Bị cách chức là chuyện nhỏ, chứ xui xẻo là sẽ bị chém đầu cả nhà.
Ông ta không biết chỗ nào có vấn đề. Cho dù rương bạc nổ tung thì bạc trong rương cũng sẽ không bị nổ đến mức không còn gì cả.
Ông ta biết là Hoàng Thành ngầm giở trò, nhưng lại không biết Hoàng Thành giở trò kiểu gì và tiền thuế đang ở đâu.
Nghe xong, Giang Siêu hơi thay đổi ánh mắt, hỏi Mộ Dung Cung: “Bá phụ, rương bạc có từng chạm vào nước không?”
Vấn đề của Giang Siêu khiến Mộ Dung Cung rất bất ngờ, khó tin mà nhìn Giang Siêu, hỏi: “Sao hiên chất biết rương bạc từng chạm vào nước?”
Sau cơn bất ngờ, ông ta không dám giấu giếm, vội vàng nói: “Binh lính đông doanh vừa mới áp giải bạc ra khỏi châu phủ thì bị Bạch Liên Giáo đánh lén ở huyện Bắc Ninh. Lạ ở chỗ là đám cướp kia không cướp rương bạc, mà là đẩy rương bạc xuống sông bên cạnh, sau đó xảy ra nổ mạnh.”
“Sau này, ta sai người xuống sông tìm kiếm, lại không tìm thấy một lượng bạc nào. Đến bây giờ ta vẫn cảm thấy khó hiểu, đám cướp kia không nhiều người, dù có thể cướp đi bạc, thì chở bạc đi cũng là cả một vấn đề. Bọn họ không giống đi đoạt bạc, mà giống đi phá cho vui hơn.”
“Đám cướp đều nhân lúc nổ mạnh bỏ chạy sạch sẽ.” Nghe vậy, mặt mày Giang Siêu hiện lên vẻ hiểu ra. Hắn
mỉm cười hỏi: “Bá phụ, binh lính gác kho hiện giờ vẫn là người của đông doanh hả?”
“Tạm thời là vậy. Có điều, tối nay sẽ thay quân, do bắc doanh Hoàng Thành trông coi. Sao vậy? Hiền chất, chuyện này có liên quan đến tiền thuế bị mất hả?” Mộ Dung Cung không hiểu ý của Giang Siêu nên vội vàng hỏi.
Nghe vậy, Giang Siêu mỉm cười một cách thần bí, nói: “Bá phụ, bây giờ chúng ta đi kho nhìn xem. Qua chuyện này, có lẽ bá phụ có thể khống chế luôn cả bäc doanh”
Nghe vậy, trên mặt Mộ Dung Cung hiện lên vẻ ngạc nhiên. Chuyện tiền thuế còn chưa giải quyết mà bây giờ Giang Siêu lại nói với ông ta là có lẽ ông ta có thể khống chế bắc doanh. Sao có thể chứ?
Lão Ngũ đứng bên cạnh nghe vậy thì khinh thường bĩu môi, cảm thấy Giang Siêu đang khoác lác.
Bắc doanh là một nơi có thể dễ dàng khống chế được sao? Nếu có thể dễ dàng khống chế được thì đại nhân nhà ông ta sẽ không đợi đến tận bây giờ.
Nếu Giang Siêu vẫn muốn dùng cách khống chế tây doanh đi khống chế bắc doanh thì có khi còn hại Mộ Dung Cung.
Hoàng Thành khó giải quyết hơn Trịnh Tín nhiều. Bên phía Trịnh Tín có lời khai của Trịnh Thế Kinh và lời khai của đám cấp dưới Trịnh An.
Còn bên phía Hoàng Thành, phải dùng lý do gì để bắt hẳn ta? Nói hắn ta tạo phản? Nguyên Vương sẽ không cho phép. Mộ Dung Cung làm như vậy.
Mộ Dung Cung cũng nghi ngờ. Nhưng mà ông ta quyết định tin tưởng Giang Siêu. Ông ta gật đầu, dẫn Giang Siêu và lão Ngũ ra ngoài.
Một hàng ba người đi tới kho châu phủ. Đây là một khu kho hàng khổng lồ năm ở phía nam nội thành châu phủ, bao gồm rất nhiều kho hàng, chứa vũ khí, lương thực và các loại vật tư. Tiền thuế được gửi riêng trong một kho hàng.
Binh linh gác kho cứ ba ngày đổi một lần. Bởi vì tây doanh đã sáp nhập với đông danh, nên ba ngày đổi một lần thành hai ngày đổi một lần.
Có khoảng một trăm binh lính gác kho châu phủ. Đội trưởng là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Thấy Mộ Dung Cung tới đây, hắn ta vội vàng ra đón.
“Đại nhân, sao ngài lại tới đây? Đợi thêm hai canh giờ nữa là bọn ta phải thay lượt”
Đội trưởng nói với Mộ Dung Cung.
Nghe vậy, Mộ Dung Cung gật đầu với hắn ta, không nói gì thêm, chỉ nhìn về phía Giang Siêu.
Giang Siêu nhìn địa hình xung quanh rồi đi về phía nhà kho để bạc.
Thấy vậy, Mộ Dung Cung cũng vội vàng đi theo.
Danh Sách Chương: