Lão Lục ngạc nhiên nhìn sang Mộ Dung Cung, không biết lão gia nhà mình đang định làm gì.
Nhưng là một hộ vệ của Mộ Dung Cung, ông ta vẫn đi theo.
Hai người dắt ngựa nhanh chóng đi tới ngoại thành.
Lúc hai người đi tới ngoại thành cũng đã sắp tới buổi trưa.
Bạch Liên quân của Tây Môn đã sắp bỏ đi. Hơn năm, sáu vạn Bình Nhạc quân gồm tù binh và quân Con Cháu của Giang Siêu cũng đều đang ở ngoại thành.
Sau nói sau khi Bạch Liên quân đã rời đi, những Bình Nhạc quân kia càng thêm thành thực.
Lúc hai người Mộ Dung Cung đuổi tới doanh trại, Giang Siêu vừa mới tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
“Bá phụ, sao ông lại tới đây? Đã xảy ra chuyện gì à?”
Giang Siêu nhìn Mộ Dung Cung đang vô cùng lo lắng chạy tới, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Hiền tế, chuyện này rất quan trọng, lão phu cố ý tới tìm ngươi thương lượng đối sách”
Mộ Dung Cung vừa mở miệng liền nói một câu hiền tế.
Giang Siêu đã quen với từ hiền tế này, hắn cũng không dây dưa với Mộ Dung Cung xưng hô như vậy.
Nhưng hắn vẫn không gọi Mộ Dung Cung là nhạc phụ, vẫn trước sau như một gọi ông là bá phụ.
Mộ Dung Cung cũng không dây dưa gì về điều này, ông chỉ cần Giang Siêu không phản cảm với việc mình gọi hắn là hiền tế, dù gì sau này cũng sẽ gọi, cứ tự nhiên như thế mà trở thành người một nhà.
“Bá phụ, có chuyện gì cần thương lượng, chúng ta vào trong trướng rồi nói.”
Giang Siêu đưa Mộ Dung Cung vào trong doanh trướng.
Lão Lục canh giữ ở ngoài cửa, không cho bất cứ người nào tới gần.
“Hiền tế, hoàng đế đã biết được chuyện ngươi thành lập tư binh, vừa nãy, thánh chí đã tới chỗ ta muốn để ngươi tiếp chỉ.”
Mộ Dung Cung nhìn Giang Siêu, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
Giang Siêu nghe vậy, gương mặt trở nên cân nhắc.
Hắn sớm đã biết chắc chắn chuyện hắn thành lập tư binh sẽ bị hoàng đế biết được.
Lúc trước, hắn có lẽ sẽ lo lắng rất nhiều, nhưng bây giờ, hắn hoàn toàn không hề lo lắng.
Hiện tại, trên khắp toàn bộ Đại Triệu, chiến tranh nổ ra khắp bốn phía, trừ Bình Nhạc quân, Bạch Liên quân ra, còn có các cuộc khởi nghĩa nông dân của Vĩnh Nhạc quân, Lương Sơn quân.
Từng này cũng đã đủ để Tống Triết sứt đầu mẻ trán, chỉ cần đầu óc của lão già Tống Triệt này không bị teo lại, hiện tại, ông ta chắc chắn sẽ không dám làm gì Giang Siêu.
Ít nhất, hiện tại tư binh của Giang Siêu còn chưa tạo phản. Vẫn còn có tác dụng với triều đình.
Hơn nữa, chiến lực tư binh của Giang Siêu kinh người.
Nếu như phải dẹp bỏ một đội tư binh như vậy thì quả thật quá đáng tiếc.
Tống Triệt chắc chắn sẽ không bỏ qua suy nghĩ lợi dụng quân Con Cháu để dẹp loạn.
Cho dù ông ta có muốn đối phó với Giang Siêu cũng phải đợi dẹp loạn quân phản loạn ở bốn phía trước đã.
“Tiếp chỉ thì tiếp chỉ thôi! Tuy nhiên, nếu muốn ta tiếp chỉ, cũng không dễ dàng như vậy, trước tiên phải để lão già hoàng đế chấp nhận quân Con Cháu của ta đã.
Nếu không sẽ danh không chính ngôn không thuận!”
Giáng Siêu nghe xong, hắn nhún vai nói với Mộ Dung Cung.
Khắp gương mặt hắn đều là không thèm để ý.
Mộ Dung Cung nghe vậy, suýt chút nữa thì há hốc mồm. Ông cảm thấy Giang Siêu suy nghĩ quá mức đơn giản.
Hoàng đế rõ ràng muốn lợi dụng quân Con Cháu của Giang Siêu, tiếp chỉ thì khác gì so với tự đào hố chôn mình?
Một khi quân phản loạn đã bị dẹp bỏ cũng là lúc quân Con Cháu và Giang Siêu mất đi giá trị lợi dụng, đó chính là ngày chết của Giang Siêu và quân Con Cháu.
“Hiền tế, ngươi làm vậy chẳng phải là tự đẩy mình và quân Con Cháu xuống hố lửa à?
Tiếp thành chỉ của hoàng đế nào có dễ dàng như vậy.” Mộ Dung Cung vội vàng mở miệng khuyên ngăn hắn.
“Bá phụ, ông nói nếu như ta không tiếp chỉ thì phải làm gì? Nên giải quyết ra sao?” Giang Siêu nghe vậy, hắn cười nhạt nhìn sang Mộ Dung Cung.
Mộ Dung Cung nghe thấy lời hắn liền giật mình ngơ ngác ngay tại chỗ, lời của Giang Siêu hoàn toàn không sai.
Danh Sách Chương: