Đúng lúc này, bốn hộ vệ đã xông tới, bọn họ chặn quân địch rồi nói với Tống Tiểu Nhã: "Tống cô nương, đi mau... để bọn ta chặn bọn chúng..."
Cùng lúc đó, bốn hộ vệ xả súng liên tục vào bọn người phía trước.
Thân là hộ vệ của Giang Siêu, mỗi người đều được. trang bị súng ngắn.
Lòng trung thành của bọn họ hoàn toàn xứng đáng, nếu không Giang Siêu cũng không dám trang bị súng lục cho bọn họ.
Nhưng mà, bốn người bốn khẩu súng lục, đối diện với ba mươi kẻ cứ tiến lên tấn công liên tục, cho dù đã chết sáu người, nhưng so sánh ra bọn họ vẫn yếu hơn.
Vả lại cận chiến thế này, có lúc súng lục cũng không phát huy được uy lực quá lớn.
Bọn họ cũng không giống Tống Tiểu Nhã, được Giang Siêu cho luyện bản không biết bao nhiêu lần.
Kỹ thuật bản súng có thể nói là nhất tuyệt. Dù là trong cận chiến, cũng có thể bách phát bách trúng.
Nhưng bốn hộ vệ thì không có thực lực giỏi như vậy.
Nhưng những phát bắn của họ lại làm những người này bị thương, chặn lại thế công của những người này.
Tống Tiểu Nhã nhân cơ hội này, thúc chiến mã phóng qua bẫy.
Bốn hộ vệ đối diện với sự tấn công của quân địch, bọn họ dũng cảm cản quân địch lại.
Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn chết trên tay quân địch.
Tống Tiểu Nhã liều mạng phi đến huyện thành An Khánh, Giang Siêu có được an toàn hay không, thì phải xem nàng ta có thể chạy đến chỗ quân Con Cháu ở huyện thành An Khánh với tốc độ nhanh nhất hay không.
Bên kia, Giang Siêu thúc ngựa đưa Đông Ly Thải lao về phía trước, thỉnh thoảng hắn lại quay đầu bản vài phát đạn vào quân địch.
Mặc dù, hắn bản phát nào cũng trúng kẻ địch.
Nhưng, quân địch có gần bảy tám mươi người.
Hắn muốn dựa vào khẩu súng lục trên tay để tiêu diệt kẻ địch, đó là điều không thể.
Dù gì, bây giờ hẳn đang trong tình huống chạy trốn, còn dẫn theo một Đông Ly Thải không biết võ.
Một khi bị đuổi kịp, thì sẽ rắc rối.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã bị ép đến rìa núi.
Giang Siêu không lập căn cứ nông nghiệp ở chỗ đó, chỗ đó toàn dân chúng bình thường, căn bản không có chiến lực gì cả.
Cho dù chỗ đó có hàng trăm người, nhưng đối diện với nhưng kẻ hung cùng cực ác đằng sau, làm không cẩn thận một cái có thể sẽ khiến cho dân chúng trong căn cứ nông nghiệp gặp họa.
Phía trước không còn đường để đi nữa rồi, những người phía sau đuổi theo rất nhanh, ám khí của bọn họ đã làm cho. chiến mã dưới thân bị thương, tốc độ chạy cũng chậm dần.
Giang Siêu quyết định nhanh, hẳn ôm lấy Đông Ly Thải, nhảy xuống ngựa vọt vào khu rừng phía trước.
Vào khoảnh khắc tiếp đất, mượn xung lực mạnh, Giang Siêu lên xuống vài cái, lại xông vài bước về phía trước.
Tuy quân địch đăng sau còn cách gần trăm mét, nhưng mình ôm Đông Ly Thải e là cũng không nhanh hơn những người này là mấy, có khi còn nhanh chóng bị bọn chúng đuổi kịp.
Dù gì bọn họ cũng là lục lâm cao thủ, kẻ nào cũng có thực lực bất phàm.
"Giang đại ca, huynh bỏ ta xuống đi, huynh đi mau, nếu huynh mà có chuyện gì, Thải Nhi cũng không sống được nữa đâu, chắc bọn chúng tới để bắt ta, chỉ cần ta bị bät, chắc chúng sẽ không đuổi theo huynh nữa."
Đông Ly Thải trong lòng Giang Siêu ôm chặt lấy Giang Siêu, nàng sợ lắm, nhưng nàng vẫn khuyên Giang Siêu.
Nàng cũng đoán được những người này tới đây là muốn làm gì, nàng biết nếu mình tiếp tục đi như này thì sẽ làm liên lụy đến Giang Siêu.
Giang Siêu nghe vậy, hắn hơi tức giận trước sự ngây thơ của cô nhóc này, nếu những người này đã động vào hẳn, thì đương nhiên sẽ không tha cho hắn.
Càng khỏi nói, làm gì có chuyện Giang Siêu để cho những người này bắt Đông Ly Thải đi chứ!
Danh Sách Chương: