Mục lục
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả đêm hòm qua nàng lo lắng cho Giang Siêu cho nên ngủ cũng không ngon giấc. Nhưng nàng cũng biết bản thân mình không thể ngăn cản quyết định của Giang Siêu được.

“Được rồi, ta biết rồi, chuyện ở đây giao cho cô.” Giang Siêu gật đầu vớỉ Tống Ninh Tuyết đang lưu luyến không rời.

Tống Ninh Tuyết còn không ngừng dặn dò Tống Tiểu Nhã. Hơn nữa, Giang Vân cũng đi theo, dưới danh nghĩa đồ đệ của Giang Siêu, hắn muốn đi theo, Giang Siêu cũng không từ chối.

Có thêm Giang Vân ở bên cạnh cũng tiện làm việc, hơn nữa hắn cũng thể giúp Giang Siêu giải đáp một số vấn đề hóa học.

Đương nhiên Giang Siêu cũng muốn nhân cơ hội này xem xem Giang Vân là con người thế nào.

Lúc bọn họ tới huyện nha, Lục Nhân vẫn chưa đến, Huyện lệnh và Huyện thừa đều đã tới rồi. Bọn họ sợ Giang Siêu đổi ý cho nên muốn tận mắt nhìn thấy hắn đi đến tộc Dạ Lang.

“Giang đại nhân, ngài đúng là tấm gương cho thế hệ chúng ta noi theo, vì công vụ mà

mạo hiểm tính mạng như vậy, ta cảm thấy hổ thẹn không bằng! Thật sự muốn đi cùng Giang đại nhân.”

Vương huyện lệnh nở nụ cười giả tạo với với Giang Siêu.

Đám người xung quanh cười rộ lên, Hoàng Thán Lang nhìn bọn họ bằng ánh mắt giễu cợt.

Hắn ta chuyển ánh mắt về phía Giang Siêu, ánh mắt có hơi phức tạp.

Trên mặt của Lưu Trác Bá và Thiết Ưng vẻ hơi tức giận, bọn họ không chịu nổi tên Huyện lệnh đạo đức giả kia.

“Thật sao? Thế thì Vương đại nhân đi cùng ta đi, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ không tranh công với ngài!”

Giang Siêu cười như không cười nhìn Huyện lệnh đáp.

Lời của hắn lập tức khiến vẻ mặt Vương huyện lệnh cứng lại, gương mặt tươi cười như bị người ta tát một cái, cứng đơtạỉ chỗ không biết nên nói gì.

Lời của Giang Siêu khiến Vương Đăng không biết trả lời thế nào. Ban nãy vì giữ thể diện cho nên hắn ta mới bảo muốn đi cùng Giang Siêu. Nếu như bây giờ mà từ chối thì có

khác gì vả bôm bốp vào mặt mình đâu. Nhưng nếu như không từ chối, chẳng lẽ hắn ta phải đỉ chịu chết cùng Giang Siêu thật sao?

“Ha ha… Vương đại nhân, ta nói đùa mà thôi, ngài đừng tưởng thật…”

Giang Siêu nở nụ cười quái dị nhìn vẻ mặt xấu hổ của Vương Đăng.

Lời này của hắn khiến Vương Đăng có hơi tức giận, hắn ta lập tức hiểu ra bản thân đang bị Giang Siêu trêu đùa.

Hắn ta rất muốn bộc phát lửa giận, thế nhưng lửa giận trong lòng dâng lên lại không thể không kìm nèn lại.

Tức giận với Giang Siêu? Lỡ thằng nhóc này quẳng gánh giữa đường thì hắn ta phải làm gì! Bao nhiêu âm mư quỷ kế chẳng phải đều uổng phí hay sao.

Cho dù trong lòng đang khó chịu nhưng hắn ta cũng chỉ có thể mỉm cười nói với Giang Siêu là bản thân không sao cả.

Đúng lúc này, Lục Nhân với gương mặt như đưa đám đỉ tới.

Sau lưng hắn ta là hai tên người hầu cao to lực lưỡng, trên lưng hai tên người hầu có rất nhiều đồ.

Nhìn bộ dạng này có lẽ là đã chuẩn bị cả đêm, nhìn đôi mắt thâm quầng của hắn ta đi, có lẽ là cả đêm không ngủ rồi.

“Đi thôi…” Nhìn thấy hắn ta đã đến, ánh mắt Giang Siêu như có điều suy nghĩ, hắn lạnh nhạt nói.

Sau khi lên ngựa, đám người đi về phía hướng Hoàng lĩnh.

Hoàng lĩnh là một dãy núi có độ cao gần một ngàn mét so với mặt nước biển, nơi thấp nhất cũng khoảng bảy tám trăm mét. Tộc Dạ Lang sinh sống tại bên kia dãy núi.

Chỉ có một con đường đi vào núi này, mà sau khi vào núi sẽ không thể cưỡi ngựa được, bọn họ chỉ có thể xuống ngựa đỉ bộ, ngựa được người đi tiên dẫn về.

Đường núi rất dốc, đối với người đang luyện võ như Giang Siêu thì đi đường không khó khăn lắm, Tống Tiểu Nha đi cũng rất dễ dàng.

Bản thân Giang Vân từng tập võ, gần đây Giang Siêu cũng dạy hắn tập võ cho nên hắn ta đỉ đường cũng không vất vả lắm.

Ngược lại là Lục Nhân, thi thoảng hai gã hạ nhân lực lưỡng kia phải đỡ hắn ta mới được.

Tuy nhiên, ánh mắt của hai gã hạ nhân kia

khi nhìn hắn ta có thêm chút khinh thường.

Giang Siêu cũng đã nhìn thấy ánh mắt đó mấy lần, chuyện này khiến hắn không khỏi nghi ngờ thân phận của hai gã hạ nhân.

Sao một kẻ hạ nhân nho nhỏ lại dám xem thường chủ nhân của mình thế?

Thậm chí Lục Nhân trong lúc vô tình hoặc cố ý đối xử với hai tên hạ nhân ấy cũng rất khách sáo.

Hơn nữa, ánh mắt hắn ta nhìn về phía bóng lưng Giang Siêu tràn ngập oán hận, thi thoảng hắn ta sẽ trao đổi ánh mắt với hai kẻ người hầu của mình.

Thỉnh thoảng Giang Siêu cũng quay đầu lại nhìn hắn, hắn vừa thấy Giang Siêu nhìn thì ánh mắt oán hận kia lập tức biến thành nụ cười nịnh nọt.

Tên này đúng là rất mưu mô, tuy trong lòng hận Giang Siêu muốn chết thế nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ nịnh bợ hắn.

Khóe môi Giang Siêu cong lên nở nụ cười kỳ dị, hắn liếc mắt nhìn thoáng qua hai tên hạ nhân của Lục Nhân.

Hơi thở hai tên này ổn định, vừa nhìn đã biết là người biết võ, thực lực cũng phải ngang

với Hoàng Bá Thiên, Minh kính đỉnh phong, sắp đạt tới Ám kình.

Lấy thân phận và bối cảnh của Lục Nhân chỉ e không thể thuê được hạ nhân như thế, hắn nhỏ giọng hỏi Tống Tiều Nhã.

Tống Tiểu Nhã tỏ vẻ, trước đây nàng ta chưa từng nhìn thấy hai tên hạ nhân này trong nhà Lục Nhân.

Dù sao, haỉ tên hạ nhân cường tráng lại có thực lực cao cường như thế, chắc chắn sẽ khiến người ta cực kỳ ấn tượng.

“Muốn giở trò à! Tốt nhất là ngươi nên thành thật một chút, nếu không… Ta cũng không ngại tiên các ngươi một đoạn đường đâu!”

Giang Siêu nhìn chằm chằm vào hai tên hạ nhân, ánh mắt toát lên vẻ hứng thú.

Cứ thế, một nhóm sáu người đi vào trong núi sâu, tới giữa trưa bọn họ đã vượt qua được hai ngọn núi, cũng đã tiến vào địa bàn của tộc Dạ Lang.

Rừng núi phía trước bị làn sương mù bao phủ, tuy rằng sương mù không dày nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy nặng nề u ám.

Có lẽ đó chính là chướng khí trong truyền thuyết, nếu như không cẩn thận hít phải quá

nhiều trướng khí vậy thì rất có thể bọn họ sẽ trúng độc mà chết.

Lục Nhân ở một bên nhanh chóng lấy một ít thuốc từ trong tay hạ nhân rồi nuốt xuống, sau đó dùng vải che kín miệng và mũi, thế nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập sự sợ hãi.

Giang Siêu lạnh lùng nhìn hắn ta, hắn lấy thuốc kháng độc đưa cho Tống Tiểu Nhã và Giang Vân, sau khi ba người ăn xong thì lại dùng vải che miệng và mũi lại.

Tuy rằng chướng khí rất đáng sợ, nhưng tới kiến thức sinh tồn trong rừng rậm ở kiếp trước của Giang Siêu, chướng khỉ này cũng không phải là vấn đề to tát gì.

Trên đường đi bọn họ găp không ít rắn, côn trùng, chuột và kiến.

Đặc biệt là rắn độc, số lượng rất nhiều, tiết trời xuân cho nên bọn chúng đã sớm thức tỉnh ra ngoài hang hoạt động.

Đáng tiếc đám rắn độc đó dều bị Giang Siêu bắt lại giết hết, lấy mật rắn cho bản thân, Tống Tiểu Nhã và Giang Vân ăn, còn thịt và da rắn thì để qua một bên.

Nhìn thấy tình huống ấy, cả Lục Nhân và hai tên hạ nhân dều trợn mắt há hốc mồm, Tống

Tiểu Nhã nhìn thấy kỹ thuật điêu luyện của Giang Siêu thì đôi mắt lấp lánh.

Nàng ta không thể tưởng tượng được Giang Siêu lại có bản lĩnh sinh tồn mạnh mẽ như vậy, vị Giang công tử này, sợ là không có gì hắn không làm được.

Giang Vân cũng bội phục sát đất đối với vị sư phụ này của mình, suýt chút nữa hắn ta đã quỳ xuống cúng bái hắn.

Cứ như thế, sau khỉ đi qua khu vực chướng khí, một dòng sông chảy dài qua mấy ngọn núi xuất hiện ngay trước mắt bọn họ, đường đi của bọn họ bị dòng sông trước mặt cắt ngang.

Giữa sông có một vài con thuyền đang chậm rãi di chuyển.

Lúc này đám người Giang Siêu mới nhìn thấy ở bến bờ không xa chính là một bến tàu đơn giản.

Đây vốn là nơi người tộc Dạ Lang sinh sống. Ngoài đám người sống quần cư, ở hai bên dòng sông dài cũng xuất hiện không ít nhà tre của người tộc Dạ Lang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK