tỏa.
Lục Vô Ưu cảm thấy trái tim mình khẽ rung động.
Hắn rút chiếc trâm cài tóc của nàng, những ngón tay dài vuốt nhẹ mái tóc đen dài đã bị hắn cố tình làm rối, hỏi nàng: “Vậy nàng không thích sao?”
Hạ Lan Từ gạt tay hắn ra, chầm chậm lắc đầu: “Cũng không phải… chỉ là, trạng thái như thế này dường như không được an toàn, ta đã quá buông thả bản thân thì phải… giống như sống một ngày ít đi một ngày vậy. Ta còn… còn đánh ngã Nhị Hoàng tử… cho dù tạm thời có thể che giấu, nhưng hắn chắc chắn sẽ ghi hận… Cho dù Ích Châu không nguy hiểm, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ phải trở về Kinh, càng huống hồ Ích Châu cũng rất nguy hiểm… Lục Vô Ưu còn suýt chút nữa đã xảy ra chuyện không hay.”
Lục Vô Ưu biết nàng rất thiếu cảm giác an toàn, nhưng những điều này nàng chưa bao giờ nói với hắn.
Hắn luôn nghĩ rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ, dự tính được mọi việc, thể hiện đủ tự tin thì Hạ Lan Từ sẽ không sợ hãi.
Thậm chí từ lúc đến Ích Châu, nàng cũng không hề tỏ ra lo lắng.
Nàng luôn giữ được sự bình tĩnh.
“Nhưng nếu không đến Ích Châu thì cũng mãi lo lắng, ta luôn mơ thấy hắn chết rồi, còn nhắn gửi lại ta điều gì đó…” Bả vai Hạ Lan Từ khẽ run lên: “Ta rất sợ rằng nếu chờ thêm nữa, khi trở về với ta sẽ là một thi thể…”
Lục Vô Ưu nhẹ nhàng nói: “Hắn sẽ không xảy ra chuyện gì — không có chuyện suýt chút nữa, hơn nữa cho dù hắn có chết đi, hắn cũng đã sắp xếp ổn thỏa cho nàng rồi. Cho dù thật sự có bị cấm quân bao vây, nàng vẫn sẽ có một con đường sống. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng một thi thể nữ có diện mạo giống nàng, cùng lắm thì một ngọn lửa thiêu rụi phủ đệ rồi cho nàng giả chết thoát thân, tuyệt đối sẽ không để nàng rơi vào trong tay Tiêu Nam Tuân.”
Cũng không biết Hạ Lan Từ có nghe lọt tai hay không.
Nàng đặt tay lên phần trán quay cuồng của mình, giọng điệu đầy đau khổ: “Nhưng lúc đó hắn đã chết rồi, đã chết rồi mà…”
Lục Vô Ưu nói: “Nàng tỉnh táo lại đi, vẫn chưa chết đây này…”
Hạ Lan Từ đột nhiên nói lớn: “Sao chàng cứ hay cắt ngang lời ta vậy! Ta còn chưa nói xong đâu!”
Lục Vô Ưu không nhịn được cười: “Vậy nàng nói tiếp đi.”
Hạ Lan Từ dường như phải suy nghĩ một lúc mới nhớ ra mình đang nói gì: “… Chỉ là ta cảm thấy mình rất kỳ lạ, không biết là tốt hay xấu, phải làm sao đây? Liệu thế này có kết cục tốt đẹp không? Có bị xét nhà tịch thu gia sản không? Lục Vô Ưu đã dùng mạng sống mạo hiểm như vậy sớm muộn cũng sẽ gặp chuyện… Ta cứ cảm thấy như mình đang cùng hắn phát điên, nhưng mà… cũng…” Nàng ngập ngừng nói một cách không rõ ràng: “Cũng khá vui. Ta chắc chắn đã gặp vấn đề gì rồi.”
Lục Vô Ưu lại thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, hắn mới nhận ra rằng việc hắn đặt sự lựa chọn đó trước mặt nàng khi xưa thật sự quá đơn giản và thô bạo, như là muốn thúc cây mọc nhanh.
Kiểu bất an như thế này không phải là điều có thể hình thành trong một sớm một chiều, đương nhiên cũng không thể loại bỏ ngay lập tức.
Nhưng ít nhất, nàng thực sự không bài xích.
Hắn lại nắm lấy tay nàng, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay trắng mịn nõn nà: “Hay là bây giờ ta sẽ trở về Kinh thành ngay trong đêm rồi ám sát Tiêu Nam Tuân, nàng có thể yên tâm hơn chút nào không?”
Hạ Lan Từ: “…???”
Nàng mở to đôi mắt nhìn hắn.
Lục Vô Ưu nói: “Dù ta chưa từng thử, nhưng cũng không phải là không thể thử một lần.”
Hạ Lan Từ phản ứng theo bản năng: “Giết người phải đền mạng đấy!”
Lục Vô Ưu trả lời như lẽ đương nhiên: “Giết súc sinh chắc không cần đâu nhỉ?”
Hạ Lan Từ như tỉnh rượu ngay lập tức, giọng nói cũng trở nên rành mạch hơn nhiều: “Chàng không được hành động liều lĩnh! Hắn là Hoàng tử đấy, chàng điên rồi sao? Hơn nữa, hắn còn cấu kết với Đông Xưởng, trong Kinh thành lại toàn Cẩm Y Vệ tuần tra, đến lúc đó nếu có chút sơ hở nào bị phát hiện thì… thì sẽ bị tru di cửu tộc cả đấy! Trừ khi… trừ khi chàng thực sự có ý định tạo phản…”
Lục Vô Ưu vội xoa đầu nàng, cười nói: “Ta chỉ nói đùa thôi, nàng đừng sợ hãi.”
Nghe vậy, Hạ Lan Từ cuối cùng cũng thả lỏng, nhưng vẫn không hoàn toàn yên tâm.
“Nếu chàng muốn đi ám sát nhất định phải nói với ta, đừng lén lút bỏ đi, ta sẽ lo lắng lắm…” Hạ Lan Từ nghiêng đầu suy nghĩ: “Ta phải chuẩn bị trước để chúng ta chạy trốn thật xa. Hơn nữa, Lục Vô Ưu… Lục Vô Ưu người này… thật đúng là một tên sơn tặc…”
“Sao nàng cứ đồn đại ta là sơn tặc vậy? Ta rõ ràng là một người đọc sách đàng hoàng.”
Lục Vô Ưu đưa tay chạm vào mặt nàng, tiện thể lau đi lớp hóa trang trên mặt nàng.
Hạ Lan Từ bị hắn làm khó chịu, lập tức đưa tay giữ lấy bàn tay quấy rối của hắn: “Đã nói là không động tay cũng không phản kháng mà!”
Lục Vô Ưu: “…”
Rốt cuộc nàng nghe được câu nào, không nghe được câu nào vậy chứ?
Lục Vô Ưu còn chưa kịp nghĩ xong, đã thấy Hạ Lan Từ ngã nhào về phía trước, nằm bò trên người hắn.
Dường như sự tỉnh táo vừa rồi đã lấy đi phần lớn sức lực của nàng.
Hắn còn chưa hoàn hồn lại đã nghe Hạ Lan Từ bực bội nói: “Người đọc sách đàng hoàng gì chứ, chẳng đứng đắn chút nào, cả thiên hạ không có ai lưu manh hơn…” Vừa nói, nàng còn nhấc tay kéo vạt áo của hắn ra: “Lần nào cũng chỉ biết ức hiếp ta, thật muốn đùa giỡn ta thì cứ…”
Sao nàng lại có thể vòng về đề tài này chứ.
Tuy nhiên…
Lục Vô Ưu lập tức thuận theo, còn giơ tay lên để nàng dễ dàng kéo dây lưng, vẻ mặt tò mò hỏi: “Cứ thế nào?”
Hạ Lan Từ kéo sợi dây lưng dài ngoằng xuống, sau đó nắm lấy một đầu dây, quấn quanh cổ tay của Lục Vô Ưu.
Lục Vô Ưu sợ nàng quấn không vừa ý, còn chủ động đưa cả hai cổ tay lại gần nhau để nàng dễ dàng quấn chặt.
Hạ Lan Từ quấn xong, miễn cưỡng thắt một cái nút.
Vẻ mặt Lục Vô Ưu tràn đầy mong đợi hỏi: “Sau đó thì sao nữa?”
“Sau đó cái gì…?”
Hạ Lan Từ mơ màng nói xong lại nấc một cái, sau đó cọ cọ đầu tìm một vị trí thoải mái trên vai hắn rồi nghiêng đầu gục xuống.
Lục Vô Ưu: “…”
Hắn vốn đã cởi áo ngoài để đưa cho nàng, bên trong chỉ còn lại chiếc áo lụa tơ tằm mỏng manh phóng đãng. Khi lớp áo này bị kéo ra, hắn chỉ còn mặc một lớp áo trong nhẹ nhàng dán sát vào cơ thể. Dường như Hạ Lan Từ đang dựa thẳng vào da thịt hắn.
“Nàng đã trói tay ta lại, chẳng lẽ không muốn làm gì thêm sao?” Hắn cất giọng khẽ hỏi, mắt nhìn nàng đầy ý tứ.
Đôi mắt Hạ Lan Từ nhắm hờ, ý thức đang lúc mơ màng nghe thấy vậy giống như bị làm phiền, giọng nói mơ hồ xen lẫn chút bất mãn: “Để lần sau đi, lần sau chơi tiếp, mệt quá rồi…”
Nói rồi, nàng còn cọ vào lồng ngực hắn.
Bên dưới vạt váy bị xé rách của nàng còn thấp thoáng lộ ra ống quần dính máu, toàn bộ váy áo đều đã nhăn nhúm lộn xộn, dáng vẻ vô cùng chật vật. Mái tóc đen mượt buông thả xuống, vài sợi còn rơi trên ngực Lục Vô Ưu, đầu tóc khẽ chạm vào khiến hắn cảm thấy hơi ngứa ngáy. Thân thể say rượu càng mềm mại hơn, mùi hương nhè nhẹ thoảng qua từ làn da.
Lục Vô Ưu rũ mắt nhìn xuống, hắn còn thấy rõ vầng trán mịn màng của nàng, hàng mi dài rậm che kín đôi mắt, gương mặt nàng hơi ửng hồng đầy mê hoặc. Theo mỗi nhịp thở, lồng ngực đáng ngắm nhìn của nàng cũng phập phồng lên xuống theo từng nhịp.
Hắn không kiềm lòng được bèn nói: “Hạ Lan tiểu thư, nàng hơi quá đáng rồi có biết không?”
Hạ Lan Từ nhắm mắt lại, còn lẩm bẩm một câu: “Chơi đùa chàng…”
Mùi rượu nhàn nhạt tỏa ra từ trên môi lưỡi.
Giỏi, giỏi lắm!
Lục Vô Ưu tức giận đến độ bật cười: “Nàng chắc là có thể ngủ yên được chứ?”
Hắn đâu phải người chết, cũng đâu phải là không có phản ứng.
Ai mà ngờ được, người vừa rồi luôn miệng nói mình không có cảm giác an toàn thế nào đó, chẳng mấy chốc đã ngã vào trong lòng hắn, thở đều đều ngủ ngon lành.
Lục Vô Ưu tức giận một lúc, sau đó phải dùng nội lực để áp chế ngọn lửa trong người, từ từ bình tâm lại.
Hắn còn bất đắc dĩ điều chỉnh tư thế để nàng ngủ được thoải mái hơn.
Đêm đã về khuya, nhưng canh giải rượu cũng không thể nào đi lấy được nữa rồi.
Lục Vô Ưu ngửa đầu nằm yên một lúc, rồi lại không nhịn được cúi xuống nhìn nàng.
Dù có rất nhiều nỗi bất an ngấm ngầm trỗi dậy trong lòng, nhưng dường như trong lúc bất tri bất giác nàng đã bắt đầu dựa dẫm vào hắn hơn. Nếu không, nàng cũng sẽ không liều lĩnh chạy đến Ích Châu, sẽ không định cùng hắn trốn chạy khắp nơi, càng không dám ngủ ngon lành trong lòng hắn như vậy…
Nếu thật sự muốn nàng yên tâm, ngoài chuyện tạo phản — điều này thực ra có nguy hiểm và độ khó rất lớn — thì e rằng chỉ có cách trở thành quyền thần bậc nhất, có khả năng xoay chuyển triều đình, thậm chí là nhiếp chính.
Đó là một con đường vô cùng dài và khó khăn, bản thân hắn cũng chưa chắc có thể hoàn toàn nắm chắc.
Hay là dứt khoát đưa nàng rời khỏi Kinh thành, sống một cuộc đời giang hồ đơn giản hơn, nhưng chỉ sợ nàng thấy không quen.
Giữa đêm khuya, Lục Vô Ưu lặng lẽ suy ngẫm.
***
Phía chân trời dần dần hiện lên một tầng ánh sáng bạc, tia sáng mờ nhạt của buổi bình minh chiếu nhẹ lên hàng mi, Hạ Lan Từ chầm chậm tỉnh giấc.
Trong đầu nàng vẫn còn chút choáng váng khó chịu, nhưng ngay sau đó, nàng chợt nhớ lại những đoạn ký ức mơ hồ về những lời nói thẳng thừng và đáng xấu hổ mà nàng đã thốt ra đêm qua — cảnh tượng lộn xộn và không rõ ràng thế này, chắc chỉ là mơ thôi.
Nhưng khi vừa ngước lên, nàng liền thấy đôi mắt nửa nhắm nửa mở của Lục Vô Ưu, cơ thể hắn ở ngay sát bên cạnh nàng, bao bọc lấy nàng trong vòng tay hắn.
… Không phải nằm mơ.
Trong khoảnh khắc đó, Hạ Lan Từ đột nhiên muốn lập tức thu dọn hành lý, lên xe ngựa rời khỏi Ích Châu thật nhanh.
Có lẽ nàng không thể tiếp tục ở chung một không gian với Lục Vô Ưu nữa rồi.