Từ xa, khi nhìn thấy bọn cướp ẩn nấp ở rìa quan đạo, Lục Vô Ưu lập tức ra lệnh cho người âm thầm mai phục phía sau, như cảnh tượng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau, đám cướp vẫn thản nhiên vây quanh lò lửa không biết đang đun nấu thứ gì. Lục Vô Ưu đã xoay người xuống ngựa, hạ gục tên cầm ống tiêu đang canh gác vô cùng lưu loát.
Sau đó, hắn cũng không gọi người xông lên mà chỉ lẻn vào một mình.
Hạ Lan Từ ngồi trong xe ngựa chờ hắn, có lẽ vừa rồi hơi khát nước, nên trước khi xuống Lục Vô Ưu đã đun một ấm trà trong xe, ngọn lửa nhỏ vẫn còn bập bùng, nước trà vừa sôi không lâu thì hắn đã quay trở lại, đuôi mày khóe mắt đều là vẻ khoan khoái sung sướng, giống như vừa làm xong việc gì đó cực kỳ vui vẻ, hắn nâng tay rót một chén trà, khẽ nhướng mày, đôi mắt đào hoa chứa đựng ánh sáng sóng sánh nhìn về phía Hạ Lan Từ: “Vừa rồi nàng có thấy không?”
Hạ Lan Từ đáp: “… Ừ, ta đang đợi nước trà sôi.”
“…”
Lục Vô Ưu im lặng một lát, lại rót thêm một chén trà, cười nói: “Cũng không sao, ta đã thông báo cho Kinh Vệ Doanh rồi, có tai họa thì thiên hạ không yên ổn, cuối cùng người khổ chỉ có dân chúng bình thường thôi.”
Hạ Lan Từ khẽ nhấp ngụm trà, sau đó mới vén rèm lên lần nữa.
Người đã bị Lục Vô Ưu đánh gục hết, khung cảnh ấm cúng vừa nãy giờ chỉ còn lại vài con ngựa đứng bên cạnh, vẫn vô tư gặm cỏ không hay biết gì.
Lục Vô Ưu còn định nói gì đó, đột nhiên bắt gặp ánh mắt hơi tỏa sáng của Hạ Lan Từ khi nhìn về phía những con ngựa, hắn cũng từng thấy mắt nàng sáng lên như vậy trong lễ tế trời ở ngoại thành, nhưng rất nhanh lại tắt ngấm.
“… Nàng muốn học?”
Hạ Lan Từ gật đầu nói: “Muốn, nhưng nếu làm lỡ công vụ của chàng thì thôi.”
Lục Vô Ưu thản nhiên đáp: “Có gì mà lỡ? Giờ vẫn còn sớm, chúng ta đến lúc thắp đèn mới về, nàng có dư dả thời gian, nhưng đợi lát nữa học không được thì đừng khóc đó.”
Hạ Lan Từ không đáp, chỉ nói khẽ: “… Ta mới không khóc.”
Lục Vô Ưu nhướng mày nói: “Vừa rồi ai khóc đến đỏ cả mắt ở trong xe ngựa?”
Hạ Lan Từ mặc kệ hắn, nhấc váy bước xuống xe ngựa.
… Nói không lại thì chạy, học từ ai đây chứ.
Dù sao ngựa để ở đó cũng chẳng ai quan tâm, cứ mượn dùng một lát vậy.
Lục Vô Ưu chọn một con ngựa hiền lành để dạy Hạ Lan Từ, đồng thời một tay kéo dây cương, một chân bước lên bàn đạp, chậm rãi làm mẫu động tác lên ngựa, sau đó quay đầu hỏi nàng: “Nàng muốn tự mình học, hay là… cùng ta cưỡi một con, để ta cầm tay chỉ dạy?”
Vừa nói, hắn còn đưa tay ra thật.
Nhưng Hạ Lan Từ gần như không hề do dự, cất bước về phía một con ngựa khác, dường như lo hắn sẽ lúng túng, nàng còn nói thêm một câu: “Cưỡi cùng một ngựa với chàng, ta sợ mình không học được.”
Lục Vô Ưu vuốt mũi nói: “Nàng không thử làm sao biết được? Ta chưa từng cưỡi chung ngựa với ai, đây là đãi ngộ đặc biệt, nàng suy nghĩ lại đi.”
Nhưng Hạ Lan Từ hoàn toàn không động lòng.
Nàng có chút khó khăn với lấy dây cương, chân váy vướng víu khiến việc đặt chân lên bàn đạp không dễ dàng, cho nên nàng vén váy lên một chút, động tác trông có vẻ rất lúng túng. Lục Vô Ưu xoay người nhảy xuống giúp nàng nắm dây cương, nói: “Nàng làm chậm thôi, tránh cho lát nữa lại ngã xuống.”
Hạ Lan Từ do dự hỏi: “… Thật sự sẽ ngã xuống sao?”
Lục Vô Ưu không nhịn được cười nói: “Có ta ở đây, chắc chắn không ngã.”
Dáng vẻ của nàng thật sự không giống người có thể cưỡi ngựa, đại khái là tương đối giống người sẽ cưỡi mây đạp gió hơn, nhưng hiện tại, bất kể là biểu cảm trên mặt hay động tác trên tay đều rất nghiêm túc, còn mơ hồ lộ ra dáng vẻ thấy chết không sờn.
Cuối cùng Hạ Lan Từ cũng cẩn thận trèo lên ngựa, nhưng vẫn không dám cho ngựa di chuyển, Lục Vô Ưu nắm dây cương, thong thả dẫn nàng đi một vòng, mới nghe Hạ Lan Từ nhỏ giọng hỏi hắn: “Thúc ngựa phi nhanh là cảm giác gì?”
Lục Vô Ưu đáp: “Rất vui vẻ.”
Hạ Lan Từ lại không nhịn được hỏi: “Vui đến mức nào?”
Lục Vô Ưu nói: “Có lẽ còn vui hơn so với khi hôn nàng một chút.”
Hạ Lan Từ im lặng một lúc rồi nói: “… Chàng có thể dùng một so sánh mà ta có thể nghe hiểu không?”
Lục Vô Ưu hỏi: “Chẳng lẽ hôn ta nàng không vui sao?”
Hạ Lan Từ im lặng một lúc, bắt đầu nhớ đến Hoa Vị Linh có chuyện luôn nói thẳng ra, cả hai đều là huynh muội ruột cùng một mẹ, nhưng tại sao Lục Vô Ưu trưởng thành lại có dáng vẻ này, sao hắn không thể, không thể…
Lục Vô Ưu còn tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Hôn nhiều lần như vậy, rõ ràng ta thấy nàng cũng rất mê mẩn, sao Hạ Lan tiểu thư lại trở mặt không nhận.”
Lúc này, trong đầu Hạ Lan Từ không khỏi hiện lên hàng loạt tư thế hôn đa dạng của Lục Vô Ưu, nàng vội vàng lắc đầu, cố gắng ném những suy nghĩ ấy ra ngoài, nói: “Lục đại nhân, lòng tự trọng của chàng đâu?”
Lục Vô Ưu hơi khựng lại rồi đáp: “… Hóa ra trong mắt nàng, ta còn có thứ đó sao?”
Lúc này, hắn đã dẫn Hạ Lan Từ thong thả đi thêm một vòng nữa.
Hạ Lan Từ kéo căng dây cương, nói: “… Có thể để ta tự cưỡi không?”
Cuối cùng, Lục Vô Ưu cũng cười nhẹ nói: “Ta sợ nàng quá căng thẳng nên muốn giúp nàng thư giãn chút thôi, thúc ngựa lao nhanh thực sự rất vui, không giống như khi ta ôm nàng dùng khinh công bay qua, nàng có thể nhớ lại cảm giác ấy, nhưng lần này cơ thể nàng có thể khống chế được, điều khiển nó sang trái sang phải, dừng lại hay đi tiếp đều tùy ý nàng, khi buông lỏng dây cương cho ngựa chạy, thật sự sẽ có cảm giác như một ngày đi ngàn dặm vậy.”
Hạ Lan Từ tưởng tượng đến cảnh ấy, không khỏi có chút say mê.
Lục Vô Ưu lại nói: “Thật ra không khó, bất cứ lúc nào cũng nắm chặt dây cương, kẹp chặt vào bụng ngựa, nếu nó hoảng sợ giơ cao chân, nàng hãy cúi thấp người, tốt nhất là dán sát trên lưng ngựa… Nói chung là cần sức lực, nhưng chắc là mấy ngày nay nàng rèn luyện cũng không tệ, không cần quá lo lắng. Được rồi…” Hắn nhẹ giọng nói: “Ta sẽ thả dây cương để nàng tự chạy một chút nhé.”
“Ừ.”
Hạ Lan Từ còn nghiêm túc gật đầu, Lục Vô Ưu mỉm cười, lúc này mới thả tay khỏi dây cương để nàng tự chạy.
Ban đầu, Hạ Lan Từ không dám chạy quá nhanh, vẫn duy trì tốc độ như đang dạo bước, nhưng sau đó không nhịn được kẹp chặt bụng ngựa, tốc độ lập tức tăng lên rõ rệt, cùng lúc đó cảm giác xóc nảy cũng nhiều hơn, nàng phải cố hết sức mới giữ được dây cương ổn định.
Thanh Diệp đứng bên cạnh nhỏ giọng nói: “Thiếu chủ không sợ Thiếu phu nhân ngã sao?”
Vẻ mặt Lục Vô Ưu tự tin như ‘Ta đây thần công cái thế’ nói: “Đâu phải ta không kịp cứu.”
Quả thật nàng học rất nhanh, ngựa chẳng mấy chốc đã có thể chạy một cách nhẹ nhàng.
Lục Vô Ưu đứng tại chỗ nhìn Hạ Lan Từ như một người lần đầu tiên ra khỏi nhà, trên gương mặt vô thức nở nụ cười, không còn vẻ lạnh nhạt như dĩ vãng, lần này là một nụ cười thật sự, đôi mắt luôn thờ ơ lại mang theo chút phòng bị nay đã cong thành hình trăng khuyết, ngay cả khóe miệng cũng nhếch lên.
Rõ ràng nàng chỉ đang cưỡi ngựa chạy vòng quanh.
Sau một lúc, có lẽ đã chạy thoả thích, Hạ Lan Từ kéo căng dây cương, quay đầu ngựa lại, chạy về phía bọn họ.
Vạt váy vừa được vén lên lúc nãy đang tung bay theo gió, dáng vẻ mảnh mai của thiếu nữ cưỡi trên lưng ngựa, tà áo và chân váy nhẹ nhàng phấp phới, đôi mắt sáng rực, trên gương mặt xinh đẹp vô ngần kia ngập tràn ý cười trong trẻo. Ánh nắng chói mắt chiếu xuống, làm cho cả người nàng như đang phát sáng, từ mờ ảo đến chói lóa, mang theo khí thế không gì cản nổi, tiếng vó ngựa dồn dập mà đến..
Lục Vô Ưu đứng tại chỗ đợi nàng, khóe môi từ từ cong lên.
Hắn nhận ra, đó là một khoảnh khắc rất khó hình dung.
Thật giống như mọi thứ xung quanh đều trở nên không quan trọng nữa, bốn bề yên tĩnh, chỉ còn lại người đang phi ngựa về phía hắn kia, như mũi tên xé gió, như ánh mặt trời xuyên qua mây mù, như bình minh xé toang màn đêm.
Giống như Hạ Lan Từ bất chấp tất cả mà chạy về phía hắn.
—Tất nhiên, đó chỉ là ảo giác.
Khi Hạ Lan Từ cưỡi ngựa đến gần, nàng bắt đầu cẩn thận kéo dây cương, muốn dừng lại.
Lục Vô Ưu chợt hoàn hồn, thân hình thoắt cái đã qua đó giúp nàng dừng con ngựa đang phi nhanh lại, Hạ Lan Từ thuận thế đỡ lấy thân ngựa mà xuống, trên trán và mặt đã lấm tấm mồ hôi, gò má hồng lên sau khi vận động, nụ cười vẫn chưa tắt đi, đôi mắt sáng long lanh, giọng nói vốn mềm mỏng xưa nay cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, nàng hào hứng dạt dào nói: “Lục Vô Ưu, chàng nói đúng.”
“… Ta đã nói rồi, ta có lừa nàng khi nào chưa.”
Vừa rồi Hạ Lan Từ thật sự rất thỏa mãn, trước giờ nàng chưa từng trải qua cảm giác như vậy, thật giống như… chỉ cần nhanh hơn chút nữa, nàng có thể bay lên trời.
Ngón tay của Lục Vô Ưu lưu luyến lướt theo dọc dây cương, dù cố nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà thuận thế tiến đến nắm lấy cổ tay nàng. Hạ Lan Từ còn chưa hoàn hồn, vừa tươi cười nhìn qua đã bị Lục Vô Ưu kéo vào lòng.
Thanh Diệp lập tức ra hiệu cho những người xung quanh quay mặt đi.
Nụ hôn càng trở nên nóng bỏng và cấp thiết hơn, mất đi sự thành thạo vốn có, mà thêm vào vài phần chiếm đoạt như muốn nuốt trọn vào bụng, Lục Vô Ưu siết chặt eo của Hạ Lan Từ, gần như ngay lập tức bắt đầu tàn phá, đoạt lấy từng chút một từ đôi môi nàng.
Như thể nếu không nhận được, hắn sẽ trực tiếp cướp đoạt.
Hạ Lan Từ bình thường có thể rất mơ màng, nhưng lúc này tim nàng đang đập nhanh hơn, tuy chưa hồi phục từ sự hưng phấn trước đó, nhưng nhất thời lại không cảm thấy có gì không đúng, thậm chí vì hưng phấn quá độ mà có chút mất kiểm soát, hai cánh tay ngọc ngà tự động ôm lấy cổ Lục Vô Ưu.
Giống như nhận được sự cổ vũ, Lục Vô Ưu càng thêm trắng trợn, đẩy Hạ Lan Từ ép sát vào một thân cây gần đó rồi tiếp tục hôn, động tác cuồng nhiệt nhưng lại vô cùng thành thạo.
Môi lưỡi quấn quýt làm lưỡi của Hạ Lan Từ cũng bắt đầu tê dại.
Thân cây phía sau hơi thô ráp, còn người trước mặt thì đang không ngừng cướp lấy hơi thở của nàng từng chút một, thân thể dần mềm nhũn ra, hơi trượt xuống, lại bị Lục Vô Ưu giữ chặt lấy eo kéo lên, nàng chỉ có thể dựa vào cánh tay mềm yếu khoác trên vai Lục Vô Ưu, mà hắn thì nghiêng đầu, tiếp tục chiếm đoạt tàn nhẫn, lồng ngực Hạ Lan Từ phập phồng dữ dội, bên tai vang lên những âm thanh âu yếm dịu dàng, khiến tim nàng đập thình thịch, ngày cả tiếng nức nở cũng không phát ra được.
Lục Vô Ưu lại càng áp sát đến, như muốn hòa làm một với nàng.
Đầu óc Hạ Lan Từ dần trở nên trống rỗng, để mặc cho Lục Vô Ưu muốn làm gì thì làm.
Thậm chí tay hắn còn ấn lên eo nàng, bức bách nàng ưỡn ngực, sau đó lần theo eo di chuyển lên trên, nhẹ nhàng mơn trớn trên lưng, từng cơn run rẩy nhỏ bé lan tràn khắp cơ thể nàng một cách mất không chế, nếu đang ở trên giường, có lẽ Hạ Lan Từ đã không chịu nổi mà bắt đầu cuộn tròn người lại rồi.
Nhưng lúc này không có chỗ trốn, tay hắn trượt từ bên trái eo nàng sang bên phải, đầu ngón tay đặt lên từng đốt xương sống, từ từ vuốt ve xuống dưới.
Như thể đang gảy đàn.
Ngón tay của Hạ Lan Từ căng cứng, muốn tránh né, nhưng càng trốn tránh về phía trước, nàng lại càng áp sát vào cơ thể nóng bỏng của hắn.
Một tiếng cười khẽ bật ra từ đáy lòng Lục Vô Ưu.
Hắn tiếp tục chặn môi Hạ Lan Từ, ngón tay chạm nhẹ vào dây buộc áo của nàng, chỉ cần nhẹ nhàng rút dây, nút thắt sẽ được mở.
Thế nên hắn rút.
Lần thứ nhất.
Lần thứ hai.
Chiếc áo trong càng thêm lỏng lẻo, ngón tay hắn trượt vào theo dây thắt đang rủ xuống đi vào, sắp chạm vào da thịt…
Lục Vô Ưu đột nhiên tỉnh táo lại.
Hạ Lan Từ cũng tìm về được chút lý trí trong khoảnh khắc hắn dừng lại, sau đó mở mắt, nhìn thấy ánh mặt trời chói chang trước mắt, nàng cũng sững sờ.
Lục Vô Ưu khó khăn lùi lại, vì nụ hôn quá mãnh liệt mà giữa hai người còn vương vấn một sợi chỉ bạc mỏng, chỉ khi Lục Vô Ưu quay đầu mới đứt ra, hắn còn tiện tay chỉnh lại y phục cho Hạ Lan Từ.
Hạ Lan Từ mất đi điểm tựa, từ từ trượt dọc theo thân cây, cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng buộc lại dây áo của mình.
Ngón tay run rẩy, đến cả dây áo đơn giản nhất cũng không buộc được.
Đầu óc nàng vẫn còn mơ hồ, chưa kịp tỉnh táo.
Giọng nói của Lục Vô Ưu vang lên từ trên đầu nàng, bị dồn nén đến rất trầm, còn mang theo một chút tức giận hiếm thấy: “… Vừa rồi là ta nhất thời hồ đồ, lần sau sẽ không như vậy.”
Hạ Lan Từ cũng không biết nói gì, nàng gần như quên mất niềm vui khi cưỡi ngựa vừa rồi.
Lục Vô Ưu thấy nàng có thể đứng lên lại, mới xoay người nói: “Nàng lên xe trước đi, ta sẽ qua bên kia xem lại.”
***
Sau đó họ lại tiếp tục đi dọc theo bờ ruộng, kiểm tra một số điền trang của các gia đình quyền quý, từ nơi này không thể thấy chút dấu vết nào của nạn đói, hơn nữa có thể lờ mờ thấy nông dân và quan binh, họ còn ghé qua hỏi thăm tình hình của vài hộ nông dân.
Mãi đến khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, hai người mới đánh xe ngựa hồi Kinh.
Có lẽ là vì cảnh tượng ngượng ngùng trước đó, hai đều không nói gì nhiều.
— Lục Vô Ưu nghĩ rằng, dù mình có cầm thú đến đâu, cũng không thể cởi dây áo của một cô nương ngay giữa chốn đông người được.
— Hạ Lan Từ thì nghĩ, dù bản thân đã xuất giá, cũng không thể ôm ấp hôn hít với người ta giữa thanh thiên bạch nhật đến suýt xảy ra chuyện, thật quá mức xấu hổ, đúng là hồ đồ mà.
Vì ra ngoài vội vã, trong xe ngựa chỉ có một lò sưởi nhỏ và bộ ấm trà mà họ đã tự chuẩn bị.
Để giảm bớt sự lúng túng, cả hai chỉ biết uống hết chén trà này đến chén khác, sau đó chìm vào im lặng.
Sự im lặng kéo dài đến khi tập luyện buổi tối, ngay cả Hoa Vị Linh cũng nhận ra có điều gì không ổn, nàng ấy lo lắng hỏi: “Tẩu tẩu, tẩu với ca ca cãi nhau à?”
Hạ Lan Từ vừa hoạt động vai vừa lắc đầu.
Hoa Vị Linh còn muốn giúp Lục Vô Ưu cứu vãn một chút, nhỏ giọng nói: “Ca ca muội… chỉ là ăn nói có phần tùy ý với người nhà thôi, nhưng huynh ấy thực sự rất dịu dàng, tẩu đừng để bụng những gì huynh ấy nói.”
Hạ Lan Từ đành phải nở nụ cười, nói: “Không cãi nhau, không có chuyện gì cả, muội đừng lo lắng. Ta và ca ca muội… à, rất tốt.”
Hoa Vị Linh chạy nhanh đi lấy một vài quyển thoại bản mang đến nói: “Tẩu tẩu có muốn xem không? Rất thú vị! Đảm bảo tẩu xem xong sẽ không còn phiền muộn nữa.”
Hạ Lan Từ tiếp tục khéo léo từ chối, nhưng đột nhiên nhớ ra một chuyện: “… Người đó vẫn còn viết thoại bản cho muội à?”
Hoa Vị Linh gật đầu: “Phải, cảm giác như câu chuyện đó dài lắm, chắc huynh ấy viết mãi cũng không xong, mặc dù phần hiện tại cũng khá hay… Nhưng huynh ấy rất lười biếng! Cứ lấy tên muội đặt cho nữ hiệp trong thoại bản, mỗi lần đọc đến đều cảm thấy là lạ…”
Hạ Lan Từ: “…”
Vậy mà muội còn chưa nhận ra có vấn đề sao?
Hạ Lan Từ cân nhắc rồi nói: “Muội nhất định phải đọc câu chuyện đó sao?”
Hoa Vị Linh nói: “Dù sao gần đây cũng không có việc gì, nên đọc qua chút thôi… Sao vậy, tẩu tẩu, tẩu cảm thấy hứng thú à?”
Hạ Lan Từ nói: “Không có, chỉ là muội… vẫn nên cẩn thận một chút.”
Hoa Vị Linh cười nói: “Yên tâm đi, ca ca đã dặn dò muội rồi, nếu y có hành động bất thường gì, muội lập tức đánh y, dù sao hiện giờ y cũng đã hồi phục gần hết, chắc là chịu đòn được mà.”
Hạ Lan Từ: “… Cũng đúng.”
Nàng vốn định đi tìm Lục Vô Ưu để bàn bạc một chút, nhưng lại cảm thấy còn hơi ngượng ngùng, đúng lúc đến buổi tối, Lục Vô Ưu vẫn đang miệt mài viết tấu chương trong thư phòng, có lẽ là đang tổng hợp những gì đã thấy ban ngày, Hạ Lan Từ cũng không làm phiền hắn, một mình đi ngủ trước.
***
“Điện hạ, chuyện này thực sự… là hạ quan vô năng.”
Quả thật là vô năng.
Tiêu Nam Tuân nhìn tấu chương được dâng lên, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói đầy âm u rét lạnh: “Các ngươi nhiều người như vậy, không một ai viết qua được hắn?”
Nhóm Ngự sử phía dưới đều toát mồ hôi lạnh, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết nói gì cho phải.
Mặc dù biết Nhị Hoàng tử này đáng sợ, nhưng dù sao cũng được Thánh sủng.
Đã là bề tôi, tự nhiên phải trung thành với quân chủ, nhưng vi thần thực sự không làm được mà. Ai mà ngờ vị Lục Trạng nguyên thường ngày nhìn có vẻ ôn hòa nhã nhặn, thậm chí còn có vài phần yếu ớt này, khi cầm bút lại có sức chiến đấu mãnh liệt đến vậy.
Mắng người không cần dùng lời thô tục, nhưng lại khiến người ta cảm giác như bị chỉ thẳng vào phần mộ tổ tiên mà mắng.
Lúc này, Tiêu Nam Tuân mới nhớ đến lời Phụ hoàng từng nói với hắn, đây là một người tài có thể trọng dụng, khuyên hắn sau này đừng tìm người ta gây rắc rối, giang sơn xã tắc cần có nhân tài, biết đâu sau này còn phải cùng triều làm quân thần, tránh cho phiền phức.
Tất nhiên hắn cũng muốn nhẹ nhàng buông bỏ, mỉm cười hóa giải ân oán.
Nhưng không hiểu sao Tiêu Nam Tuân lại thường nhớ đến những lời của Hạ Lan Từ nói đêm đó. Trước đây, hắn chỉ coi nàng như một món đồ đẹp đẽ có thể sưu tầm, cảm thấy có thể dễ dàng có được mà không cần phải tốn quá nhiều tâm tư, sau khi có được thì cũng chỉ là một trong vô số món đồ sưu tầm của hắn, chẳng cần phải bận tâm, có lẽ cũng chẳng bao lâu sẽ thấy chán ngấy, nhưng sau khi nhiều lần thất bại, Tiêu Nam Tuân buộc phải bỏ ra nhiều tâm tư hơn.
Đêm đó, những lời hắn nói với nàng, đối với hắn thật sự rất chân thành.
Hắn nghĩ không có nữ nhân nào mà không động lòng.
Năm xưa, chẳng phải mẫu phi của hắn cũng từng bước đi đến vị trí vô cùng tôn quý này, được sủng ái nhất lục cung đó sao, chỉ chờ ngày Hoàng hậu băng hà, mẫu phi hắn sẽ được Phụ hoàng nâng đỡ thượng vị, từ nay về sau mẫu nghi thiên hạ, đến lúc đó hắn là đích tử, mọi khó khăn đều sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Nhưng hắn không hiểu những lời nàng nói.
— Lấy sắc hầu người, tranh giành sự sủng ái thì sao chứ, không phải nữ tử đều như vậy sao. Hắn sẽ rất yêu thương, cho nàng tất cả những gì nàng muốn, từ vàng bạc tài phú đến quyền lực và vinh quang, sau này nàng sẽ sinh con đẻ cái cho hắn, trở thành một trong những nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.
— Chẳng lẽ đây không phải là điều mà tất cả nữ nhân đều tha thiết mong cầu sao?
Nàng còn muốn gì nữa?
Nếu trước đây hắn chỉ muốn chiếm đoạt nàng, thì hiện giờ lại nhiều thêm vài phần cố chấp, hắn muốn chứng minh nữ nhân này cuối cùng sẽ khuất phục, nàng đã sai, nàng chẳng khác gì những nữ nhân khác.
Hắn quay đầu nói với nội thị bên cạnh: “Hai con ngựa gầy (*) mà Bố chính sứ Ích Châu đã dâng tặng lần trước đâu rồi?”
“Hồi bẩm Điện hạ, vẫn được nuôi ở ngoại viện của Thư Họa Đường.”
(*) 瘦马 (ngựa gầy): thường dùng để chỉ những cô gái trẻ bị bán làm vợ lẽ hoặc tỳ thiếp.
***
Sáng hôm sau, Hạ Lan Từ tỉnh dậy, phát hiện hình như Lục Vô Ưu chưa từng về phòng ngủ.
Chăn gối bên phía hắn vẫn còn gấp gọn gàng như cũ.
Sau khi rửa mặt xong, nàng không khỏi nhẹ nhàng bước đến thư phòng của Lục Vô Ưu.
Trong thư phòng vô cùng yên tĩnh, Lục Vô Ưu vẫn nằm trên giường nhỏ bên cạnh, y phục cũng chưa cởi, hàng mi dài che phủ đôi mắt có quầng thâm nhàn nhạt, tấu chương hắn vừa viết xong vẫn còn trên bàn để đợi chữ khô.
Nếu là thư phòng của cha nàng, có lẽ Hạ Lan Từ sẽ không xem.
Nhưng vì đây là Lục Vô Ưu, nàng luôn cảm thấy hắn sẽ không để ý, lòng hiếu kỳ thúc đẩy, nàng nhẹ nhàng cầm tấu chương trên bàn lên, cẩn thận đọc từng chữ.
Bản tấu chương dài khoảng ba bốn ngàn chữ.
Khác với những bản tấu chương mắng chửi thường ngày của Lục Vô Ưu, bản này viết rất sâu lắng và nghiêm túc, không còn dùng lời lẽ hoa mỹ hay trích dẫn sách vở để khoe tài, mà lời kể hàm chứa một nỗi đau xót khó tả.
Phần đầu tấu chương nói về những khó khăn của dân chúng, trên đường có người chết đói, cướp bóc hoành hành ngang ngược, phần sau đề cập đến việc quyền quý tích trữ riêng ruộng tốt, chiếm đoạt đất đai của dân, phần lớn đều giấu giếm không báo cáo, chẳng khác gì sâu mọt quốc gia, hắn liệt kê chi tiết số mẫu ruộng được báo cáo, chỉ rõ tên họ những kẻ chiếm đoạt ruộng đất, hà hiếp dân thường vô tội ngay bên dưới, từng việc đều có thể kiểm chứng.
Chính những lời lẽ chân thật như vậy mới đặc biệt đả động người khác, đầu tiên khi đọc hết cả bản tấu chương sẽ khiến người ta giận dữ, sau đó lại xót xa, không khỏi muốn rơi lệ.
Hạ Lan Từ đọc xong thì im lặng rất lâu, sau đó đặt xuống một cách nhẹ nhàng và nghiêm túc.
Nàng hít sâu một hơi, sau đó sang phòng bên cạnh lấy một tấm chăn về, thật cẩn thận đắp lên người Lục Vô Ưu.
Có lẽ hắn thật sự mệt nhọc rồi, hiện tại vẫn ngủ rất say, không bị Hạ Lan Từ làm phiền.
Hạ Lan Từ suy nghĩ một chút, cúi đầu, nhẹ nhàng chạm môi lên trán của Lục Vô Ưu, nói khẽ: “Chàng vất vả rồi.”
Nói xong, nàng lại lặng lẽ rời khỏi phòng.
***
Vào lúc chạng vạng, Lục Vô Ưu hạ triều trở về ăn cơm, mọi thứ vẫn như cũ.
Trên bàn cơm, ba người vẫn ăn uống như mọi ngày, vì Lục Vô Ưu và Hạ Lan Từ đều ít khi trò chuyện trong bữa ăn, nên Hoa Vị Linh phụ trách làm cho bầu không khí sinh động hơn, ăn được vài miếng, nàng ấy lại bắt đầu kể về những điều mình thấy ban ngày và những câu chuyện nàng ấy đã đọc trong sách.
Trong lúc ăn, Hạ Lan Từ trộm nhìn Lục Vô Ưu một cái.
Lục Vô Ưu bắt gặp ánh mắt của nàng, hình như định trêu chọc vài câu, nhưng vừa mở miệng ra đã khép lại, yên lặng dời mắt đi.
Hạ Lan Từ: “…?”
Ăn cơm xong xuôi, sau khi luyện tập thì Hạ Lan Từ đi tắm rửa, nàng mặc áo ngủ, cầm một cuốn sách ngồi trên ghế tựa màu hồng đào, đợi khi đèn dầu sắp cạn, nàng mới thấy Lục Vô Ưu bước vào.
Lục Vô Ưu bước vào cũng không đến phòng tắm, mà trực tiếp ôm lấy chăn.
Hạ Lan Từ hỏi: “… Chàng đây là?”
Biểu cảm của Lục Vô Ưu có vẻ hơi kỳ lạ, hắn nói: “Gần đây ta hơi bận, tạm thời ngủ ở thư phòng một thời gian, dù sao cũng đã qua lâu rồi… đám hạ nhân cũng sẽ không nghi ngờ.”
Hạ Lan Từ vô thức nói: “Chàng vẫn còn viết tấu chương sao? Vậy… cần ta giúp đỡ không?”
Lục Vô Ưu ho khan một tiếng rồi nói: “Dạo này tấu chương ít hơn rồi, ta có thể tự lo liệu được, nàng ngủ trước đi.”
Hạ Lan Từ nói: “Hay là ta đến bầu bạn với chàng?”
Lục Vô Ưu suýt nữa bật cười khi nghe câu này, bờ vai hắn khẽ run lên: “Không cần đâu.”
Nói xong, hắn đang định đi thì chợt nghe Hạ Lan Từ ngập ngừng nói từ phía sau: “… Hôm nay chàng không hôn sao?”