ở trong huyện nha, chức quan huyện úy nói cao không cao mà nói thấp cũng không thấp, nói đúng ra thì xem như là thư ký.
Huyện lệnh là quản lý. Huyện thừa là phó quản lý. Huyện úy là thư ký. Thật ra thì chức huyện úy là một chức làm thì nhiều công thì không bao nhiêu.
Tất cả mọi chuyện đều do huyện úy đỉ làm. Hai vị bên trên chỉ chịu trách nhiệm ra lệnh.
Khỉ chuyện làm xong, công lao thuộc về hai vị bên trên. Nếu làm hỏng chuyện, người gánh tội sẽ là huyện úy.
“Giang đại nhân, ta chờ lâu rồi, mời vào… mời vào.” Huyện lệnh vội vàng tiến lên tươi cười nói với Giang Siêu.
Ông ta là một tên mập mạp, cười rộ lên là không thấy mắt luôn.
Đứng sau ông ta là huyện thừa. Giang Siêu từng gặp huyện thừa một lần khi giao thi thể tứ đương gia đám cướp núi Mạo Nhân.
“Giang đại nhân, không thể tin nổi nha, thiếu niên ra anh hùng, mới không bao lâu mà ngươi đã lên làm huyện úy rồi, sau này phải nhờ Giang đại nhân quan tâm nhiều hơn.”
Huyện thừa nở nụ cười nịnh nọt. ông ta cũng là một tên mập mạp, chỉ là không mập mạp bằng huyện lệnh thôi.
Sau đó là chủ bạc và bộ đầu. Chủ bạc tương đương với sư gia.
Kế tiếp là sáu tư, chia làm tư công, tư thương, tư hộ, tư pháp, tư bỉnh, tư sĩ.
Bởi vì huyện An Nỉnh là một huyện nhỏ cho nên chỉ có một người huyện úy là Giang Siêu, sáu tư chỉ có ba tư là tư thương, tư hộ, tư pháp.
Không có quân đóng giữ nên không có ba tư còn lại.
Sau khi gặp một đám đồng nghiệp trong huyện nha, huyện lệnh mở tiệc trong phủ để chiêu đãi Giang Siêu, Tống Ninh Tuyết vẫn luôn đi theo cùng.
Vì có Tống Ninh Tuyết nên một đám quan viên trong huyện nha cực kì cung kính Giang Siêu.
Nhưng mà bọn họ càng làm vậy thì Giang Siêu càng cảm thấy huyện nha có vấn đề. Đừng thấy hiện giờ đám người này mặt ngoài cung kính cười ha ha với hắn mà lầm, một khỉ bọn họ ném đá sau lưng hắn thì chắc là tàn nhẫn hơn bất cứ ai.
Giữa đám người này, có lẽ chỉ có bộ đầu Thiết Ưng và chủ bộ Lưu Thành Chỉ là thật lòng chào đón Giang Siêu.
Thiết Ưng khâm phục Giang Siêu về võ lực và trí tuệ. Ông đã tự mình xử lý hai lần chuyện núi Mạo Nhân và núi Kê Minh, nên có thể cảm nhận được sự lợi hại của Giang Siêu.
Còn Lưu Thành Chỉ thì lại khâm phục Giang Siêu về những học thức có thể làm cho ông tự ti kia và về tính không sợ cường quyền, ngay cả Trịnh Thế Kỉnh cũng dám đánh.
Ông còn cất chứa chữ do Giang Siêu viết và hai bài thơ kia của Giang Siêu. Đến tận bây giờ, ông vẫn còn hết lời khen ngợi hắn.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, huyện lệnh dẫn Giang Siêu đỉ tới phủ được phán cho hắn.
Sắp xếp chỗ ở cho Giang Siêu xong rồi, đám người huyện lệnh mới chào ra về, còn Tống Ninh Tuyết, Lưu chủ bạc và Thiết Ưng thì ở lại.
Lưu Thành Chi nhìn Thiết bộ đầu, rồi lại nhìn Tống Ninh Tuyết, cuối cùng hơi do dự nhìn về phía Giang Siêu.
“Lưu đại nhân, ông có chuyện gì sao…” Giang Siêu mỉm cười hỏi Lưu Thành Chi.
“Giang đại nhân, ta…” Lưu Thành Chi nhìn
Tống Ninh Tuyết lời nói đến bên miệng rồi lại không biết có nên nói hay không.
Giang Siêu biết ông muốn nói gì, cũng biết ông lo lắng gì.
Hắn mỉm cười nói: “Lưu đại nhân có chuyện gì thì cứ nóỉ đi, Ninh Tuyết không phải người ngoài, ta không có chuyện gì cần phải gạt nàng.”
Một câu không phải người ngoài của hắn làm mặt mày Tống Ninh Tuyết lộ vẻ ngại ngùng, trong mắt hiện lên vẻ ngọt ngào.
Thấy vẻ mặt của nàng, Lưu Thành Chi cũng không do dự nữa.
Nếu Giang Siêu không muốn tránh Tống Ninh Tuyết thì chứng tỏ Tống Ninh Tuyết là người đáng để Giang Siêu tin tưởng.
Có thể thấy điều này từ vẻ mặt khỉ nhìn Giang Siêu của Tống Ninh Tuyết.
“Giang đại nhân, chắc là ngươi đã biết chức huyện úy của ngươi là do Trấn Quốc công tiến cử. Cả kinh thành dều biết chuyện giữa ngươi và Trịnh Thế Kinh. Mà với tính tình có thù tất báo của Trấn Quốc công, ông ta sẽ không tốt bụng mà đi tiến cử ngươi làm huyện úy. Sau này, ngươi làm việc gì cũng phải cẩn thận, tuyệt đối
đừng để người ta nắm được nhược điểm, nếu không…” Lưu Thành Chi tràn đầy lo lắng nhìn Giang Siêu.
Giang Siêu khá là biết ơn lời khuyên của Lưu Thành Chi.
Chắc là toàn bộ huyện nha đều có thể nhìn ra được mờ ám bên trọng. Nói đúng hơn là toàn bộ huyện An Ninh đêu có thể nhìn ra được.
Rốt cuộc mọi người đều biết chuyện hắn làm cho Trịnh Thế Kinh công tử nhà Trấn Quốc công mất hết mặt mũi.
Có ai từng thấy một vị huyện úy mới nhậm chức mà lại không một ai trong đám phú thương quyền quý huyện An Ninh tới chúc mừng hay không?
Rõ ràng là bọn họ muốn tránh bị liên lụy.
Nếu không phải có Tống Ninh Tuyết thì chắc là đám người huyện lệnh sẽ không ra đón Giang Siêu, chứ đừng nói gì đến chuyện lại đây nhắc nhở như Lưu Thành Chỉ và Thiết Ưng.
“Giang đại nhân, Thiết mỗ là người thô lỗ, không hiểu mấy thứ quanh co lòng vòng kia… Nhưng mà Giang đại nhân cứ yên tâm, sau này chỗ nào cần Thiết mỗ thì đại nhân cứ nói là được.”
Thiết ưng thì lại trực tiếp hơn, nói thẳng ra là mình sẽ đứng bên phía Giang Siêu, sau này nếu lỡ xảy ra chuyện thì ông sẽ là người ủng hộ trung thành của Giang Siêu.
Giang Siêu gật nhẹ đầu với Thiết ưng. Mặc kệ đối phương nói thật hay nói dối, thì ít nhất cách làm hiện giờ của đối phương làm cho Giang Siêu có chút cảm động.
Sau khi tỏ lòng biết ơn hai người, Giang Siêu tiên bọn họ ra ngoài.
Tống Ninh Tuyết lo lắng nhìn Giang Siêu, không biết phải nên nói như thế nào.
“Giang đại ca, ta đã sai bọn Tiều Nhã đỉ dọn đồ rồi, sau này bọn ta dều sẽ ở trong phủ của ngươi, vậy thì chúng ta có thể tiện chăm sóc lẫn nhau.” Tống Ninh Tuyết mỉm cười nói với Giang Siêu.
Dứt lời, trên mặt nàng tràn đầy vẻ ngại ngùng.
Chắc chắn là sẽ có tin đồn nhảm nhí khỉ nàng trực tiếp dọn vào phủ người ta. Nhưng mà nàng không thèm để ý.
Nàng không yên tâm đế Giang Siêu một mình ở đây, cho dù huyện lệnh có sắp xếp người hầu hạ Giang Siêu.
Nàng không tin tưởng người của huyện lệnh. Nàng chỉ tin tưởng bản thân mình và đám hộ vệ của mình.
Trong mắt Giang Siêu tràn đầy cảm động. Hắn không từ chối, bởi vì từ chối cũng vô dụng, có khi còn sẽ làm tổn thương Tống Ninh Tuyết.
Hơn nữa, có Tổng Ninh Tuyết ở bên cạnh thì rất nhiều chuyện sẽ dễ dàng hơn một chút.
Chờ khỉ đám hộ vệ tới đây, bọn họ dẫn theo vài xe đồ vật và rất nhiều thị nữ gỉa đinh.
Tống Ninh Tuyết gần như dọn hết phủ quận vương lại đây, ngay cả lão quản gia vương phủ cũng tới đây.
“Tham kiến Giang công tử! Sau này Giang công tử có cần gì thì cứ phân phó cho lão nô đỉ làm” Khi vừa nhìn thấy Giang Siêu, lão quản gia đã lập tức đi lên, cung kính nói.
Ông đã từng nhìn thấy Giang Siêu trong vương phủ, cũng biết Giang Siêu có tài văn c hương và vũ lực hơn người.
Ông là người nhìn Tống Ninh Tuyết lớn lên, đương nhiên có thể nhìn ra được tâm tư của quận chúa nhà mình.
Ông cũng rất thưởng thức Giang Siêu, đương nhiên là hy vọng Giang Siêu sẽ trở thành
quận mã.
Danh Sách Chương: