Mộ Dung Chỉ Tình nhìn Giang Siêu, ánh mắt có chút phức †ạp, nàng ta biết Giang Siêu đang lo lắng chuyện gì.
Mặc dù nàng ta chưa từng thấy dân chúng ở vùng chiến sự, nhưng, nàng có thể tượng tượng ra được, huyện Bình An có phản loạn, các thành trấn xung quanh cũng đã có một lượng lớn dân chúng lưu lạc khắp nơi.
Nếu không phải thôn Kháo Sơn thu nhận thì những người dân kia không biết sẽ thế nào.
Nàng ta từng đến xem mấy thôn trấn kia, bị chiến hỏa phá hủy không thể khôi phục, thậm chí còn có thể nhìn thấy thi thể ở khắp nơi.
Mấy thi thể kia đều là thi thể của dân chúng vô tội, bọn họ bị phản quân vô tình tàn sát.
Phản quân trong Đại Triệu tàn ác với dân chúng như vậy, quân đội ngoại tộc sao có thể đối xử tử tế với dân chúng Đại Triệu được.
Lúc trước, nàng ta từng nghe đến chuyện tàn sát trong thành, rất nhiều năm về trước, trong chiến tranh giữa Đại Triệu và Khiết Đan, có mấy tòa thành bị Khiết Đan chiếm giữ, cuối cùng đều bị giết sạch.
Lần này, tuy nàng ta không thấy có xảy ra chuyện tàn sát này, nhưng cũng có thể tưởng tượng, cho dù không có tàn sát thì có lẽ ít nhất cũng đã giết không ít dân chúng rồi.
“Nếu ngươi thật sự muốn ởi thì cứ đi đi, mặc kệ hoàng đó có ngu dại hay không thì bách tính Đại Triệu là vô tội.
Ta biết nếu ngươi cứ ở lại đây, sợ rằng cũng sẽ không an lòng.
Chi bằng cứ tùy theo lòng mình đi...”
Mộ Dung Chỉ Tình thực sự không muốn Giang Siêu mạo hiểm, nhưng nhìn Giang Siêu vì tự trách trong lòng mà cứ buồn bực không vui, trong lòng nàng ta vô cùng đau lòng.
Giang Siêu nghe vậy, nhìn Mộc Dung Chỉ Tình, trong lòng cũng thoải mái hơn.
Đúng vậy, bản thân chỉ cần làm chuyện của mình, hà tất phải quan tâm đ ến hoàng đế mu muội hay không.
Đến hiện tại hắn không muốn xuất binh cũng chỉ là vì không cam tâm vì hoàng đế vừa ngu muội vừa muốn hại hắn mà bán mạng mà thôi.
Nhưng bây giờ hắn là vì bách tính Hoa Hạ, chứ không phải vì hoàng đế ngu muội kia.
Hắn hà tất đi so đo những chuyện này.
Còn về hoàng đó có muốn cùng Trịnh Thế Dân hại hắn, Giang Siêu hắn lại sợ bị ám toán hay sao! Hoặc là, đúng lúc hắn có thể mượn cơ hội này để trừ bỏ Trịnh Thế Dân.
Như vậy cũng có thể khiến Hoa Họa bớt đi một tên b án nước.
Vì lợi ích của mình mà bán đi loại ích quốc gia, cũng chỉ có cha con Trịnh thị thôi. Bọn họ căn bản không quan tâm đ ến sống chết của bách tính.
“ỪI Cô nói đúng... Ta đi chuẩn bị...”
Giang Siêu khẽ cười với Mộ Dung Chỉ Tình, nếu đã quyết định xuất binh thì phải làm cho sớm, binh quý thần tốc.
Nếu không đi nhanh thì có thể sẽ khiến bách tích chịu nhiều thương tổn hơn.
Sau Bình Nguyên thành, sẽ là Ninh Cổ thành, đó là một tòa thành lớn của Cổ Châu gần kinh thành.
Nếu để tộc Khiết Đan công phá thành công, có lẽ dân chúng nơi đó sẽ bị giết hại.
“Ta đi cùng ngươi...” Mộ Dung Chỉ Tình vội lên tiếng nói với Giang Siêu.
Nếu để Giang Siêu đi mạo hiểm thì đương nhiên nàng ta cũng không muốn bản thân đứng ngoài, cho dù bản thân có thể sẽ chết nhưng nàng ta vẫn muốn bảo vệ Giang Siêu.
Nàng ta hy vọng Giang Siêu có thể bình an vô sự.
Thật ra, nàng ta không muốn khuyên Giang Siêu đi đến biên quan.
Nhưng nàng ta lại không muốn Giang Siêu u buồn không vui.
“Cô...” Giang Siêu quay đầu nhìn Mộ Dung Chỉ Tình, vẻ mặt dịu dàng.
Danh Sách Chương: