• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lên đường trở về Kinh thành đã là chuyện của nửa tháng sau đó.

Hạ Lan Từ ngẫm lại, trong khoảng thời gian này đã xảy ra biết bao chuyện, nàng luôn cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng khi ngoảnh lại nhìn mới chỉ vỏn vẹn vài tháng.

Lục Vô Ưu đã tiến cử, trong nhóm sĩ tử đến đây có người xuất thân là Cử nhân, vừa khéo thế chỗ cho chức Thôi quan của hắn, sẽ cùng với Liễu Thông phán xử lý các công việc tại phủ Tùy Nguyên trong thời gian hắn vắng mặt. Hai người đã thu xếp ổn thỏa mới lên đường.

Dọc hai bên đường có rất đông người dân rưng rưng đưa tiễn, còn có người lớn tiếng nói: “Lục đại nhân sớm ngày quay về nhé!”

“Hu hu, bọn ta sẽ rất nhớ ngài!”

“Đi đường cẩn thận!”

“Thượng lộ bình an!”

Chuyến trở về tất nhiên vẫn đi theo đường thủy.

Trong khoang thuyền, Lục Vô Ưu bày bộ trà cụ lên bàn, Hạ Lan Từ nhìn cảnh tượng quen thuộc này không nhịn được liền đưa tay chạm vào chén trà của hắn, nói: “Dù sao cũng không vội, hay là chàng dạy ta thêm lần nữa đi?”

Lục Vô Ưu liếc nàng một cái, đáp: “Ta đã sớm nhận ra nàng không hứng thú với mấy thứ này, bỏ qua đi. Nhưng hôm nay ta pha trà là vì…”

Hắn lấy ra hai củ khoai lang nướng đã được gói kỹ, bên trong tỏa ra mùi thơm ngào ngạt khiến người ta khó lòng cưỡng lại.

“Lúc nãy đi ngang qua chỗ bán hàng rong, ông chủ nướng khoai đưa cho ta bảo ta mang theo để ăn trên đường nên ta pha trà để giải ngấy.”

Hai mắt Hạ Lan Từ sáng lên, nàng lau sạch tay rồi bắt đầu bóc vỏ khoai đã mềm nhũn: “Khoai lang nướng thực sự rất ngon… Đúng rồi, sao chàng lại hỏi ta về chuyện của Trấn An Vương?”

Chính là vụ bê bối tráo đổi con mà trước đó Diêu Thiên Tuyết đã từng kể cho nàng, hắn còn hỏi rõ chi tiết, may mà Hạ Lan Từ nhớ được.

Lục Vô Ưu nhìn nàng chăm chú bóc vỏ khoai, mỉm cười nói: “Không có gì, chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi. Chủ quầy còn tặng ta thêm vài củ, lát nữa mang cho Vị Linh ăn.”

Hoa Vị Linh vốn định ở lại để tiếp tục dạy võ nghệ, nhưng sau khi biết Mộ Lăng đã bình an về đến Kinh thành, nàng ấy cảm thấy Mộ Lăng ra đi không lời từ biệt là không thỏa đáng, ít nhất phải gặp mặt chào tạm biệt rõ ràng, tìm hiểu xem hắn muốn nói gì với mình rồi mới tách ra. Thêm nữa, Lục Vô Ưu xưa nay hiếm khi mời muội muội đi cùng nên Hoa Vị Linh cũng thoải mái quyết định theo hai người họ đến Kinh thành.

Hạ Lan Từ đưa đồ ăn vặt đến, còn thấp thỏm hỏi thăm: “Không phải muội định trở về… ừm, bang phái giang hồ kia sao? Cứ đi mãi không về như vậy có sao không?”

Hoa Vị Linh không mấy bận tâm: “Cũng giống như muội bế quan tu luyện thôi, lánh đời là tu luyện mà xuất thế cũng là tu luyện! Trên đường đi gặp bất bình rút đao tương trợ, suy cho cùng vẫn đang làm những việc mà muội cho là đúng đắn!”

Nàng ấy đã thay bộ áo khoác lông nhung trắng tinh, nơi cổ áo có hai quả cầu tuyết bằng lông trắng muốt thỉnh thoảng rung rinh theo động tác của nàng ấy, trông vô cùng bắt mắt.

Hạ Lan Từ không kìm lòng được nắm lấy cục lông trắng mân mê trong tay: “Trước kia ta thấy muội và ca ca không giống nhau lắm, giờ nhìn kỹ thì cũng không hẳn.”

Xét về nguyên tắc đối nhân xử thế thì đúng là giống đến kinh ngạc.

Hoa Vị Linh đáp: “Từ bé bọn muội đã lớn lên cùng nhau mà! Nhưng sau đó ca ca đi học, càng ngày càng trở nên nho nhã, suy nghĩ việc gì cũng phức tạp hơn… Nhưng chỉ cần huynh ấy không thấy mệt là được rồi.”

Còn về phản ứng của chính Lục Vô Ưu thì…

“Nói thật, động não không mệt, nhưng những việc khác đều rất mệt.”

Hạ Lan Từ lập tức biện bạch thay hắn: “Chàng đâu có lười biếng đến mức đó…”

Lục Vô Ưu nâng mắt nhìn nàng: “Chúng ta thành thân không bao lâu chẳng phải nàng đã biết rồi sao, nếu không có chuyện gì ta có thể ngủ đến tận chiều.”

“Nhưng khi chàng ở phủ nha…”

Chăm chỉ đến mức không thể nào chăm chỉ hơn được nữa.

“Chuyện đó khác.” Lục Vô Ưu nói: “Ta đang làm việc mình yêu thích đương nhiên sẽ không thấy mệt. Nàng thấy đấy, dù ta làm việc lớn hay nhỏ đều là để thay đổi thế đạo này… Vì thế lúc đầu ta mới nói với nàng chức quan lớn hay nhỏ không quan trọng.”

Hạ Lan Từ nhận ra nàng thực sự rất thích nghe hắn nói những điều này.

Tựa như đưa từng mảnh ghép hoàn thiện con người Lục Vô Ưu.

Nếu hắn không phải là người như thế, có lẽ nàng cũng sẽ không…

***

Trên đường trở về Kinh lần này thuận lợi hơn nhiều so với trước đó, triệu chứng say sóng của Hạ Lan Từ cũng đã đỡ hơn.

Lại một lần nữa trở về Kinh thành, tòa đô thành Đại Ung vẫn phồn hoa thịnh vượng, tỏa ra hơi thở xa hoa lặng lẽ, dường như quá xa xôi để nghĩ tới chiến loạn, mất mùa đói khổ hay cướp bóc lộng hành. Ngay cả người từng là tiểu thư khuê các như Hạ Lan Từ cũng đã sống trong cung điện nguy nga ấy một thời gian dài.

Giờ đây nhìn lại, có một loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.

“Đừng ngẩn ngơ nữa.” Lục Vô Ưu gọi nàng: “Về đến phủ rồi.”

“Ừm.” Hạ Lan Từ đáp lại, nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa, lúc này mới có cảm giác trở về nhà.

Đáng tiếc là cha nàng không có ở đây.

Chuyện nàng và Lục Vô Ưu thủ thành đã truyền về, Hạ Lan Cẩn ở Ích Châu còn đặc biệt gửi thư đến, Hạ Lan Từ tưởng rằng ông viết thư hỏi thăm, không ngờ cả bức thư chỉ toàn khích lệ hai người giữ vững tinh thần liều chết bảo vệ thành chứ không hề nhắc đến một chữ lo lắng nào.

— Quả nhiên là cha nàng.

Người gác cổng của Lục phủ từ sáng sớm đã nhận được tin, vẫn luôn đứng đợi ngoài cửa. Hành lý của họ lần lượt được mang xuống, còn Hạ Lan Từ thì vẫn thơ thẩn đứng yên ngắm nhìn.

Lục Vô Ưu tưởng nàng đang hoài niệm, bất giác mỉm cười nói: “Lần sau nếu như còn trở về, có lẽ sẽ là lúc thật sự ở lại.”

Hạ Lan Từ tỉnh lại từ cơn suy nghĩ, gật đầu nói: “Vậy chàng cố gắng nhé.”

Lục Vô Ưu sửa lại lời nàng: “Mắc gì chỉ có ta cố gắng? Là chúng ta cùng cố gắng, chẳng lẽ nàng không làm gì sao?”

Hạ Lan Từ nghĩ cũng phải, mỉm cười nói: “Vậy chỉ có thể cùng nhau cố gắng rồi.”

Từng ngọn cỏ, từng cây xanh trong phủ đều mang lại cảm giác thân thuộc lạ thường. Cây ngọc lan con mà họ đã trồng vào ngày thành hôn giờ đã lớn lên ra hình ra dáng, chỉ việc đợi đến ngày nó sẽ cao lớn che phủ cả khoảng trời.

Trong thư phòng của hai người, những cuốn sách cùng đồ vật nhỏ lẻ trước khi đi hối hả chưa kịp sắp xếp vẫn còn bừa bộn chất đống ở đó. Khi ấy, Lục Vô Ưu vừa mới được thả ra khỏi ngục lại phải lập tức lên đường, nên phần lớn đồ đạc không kịp thu dọn.

Với Hạ Lan Từ, điều nàng nhớ nhất chắc chắn là gian tắm trong phủ.

Ở quan phủ Hoảng Châu không có phòng tắm riêng, mỗi lần tắm gội đều rất bất tiện.

Về điểm này, Lục Vô Ưu hiển nhiên cũng cảm nhận rất sâu sắc. Vừa về đến nhà, hắn đã cho người đun nước tắm. Hạ Lan Từ còn lo lắng vết thương của hắn chưa lành hẳn, nàng đứng bên ngoài cửa gõ cửa.

Lục Vô Ưu cởi bỏ quần áo, ngâm mình trong nước, kéo dài giọng một cách lười biếng: “Vào đi.”

Hạ Lan Từ ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trái tim đã đập loạn nhịp, đáp: “… Ta vào để kỳ lưng cho chàng.”

Lục Vô Ưu nở nụ cười không đứng đắn bắt đầu trêu chọc: “Muốn xem ta tắm thì cứ đi thẳng vào là được, ta chẳng ngại đâu, dù sao cũng có qua có lại mà.”

Hạ Lan Từ cắn môi, cúi đầu nhìn vào vết thương của hắn, nói: “Chàng có gì ta chưa thấy đâu, không cần phải cố ý đến nhìn.”

Lục Vô Ưu: “…?”

Đó không phải là lời hắn định nói.

Nhưng có lẽ điều Lục Vô Ưu nhớ nhất chính là đầu bếp trong phủ.

Mặc dù thịt dê nướng và món lẩu nhúng đều ngon, nhưng Hoảng Châu dù sao cũng là vùng xa xôi, vật tư không phong phú. Thêm vào đó, khẩu vị của Lục Vô Ưu lại thiên về ẩm thực Thanh Châu, ưa thích các món nhạt và ngọt thanh.

Còn Hạ Lan Từ thì ăn gì cũng được. Nàng thấy hắn nhướn mày, đôi mắt hoa đào lóe lên tia mong đợi, thân thể thư thái dựa vào ghế, trong tay cầm một chén trà nhỏ tinh xảo, dáng vẻ trông rất hứng thú.

“Có chuyện gì sao?” Lục Vô Ưu ngẩng đầu nhìn nàng.

Hạ Lan Từ lảng tránh ánh mắt, đáp: “Không có gì.” Nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên khóe môi nàng.

Sau đó, nàng cũng khẽ thả lỏng hai vai, thoải mái dựa vào ghế, nói: “Chỉ là cảm thấy, còn sống thật tốt.”

Ánh nắng xuân chiếu qua cửa sổ mang theo sự ấm áp phủ lên hai người một lớp viền vàng, dần tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng mà rực rỡ.

Cả căn phòng yên tĩnh và an lành.

Hoa Vị Linh thì hơi hấp tấp, vừa về không bao lâu đã hỏi: “Khi nào thì đi tìm huynh ấy?”

Lục Vô Ưu đáp: “Không cần gấp, bây giờ tìm hắn e là không tiện.”

Mộ Lăng đã trở về Kinh thành được một thời gian. Thân phận của y đã dấy lên một cơn sóng lớn trong triều đường, thậm chí là khắp Kinh thành. Hiện giờ từ đầu đường đến cuối ngõ còn có thể nghe thấy người ta bàn tán xôn xao, trở thành đề tài bàn luận mới trong Kinh.

“Hậu duệ của Hoài Cẩn Thái tử đã trở về!”

“Là con trai ruột năm xưa bị mất tích của Hoài Cẩn Thái tử đó! Đã lưu lạc nhân gian không biết bao nhiêu năm, không ngờ vẫn còn sống!”

“Thật đáng tiếc cho Thái tử và Thái tử phi năm ấy…”

Thực ra, cái tên Hoài Cẩn Thái tử đã lâu không còn được nhắc đến trong dân gian, nhưng vì khi xưa Hoài Cẩn Thái tử quá nổi tiếng, ai ai cũng biết đến và đều cho rằng nếu như ngài ấy đăng cơ, Đại Ung sẽ có một thời kỳ thịnh thế chưa từng có. Sự oan khuất và cái chết bất ngờ của ngài ấy đã để lại một sự tiếc nuối khiến người ta mãi không quên.

Ai cũng muốn tận mắt chứng kiến phong thái của hậu duệ Hoài Cẩn Thái tử, nhưng không ngờ sau khi về Kinh, y lại sống ẩn dật, cũng ít khi lộ diện.

Trong triều thần lại càng có nhiều sóng ngầm bắt đầu lay chuyển. Người ta cho rằng sự trở về của y vào thời điểm này thật sự khó xử. Hiện nay, Thuận Đế đã đăng cơ, dòng dõi Hoài Cẩn Thái tử không nên xuất hiện, đặc biệt là khi đang ở vào thời điểm quan trọng để lập trữ quân, tình huống này quả thực là gây thêm rắc rối.

Thậm chí, có những triều thần ủng hộ Đại Hoàng tử còn cho rằng Sở Tổng binh không biết điều, võ tướng quả nhiên chỉ biết đánh trận, chẳng hiểu gì về triều chính! Chỉ giỏi chuốc thêm phiền hà!

Cũng có người cảm thán Sở Tổng binh trung thành và nghĩa khí. Phụ thân của ông ấy năm xưa từng là một trong những võ tướng là sư phụ dạy võ cho Hoài Cẩn Thái tử. Sở Tổng binh dù là thuộc hạ nhưng cũng là bạn tri kỷ của Thái tử. Dù có phải liều mạng đắc tội với Đương kim Thánh thượng, ông ấy cũng muốn khôi phục danh phận cho Mộ Lăng, dù cho sau chuyện này, tương lai của ông ấy sẽ chẳng còn thấy ánh sáng.

Trong triều đình, thực ra có không ít người từng là môn hạ của Thái tử, suy cho cùng năm đó ai ai cũng tự hào khi được có liên quan đến Chiêm sự phủ. Nhưng giờ đây, chỉ có số ít những bề tôi không màng đến quan vị mới dám đến cửa thăm vị Hoàng tôn tiền triều này.

Nơi ở của vị Hoàng tôn này cũng thật khó xử. Y sinh ra trong Đông cung, mà Hoài Cẩn Thái tử gần như cả đời chưa từng rời khỏi Đông cung. Nhưng hiện giờ để y quay lại Đông cung thì nói thế nào cũng không hợp lý. Thuận Đế cũng không hạ chỉ cho Mộ Lăng đến tẩm điện nào khác, nên y chỉ có thể tìm một ngôi nhà dưới chân Hoàng thành để ở tạm.

Cửa nhà luôn có người tò mò ngó nhìn, Cẩm Y Vệ và quan binh tuần tra cũng thường xuyên đi qua.

Lục Vô Ưu đoán rằng, có lẽ bất kỳ vị đại thần nào đến thăm Mộ Lăng cũng đều bị ghi chép lại, để sau này tính sổ một lượt.

Hoa Vị Linh rất thắc mắc: “Trở thành Hoàng tộc mà lại phiền phức đến thế sao? Đến gặp mặt cũng không được.”

Lục Vô Ưu đáp: “Là do thân phận của hắn đặc biệt phiền phức mà thôi. Nếu bất cẩn có khi cả đời sẽ bị giam cầm trong đó.”

Hoa Vị Linh chà xát hai tay, hăng hái nói: “Vậy chúng ta có cần đi cứu huynh ấy không?”

Lục Vô Ưu đáp: “Giờ chưa cần vội. Nếu muội có điều gì muốn nói, ta sẽ truyền tin cho hắn, tiện thể giúp muội truyền lời luôn.”

Hạ Lan Từ ngồi nghe bên cạnh buộc miệng hỏi: “Chàng vẫn có thể liên lạc với hắn sao?”

Lục Vô Ưu gật đầu, nói: “Ta còn cử người bảo vệ hắn trên đường nữa. Chuyện viện quân chẳng phải còn nợ hắn một ân tình đó sao, ít nhiều cũng phải đáp lại chút đỉnh.” Nếu Mộ Lăng đã công khai thân phận, tạm thời Lục Vô Ưu cũng được an toàn. Y không thể quấn lấy Hoa Vị Linh, Lục Vô Ưu cũng không đến mức sinh lòng thù địch với y.

Hoa Vị Linh ngẫm nghĩ rồi nói: “Nghe có vẻ đáng thương quá.”

Lục Vô Ưu nhìn vẻ mặt đăm chiêu của muội muội bèn ngắt lời: “Trên đời này có rất nhiều người đáng thương.”

Hoa Vị Linh lại suy xét: “Cũng phải.”

Sau khi trở lại Kinh thành, Lục Vô Ưu bận rộn với công vụ và xã giao. Giờ đây, hắn đã thăng chức thủ thành, Lệ Phi và Nhị Hoàng tử đã mất đi Thánh ân, thời thế thay đổi, giờ đây hắn đã nắm lại quyền hành.

Hạ Lan Từ cũng bận rộn ứng phó với những bái thiếp được gửi đến, số lượng tăng gấp nhiều lần so với trước đây. Điều khiến nàng kinh ngạc nhất là Lục phủ còn nhận được bái thiếp của Tam Hoàng tử, nội dung là muốn thỉnh giáo văn chương.

Tam Hoàng tử hiện nay đã không còn như xưa. Kính Phi được thăng lên làm Kính Quý Phi, chỉ còn một bước nữa là đến vị trí Hoàng hậu. So với Đại Hoàng tử tính tình hiền lành, danh tiếng và tài năng của Tam Hoàng tử càng nổi bật hơn.

Lục Vô Ưu nói: “Chắc có lẽ là muốn lôi kéo ta để mượn sức thôi. Ta có tiếng tăm trong giới sĩ lâm, có thể giúp hắn thu về thêm danh vọng.”

Hạ Lan Từ khẽ thở dài: “Vậy ra tất cả đều là vì ngai vàng sao? Nhưng trước đây chàng có vẻ khá thích hắn mà?”

Lục Vô Ưu mỉm cười nói: “Bởi vì lúc đó hắn thể hiện ra ở trước mặt ta là một học trò ngoan. Nếu nói thích thì cũng chưa đến mức… Khi ngôi vị Thái tử chưa được định đoạt, các thứ tử đều có hy vọng, trong lòng có toan tính cũng là chuyện bình thường.”

Lục Vô Ưu bận rộn với việc đánh giá các quan chức địa phương, sau đó là yết kiến Hoàng Đế. Do sức khỏe của Hoàng Đế không tốt, việc này bị trì hoãn một thời gian rồi mới được tổ chức yến tiệc trong cung để gặp mặt các quan viên từ khắp nơi đổ về. Hạ Lan Từ cũng đi cùng hắn vào cung.

Danh phận của mệnh phụ được phong theo chức vị của phu quân. Cùng với lệnh bổ nhiệm của Lục Vô Ưu được ban xuống, Hạ Lan Từ cũng nhận được chỉ phong vị Ngũ phẩm Nghi nhân.

Trước khi đi Lục Vô Ưu đã gọi nàng lại, dặn dò: “Có một việc có lẽ cần nhờ nàng giúp. Đến lúc đó xem nàng có tiện không.”

Hạ Lan Từ gật đầu đồng ý ngay.

Bởi vì Hoàng hậu không can dự triều chính, lần này yến tiệc dành cho nữ quyến được tổ chức tại Cung Vĩnh Ninh của Kính Quý Phi.

Hạ Lan Từ từ xa nhìn Kính Quý Phi ngồi trên ghế chủ tọa, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt là vẻ đắc ý sau khi thượng vị. Nàng khó thể nào hồi tưởng lại dáng vẻ khiêm nhường của bà khi ở trước mặt Lệ Quý Phi trước đây, giờ đây dường như quá xa xôi và mờ nhạt.

Sắc thái biểu cảm của Kính Quý Phi lúc này có phần nào giống với Lệ Quý Phi khi xưa.

Nhưng thế này Hạ Lan Từ không cần lo lắng sẽ bị hạ độc lần nữa.

Nàng đang nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng ồn ào ở cửa điện, có giọng của thái giám vang lên: “Lệ Phi đến!”

Theo tiếng báo này, những nữ quyến vốn đang thì thầm trò chuyện đều im lặng trong thoáng chốc, ai nấy đều tò mò nhìn ra phía cửa điện. Lệ Phi vì dưỡng thai nên hiếm khi ra khỏi tẩm điện, cảnh tượng náo nhiệt thế này quả thật không dễ gặp!

Hạ Lan Từ cũng có hơi tò mò.

Lệ Phi được nội thị dìu vào, khuôn mặt hơi tiều tụy nhưng vẫn trang điểm vô cùng xinh đẹp, son môi má hồng lông mày đều không thiếu, trên trán vẫn đeo viên đông châu cực lớn kia. Tuy nhiên, so với vẻ lộng lẫy kiêu sa trước đó, giờ đây lại có thêm vài phần yếu đuối đáng thương khiến người ta động lòng. Phần bụng của bà ta có hơi nhô cao đã lộ rõ mang thai, bà ta đặt một tay lên bụng, dáng đi uyển chuyển tiến vào.

Chưa đợi bà ta mở miệng, Kính Quý Phi đã cất giọng dịu dàng: “Lệ Phi muội muội thân thể không khỏe, dưỡng thai mới là quan trọng nhất, không cần đến đây.”

Lệ Phi khẽ lắc đầu, nói: “Thân thể của muội đã không còn gì đáng ngại, sao dám trốn trong cung lười biếng.”

Kính Quý Phi không hề dao động: “Muội muội hà tất phải cậy mạnh. Nếu ảnh hưởng đến Hoàng tự thì làm thế nào đây? Người đâu, đưa Lệ Phi về.”

Lệ Phi cụp mắt xuống làm như rưng rưng nước mắt, càng khiến người ta thương cảm: “Chỉ là ra khỏi cửa điện một chút, cũng không được sao?”

Hạ Lan Từ đang ngồi nhấm nháp bánh ngọt xem trò vui, cảm thấy như mình đang đứng ngoài cuộc nhìn một vở kịch.

Nàng không muốn can dự vào tranh đấu chốn hậu cung, càng không muốn tham gia vào cung đấu. Nhưng không thích không có nghĩa là xem không hiểu. Lúc này nàng cũng có thể đoán được, có lẽ gần đây Thuận Đế không triệu kiến Lệ Phi. Những gì họ nói trong điện sẽ có người truyền đến tai Thuận Đế. Màn diễn này rõ ràng là diễn để Hoàng thượng xem, để ông ta thương xót và quan tâm đến bà ta mà thôi.

Nếu Hạ Lan Từ là đàn ông, có lẽ lúc này nàng cũng sẽ thấy không đành lòng.

Tuy nhiên, nàng cũng không hiểu lý do tại sao Thuận Đế lại thật sự lạnh nhạt với Lệ Phi.

Hửm? Bánh này ngọt quá.

— Nàng cúi đầu nhìn miếng bánh ngọt mềm mịn thơm ngon trong tay, cắn thêm một miếng, hương vị ngọt ngào lưu lại trên đầu lưỡi. Nghĩ đến điểm tâm trong cung của Kính Quý Phi quả thật rất ngon, hơn nữa còn rất ngọt, nàng chợt nhớ đến người thích ăn ngọt kia. Không biết lát nữa có thể mang một ít cho hắn hay không.

Lệ Phi ở bên kia đã âm thầm rơi lệ, hốc mắt đỏ hoe. Kính Quý Phi xuất thân từ gia đình danh giá luôn giữ gìn thể diện, không thể tùy tiện như Lệ Phi xuất thân thấp bé. Lúc này, bà ấy chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Lệ Phi muội muội vẫn nên yêu quý bản thân một chút, để Bổn cung đích thân đưa muội về nghỉ ngơi có được không?”

Lệ Phi do dự, một lúc sau ngoài điện quả thực truyền đến tiếng hô lớn: “Thánh thượng đến!”

Hạ Lan Từ lập tức lau sạch vụn bánh trong tay, chăm chú theo dõi màn kịch trước mắt.

Hiện tại, diện mạo của Thuận Đế đã suy sụp đi nhiều so với lần nàng gặp trước đó, cả người ông ta thoáng chốc như già đi năm sáu tuổi.

Nhìn thấy Hoàng thượng, Lệ Phi lập tức nước mắt lưng tròng nhưng lại quay mặt đi, như thể không muốn để Hoàng thượng thấy mình khóc. Trong vẻ u buồn còn có nét cứng cỏi, tận dụng triệt để vẻ đẹp của mình để thu hút sự thương hại.

Hạ Lan Từ cảm thấy khâm phục từ tận đáy lòng.

Quả nhiên, ánh mắt Thuận Đế khi nhìn Lệ Phi thoáng hiện lên sự thương tiếc, dường như còn có chút không đành lòng. Nhưng chẳng mấy chốc, trong đôi mắt đục ngầu của ông ta lại dần dần trở nên lạnh lẽo, cất giọng thờ ơ nói: “Nàng chạy lung tung làm gì, chẳng qua là dạo này Trẫm bận rộn hơn một chút. Khóc lóc thế này còn ra thể thống gì, mau trở về tẩm điện đi.”

Hạ Lan Từ thấy màn kịch đã xem đủ, nàng còn có việc phải làm, thế là liền nhân lúc mọi người đang tập trung vào trong điện, đứng dậy mượn cớ ra ngoài.

Nàng nhớ khá rõ đường đi, trước khi ra khỏi cửa còn cẩn thận nhẩm tính qua một lần. Tiếp theo đó, nàng thẳng bước về phía Cung Khôn Ninh mà không chút do dự.

Lục Vô Ưu đã nhờ nàng đi đưa thư.

Nàng mặc trên người bộ triều phục của mệnh phụ, khi gặp các thái giám hỏi dò, nàng chỉ nói rằng mình đang phụng mệnh đi làm việc. Chẳng mấy chốc, Hạ Lan Từ đã đến trước cửa cung lạnh lẽo, gặp lại vị nữ quan từng gặp trước đó, nàng trình bày rõ mục đích mình cầu kiến Hoàng hậu, thế là nhanh chóng được đưa vào trong.

Hứa Hoàng hậu có vẻ hơi bất ngờ.

Hạ Lan Từ dâng thư lên, vừa định quay người rời đi thì nghe thấy giọng của Hứa Hoàng hậu hỏi nàng: “Dạo này ngươi sống tốt chứ?”

Dù có chút bối rối, Hạ Lan Từ vẫn cung kính đáp lời: “Thần phụ sống rất tốt, không thể tốt hơn nữa.”

“Xem ra phu quân ngươi đối đãi với ngươi không tệ.”

Hạ Lan Từ ngẫm nghĩ rồi nói: “Nương nương từng hỏi thần phụ, nếu phu quân thay lòng đổi dạ thì phải làm thế nào. Hiện giờ thần phụ chỉ nghĩ rằng, đời này có thể gặp được người như chàng đã là may mắn lớn nhất. Dù sau này có bao sóng gió, thần phụ cũng không hối hận.”

Hứa Hoàng hậu không biết nghĩ đến điều gì, khẽ cười hỏi: “Chết cũng không hối hận?”

“Không hối hận.”

Nàng trả lời một cách bình thản nhưng tự tin và kiên định tột cùng.

Sau khi ra khỏi Cung Khôn Ninh, Hạ Lan Từ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nhưng chưa kịp để ý, nàng đã nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo vang lên phía sau.

“… Hạ Lan Từ.”

Nàng lập tức cảnh giác đảo mắt nhìn quanh, chợt nhớ lại lần trước mình cũng bị chặn ở chỗ này. Nhưng tình hình giờ đây đã khác xưa. Trước kia, Tiêu Nam Tuân được sủng ái, không ai dám đụng chạm hắn, hắn có thể làm bất cứ việc gì mà không cần kiêng dè. Còn hiện tại, nếu hắn lại dám làm gì, chỉ e không dễ dàng thoát thân. Huống hồ, nàng rèn luyện cũng có chút thành tựu nên sẽ không dễ dàng bị hắn bắt nạt.

Vì vậy, Hạ Lan Từ bình tĩnh xoay người lại, không chút sợ hãi, chỉ bình tĩnh nói: “Không biết Điện hạ gọi thần phụ lại là có chuyện gì?”

Tiêu Nam Tuân cảm thấy người phụ nữ này đã thay đổi.

Nàng không còn sợ hắn nữa.

Trước đây, hắn từng rất mong nàng có thể cứng rắn hơn, nhưng bây giờ sự bình tĩnh này của nàng lại khiến hắn thêm căm giận.

Tiêu Nam Tuân vẫn còn nhớ mấy tháng trước khi tỉnh lại với cơn đau âm ỉ phía sau đầu, hắn đã căm phẫn vô cùng, thiếu điều chỉ muốn lập tức sai người đến Ích Châu ngay trong đêm bắt nàng về để tra tấn cho hả giận. Hắn thực sự đã cử người đi, nhưng tiếc rằng không thành công.

Sau đó khi sự việc ở Ích Châu thất bại, hắn muốn cho người giết chết tên Trạng Nguyên kia trong ngục, nhưng lại bị Phụ hoàng mắng mỏ. Phụ hoàng còn giận dữ quát: “Con định giúp hắn thêm danh tiếng sao! Nếu hắn chết trong ngục, người khác sẽ bàn tán về Trẫm thế nào! Hậu thế sẽ nói gì về Trẫm! Hắn có chết cũng không thể chết trong ngục!”

Tiêu Nam Tuân nghĩ Phụ hoàng chỉ đang cố bịt tai trộm chuông, bởi dù có làm thế nào đi nữa, mọi chuyện cũng chẳng thể khá lên nổi.

Suốt hai tháng tế tổ tại Thái Miếu, nỗi căm phẫn và oán hận trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt hơn. Mẫu phi của hắn khóc lóc khuyên nhủ hắn phải nhẫn nhịn, nói rằng Phụ hoàng vẫn yêu thương họ, chỉ vì che mắt thiên hạ mới không thể làm khác được.

Tiêu Nam Tuân buộc bản thân phải tin vào điều đó. Nhưng sau khi trở về, Phụ hoàng hầu như không còn triệu kiến hắn nữa, mà thường xuyên cùng Tam Hoàng tử Tiêu Nam Thanh thân thiết trò chuyện, một bầu không khí cha con hòa thuận tràn ngập.

Dự cảm mất đi quyền lực trong hắn ngày càng mạnh mẽ.

Ngay cả người phụ nữ này, sau khi cùng phu quân bị giáng chức và trở về từ nghèo khó, cũng bắt đầu không còn e sợ hắn nữa. Những lời nịnh bợ giả vờ muốn dựa dẫm vào hắn trước kia giờ chỉ càng giống như một sự chế giễu đối với hắn.

Hạ Lan Từ cũng cảm thấy Tiêu Nam Tuân thay đổi rồi, dáng vẻ bệ vệ coi trời bằng vung kia đã dần biến mất khỏi hắn, thay vào đó là một loại thù hằn, khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo như muốn xử lý nàng ngay tại chỗ.

Đáng lẽ như thế nàng càng nên sợ hãi mới phải.

Nhưng nàng thực sự không còn sợ hắn nữa.

Giọng nói của Tiêu Nam Tuân vẫn mang âm sắc lạnh lẽo, xảo quyệt như loài rắn độc: “Đừng nghĩ rằng ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Lạ lùng thay, Hạ Lan Từ lại có thể nhìn ra vẻ gượng gạo chống đỡ của kẻ sa cơ lỡ vận từ trong điệu bộ của hắn. Nàng điềm tĩnh đáp: “Thần phụ đã biết. Nếu Điện hạ không có việc gì khác, thần phụ xin cáo từ.”

Tiêu Nam Tuân đột ngột vươn tay chộp lấy vai nàng, trong đáy mắt hắn thoáng hiện lên tia đỏ rực.

Hạ Lan Từ dứt khoát nghiêng người né tránh, lập tức lùi vài bước ra xa.

“— Đây là trong cung, mong Điện hạ cân nhắc thật kỹ.”

Ánh mắt Tiêu Nam Tuân âm trầm nhìn nàng: “Vậy thì thế nào?”

Hạ Lan Từ vừa điềm nhiên bước lùi dần ra sau vừa rút trâm sắt từ trong tay áo ra, nói: “Nếu thần phụ hét lên ngay bây giờ, có người nhìn thấy Điện hạ có ý đồ gây rối thần phụ, Thánh thượng liệu còn bảo vệ Điện hạ như trước nữa không? Đại Điện hạ và Tam Điện hạ có thể còn đang sầu não vì không thể tìm ra lỗi từ Điện hạ đấy.”

Trước kia Tiêu Nam Tuân dám trực tiếp ra tay với nàng, cho dù Thánh thượng có thất vọng nhưng chắc chắn sẽ che chở cho Tiêu Nam Tuân, mà nàng cũng sẽ có kết cục không tốt. Nhưng giờ đây khác rồi, danh tiếng của Tiêu Nam Tuân đã suy giảm, chẳng khá khẩm gì hơn so với Lệ Phi.

Huống chi, Lục Vô Ưu trước kia chỉ là một Trạng nguyên bình thường, nhưng giờ tiếng tăm của hắn càng lớn, nàng càng an toàn hơn.

Tiêu Nam Tuân quả nhiên không ra tay nữa. Hoặc có lẽ, hắn cũng biết không thể làm gì nàng trong cung.

Sau khi thoát khỏi tình huống nguy hiểm, Hạ Lan Từ thở phào nhẹ nhõm. Khi quay về, trong điện chỉ còn lại Kính Quý Phi. Nàng đang suy nghĩ xem làm thế nào để mở lời xin cung nữ của Kính Quý Phi chuẩn bị thêm cho nàng một phần bánh ngọt mang về, không ngờ Kính Quý Phi dường như đã căn dặn trước, lúc Hạ Lan Từ vừa rục rịch muốn hỏi, cung nữ đã nhiệt tình tiến tới.

Chẳng mấy chốc, Hạ Lan Từ đã mang theo một hộp bánh ngọt to đùng, ngượng ngùng theo chân cung nữ ra khỏi Cung Vĩnh Ninh.

Sau khi tiệc tàn, rời khỏi nội cung, nàng nhanh chóng xuất cung.

Trên xe ngựa hồi phủ, Lục Vô Ưu chỉnh lại quan mão của mình, tùy ý hỏi thăm: “Mọi việc thuận lợi chứ?”

“Ừm, cũng khá thuận lợi, thư cũng đã đưa rồi.” Hạ Lan Từ đặt hộp bánh ngọt lên bàn xe ngựa, xấu hổ nói: “Bánh ngọt của Kính Quý Phi cho, chàng có muốn thử không?”

Lục Vô Ưu thoáng ngạc nhiên, cười hỏi: “Nàng đi cướp à?”

Hạ Lan Từ càng xấu hổ hơn: “Ta chỉ hỏi xin một câu thôi mà…”

Lục Vô Ưu bật cười, đôi mắt hoa đào lóe lên tia tinh nghịch: “Nàng nhớ ta nhiều đến vậy sao? Đi dự yến tiệc mà cũng phải mang bánh ngọt về cho ta?”

Hạ Lan Từ thấy hắn đã được hời còn ra vẻ, bèn nói: “Chứ sao nữa? Không mang cho chàng chẳng lẽ ta mang cho Tử Trúc hay Thanh Diệp à?”

Lục Vô Ưu vừa mở hộp bánh tháo dây buộc gói bánh vừa cười nói: “Muốn nghe nàng nói vài lời ngọt ngào thôi mà. Hay là nàng đút cho ta ăn đi, ta lười tháo dây…”

Hạ Lan Từ ngập ngừng: “… Có hơi buồn nôn.”

Lục Vô Ưu đáp lại: “Đã là vợ chồng già rồi, có gì đâu mà ngại.”

“…?”

Tiến triển của chàng có nhanh quá không vậy!

Hạ Lan Từ khẽ nói: “Chúng ta cũng chưa thành thân lâu đến mức đó đâu.”

Lục Vô Ưu tiện tay cầm một miếng bánh bỏ vào miệng, vị ngọt tràn ngập trong khoang miệng khiến hắn cong mắt cười vui vẻ: “Ta cảm giác như đã sống hết một đời, giờ đã là đời thứ hai rồi… Mà vị bánh này thật ngon, lại đây hôn một cái nào.”

Hạ Lan Từ vội vàng: “Không cần đâu! Ta đã nếm thử rồi!”

Tuy nhiên, Lục Vô Ưu không chịu từ bỏ. Hắn chống tay lên thành xe nghiêng người về phía trước, tư thế vô cùng thuần thục từ từ cúi đầu xuống định hôn nàng. Dù Hạ Lan Từ thấy có hơi sến, nhưng cũng không có ý định phản kháng quyết liệt, dù sao thì cứ tùy ý hắn đi. Thế nhưng đang lúc nàng suy nghĩ thì Lục Vô Ưu đột ngột dừng lại.

Mũi hắn nhẹ nhàng cọ vào hõm vai nàng, hít hà ngửi dọc theo cơ thể nàng.

Hạ Lan Từ cảm thấy nhột, bất giác co người lại, ngước mắt nhìn hắn: “Sao vậy?”

Lục Vô Ưu hỏi: “Nàng gặp Tiêu Nam Tuân phải không?”

Hạ Lan Từ kinh ngạc: “…??? Sao chàng biết!?”

Lục Vô Ưu thản nhiên nói: “Trên người hắn có mùi huân hương rất khó ngửi, dính một chút thôi là đã không chịu nổi… Sao nàng phải giấu ta?”

Câu hỏi cuối cùng còn có vẻ không hài lòng.

Hạ Lan Từ đáp: “Chàng nhạy cảm quá rồi đó!”

Nàng thậm chí còn không ngửi ra, ngoài những mùi hương quá nồng, bởi vì nhà nàng trước đây chưa từng dùng mấy loại này.

Lục Vô Ưu nhướn mắt nhìn nàng: “Do tập võ nên các giác quan nhạy bén hơn mà thôi. Nàng đừng đánh trống lảng nữa.”

Hạ Lan Từ cảm giác như mình đang bị tra khảo, đành thành thật thú nhận mọi chuyện. Cuối cùng, nàng giơ một tay lên thề: “Ta chỉ nghĩ hắn không phải là người quan trọng, không cần quá chú ý. Dù sao thì ta cũng không còn sợ hắn nữa… Ta biết mình sai rồi, lần sau sẽ nói cho chàng biết!”

Lục Vô Ưu mỉm cười, cúi xuống hôn nàng thật sâu, hôn cho đến khi thỏa mãn mới nói: “Được rồi.” Hắn ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Không phải ta ghen, chỉ là lo lắng cho nàng thôi.”

Hạ Lan Từ thở hổn hển, nói với vẻ ngạc nhiên: “Ta cũng đâu có nói chàng ghen đâu.”

Sau một lúc, nàng lại nói: “Ta không ngửi thấy mùi trên người hắn, ta chỉ…”

“Chỉ sao?”

Nàng chậm rãi nói: “Chỉ ngửi thấy mùi hương trên người chàng rất thơm.”

Nói rồi, nàng còn giơ ngón tay lên chạm nhẹ vào hắn.

Lục Vô Ưu bị nàng chạm vào yết hầu nhạy cảm, hắn cảm giác cả người căng cứng lại, yết hầu ở giữa chiếc cổ dài trượt lên trượt xuống một cách khó khăn. Hắn im lặng một lúc lâu mới cất lời: “Từ Từ, sao nàng lại quyến rũ ta nữa rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK