Qua quãng thời gian ở chung, Tống Ninh Tuyết đã sớm lún sâu vào phần tình cảm ấy không thể thoát khỏi. Cho nên bất kể Giang Siêu có bảo nàng làm gì nàng cũng sẽ không nghi ngờ, không tra hỏi.
Việc duy nhất nàng muốn làm đó chính là đi theo người nam nhân này, cũng hy vọng hắn có thể nhìn nàng thêm vài lần. Cho dù người nam nhân này muốn đối đầu với triều đình, đối đầu với cả thiên hạ nàng cũng sẽ ở cạnh hắn.
Nàng cũng không quan tâm Giang Siêu đã có thê tử hay chưa, nàng có danh phận hay không cũng được. Kể từ khi Giang Siêu liều mạng cứu nàng vào buổi tối hôm đó, nàng đã không còn quan tâm tới bất kỳ chuyện gì nữa.
Thế nhưng, hiện tại nàng chưa đủ dũng cảm để nói ra phần tình cảm trong lòng mình, nàng sợ Giang Siêu sẽ từ chối, cũng sợ bản thân không chấp nhận được việc bị từ chối.
‘Ta cũng không ngủ được, thấy ngươi ở đây nên tới xem…”
Tống Ninh Tuyết ép mấy suy nghĩ hỗn loạn trong lòng xuống, mỉm cười nói với Giang Siêu.
Có thể ở bên cạnh Giang Siêu, nàng đã
thỏa mãn rồi, còn chuyện khác thì để thời gian chứng minh đỉ.
‘Thời gian này cô đã vất vả rồi.” Giang Siêu vẫy tay ý bảo Tống Ninh Tuyết hãy ngồi xuống.
“Giúp ngươi cũng là ta đang giúp bản thân mà thôi, gì mà vất vả hay không chứ. Hơn nữa, có thể giúp đỡ Giang đại ca chứng tỏ ta vẫn có tác dụng với Giang đại ca, ta vui mừng còn không hết đó.”
Tống Ninh Tuyết cười nói với Giang Siêu.
Lời này của nàng tuy rằng không phải là nói thẳng ra, tuy nhiên cũng được coi như là thông qua câu nói đùa thể hiện nỗi lòng.
Giang Siêu nghe thế thì tròng mắt khẽ biến, hắn có thể cảm nhận được phần tình ý của Tống Ninh Tuyết.
Thế nhưng hắn không dám khẳng định, hơn nữa Tống Ninh Tuyết là người hoàng tộc, dựa theo tình thế trước mắt, việc mình trở mặt với Hoàng đế cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Dù sao vì chuyện của gia gia hắn, Hoàng đế cũng đã có ý muốn giết hắn. Cách duy nhất để Giang Siêu tự bảo vệ mình đó chính là phản kháng.
Có lẽ tương lai hắn và Hoàng đế sẽ trở thành kẻ thù của nhau, Tống Ninh Tuyết là người trong hoàng tộc phải chọn thế nào?
“Ninh Tuyết, nếu… Nếu một ngày…1’ Giang Siêu nhìn về phía Tống Ninh Tuyết, giọng điệu có hơi khác thường.
Kiểu gì sau này Tống Ninh Tuyết cũng phải đưa ra lựa chọn, Giang Siêu muốn nàng chuẩn bị tỉnh thần trước.
“Nếu ta nói, nếu một ngày ta và Đại Triệu đối địch nhau, cô có hận ta không? Liệu…” Giang Siêu nói suy nghĩ trong lòng của mình ra.
Thế nhưng hắn còn chưa nói xong, Tống Ninh Tuyết đã ngắt lời.
“Không!” Khi nói ra lời này nàng không hề do dự nửa phần.
“Giang đại ca vạch rõ ranh giới với Đại Triệu, chứ cũng không phải là với ta, sao ta phải hận ngươi, thật ra ta cũng không thích thân phận hoàng tộc của mình, nếu như có thể thoát khỏi nó, ta đã sớm từ bỏ thân phận hoàng tộc rồi.”
“Hơn nữa, cho dù thế nào ta cũng đứng về phía Giang đại ca, cho dù Giang đại ca có đối đầu với cả thiên hạ, ta cũng sẽ đứng ở bên cạnh
ngươi, nếu như ngươi muốn đối đầu với cả thiên hạ, thì ta chính là chiến hữu của ngươi.”
Tống Ninh Tuyết nở nụ cười với Giang Siêu, nàng dùng vẻ mặt kiên định nói hết nỗi lòng của mình.
Mặc dù nàng không bày tỏ tình cảm với Giang Siêu thế nhưng nói muốn đi theo Giang Siêu cũng không khác việc bày tỏ là mây.
Nói xong câu này, gương mặt của nàng đỏ bừng, xấu hổ tới mức không dám nhìn thằng Giang Siêu.
Lời này cũng được như xem như là bộc bạch lắm rồi.
Giang Siêu nghe xong lập tức thấy cảm động, thật ra Tống Ninh Tuyết không cần phải chứng minh lập trường của mình từ lâu rồi.
Bắt đầu từ khi nàng và Giang Siêu cùng nhau gặp nạn, trong hai tháng đồng sinh cộng tử, tình nghĩa của hai người đã sớm trở nên thắm thiết.
Nhìn thấy Giang Siêu nhìn chằm chằm mình, Tống Ninh Tuyết càng xấu hổ, nhưng cũng cảm thấy ngọt ngào.
Nàng dùng vẻ mặt kỳ quái nói với Giang
Siêu: “Giang đại ca, ta đã ủng hộ ngươi như thế,
vậy thì ngươi làm thơ tặng ta đi.”
Giang Siêu nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, giai nhân đã có lời, sao có thể từ chối. Hắn hơi trầm ngâm một lát rồi mới cao giọng nói:
“Mây hâm mộ xiêm y nàng, mẫu đơn ghen tị dung mạo nàng, gió xuân thổi qua lan can càng tôn thêm vẻ yểu điệu của nàng. Nếu như không phải tiên nữ dưới đỉnh Ngọc Sơn, vậy thì chắc chắn đó là mỹ nhân trong tiên cảnh.”
Hắn vừa nói xong, Tống Ninh Tuyết nghe tới ngây người, thậm chí miệng còn lẩm bẩm nhắc lại.
Tuy rằng nàng không phải là tài nữ có tài trí hơn người, nhưng nàng cũng sẽ hiểu một ít về thỉ ca.
Bài thơ này ca ngợi về dung mạo của nữ nhân, các phép so sánh nghệ thuật trong bài thơ kia khiến nàng cảm động, hai mắt lấp lánh.
Nàng không nghĩ Giang Siêu lại có tài như thế, tuy rằng trước đó nàng cũng từng nhìn thấy tài năng của Giang Siêu, thế nhưng một câu bảo Giang Siêu làm thơ tặng mình ban nãy chỉ là thuận miệng nói ra để giảm bớt cảm giác xấu hổ mà thòi. Aỉ mà ngờ Giang Siêu không chỉ làm thơ mà còn ngâm ra được một bài thơ hay như thế.
Nếu như bài thơ này được lưu truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ được lưu danh muôn đời.
Nghĩ tới việc đây là bài thơ mà Giang Siêu làm tặng mình, trong ánh mắt nàng ngập tràn cảm động, đôi mắt ửng đỏ ngập hơi nước.
Tình yêu dành cho Giang Siêu lại càng nồng đượm hơn.
Giang Siêu nhìn thấy vẻ mặt si mê của Tống Ninh Tuyết thì cả người cứng đờ, trong lòng nhắc đỉ nhắc lại hai chữ “tội lỗi”.
Kẻ đạo văn là hắn nhìn thấy gương mặt của Tống Ninh Tuyết thì bất chợt nghĩ đến bài thơ ấy của Lý Bạch, không nghĩ tới lại khiến Tống Ninh Tuyết cảm động như thế.
Hắn có hơi không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của Tống Ninh Tuyết, những lời buột miệng nói ra kia khiến Giang Siêu sợ tới mức vội vàng đứng dậy nhảy từ trên nóc nhà xuống.
“Chuyện này… Ninh Tuyết à, muộn rồi, ngày mai ta còn phải tới tộc Dạ Lang, cô ngủ sớm đi!”
Nói xong, hắn chán nản chạy về phòng.
Phía trên nóc nhà, ánh mắt nóng bỏng của Tống Ninh Tuyết bỗng trở nên buồn bã, thế nhưng, nhắc lại bài thơ mà Giang Siêu vừa
ngâm, trên mặt nàng lại hiện lên một chút hạnh phúc.
“Mây hâm mộ xiêm y nàng, mẫu đơn ghen tị dung mạo nàng, gió xuân thổi qua lan can càng tôn thêm vẻ yểu điệu của nàng. Nếu như không phải tiên nữ dưới đỉnh Ngọc Sơn, vậy thì chắc chắn đó là mỹ nhân trong tiên cảnh. Giang đại ca, trong lòng ngươi ta thật sự đẹp như vậy ư? Nếu không sao ngươi lại thờ ơ với ta như thế. Vì ngươi, cho dù phải đối nghịch cả thiên hạ ta cũng không sợ…”
Tống Ninh Tuyết thở dài một hơi, sau đó nhảy từ trên nóc nhà xuống, nàng vội vàng trở về phòng mình, chép bài thơ ban nãy ra giấy.
Nhìn bài thơ trên giây, nàng khẽ cười, rồi lại lập tức buồn bã. Cảm xúc thay đổi liên tục, nước mắt không nhịn được chảy xuống.
Cuối cùng, nàng cẩn thận gấp tờ giấy lại nhét vào trong ngực, vào giây phút này, ánh mắt của nàng đột nhiên trở nên lạnh lùng, miệng khẽ lẩm bẩm:
“Tốt nhất là Giang đại ca có thể trở về bình an, nếu không, mặc kệ các ngươi là aỉ, chỉ cần dám có lòng hại Giang đai ca, Ninh Tuyết ta tuyệt đối không tha, bất kể người là kẻ cao cao tại thượng cỡ nào cũng vậy.”
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Giang Siêu đã rời giường, khi đó Tống Ninh Tuyết đã sớm chờ ở trước cửa phòng.
Danh Sách Chương: