Giang Siêu đã phát trước một chút tiền công và lương thực, cho nên tiến độ bố trí các hạng công tác cũng rất nhanh.
Lò nung đã bắt đầu hình thành, sau đó là việc chế tạo tàu thuyền.
Đây là ưu tiên hàng đầu. Xét cho cùng, có tàu thuyền, có vận tải đường sông thì việc người của Dạ Lang thị muốn làm giàu chỉ là vấn đê thời gian.
Giang Siêu cũng sẵn sàng sử dụng nơi này làm đại bản doanh của mình. Rút lui đề phòng thủ, tiến lên để tấn công! Đường sông cũng sẽ trở thành điểm mấu chốt.
Giang Siêu đã chuẩn bị tái tạo lại mọi thứ trong toàn bộ thôn dựa núi nơi đây.
Dạ Lang thị được bao quanh bởi những ngọn núi sâu, trong đó chắc chắn có rất nhiều khoáng sản. Nếu có thể khai phá đủ khoáng sản thì càng hoàn mỹ.
Tuy nhiên, những việc này đều phải thực hiện từ từ, việc tìm kiếm khoáng sản còn phải giao cho những người quen với núi rừng đi tìm.
Trong số này có các mỏ quặng sắt, mỏ
đồng và mỏ than.
Sau khi Giang Siêu sắp xếp xong mọi chuyện, Tống Tiểu Nhã tức giận đi tới trước mặt Giang Siêu, đưa cho hắn một lá thư.
Trên thư có mùi thơm hoa nhài thoang thoảng. Ánh mắt Giang Siêu có chút kỳ quái. Thứ Tống Ninh Tuyết thích chính là nước hoa hoa nhài.
Nhìn chữ viết thanh tú trên đó, hắn đã biết đây là lá thư Tống Ninh Tuyết nhờ Tống Tiểu Nhã mang đến cho hắn. Trong lòng hắn có chút áy náy khó giải thích.
“Hừ… Mất công Tuyết tỷ mỗi ngày đều ngóng trong ngươi trở về. Ngươi thì hay rồi! Còn ở đây…”
Tống Tiểu Nhã liếc nhìn Đông Ly Nguyệt bên cạnh, tức giận đến nỗi miệng nhỏ cũng bĩu môi cao hơn vài phần.
Nghe vậy, trên mặt Đông Ly Nguyệt lộ ra một tỉa khác thường. Nàng cũng không nói gì mà quay người nhìn về phía xa.
Giang Siêu cầm lấy lá thư, nhìn thấy trên phong thư có mấy giọt nước mắt.
Trước mắt Giang Siêu lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Tống Ninh Tuyết. Vô thức
vuốt ve những giọt nước mắt trên phong thư, Giang Siêu cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi nhớ.
Hóa ra Tống Ninh Tuyết đã đi vào trái tim hắn trước khỉ hắn kịp nhận ra.
Giang Siêu can thận mở phong thư, lấy tờ giấy bên trong ra, tuy chỉ là mấy trang giấy mỏng nhưng trong đó lại chứa đựng tình cảm sâu đậm của Tống Ninh Tuyết dành cho hắn.
“Giang đại ca, thấy chữ như thấy mặt. Kể từ khi chúng ta chia tay, Ninh Tuyết vẫn luôn nhớ mong chàng, không biết mọi việc của chàng có ổn không. Ninh Tuyết rất muốn một mình đỉ đến Dạ Lang thị. Nhưng nghĩ đến những gì chàng giao phó, ta chỉ có thể chịu đựng sự lo lắng ở trong lòng. Khỉ nhìn thấy Tiểu Nhã, biết chàng mạnh khỏe thì ta cũng yên tâm. Tất cả mọi việc trong nhà đều tốt. Tiểu Miên và Tiểu Thảo cũng nhớ chàng, mong chàng sớm ngày trở về. Chúng ta… chờ chàng!”
Tuy không nói nhiều nhưng những dòng chữ đã bộc lộ ra nối nhớ dành cho Giang Siêu.
Kể từ đêm bày tỏ tình cảm của mình đó, Tống Ninh Tuyết đã không còn che giấu cảm xúc của mình nữa.
Nàng dám yêu dám hận, cảm tình lại mãnh
liệt như vậy.
Khỉ viết lên lá thư này, có lẽ nàng vẫn đang lo lắng và nhớ đến Giang Siêu, khi đó nước mắt đã rơi trên phong thư.
Giang Siêu nắm chặt lá thư trong tay, trong lòng hồi lâu không thể bình tĩnh lại được.
Xem ra đã đến lúc hắn phải trở về. Thời gian ở lại Dạ Lang thị đã vượt quá mười ngày. Không thể chậm trễ hơn nữa.
Tuy nhiên, còn một việc cuối cùng hắn vẫn chưa hoàn thành, đó là giúp Đông Ly Nguyệt giành được vương vị của Dạ Lang thị. Ngày mai là cuộc tổng tuyển cử tộc vương.
Tổng tuyển cử tộc vương của Dạ Lang thị, kỳ thật chính là do bốn tộc Dạ Lang thị và các trưởng lão cùng với hai mươi tiểu tộc cuối cùng không trực thuộc bất kỳ thị tộc nào tiến hành bỏ phiếu quyết định.
Tổng số phiếu là 100 phiếu, trừ mỗi tộc chiếm hai mươi phiếu ra.
Hai mươi phiếu còn lại thuộc về những tiểu thị tộc đó, họ không dựa vào Tây Phong thị, ở Dạ Lang thị được xem như là thị tộc trung lập tuyệt đối.
Các tộc đều có lòng riêng muốn tộc trưởng
của tộc mình lên làm tộc vương. Kết quả của tám mươi phiếu bầu chắc chắn sẽ cân sức ngang tài.
Điểm mấu chốt nhất là phiếu bầu của hai mươi tiểu tộc. Họ bầu cho ai sẽ quyết định người đó là tộc vương của Dạ Lang thị.
Đông Ly Nguyệt không có nhiều ưu thế trong cuộc tuyển cử này.
Không chắc chắn rằng mỗi một vị trưởng lão của Đông Ly thị đều sẽ bỏ phiếu cho Đông Ly Nguyệt. Nếu Tây Phong Minh mua chuộc một số trưởng lão của Đông Ly thị thì rất có thể Đông Ly Nguyệt sẽ thua trong cuộc tuyển cử này.
Đòng Ly Nguyệt cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, nàng muốn thương lượng biện pháp đối phó với Giang Siêu. Đảm bảo ngày mai sẽ bất khả chiến bại.
Nhưng hiện tại Giang Siêu rất bện rộn, chỉ có thể chờ đến buổi tối lại nói tiếp.
Sau một ngày bận rộn, Giang Siêu đi cùng Đông Ly Nguyệt đến nơi ở của nàng. Họ đã là phu thê. Sống chung là chuyện đương nhiên.
Với Đông Ly Nguyệt, hai người đều biết rằng mối quan hệ của họ là giả nhưng trước
mặt người ngoài mối quan hệ của họ là thật.
Nếu như Giang Siêu không ở chỗ của Đông Ly Nguyệt sẽ khó tránh khỏi Tây Phong Minh sẽ không lấy đó làm cớ để công kích Đông Ly Nguyệt.
Đến lúc đó, nói không chừng còn có thể ảnh hưởng tới cuộc tuyển cử của Đông Ly Nguyệt.
“Giang Siêu, ngày mai tranh cử tộc vương, ngươi có kiến nghị gì tốt không.” Đông Ly Nguyệt nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt mang theo vẻ lo lắng.
Bất tri bất giác, Giang Siêu đã trở thành tâm phúc trong lòng Đông Ly Nguyệt. Vì vậy, mọi sầu lo trong ngày nàng đều nói với Giang Siêu.
“Ta không có kiến nghị tốt gì nhưng ta nhất định sẽ làm cho ngươi được chọn làm tộc vương.” Giang Siêu mỉm cười nói với Đông Ly Nguyệt.
Nếu hắn đã đồng ý giúp Đông Ly Nguyệt trở thành tộc vương thì đương nhiên hắn sẽ làm hết sức.
Hắn vừa gửi một lá thư cho Nam Minh Phong và Bắc Quỳnh Phương. Nếu Nam Minh
Phong và Bắc Quỳnh Phương chỉ lo cho bản thân, không màng đến lợi ích quần thể thì chắc chắn lá thư này của hắn sẽ vô ích.
Nhưng nếu hai người này nghĩ đến tộc nhân của Dạ Lang thị thì họ chắc chắn sẽ suy xét mọi điều như lời hắn viết.
Ve phần phiếu bầu của hai mươi tiểu tộc, Giang Siêu cũng không nắm chắc được là bao.
Có lẽ bọn họ đã bị Tây Phong Giang mua chuộc. Nếu đặt hy vọng vào bọn họ, nhất định sẽ thua thảm hại.
Dựa vào sự hiểu biết của hắn về Nam Minh Phong và Bắc Quỳnh Phương trong khoảng thời gian này, trận này Đông Ly Nguyệt chắc chắn sẽ thắng.
Nghe được lời này, trong lòng Đông Ly Nguyệt không dâng lên cảm giác an tâm khó tả. Nàng đang đợi những lời này của Giang Siêu.
Nhìn về ánh mắt tự tin kia của Giang Siêu, trong ánh mắt ấy thoáng chút bí ẩn khiến mặt nàng thoáng chút ngại ngùng không thể gỉảí thích được.
Khi Giang Siêu tự tin, mị lực càng thêm kinh người.
Đông Ly Nguyệt biết rằng nàng đã yêu nam
nhân trước mặt này.
Chỉ là trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác buồn bã, nam nhân trước mặt này trước nay đều không thuộc về nàng.
Nếu không phải vì muốn giúp nàng thì chỉ sợ nàng cũng không có duyên phận thành phu thê với Giang Siêu.
“ừm…nghỉ ngơi thôi…”
Vì Giang Siêu đã có kế hoạch của mình nên nàng cũng lười hỏi rõ.
Nhưng nghĩ đến việc bây giờ sẽ phải nghỉ ngơi, trên mặt Đông Ly Nguyệt lại lộ ra vẻ lo lắng, nàng không dám nhìn Giang Siêu, giọng nói có chút lắp bắp.
Đêm đã khuya, hai người nên nghỉ ngơi. Tuy nhiên, phòng của nàng chỉ có một chiếc giường.
Hai người ngủ chung thì sợ là không thích hợp.
Nhưng lại không chuẩn bị cái giường thứ haỉ. Sau khi Đông Ly Nguyệt nói ra những lời này, cả người lo lắng đến mức không nói nên lời.
Đừng thấy nàng lớn hơn Giang Siêu một chút nhưng nàng cũng không phải là một tiểu
cô nương không hiểu chuyện gì hết.
Danh Sách Chương: