“Lần này có hơn một vạn tộc nhân chết.
Lần sau thì sao hả?
Các ngươi định cho mấy vạn đi tìm chết?
Bạch tộc chỉ có bấy nhiêu người thôi, đủ các ngươi chơi mấy lần?”
“Các ngươi không nghĩ lại sai lầm của mình, lại ở đây hỏi tội ta, mặt mũi các ngươi đâu hả?”
A Thi Mã không cho cha con Hách Liên Khang có cơ hội nói chuyện.
Nàng ta hỏi lại liên tiếp, khiến cha con Hách Liên Khang không kịp trở tay, trong nhất thời trở nên cứng họng.
A Thi Mã nói không hề sai. Hành động của cha con Hách Liên Khang đã gây nên tiếng than dậy trời ở Bạch tộc.
Chỉ là vì hai cha con đã gần như khống chế tuyệt đối Bạch tộc, cộng thêm kéo đám tộc lão về phe mình, nên đám bình dân Bạch tộc không thể làm nên trò trống gì, kể cả khi biết rõ cha con Hách Liên làm việc ngang ngược, dẫn Bạch tộc đi hướng diệt vong.
Lời nói của A Thi Mã khiến đám bình dân Bạch tộc cảm thấy lòng mình sôi trào, một số người đã ngo ngoe rục rịch định phụ họa A Thi Mã.
Có điều, nhìn đám hộ vệ của cha con Hách Liên đang như hổ rình mồi ở xung quanh, bọn họ lại nhịn xuống.
Ham sống sợ chết là bản năng của mỗi người.
Ai cũng biết cha con Hách Liên tàn nhẫn, vậy nên không ai dám lên tiếng phản kháng.
“Hừ... A Thi Mã, ngươi bớt ở đây đổ tội lên đầu bọn ta, bọn †a làm vậy là vì sự huy hoàng của Bạch tộc, tất cả đều do quân Bạch Liên gian xảo quỷ dị, khiến Bạch tộc thua nặng.”
Thấy vẻ mặt của đám Bạch tộc xung quanh, Hách Liên Khang vội vàng giải thích: “Chuyện này không trách được bọn ta, cha con bọn ta đã dốc hết sức rồi.”
Nếu không tẩy trắng thì sẽ gây ảnh hưởng xấu đến ông ta. Tuy rằng ông ta không quan tâm lắm đến ảnh hưởng, nhưng mà vẫn cứ cẩn thận thì tốt hơn.
Nói đến đây, ông ta đổi giọng, kéo vấn đề lên người A Thi Mã lần nữa: “Ngươi bất kính thủ lĩnh, đoạt muối tinh mà đám tộc lão cần, từng làm ra vài chuyện gây tổn thất cho đám tộc lão. Sau chuyện lần này, mọi người đều nhất trí quyết định trừng phạt ngươi.”
Giang Siêu có chút bất ngờ trước sự vô sỉ của ông ta.
Rõ ràng là dã tâm của ông ta khiến Bạch tộc phải chịu vất vả, vậy mà ông ta lại nói là vì huy hoàng của Bạch tộc, đã thế còn đổ lỗi việc thua cuộc trong trận chiến là do đối thủ mạnh mẽ nữa.
Không biết làm sao mà da mặt cha con bọn họ dày được như thế.
Hơn nữa, ông ta còn muốn dùng chuyện hỏi tội A Thi Mã để dời đi sự chú ý của mọi người.
Vài câu nói của ông ta khiến Giang Siêu đổi mới sự hiểu biết về ông ta.
Rõ ràng là muối tinh được vận chuyển đến cho. toàn bộ Bạch tộc dùng, nhưng đến chỗ cha con Hách Liên Khang là thành muối tỉnh của bọn họ và đám quản lý Bạch tộc.
Lời nói việc làm vô sỉ thế kia mà cũng làm ra được.
Có điều, với tư tưởng ích kỷ của Hách Liên Khang, chắc là ông ta chưa từng để ý đến sống chết của người Bạch tộc.
Ông ta chỉ để ý đến chính mình.
Về phần những người khác trong Bạch tộc có muối tinh hay không đều không sao cả.
Chỉ cần bọn họ và đám tộc lão có muối tinh là được rồi.
Sự xuất hiện của muối tinh có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề, ví dụ như bệnh phù thường thấy ở Bạch tộc.
Cho dù có kể dùng muối khối, nhưng mà bệnh phù vẫn rất nghiêm trọng.
Hơn nữa, không phải muối khối nào cũng có thể dùng, ăn muối khối có độc là sẽ chết người.
Bạch tộc thiếu nhất là muối, đặc biệt là muối tinh. Kể từ khi có muối tinh, phần lớn muối tinh đều bị cha con Hách Liên và đám tộc lão đoạt lấy.
Nếu không phải A Thi Mã giành vài lần cho mọi người, thì chắc là những người khác trong Bạch tộc còn chưa được dùng muối tỉnh.
Danh Sách Chương: