"Ách........xì......" Du Đường thình lình hắt xì một cái rõ to, bỗng dưng thấy ớn lạnh cả người.
Trình Lạc cầm thẻ phòng đi từ bên kia lại, hắn tươi cười rạng rỡ, bộ dạng thảm thương lúc nãy không còn thấy đâu nữa. Luận về kỹ thuật diễn xuất, Trình Lạc hoàn toàn xứng với danh hiệu ảnh đế trà xanh đó.
Du Đường trợn trắng mắt, chỉ vào đồng hồ trên cổ tay, nói với hắn:" Những người khác đã nhận phòng hết rồi, còn hai ngày nữa là thiết bị sẽ tới, trong thời gian đó, chúng ta có thể thoải mái hoạt động tự do, chỉ cần giữ liên lạc qua máy truyền tin là được."
Trình Lạc ngoan ngoãn gật đầu:" Vâng ạ."
Du Đường nghi ngờ:" Sao anh thấy em tự dưng lại vui vẻ phấn khởi thế?"
"Có hả?" Trình Lạc giả ngu: " Có đâu mà."
Hắn giật lấy hành lý của Du Đường, thúc giục y đi trước:" Hai chúng ta ở tầng 13, để em xem, ừm, phòng số 1314."
"Hở?" Du Đường bị đẩy vào thang máy, y cứ cảm thấy cái số phòng này hình như hơi có vấn đề. Kết quả đến lúc mở cửa phòng, bật đèn phòng lên, nhìn thấy bố trí sến súa trong phòng, giường nước to đùng, bên trên lại còn trang trí một trái tim bằng cánh hoa hồng màu đỏ rực.
Y lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
1314, một đời một kiếp, phòng tình nhân.
Thâm nho quá!
Bảo sao lúc nãy tên nhóc kia cứ lén lút mãi ở chỗ quầy lễ tân, hóa ra là để cho y một bất ngờ!
Du Đường cảnh giác lùi ra sau nửa bước, xoay người định cắm đầu chạy. Nhưng ngay sau đó đã bị Trình Lạc bắt lại, vác lên vai, ném lên trên giường.
【 á á á á á á á á!!! Kích thích quá!!!】 hệ thống khiếp sợ hét lên.
Du Đường còn đang ngơ ngác, thì đã thấy Trình Lạc bắt đầu lột đồ.
Du Đường:???
"Từ từ, chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng cái đã nhé?" Từ hôm đó đến nay đã nửa tháng, Trình Lạc vẫn luôn an phận, tại sao đến đây rồi lại lộ nguyên hình!
"Bây giờ mới có 10 giờ rưỡi, trời hẵng còn sáng mà, không thích hợp việc kia....."
Trình Lạc đã lột xong cái áo hoodie, lộ ra nửa thân trần, cơ bắp vạm vỡ, nước da trắng nõn, vừa mỹ vừa lực.
Lại đính kèm với gương mặt diễm lệ kia, còn đẹp hơn cả người mẫu diễn viên.
Đặc biệt là bây giờ, hắn không cười lại có khí chất lạnh lùng ma mị.
Làm Du Đường hóa đá.
Nhưng mà, đợi một lát không thấy gì, Trình Lạc đột nhiên lại cười rộ lên.
Cơ bụng run rẩy, đường cong trên eo lại lấp lánh. Hắn xoay người mở valy hành lý, lấy ra một bộ quần áo đơn giản để mặc, nói với Du Đường:" Đường Đường, lúc nãy anh nghĩ đi đâu thế?"
" Em thấy áo hoodie nóng quá định thay bộ đồ khác thôi mà." Hắn mặc lên cái áo màu trắng, đôi mắt cười cong cong:" Anh khẩn trương thế làm gì?"
Du Đường: "???"
【 đúng vậy, ký chủ, sao ngài khẩn trương thế? 】 hệ thống nhanh nhảu bon chen.
"Anh...." Du Đường ngượng chín cả mặt, xấu hổ muốn chết, y vội đứng dậy đi ra ngoài:" Anh không thích phòng này! Anh đi đổi sang phòng khác!"
" Tiếc quá! Phòng này là phòng còn lại duy nhất của khách sạn rồi." Trình Lạc gọi với theo:" Lúc chúng ta check-in, em đã kiểm tra rồi không còn phòng trống đâu."
"???"
Du Đường quay đầu, trừng mắt nhìn hắn:" Em cố ý!"
"Đúng vậy, em cố ý đấy." Trình Lạc trà xanh hiện hình, hắn vo vo góc áo :" Bởi vì người ta chỉ muốn được ở chung phòng tình nhân với anh Đường Đường một lần thôi mà~"
Du Đường thua rồi. Y đen mặt ngồi xổm xuống soạn lại quần áo trong valy, xem như ngầm đồng ý ở lại phòng này. Nhưng đến khi treo quần áo vào tủ, nhìn thấy bộ đồ hầu gái và cái đuôi mèo....., lại thêm một hộp đồ chơi đa dạng, và hai hộp BCS XXL thì tinh thần lại sụp đổ ngay lập tức.
Y đóng cửa tủ rầm một tiếng, quay lại thì thấy Trình Lạc đang lăn qua lăn lại trên giường nước, ra vẻ vô cùng vui sướng. Giống như một đứa trẻ con được tặng đồ chơi mới. Lửa giận xông lên tới óc của Du Đường nháy mắt tiêu tan gần hết.
Thôi bỏ đi, dù sao cũng đã đồng ý hẹn hò với Trình Lạc rồi, ở chung một phòng khách sạn tình nhân cũng có làm sao đâu.
Chỉ cần hắn đừng mang mấy thứ đó dùng trên người y là được. Tự ổn định tâm lý bản thân xong, Du Đường đi đến cạnh giường, nói với Trình Lạc:" Đứng lên đi, chúng ta đi ăn cơm trưa đã."
" Lúc mới tới anh có để ý, gần đây có phố đi bộ đấy, đồ ăn thức uống rất đa dạng, chúng ta qua đó chơi một lát đi."
"Vâng ạ, vâng ạ." Trình Lạc đang nằm liệt trên giường, giang hai tay hai chân thành hình chữ X, mái tóc đen tán loạn, đôi mắt đào hoa nhìn Du Đường lấp lánh toàn ánh sao.
Hắn giơ hai tay lên, nũng nịu:" Đường Đường, kéo em lên với, được không?"
Du Đường chiều chuộng cầm lấy tay Trình Lạc, hắn nương theo đó, ôm chầm lấy Du Đường, cằm gối lên bả vai của y:" Đường Đường, anh bắt được em rồi, đừng buông ra nữa nhẽ."
Hắn than thở, như vừa nói đùa, nhưng lại cũng có phần nghiêm túc:" Nếu không, em sẽ không chịu đựng nổi."
Du Đường sửng sốt. Y đang định nói thêm thì Trình Lạc đã buông ra, hắn nắm lấy tay y kéo đi ra ngoài:" Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. Em muốn ăn thịt nướng, muốn uống bia, muốn ăn tôm hùm đất nữa!! Còn muốn ăn kem, kẹo bông gòn, bánh kem......"
Du Đường bật cười: "Nhiều như vậy em ăn nổi không?"
"Một ngày ăn không hết, thì hai ngày, ba ngày, ăn đến bao giờ hết mấy món em thích thì thôi!"
Nhìn bộ dạng vừa tự tin vừa ấu trí của Trình Lạc, Du Đường mới hoảng hốt ý thức được, trước mắt mình chỉ là một chàng trai mời vừa mười chín tuổi. Nếu ở thế giới cũ của y, cũng mới chỉ là một sinh viên năm nhất.
Ngây ngô, đơn thuần, tràn ngập tinh thần phấn chấn, khiến người ta hâm mộ, cũng khiến người ta yêu thương.
Nghĩ đến đây, khi y đi vào thang máy với Trình Lạc, cửa thang máy vừa đóng, thì Trình Lạc đứng bên cạnh đã hơi cúi người, kề sát lại gần y, nhẹ giọng hỏi:" Đường Đường, anh có biết bây giờ em muốn làm gì không?"
Du Đường hoàn hồn, nghi hoặc nói: "Em muốn làm gì cơ?"
Trình Lạc cong môi cười nhẹ:" Em tưởng tượng đến nội dung trong mấy cuốn truyện tranh...."
" Ở trong thang máy, hôn người mình yêu đến mức nhũn chân, chỉ có thể dựa vào mình mới có thể đứng thẳng được...."
Du Đường: "!!!"
Thôi được rồi, mấy lời mới nãy y bảo Trình Lạc đơn thuần ngây thơ đó đó, rút lại hết tất cả đi!