Chỉ là, nàng ta vẫn khá là tin tưởng vào biểu muội, nên cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa. Giờ đây nghĩ lại, nàng ta đã bị biểu muội lừa rồi.
Nghĩ thế, Mộ Dung Chỉ Tình hơi tức giận, chuyện này, nàng ta phải đi tìm biểu muội để hỏi cho rõ ràng.
Thế nhưng nghĩ đến vị Giang tiên sinh trước mắt này là Giang Siêu, không hiểu sao nàng ta lại cảm thấy ngượng ngùng, còn có cảm giác rung động không nói thành lời được. Ánh mắt nàng ta nhìn Giang Siêu cũng hơi thất thần.
Mà Mộ Dung Minh Hiên ở bên cạnh lại không biết thân phận của Giang Siêu, chỉ lấy làm lạ vì sao cha mình lại gọi hăn là hiền chất.
“Những ý kiến mà bá phụ muốn xử lý, ta đã chỉnh lý xong xuôi rồi, giờ đưa đến cho bá phụ. Tiểu chất sẽ yên lặng chờ tin tốt từ bá phụ.” Giang Siêu về phòng, lấy một quyển công văn ra.
Bên trong là ý kiến sắp xếp tộc Dạ Lang của hăn, thực ra cũng là những kiến nghị không quá phức tạp.
Đó là để cho tộc Dạ Lang được tự trị, sau đó bộ tộc nộp thuế định kỳ cho huyện An Bình là được.
Làm như vậy cũng coi như vô cùng khoan nhượng với tộc Dạ Lang rồi.
Dù sao, cả một bộ tộc mà không có viên quan thường trực nào đi quản lý, thật không phù hợp với ích lợi của triều đình.
Đối với một tri châu, những ý kiến này không phải không thể phê chuẩn, có lẽ tri châu sẽ không làm khó Giang Siêu trong chuyện này.
Còn về Tây Phong Minh, Giang Siêu không nói ra. Tạm thời không nhắc tới chuyện này nữa, mà có nói cũng vô dụng, vì Mộ Dung Cung cũng biết Trịnh An tạo phản.
Nhiều thêm việc của tộc Dạ Lang bên này, với ít bớt việc bên kia, cơ bản không có gì khác nhau.
Hơn nữa, nếu việc này liên lụy đến tộc Dạ Lang, nói không chừng còn bộ tộc phải chịu tai bay vạ gió, còn không băng. không làm cho nó xảy ra.
Hiện tại cứ tạm thời ngăn trở Tây Phong Minh đã, đến lúc đó, có lẽ còn có thể đề phòng bất cứ tình huống nào. Nếu Tây Phong Minh vô dụng, thì tiễn ông ta đi gặp con ông ta.
Quả nhiên, sau khi Mộ Dung Cung cầm công văn lên xem thì nhíu mày lại, ông ta nhìn Giang Siêu, do dự rồi gật đầu nói:
“Tuy ý kiến xử lý này khó thực hiện, nhưng cũng không phải không làm được. Giao chuyện này cho ta đi, ta giải quyết xong việc bên tộc Dạ Lang thì ngươi có thể thăng chức rồi. Trước mắt ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Mộ Dung Cung vỗ Giang Siêu, xoay người dẫn lão ngũ đi theo rời đi.
Lúc sắp đi, ông ta còn không quên ấn tay vào trán con trai mình, mặt đầy tức giận.
Việc nợ cờ bạc này hiển nhiên khiến Mộ Dung Cung vô cùng tức giận, nhưng chuyện đã được giải quyết, ông ta cũng không đành lòng trách mắng con trai nhiều.
Những người còn lại đầu nhìn Mộ Dung Minh Hiên bằng vẻ nghĩ lại mà sợ, lại nhìn Giang Siêu và Mộ Dung Chỉ Tình với vẻ phức tạp.
“Sư phụ, người thông đồng được với ông già nhà ta từ khi nào thế? Cha ta lại tự mình tới tìm người, sức hút của sư phụ thật đáng sợ.”
Mộ Dung Minh Hiên đi đến trước mặt Giang Siêu, cười nói với vẻ nịnh nọt.
Trong giọng nói của hẳn ta còn có chút chế giễu.
Giang Siêu bật cười đá vào mông hẳn ta một cái, nói: “Ta thấy ngươi ngứa đòn rồi, ta bảo cha ngươi để gia pháp nhà ngươi hầu hạ ngươi nhé?”
“Đừng mà..... Sư phụ, đệ tử không dám nữa.....” Mộ Dung Minh Hiên nghe thế, sắc mặt lập tức xanh lè, vội vàng mở miệng xin tha.
Danh Sách Chương: