Rầm —— Du Đường đóng sầm cửa phòng lại. Sau đó một tay ôm ngực, một tay ôm mặt.
Đúng là yêu nghiệt!
Y trăm triệu lần không ngờ tới Trình Lạc sẽ tung chiêu này!
Càng không ngờ đến việc Trình Lạc mặc đồ hầu gái lại đẹp như vậy!
Tuy rằng chỉ mới vội vàng liếc qua một lượt, nhưng cũng đủ kinh diễm lắm rồi!
Quan trọng nhất là, lúc trước y cứ nghĩ rằng Trình Lạc sẽ bắt mình mặc thứ đó, trong lòng mâu thuẫn muốn chết.
Nhưng hiện giờ tình thế đảo ngược lại rồi, đại mỹ nhân nam nữ đều mê ,Trình Lạc lại mặc vào cho y xem, lại thêm kỹ thuật diễn trà xanh xuất sắc của hắn, y cam đoan không ai có thể kìm lòng trước nhan sắc này!
Tâm tình còn chưa kịp bình phục, Du Đường đã nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng. Trình Lạc không để cho y có cơ hội chạy trốn, túm cổ người kéo vào phòng, đè lên cánh cửa.
" Anh Đường Đường, sao anh lại thế?" Trình Lạc đè y không nhúc nhích được, nhưng giọng nói thì lại vô cùng tủi thân ấm ức:" Chẳng lẽ anh không thích Lạc Lạc mặc đồ hầu gái sao?"
" Anh...." Du Đường sống đến từng này tuổi, còn chưa gặp trường hợp nào như thế này.
Ngẩng đầu lên có thể thấy tai mèo trên đầu Trình Lạc, cúi đầu xuống thì thấy đuôi mèo lúc lắc sau mông thanh niên.
Hơn nữa y lại siêu, siêu siêu thích mèo, lại còn bị bệnh nhan khống ngầm......
"Thích mà."
Vừa buột miệng thốt ra lời thật lòng, Du Đường đã phải vội vàng biện hộ :" Chỉ thích có một tí, một tí xíu thôi."
Đôi mắt Trình Lạc sáng rỡ, đối với hắn, những lời này chẳng khác nào lời tỏ tình của Du Đường.
"Vậy anh hôn em một cái được không?" Trình Lạc chỉ vào môi, kề lại gần, năn nỉ :" Tiểu thiếp muốn chàng hôn một cái thôi mà~~~"
"???"Du Đường đỏ chín cả mặt.
Thằng nhóc này giỏi, luận về làm nũng, Trình Lạc vô địch thiên hạ!
Hai người dựa sát vào nhau, hô hấp giao hòa, không khí dần trở nên ái muội mập mờ.
Đại khái là do không khí ảnh hưởng, những việc hôm nay đã trải qua, hoặc là do lòng thương và áy náy của Du Đường với Trình Lạc. Du Đường cũng không từ chối yêu cầu của hắn.
Chỉ là sau khi hôn, thì lại không dừng lại được. Trình Lạc vừa lấp kín môi y, vừa vòng tay xuống bế y lên, nhẹ nhàng đặt xuống chiếc giường mềm mại.
*
Đến quá nửa đêm, Trình Lạc mới đứng dậy mặc quần áo, thu dọn sơ qua căn phòng, sau đó mới ngồi xuống mép giường, dùng ngón tay vuốt phẳng chân mày nhíu lại của Du Đường.
" Đường Đường à, anh dễ bị lừa quá." Nhớ đến bộ dạng mềm thành bãi nước của y vẫn còn cố gắng mắng hắn, Trình Lạc không nhịn được mỉm cười.
Nhưng chỉ một lát sau, hắn đã nghiêm túc trở lại, nhẹ giọng nói:" Đêm nay em sẽ đem mọi việc báo cho Lý Trạch Giai, xem như kế hoạch của chúng ta đã hoàn thành được hơn phân nửa, chờ đến khi quay lại căn cứ, cứu được bọn trẻ ra ngoài, thì chúng ta có thể sống cùng nhau."
Nói xong, hắn cầm lấy máy ảnh trên tủ đầu giường, chụp một bức ảnh Du Đường đang ngủ say, sau đó hắn mỉm cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán người đàn ông.
"Đường Đường, ngủ ngon."
"Chờ em trở về."
Không ai chú ý tới một bóng người thon dài với tốc độ cực nhanh phóng qua cửa sổ, thoăn thoắt leo lên trên mái nhà, sau đó lấy đà nhảy từ tòa nhà này sang tòa nhà khác, nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh. Căn bản không phải năng lực của con người bình thường.
Nhưng Trình Lạc lại làm được.
Tiếng gió bên tai gào thét, trong đầu Trình Lạc tự chiếu ra hình ảnh bản đồ thành phố S, cuối cùng xác định được chính xác nơi khách sạn Lý Trạch Giai dừng chân. Hắn bẻ cong cửa phòng hộ, đi vào từ cửa sổ của tầng cao nhất.
Lý Trạch Giai đang nửa tỉnh nửa mê, thì phát hiện ra có người đứng cạnh giường, sợ tới mức suýt nữa thì kêu ra tiếng. Ông ta vươn tay định nhấn chuông báo động, thì bị Trình Lạc ngăn lại.
" Tôi không đến đây để giết ngài." Hắn biết Lý Trạch Giai luôn phải đề phòng có người ám sát mình, cho nên lúc nhìn thấy hắn mới sợ hãi như vậy, Trình Lạc đi thẳng vào vấn đề:" Tôi đến đây là để giúp ngài."
"Cậu rốt cuộc là ai?" Lý Trạch Giai cũng là người từng trải, ông ta thấy Trình Lạc không có ý muốn hại mình, thì bình tĩnh hỏi:" Cậu bảo đến để giúp tôi? Giúp tôi chuyện gì?"
Trình Lạc ném balo chứa chứng cứ ném cho Lý Trạch Giai:" Tôi có thể giúp ngài lật đổ Vương Quang Cử...."
*
Du Đường ngủ đến tận giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh. Y vừa tỉnh dậy đã thấy một bàn tay đang đặt lên eo mình, nhớ đến những chuyện xảy ra ngày hôm qua, lửa giận bốc lên đầu, đẩy Trình Lạc qua một bên, xoay người bò xuống giường, nhưng vì chân nhũn không đứng được, suýt nữa đã quỳ xuống.
Mặt già của y đỏ bừng lên.
Đồ xấu xa, vô lại, gian xảo Trình Lạc !
Dám lừa mình!
Lần nào cũng bảo sẽ kìm chế này nọ lọ chai, rốt cuộc thì sao, không có tí thay đổi nào! Tức chết mất thôi!
"Đường Đường?" Trình Lạc nhắm mắt mò mẫm ở trên giường, không sờ thấy người, mới mở mắt ra nhìn, thấy Du Đường đã bò khỏi giường, thì lập tức cười ra tiếng, trêu đùa:" Đường Đường còn có thể xuống giường à? Xem ra là tại em chưa đủ cố gắng."
"???" Du Đường cắn răng, không thèm quan tâm đến hắn.
"Eo anh có đau lắm không?" Trình Lạc vươn tay đỡ y:" Mau lên đây nào, em xoa bóp cho."
Du Đường hất bay tay của hắn, vịn tường đứng lên, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Sau khi thay quần áo xong đi ra ngoài, y đã bị Trình Lạc ôm cây đợi thỏ rình mò bên ngoài bắt được. Hắn ôm lấy y từ phía sau, mặt chôn vào cần cổ, nhỏ nhẹ xin lỗi:" Anh Đường Đường, em biết em sai rồi mà, anh tha thứ cho em đi, được hônggggg?"
"Đừng có lơ em nữa mà, em sẽ buồn lắm, em sẽ khóc chết cho anh xem, hu hu hu hu~~~~"
"......"
Du Đường bị sự nũng nịu chảy nước của hắn làm nổi da gà khắp người, đành phải mở miệng nói chuyện.
"Không muốn anh giận thì buông tay ra."
"Đừng có dính lấy anh." Y lạnh lùng:" Nóng lắm."
"À, vâng ạ." Trình Lạc thấy y có vẻ xuôi xuôi, lại được đằng chân lân đằng đầu:" Đường Đường, anh có đói bụng không, anh muốn ăn gì? Em đi mua cho anh, được không?"
Du Đường bây giờ thực sự đi đứng không tiện, rất không thoải mái. Cuối cùng đành phải đồng ý với Trình Lạc, để hắn đi mua thức ăn, còn mình thì nằm liệt ra sô pha trong phòng để xem TV.
Sau khi Trình Lạc mua cơm về, hai người ngồi ở bàn trà vừa ăn vừa xem thời sự.
Nhìn thấy Vương Quang Cử trên màn hình TV, Trình Lạc mới kể lại chuyện tối hôm qua hắn thừa dịp y ngủ đi gặp Lý Trạch Giai cho Du Đường.
"......" Du Đường khiếp sợ nhìn hắn: " Sao em không nói trước cho anh biết?"
"Đơn độc hành động nguy hiểm biết bao nhiêu em không biết sao?"
Trình Lạc hơi giật mình: " Em thì làm sao mà gặp nguy hiểm được?"
Hắn chỉ vào cơ thể của mình:" Em có đứt chân, đứt tay hay rơi đầu, thì cũng có thể dựa vào miếng thịt lớn nhất tái sinh trở lại....."
"Thế thì cũng không phải lý do để em không biết tự quan tâm bản thân." Du Đường nghe hắn nói xong bỗng dưng thấy tức giận.
Y nói :" Hơn nữa em ngửa bài với Lý Trạch Giai sớm như vậy, vạn nhất ông ta tiêu diệt được tổ chức của Vương Quang Cử xong lại tính toán đến chuyện diệt trừ em thì biết phải làm sao bây giờ?"
Du Đường phân tích: " Em bây giờ là sự uy hiếp rất lớn đến quốc gia, nhỡ đâu xử lý quan hệ với bên căn cứ không tốt, thì sẽ tự mang đến rất nhiều phiền phức cho mình...."
Trình Lạc không ngờ lại bị Du Đường mắng. Cơm thì không chịu ăn, cứ ngồi diễn thuyết dạy bảo hắn, câu nào cũng là lo lắng , sợ hắn gặp nguy hiểm.
Rõ ràng nửa tiếng trước còn mặt nặng mày nhẹ đuổi hắn ra khỏi phòng, thế mà bây giờ lại lộ ra biểu tình như vậy.
"Ha ha ha....." Hắn cười ha hả, đưa tay nhéo hai má Du Đường, giọng nói của y mắc kẹt trong cuống họng.
Du Đường nổi cáu hất tay Trình Lạc ra, hắn lại nói:" Đường Đường, những chuyện anh nhắc tới em đều suy nghĩ cả rồi, em sẽ không cho bọn họ cơ hội để hãm hại em, chỉ cần không ai đụng đến em thì em cũng sẽ không đụng đến họ, nếu có ai có ý muốn tiêu diệt em, người xui xẻo chính là người đó thôi."
Hắn híp mắt nhìn:" Nhưng mà, Đường Đường, anh quan tâm em nhiều như thế, lại còn bảo không thích em, lừa em đấy à?"
Du Đường giật mình, sau đó quay mặt đi. Y mím môi, lấy cái muỗng khuấy bát cháo:" Đừng tự mình đa tình."
Tay Trình Lạc chống cằm, bất đắc dĩ nhìn y. Hắn nghĩ thầm.
Cũng không biết đến khi nào Đường Đường mới có thể thẳng thắn thành khẩn thừa nhận tình cảm với hắn.
*
Thật ra lần này Lý Trạch Giai tới thành phố S, chính là vì chuyện của Vương Quang Cử.
Thời gian trước thềm tổng tuyển cử càng gần, ông ta cũng nhận được tin mật báo về việc Vương Quang Cử bí mật đầu tư hạng mục thí nghiệm vô nhân đạo trên cơ thể người.
Chẳng qua là do không có bằng chứng xác thực, cho dù có đưa ra ngoài ánh sáng, cũng không tạo ra được bao nhiêu tổn thất cho Vương Quang Cử.
Bây giờ Trình Lạc lại đưa than vào ngày tuyết rơi, đưa cho ông ta nhiều bằng chứng như vậy, hiện tại ông ta xem như đã nắm trong tay toàn bộ nhược điểm của Vương Quang Cử.
Dựa theo bản đồ do Trình Lạc cung cấp, Lý Trạch Giai bí mật điều động thuộc hạ, ba ngày sau, Du Đường và Trình Lạc đi về căn cứ trước bằng xe chuyên dụng.
Chiếc xe đúng giờ dừng lại trước căn cứ.
Trình Lạc kéo Du Đường xuống xe, hắn nhìn các dong binh tiến lên khuân vác máy móc, mắt hiện lên vẻ âm u. Hắn cúi người, kề sát tai Du Đường thì thầm:" Đường Đường, anh về phòng trước đi."
"Những tài liệu giấy quan trọng nhất em cất trong ngăn kéo thứ ba trên tủ đầu giường, anh nhớ giấu đi, chăm sóc tốt cho đám trẻ con."
"Em xử lý xong chuyện ở đây, sẽ đi tìm anh ngay."
Du Đường biết Trình Lạc muốn ngửa bài trở mặt với tổ chức ngay hôm nay, cũng là để lót đường trước cho Lý Trạch Giai đem quân tới đây.
Ở căn cứ nhiều lính đánh thuê vũ trang như vậy, nếu chân chính đối kháng, cũng chưa biết chắc bên nào thắng bên nào thua.
"Ừ, anh biết rồi."
Việc này quan trọng như vậy, Du Đường không dám chậm trễ. Y đồng ý ngay lập tức, sau đó vội vàng chạy về phòng mình.
Trình Lạc nhìn theo bóng lưng Du Đường chạy đi, sau đó hắn vặn hai cái ở cổ tay, cổ chân, rồi chạm tay lên vòng cổ chứa đầy thuốc nổ.
Loảng xoảng —— Ba cái vòng kim loại rơi trên mặt đất, gần mũi giày một tên lính đánh thuê.
Gã nhìn xuống chân, rồi lại ngước lên, đã thấy Trình Lạc được giải thoát khỏi tất cả xiềng xích đang đứng trước mặt mình.
Chỉ kịp nhìn thấy chàng trai xinh đẹp diễm lệ nở nụ cười tà ác, dịu dàng hỏi gã:
" Anh ơi, anh có muốn trăn trối không?"