Lại nói kỹ xảo vẽ tranh của hắn đúng là khá tốt. Nếu đổi lại là người bình thường thì đã thua hẳn ta rồi.
“Đẹp... đẹp quá... giống như người thật đi vào trong tranh vậy." Trong đám người, có người vô thức lên tiếng khen ngợi.
“Vẽ đẹp quá, không hổ là Hầu công tử thơ họa hơn người. Ta ra giá một nghìn lượng mua bức tranh này!” Có người thậm chí còn ra giá.
“Ta ra hai nghìn lượng...” “Ta ra ba nghìn lượng...” “Ta ra bốn nghìn lượng...”
Khi giá bức tranh lên tới bốn nghìn lượng thì đã không còn ai ra giá nữa. Dù rằng bức tranh vừa nãy của Giang Siêu có giá mười nghìn lượng, nhiều hơn của Hầu Đào sáu nghìn lượng.
Nhưng mà Hầu Đào vẫn rất đắc ý. Bức tranh của mình được nhiều người tán thành như vậy, hắn ta cảm thấy mình chắc chăn sẽ thằng Giang Siêu.
“Sao hả? Nhãi ranh, bây giờ còn muốn so nữa không? Có muốn lấy bức tranh xấu tệ kia của ngươi ra để tìm mất mặt không?” Hắn ta đắc ý lại giễu cợt mà nhìn Giang Siêu.
Hắn ta vừa dứt lời, mọi người đều nhìn về phía Giang Siêu rồi lắc đầu.
Tuy rằng bức tranh vẽ chân dung của Hầu Đào vẫn còn kém hơn bức tranh phong cảnh của Giang Siêu, nhưng mà nói đến cùng thì đây là hai loại cách vẽ, đều có điểm khác nhau. Vẽ chân dung sẽ thể hiện rõ kỹ xảo của người vẽ hơn.
Hơn nữa, Giang Siêu chỉ dùng vài viên than để vẽ thì có thể vẽ được cái gì. Nói hẳn đang chơi cũng không quá mức.
Tất cả mọi người đều cảm thấy ván này Giang Siêu thua chắc rồi. Ngay cả ba cô gái cũng có chút không chắc là Giang Siêu sẽ thẳng.
Nghe vậy, Giang Siêu nhìn Hầu Đào với ánh mắt đầy thâm ý. Sau đó, hắn lật bức tranh của mình lại, lạnh nhạt mở ra cho mọi người xem.
Khi nhìn thấy ba người trên bức tranh, xung quanh lập tức. trở nên yên lặng. Ai cũng ngơ ngác mà nhìn bức tranh, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Mọi người cho rằng mình nhìn lầm rồi. Hầu Đào cũng trợn tròn mắt.
Nếu nói hắn ta có kỹ xảo vẽ tranh hơn người, người trong tranh có bảy phần giống người thật, thì bức tranh của Giang Siêu được vẽ từ viên than có kỹ xảo vẽ tranh không thể diễn tả hết bằng lời.
Bời vì người trong tranh giống hệt với người thật, giống như in ra từ một khuôn mẫu. Nói không quá thì ngoại hình ba cô gái như được in vào trong tranh vậy.
Mọi người ngẩn ngơ nhìn bức tranh, cả buổi không hồi hồn được, trong mắt chỉ còn lại ba người đẹp trong tranh.
Tuy rằng bức tranh này chỉ có hai màu trắng và đen. Nhưng nó lại chân thật đến mức không thể chân thật hơn được nữa.
Tống Ninh Tuyết, Mộ Dung Chỉ Tình và Nguyệt Nhi đều ngẩn người nhìn Giang Siêu, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, tình yêu nồng đậm hiện lên
Người đẹp yêu anh hùng cũng yêu tài tử. Với loại tài tử như Giang Siêu, làm thơ hay, văn chương hơn người còn chưa tính, đã vậy còn viết nhạc hay, vẽ tranh đẹp nữa.
Thử hỏi có vị tài nữ nào có thể kiềm chế được tình yêu với một vị tài tử như thế. Đám con gái xung quanh đều thay đổi ánh mắt khi nhìn về phía Giang Siêu.
“Tranh đẹp! Không biết công tử dùng kỹ xảo gì cho bức tranh của mình vậy? Quá tuyệt vời, sống động như thật!”
Lúc này, trong đám người có người ra tiếng hỏi.
Giang Siêu nhìn về phía cô gái vừa nói chuyện, cười khẽ nói: “Đây là phác hoạ, không phải kỹ xảo gì khó, chỉ cần năm được cách vẽ là ai cũng có thể vẽ được”
Danh Sách Chương: