Đối với lời nửa đùa nửa giỡn của nàng ta, Giang Siêu chỉ cười, không trực tiếp trả lời.
Hai người họ cũng sẽ không nói quá nhiều điều vô bổ trong chuyện này.
“Lạc nữ hiệp có việc tìm ta sao?!”
Giang Siêu không quanh co lòng vòng, hắn tin rằng nếu Lạc Ngưng Sương đến đây nhất định là có việc gì đó.
“Nói chuyện với người thông minh đúng là không phải tốn nước bọt, ngươi có nhớ rõ trước kia đã nói gì với ta không?!”
Lạc Ngưng Sương cười với Giang Siêu nói.
“Lạc nữ hiệp đề cập đến con đường của ta?” Giang Siêu nhìn về phía Lạc Ngưng Sương, cười nói: “Lạc nữ hiệp đã nghĩ kỹ rồi sao?”
Lạc Ngưng Sương cũng không đáp lại lời đùa cợt của Giang Siêu, nàng ta chỉ khẽ liếc Giang Siêu nói;
“Bây giờ ngươi đang giúp sức cho triều đình, con đường mà ngươi nói, sao có thể làm cho ta tin được? Cho dù có chọn, chỉ e cũng không có bao nhiêu niềm tin đâu!”
Lạc Ngưng Sương xác thực có ý muốn thoát khỏi Nguyên vương, nhưng con đường mà Giang Siêu nói, lại khiến nàng ta thấy vô cùng nghỉ ngờ.
Rốt cuộc thì bây giờ Giang Siêu đang làm việc cho triều đình, ai mà biết được hắn có phải là chó săn cho triều đình hay không. Điều mà Lạc Ngưng Sương muốn là lật đổ triều đình.
Bởi vậy, nàng ta với Giang Siêu gần như là phe đối lập.
Nhưng lời lúc trước mà Giang Siêu nói lại làm nàng ta có hơi tin phục. Hơn nữa nàng ta thấy rõ những việc mà Giang Siêu đang làm giống với ý nghĩ của nàng ta.
Mục tiêu của nàng ta là giúp cho những người nghèo khổ trong thiên hạ có thể an cư lạc nghiệp, lật đổ cái triều đình thối nát này.
“Lạc nữ hiệp không cần vội lựa chọn, lúc này ngươi có thể chọn trước rồi tạm giấu đi.
Chờ đến một ngày nào đó khi ngươi cảm thấy con đường mà ta đi cũng là con đường mà ngươi cũng muốn trải qua thì ngươi lại xuất hiện.
Ta nhất định sẽ cho ngươi đáp án khiến ngươi vừa lòng.”
Giang Siêu cười với Lạc Ngưng Sương.
“Được..... Vậy một lời đã định! Ta lẳng lặng mà chờ tin tốt từ ngươi!”
Lạc Ngưng Sương gật đầu, giọng nói nặng nề hơn.
Sau khi nàng ta từ bỏ việc chiếm lấy Ninh Châu phủ đã bắt đầu rơi vào trạng thái mờ mịt.
Rốt cuộc thì nàng ta làm vậy nhất định sẽ làm cho Nguyên vương giận, việc nàng xé mặt với Nguyên vương cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều thôi.
Trong thời buổi loạn thế này, cho dù nàng ta có mười vạn đại quân, nhưng cuối cùng có thể giữ được bao nhiêu quân binh trong số mười vạn đại quân này cũng khó mà nói được.
Triều đình không có khả năng lưu lại mạng sống của nàng †a, khả năng sau khi mất đi kho lúa và khu căn cứ Ninh Châu phủ này thì chuyện sống chết của các nàng cũng trở thành vấn đề.
Nàng ta tới tìm Giang Siêu cũng là muốn xem có con đường nào thích hợp với nàng ta hay không.
Tuy là Giang Siêu không đưa ra đáp án rõ ràng, nhưng cũng gần như là đã giúp nàng tìm ra lựa chọn.
Nàng ta cũng không nhiều lời nữa, xoay người định rời đỉ.
“Lạc nữ hiệp có thể đi Xuyên Thục, nơi đó hẳn là có thể thu lưu các ngươi.” Giang Siêu nói với bóng lưng của Lạc Ngưng Sương.
Xưa nay con đường vào Ba Thục thế núi hiểm trở, dễ thủ khó công.
Hơn nữa nơi đó núi cao rừng rậm, chỉ cần tìm được nơi phù hợp thì dù triều đình có muốn diệt bọn họ cũng chẳng làm gì được.
Lạc Ngưng Sương không nói gì, chỉ phất tay với Giang Siêu, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
Ngay khi Lạc Ngưng Sương rời đi không bao xa, Giang Siêu nhàn nhạt nói với người ở sau lưng: “Xuất hiện đi! Đã đi xal”
Danh Sách Chương: