Nhất là chúng tướng sĩ của tộc Dạ Lang.
Trong mắt họ, Giang Siêu chính là người giúp tộc Dạ Lang bọn họ xóa bỏ ngăn cách, cho tộc Dạ Lang bọn họ thống nhất thành một thể.
"Xem ra, bọn chúng vẫn đủ cẩn thận.
Nhưng không sao. Mặc kệ bọn chúng. Bây giờ chúng ta lên tường thành nhìn xem."
Giang Siêu gật đầu với tướng lĩnh, rồi nhanh chóng đi ra ngoài cùng đối phương, đi về phía tường thành.
Rất nhanh, Giang Siêu đã lên tới tường thành, chỉ thấy ở dưới tường thành, quân Khiết Đan đang dừng chân ở đó. Có kẻ đã dựng trại ở đó rồi.
Suy cho cùng Đông Hình Quan cũng rất nhỏ, đi vào hai ba vạn người để nghỉ ngơi và hồi sức thì cũng được, nhưng nếu mười mấy vạn đại quân đều đi vào hết, thì không chứa được.
Ở dưới tường thành, có một đám binh sĩ đang ầm 7 mắng chửi.
Một gã tráng hán cầm đầu trông khoảng hơn ba mươi tuổi. Hắn ta mặc trang phục tướng quân của tộc Khiết Đan.
Hắn ta tức giận mắng mà những người đứng ở trên tường thành không ai nghe hiểu, bởi vì, hắn ta đang nói tiếng Khiết Đan. Người trên tường thành nghe hiểu mới là lạ.
Mấy tướng lĩnh quân Con Cháu ở trên tường thành tỏ vẻ sốt ruột, bọn họ đang ngụy trang là quân Khiết Đan, quần áo cũng là mặc quân phục của quân Khiết Đan.
Nhưng mà nếu cứ tiếp tục thế này, đoán chừng có lẽ sắp lộ tẩy rồi.
Lúc đầu tên tướng sĩ quân Khiết Đan tới kêu mở cửa vẫn nói bằng tiếng Hoa Hạ.
Ai ngờ, thấy cổng thành không có động tĩnh gì, một tên tướng lĩnh trong số đó đã dùng tiếng Khiết Đan mắng to.
Mặc dù tộc Khiết Đan là dân tộc khác, nhưng bọn họ vẫn luôn mô phỏng văn hóa Hoa Hạ.
Phần lớn thời gian, tộc Khiết Đan đều giao tiếp bằng tiếng Hoa Hạ.
Ngôn ngữ của dân tộc mình thì đã quên gần hết từ lâu rồi.
"Tiên sinh, bây giờ chúng ta phải làm sao..."
Một tướng lĩnh nhìn Giang Siêu rồi nói.
Nếu cứ để mặc đối phương mắng tiếp, rồi bọn họ không có phản ứng gì, thì kế hoạch mà Giang Siêu thiết kế khả năng phải phá sản.
Nhưng trong số họ không ai biết tiếng Khiết Đan.
Vì thế, bọn họ chỉ có thể ở đây lo lắng suông thôi.
Giang Siêu nhìn thấy cảnh này, hắn nở nụ cười thần bí, sau đó hắn mở miệng nói một tràng với tên tướng lĩnh đang mắng to dưới tường thành, mọi người trên tường thành nghe chẳng hiểu gì.
Các tướng sĩ xung quanh ngạc nhiên nhìn Giang Siêu, mãi một lúc vẫn chưa tỉnh táo lại.
Nhưng mọi người mơ hồ đoán được ý mà Giang Siêu nói, đó là giông giống với tên tướng lĩnh Khiết Đan kia nói.
Mọi người nhìn Giang Siêu với ánh mắt khâm phục, sự kính trọng trong mắt lại nhiều thêm vài phần, còn có cả nét tự hào nữa. Không hổ là tiên sinh của bọ họ, biết nói cả tiếng Khiết Đan.
Còn tên tướng lĩnh Khiết Đan ở dưới tường thành kia nghe Giang Siêu nói xong thì ngạc nhiên, ánh mắt dâng lên nét phẫn nộ.
Chúng tướng sĩ sau lưng hắn ta cũng quát to.
Giang Siêu cho tướng lĩnh ở bên cạnh một ánh mắt, hắn nhẹ nhàng nói: "Mở cổng thành..."
Chúng tướng lĩnh nghe vậy, tuy ngoài mặt có hơi giật mình nhưng mọi người vẫn nghe theo lệnh của Giang Siêu, nhanh chóng ấn nút cơ quan mở cổng thành ra.
Vào khoảnh khắc cổng thành mở ra, tướng quân Khiết Đan đang giận dữ mắng chửi ở dưới tường thành căm phẫn cưỡi ngựa lao vào trong thành.
Đằng sau có khoảng hơn một ngàn ky binh cũng lập tức xông vào.
Trong số mấy nghìn ky binh vốn dửng dưng ở đằng sau, lại có ba ky binh dẫn đầu là một tướng lĩnh mặt biến sắc xông về phía cổng thành.
Nhìn thấy cảnh này, chúng tướng lĩnh ở trên tường thành đều rất ngạc nhiên, mãi một lúc vẫn chưa hồi thần.
Bọn họ đang lo làm sao để dụ quân Khiết Đan ở dưới thành xông vào chịu chết đây. Ban đầu những tên lính Khiết Đan này rất cảnh giác, chỉ nói là bảo Tiêu Sách ra ngoài nghênh đón, không hề có ý vào thành.
Mọi người còn đang sầu vì không dụ được bọn họ tiến vào, nếu thế thì kế hoạch ngụy trang thành quân Khiết Đan của bọn họ cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng giờ xem ra, vì mấy câu nói của Giang Siêu mà làm cho hơn bốn nghìn ky binh quân Khiết Đan xông vào trong thành rồi.
Danh Sách Chương: