Những chiếc xe này hiển nhiên tới kéo tiền thuế, sau khi cất xong, bọn họ sẽ chuyển chúng đi.
Khi đó, chỉ sợ Mộ Dung Cung có muốn tìm lại tiền thuế cũng sẽ rất khó khăn!
Cùng lúc đó, ở Hoàng Thành phủ, một gã binh sĩ mặc áo giáp gõ cửa lớn Hoàng Phủ, hắn ta bước nhanh chạy tới thư phòng của Hoàng Thành.
“Đại nhân, kho hàng kia đã xảy ra chuyện rồi. Không thấy đồ đạc đâu... Người này quỳ xuống nói với Hoàng Thành.
Hoàng Thành nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, vội vàng nhìn về phía thủ hạ trước mắt, thấy vẻ mặt đối phương lo lăng. Ông ta không một chút nghi ngờ, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
"Lúc các ngươi trao đổi, có phát hiện cái gì không đúng không?" Ông ta vừa đi vừa hỏi binh sĩ bên cạnh.
"Chúng ta đã kiểm tra rồi, không thấy có gì không ổn, nhưng sau khi chúng ta mở kho hàng ra, lại phát hiện không thấy đồ ở đâu!
Mấy ngày nay, chúng ta vẫn luôn giám sát kho hàng, cũng không nhìn thấy bọn họ vận chuyển cái gì ra ngoài!
Mạt tướng cảm thấy có điều kỳ quái, nên cố tình đến xin chỉ thị của đại nhân”
Binh sĩ nói với Hoàng Thành. “Bản quan đi xem với ngươi."
Hoàng Thành lạnh mặt đi ra ngoài, ông ta nói với người ở cửa: "Dẫn theo hộ vệ của bản quan, lập tức đến kho hàng!”
Hộ vệ ở cửa vội vàng đi gọi người.
Lúc này, Hoàng Bá Long đi tới, nhìn sắc mặt khó coi phụ thân, hắn hỏi: "Cha, có chuyện gì ta vậy?"
Hoàng Thành nhìn hắn ta, nhưng không trả lời. Hoàng Bá Long thấy phụ thân mình không nói gì, vội vàng đi theo.
Rất nhanh, một đoàn ba mươi người xuất hiện ở trước cửa Hoàng phủ, tất cả đều cưỡi ngựa.
Hơn ba mươi người thúc ngựa, lập tức chạy về phía kho hàng.
Lúc này lòng Hoàng Thành nóng như lửa đốt, đã không có tâm tư suy nghĩ chuyện này có gì không đúng.
Còn nữa, người đến báo tin chính là tâm phúc của ông ta, ông ta cũng không thèm suy nghĩ quá nhiều.
Hiện tại, trong đầu ông ta chỉ có nếu làm mất ba trắm vạn tiền thuế, đến lúc đó ông ta còn biết ăn nói như thế nào với Nguyên Vương nữa.
Số bạc này chính là để Nguyên Vương chuẩn bị dùng cho việc khởi sự, đến khi thiên hạ đại loạn, chúng có thể giúp Nguyên Vương chiêu mộ rất nhiều binh mã.
Bên kia, qua khoảng nửa giờ sau, lại có người lén lút thò đầu ra từ sân, sau khi nhìn thấy không có ai, hắn ta vẫy tay về phía sân.
Rất nhanh, trong sân, chiếc xe thứ nhất bị đẩy ra, tiếp theo là chiếc thứ hai, chẳng bao lâu, hơn hai mươi chiếc xe lần lượt bị đẩy ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Mộ Dung Cung lộ rõ vẻ vui mừng, quả nhiên, tiền thuế thật sự ở trong kho hàng. Trái tim ông ta đang nặng trĩu cuối cùng cũng được buông xuống.
Nghĩ đến nếu lần này không có Giang Siêu, có lẽ ông ta phải chịu cảnh vạn kiếp bất phục. Trên mặt Mộ Dung Cung lộ ra một điệu cười may mắn.
Vẻ mặt lão Ngũ ở một bên cũng mừng rỡ, ông ta nhỏ giọng thán phục nói ở bên tai Mộ Dung Cung:
“Đại nhân, Giang công tử thật sự rất lợi hại, hắn chỉ nói mấy câu đã có thể đoán được quỷ kế của Hoàng Thành, nếu Hoàng Thành biết tất cả đều bị Giang công tử nhìn thấu, không biết hắn ta sẽ có cảm giác gì.”
Lúc này cả tâm cả thân ông ta đều đã bội phục Giang Siêu.
Đúng lúc này, đoàn xe đã lặng lẽ tới gần, lão Ngũ nhìn về phía Mộ Dung Cung, trong mắt lộ ra vẻ dò hỏi.
Mộ Dung Cung lắc đầu, người ông ta muốn đợi là Hoàng Thành, bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất để động thủ. Muốn lật đổ Hoàng Thành, phải bắt được cả người lẫn tang vật.
Danh Sách Chương: