Du Đường tuy nghe rõ lời hắn nói, nhưng trong nhất thời không hề cảm thấy may mắn.
Bởi vì trong lời nói của nam sinh y cảm nhận được nỗi tuyệt vong và bi thương quá mãnh liệt. Mà y là một người ngoài cuộc, lại không giúp được gì cho Ngụy Mặc Sinh.
Y có chút tự trách bản thân.
Mặc du khi vừa tới thế giới này, trong đầu y chỉ có nhiệm vụ cùng tích phân, hiện tại , dường như có gì đó đã thay đổi.
Y muốn Ngụy Mặc Sinh phấn chấn lại lần nữa, không muốn nhìn thấy hắn vĩnh viễn buồn khổ sa sút như vậy.
" Ừm, anh biết rồi." Y nghĩ một lúc rồi bổ sung: "Anh với Ngụy Sâm thực ra không phải loại quan hệ đó đâu."
" Hẹn với anh ta chẳng qua là bàn việc của sàn đấu thôi."
"Anh cũng không có loại tình cảm đó với Ngụy Sâm." Y nói :" Em cũng đừng nghĩ nhiều."
Bàn tay đang nắm lấy vạt áo Du Đường cuộn lên siết chặt , tâm trạng Ngụy Mặc Sinh vốn đã chìm xuống đáy vực lặng lẽ bò lên trên một chút.
Sao anh ấy lại giải thích với mình?
Hắn có chút mê mang.
Du Đường căn bản không cần giải thích với hắn, hai người còn không phải đang yêu đương với nhau...
Nhưng mà... cũng hơi vui vẻ,
Ngụy Mặc Sinh nắm chặt vạt áo Du Đường, đôi mắt ửng đỏ, lồng ngực phập phồng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn tựa vào ôm lấy lưng Du Đường như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Thật tốt, thật tốt quá, anh Đường không có cảm giác với bất kỳ kẻ nào.
Anh ấy không yêu Ngụy Sâm.
Mình vẫn còn thời gian, mình vẫn còn cơ hôi.
" Vâng."
......
Giữa trưa hôm sau Khương Viện mới tỉnh lại, nhìn thấy Ngụy Mặc Sinh đang ngủ gục bên giường bệnh liền cảm thấy đau lòng. Ngụy Mặc Sinh ngủ nông, cảm giác được có bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt tóc mình thì lập tức tỉnh dậy.
" Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?" Ngụy Mặt Sinh ôm chặt tay bà nỗ lực nặn ra một nụ cười:" Mẹ muốn ăn gì không để con đi mua."
Hắn nói:" Nếu mẹ không muốn ăn đồ ăn ngoài, để con chạy về nhà nấu cơm."
" Sinh Sinh." Khương Viện nhìn mặt Ngụy Mặc Sinh thì biết không giấu được hắn nữa bèn thở dài.
" Xin lỗi con." Hốc mắt bà ửng đỏ: " Mẹ cũng không muốn giấu con, mẹ chỉ muốn con an tâm học hành cho tốt."
" Mẹ nuôi con nhiều năm như vậy lại để con thiệt thòi quá nhiều, gần đây con nỗ lực lại vui vẻ như vậy, mẹ không nỡ nói với con việc này, sợ con đau lòng."
Bà nặng nề nói : " Con cũng đừng trách Tiểu Đường, là mẹ bảo nó giấu con, mấy ngày nay cũng là cậu ấy mang mẹ đi viện khám, mẹ bây giờ cũng không biết nên làm thế nào để cảm ơn cậu ấy nữa."
" Vâng, vâng , con biết rồi ." Ngụy Mặc Sinh cầm tay người phụ nữ đặt lên trán hắn ,che đậy biểu cảm trên mặt :" Con đều biết."
" Hơn nữa, con chưa bao giờ cảm thấy thiệt thòi khi được mẹ sinh ra." Giọng hắn nghẹn ngào: " Đối với con, mẹ là người mẹ tốt nhất, là người quan trọng nhất với con, người con yêu nhất vĩnh viễn chỉ có mẹ mà thôi....."
Khương Viện nghe hắn nói thì hốc mắt rưng rưng, trộm quay mặt đi, vụng về lau nước mắt.
Đời này bà đã lựa chọn sai lầm rất nhiều lần, chịu quá nhiều đau thương, ban đêm nằm trên giường cũng luôn bị hối hận vô tận lấp đầy.
Nhưng việc duy nhất bà chưa bao giờ hối hận chính là không quan tâm đến ánh mắt người khác , đoạn tuyệt quan hệ với người nhà , chịu đựng áp lực sinh ra Ngụy Mặc Sinh.
Ngụy Mặc Sinh là thiên sứ trời cao ban xuống để cứu rỗi cuộc đời bà.
Nếu không có đứa trẻ này ở cạnh, có lẽ bà không thể gắng gượng sống được đến bây giờ.
"Sinh Sinh." Khương Viện vươn tay ôm lấy Ngụy Mặc Sinh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán hắn.
Biểu tình bà thật ôn nhu, tuy rằng gầy yếu bệnh tật, nhưng đôi mắt lại thanh triệt sáng rỡ.
" Mẹ cũng yêu con, cũng muốn sống vì con." Bà nhẹ nhàng xoa mặt hắn: " Thế cho nên, mẹ hy vọng con phấn chấn lên, đừng buồn khổ, nếu không mẹ sẽ rất đau lòng."
" Sinh Sinh ngoan ngoãn như vậy, chắc chắn sẽ không để mẹ phải buồn đâu đúng không?"
Ngụy Mặc Sinh cắn chặt răng, nỗ lực hít một hơi, đưa cánh tay lên che mắt cố gắng lau khô nước mắt trên mặt rồi mới nặn ra một nụ cười dịu dàng với Khương Viện :" Vâng, con sẽ không để mẹ đau lòng đâu."
*
Vết thương trên bụng Khương Viện tốt lên không ít, nhưng căn bệnh ung thư lại ngày một tra tấn bà dã man hơn.
Di chứng trị liệu bằng hóa chất càng ngày càng rõ ràng. Gương mặt vốn xinh đẹp bây giờ gầy đến mức xương gò má nhô ra, tóc trên đầu chỉ còn lưa thưa vài cọng. Khương Viện nhờ thợ cắt tóc giúp bà cạo hết rồi đội lên chiếc mũ do Ngụy Mặc Sinh mua.
Bà mỗi ngày đều thúc giục Ngụy Mặc Sinh chăm chỉ đi học, không cho hắn ở lại bệnh viện mãi. Ngụy Mặc Sinh tuy bên ngoài vâng vâng dạ dạ, nhưng chỉ cần là lúc không có tiết học liền chạy đến bệnh viện thăm Khương Viện.
Du Đường mang toàn bộ tài sản tích góp ra giúp Khương Viện chữa bệnh, sau đó bày vẻ lấy giấy bút ghi hết vào sổ sách, bắt Ngụy Mặc Sinh sau này kiếm được tiền phải trả đủ cho y.
Ngụy Mặc Sinh cũng biết Du Đường đang âm thầm bảo vệ tự tôn của hắn.
Hắn cũng thề khi nào lớn lên trở nên thành công, hắn sẽ cố gắng báo đáp Du Đường.
Khương Viện ra đi vào tháng 12, một ngày mùa đông.
Bà ở cùng Ngụy Mặc Sinh vào ngày sinh nhật hắn, hôm đó bà rất vui, ngồi cùng Ngụy Mặc Sinh và Du Đường nói rất nhiều điều.
Bà cũng cố gắng ăn hết một miếng bánh sinh nhật.
Nhưng đây chung quy cũng chỉ là hồi quang phản chiếu.
Ba ngày sau, bà không cố gắng được nữa, đôi tay gầy yếu cầm tay Ngụy Mặc Sinh, nước mắt lăn dài hai bên má.
"Sinh... Sinh......" Đấu tranh giành giật sự sống với tử thần mấy tháng, Khương Viện phảng phất già đi hơn hai mươi tuổi, Ngụy Mặc Sinh ghé vào bên cạnh bà, nghe bà nói chuyện: " Đừng... Đừng.. đau khổ......"
"Mẹ của con.... chỉ, chỉ là bay lên trời.......... Mẹ ở trên trời sẽ nhìn con.....phù hộ cho con....."
"Con bảo hộ mẹ cả một đời..........."
"Lần này để mẹ bảo hộ cho con............." Bà gian nan nói từng chữ, đôi mắt mờ dần, mông lung như rơi váo sương mù.
Người phụ nữ dỗ Ngụy Mặc Sinh như dỗ trẻ con :" Được không.....được không nè.....?"
Bàn tay Ngụy Mặc Sinh nắm chặt khăn trải giường màu trắng, hàm răng cắn chặt, cổ họng sặc ra vài tiếng cười, nước mắt đã rơi ướt nhẹp bên gối Khương Viện.
Hắn dùng sức gật đầu: " Được, được....."
" Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ sống thật tốt , thật tốt, con sẽ không để mẹ phải long lắng."
Du Đường đứng một bên, trong mắt toàn tiếc hận và thống khổ. Y không chịu nổi quay mặt đi, không đành lòng xem.
" Sinh Sinh ngoan......" đồng tử Khương Viện bắt đầu giãn ra, trước mắt toàn một màu đen :" Con ngoan của mẹ.....Sinh Sinh ngoan ngoãn của me....."
"Đừng khóc.....đừng...khóc...nha..."
Điện tâm đồ biến thành một đường thẳng tắp.
"Mẹ ——"
Ngụy Mặc Sinh rốt cuộc nhịn không được, gục lên người Khương Viện , ôm lấy bà khóc không thành tiếng.
*
Du Đường giúp Ngụy Mặc Sinh làm lễ tang cho Khương Viện rồi cùng Ngụy Mặc Sinh đem tro cốt của bà an táng.
Bầu trời mùa đông tuyết bay lả tả, nhiệt độ xuống dưới âm độ, tay Ngụy Mặc Sinh bị đông lạnh đỏ bừng, Du Đường đứng che ô cho hắn, sau đó lại đi cùng Ngụy Mặc Sinh đến ngôi mộ mới sửa xong của Khương Viện.
Mang bó hoa đặt bên cạnh bia mộ, Ngụy Mặc Sinh ngồi xổm xuống, vươn bàn tay đông cứng sờ gương mặt người phụ nữ trên tấm di ảnh.
Giọng nói khàn khàn nhuốm màu tang thương.
" Mẹ, nếu có kiếp sau, mẹ nhất định phải sống tốt hơn một chút."
" Đừng để lại bị lừa."
" Đời này, con trai bất hiếu không cách nào ở cạnh người, nếu có kiếp sau, con vẫn muốn làm con trai của mẹ lần nữa."
Nói xong, hắn quỳ trên mặt đất, nặng nề dập đầu lạy ba cái.
Khi ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ bừng.
" Mẹ, tạm biệt."