Mục lục
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa, cán bộ cấp trung cao trong quân Con Cháu cũng đều là binh sĩ của tộc Dạ Lang, sau này, nếu Giang Siêu thành công, chỉ e rằng tộc Dã Lang cũng sẽ trở thành tộc lớn nhất.

Vua của một tộc lớn như vậy, bọn họ lại càng không dám đắc tội.

Vì thế, lúc Giang Siêu đi đến, nhìn thấy lại là cảnh Mộ Dung gia đối xử với Tô Miên Miên và Đông Ly Nguyệt với thái độ kính cẩn.

Còn về Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết, thì đều là người nhà bọn họ.

Đương nhiên là bọn hướng về Tống Ninh Tuyết.

Thậm chí Giang Siêu còn nhìn thấy trong đám người còn có Lãnh quốc công Tô Khâm và con trai ông ấy, la Lãnh quốc công hiện tại Tô Ấn Võ. Bọn họ rõ ràng là đến thăm Tống Ninh Vũ.

Ngoài Lãnh quốc công, còn có mấy vị tước gia có tước vị.

Bọn họ là đi cùng với Mộ Dung Địch đến tham quan thôn Kháo Sơn.

“Giang Siêu, cháu về rồi... Nhìn thấy Giang Siêu quay về, vẻ mặt Mộ Dung Dịch vui vẻ, vội vàng vãy tay với Giang Siêu.

Giang Siêu khẽ cười đi đến, mọi người xung quanh vội vàng chào hỏi với Giang Siêu.

Kể cả trưởng bối hay vấn bối. Thái độ của mọi người đối với Giang Siêu cực kỳ kính trọng.

Từ khi bắt đầu đi vào thôn Kháo Sơn, mọi thứ bọn họ nhìn thấy, quả thực nằm ngoài nhận thức của bọn họ.

Thực lực mà thôn Kháo Sơn thể hiện khiến bọn họ càng tin tưởng Giang Siêu có thể thành công.

Tuy Mộ Dung Địch cũng gọi tên Giang Siêu, nhưng giọng điệu rõ ràng có chút kính nể. Không còn vẻ tùy ý như trước kia nữa.

Dù ông có là lão già hồ đồ thì cũng biết được đứa cháu rể của mình đây bất phàm.

Nếu bản thân còn mang theo cái thế của trưởng bối, cứ cho mình là đúng ở trước mặt Giang Siêu thì e rằng sẽ chịu thiệt thôi!

Thậm chí là các tước gia khác, cũng vô cùng kính nể Giang Siêu.

Giang Siêu cảm nhận sự thay đổi kỳ diệu trên tinh thần của mọi người, nhưng cũng không vạch trần.

Hắn cũng không thể không công nhận mấy người sành sỏi như Mộ Dung Địch và các tước gia tỉnh vi ra sao.

Chẳng trách bọn họ có thể tiêu diêu tự tại trên tay hôn quân Tào Triết, lại còn có thể toàn thây rút lui.

Chỉ với mỗi thủ đoạn tùy cơ thay đổi thân phận lập trường như vậy, gần như là không ai bằng.

“Ông mau ngồi xuống đi, không kịp ra đón mọi người, thực sự đã chậm trễ...”

Giang Siêu vội vàng chào hỏi mời mọi người ngồi xuống. Hiện tại nhà hắn đã mở rộng hơn rất nhiều.

Đã không còn như trước kia nửa. Chỉ mỗi phòng khách cũng đã gần ba trăm mét vuông rồi.

“Cháu nói gì vậy, cháu là người bận rộn, chúng ta tự đến là được, nào cần phải phiền cháu.

Hơn nữa, Miên Miên và Nguyệt tộc vương tiếp đón chu đáo, sao có thể nói là chậm trễ được chứt”

Mộ Dung Địch nghe vậy, vội vàng xua tay cười nói.

Ông gọi Tô Miên Miên và Đông Ly Nguyệt rất gần gũi, nhưng cũng có chút kính trọng.

Mà lúc này, Tô Miên Miên và Đông Ly Nguyệt đúng lúc đi đến, hai đứa nhỏ nhìn thấy mẹ mẹ, lập tức há miệng chạy đến.

Bọn nhỏ đã đói lắm rồi, nhìn thấy mẹ mình đương nhiên lập tức nghĩ đến chuyện ăn đầu tiên.

Hai cô gái thấy mấy đứa nhỏ đã đói, vội vàng đón đứa nhỏ, bọn họ khẽ cười xin lỗi với mọi người, rồi ôm đứa nhỏ đi vào trong phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK