Mục lục
[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Đường sững sờ mở to mắt.

Giây phút này, y quay lại nhìn năm người chung quanh, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cảm thấy tràn ngập bi thương.

Hiện giờ, Du Đường cũng đã biết kha khá thông tin về vụ án này, Trương Bình và Triệu Đình Đình đã từng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, nghe qua là biết cô ấy trước kia rất tín nhiệm Trương Bình, chẳng ngờ tên súc sinh này lại thừa dịp cô ấy say rượu rồi cưỡng hiếp, chuyện này sẽ tạo ra tổn thương và đả kích đến mức nào cho cô bé, càng nghĩ càng thấy quặn lòng.

Mà Trình Xa kia lại hùa theo Trương Bình, lựa chọn mắt điếc tai ngơ giấu giếm mọi chuyện, tự cho là giúp đỡ anh em, trọng tình trọng nghĩa, nhưng thật ra lại là đang cổ vũ cho hành vi phạm tội. Tội ác một khi đã nảy sinh, nếu không bị đem ra trước pháp luật, có chế tài xử lý hình sự, thì hành vi của tội phạm sẽ ngày một nghiêm trọng, xuất hiện lần phạm tội thứ hai, thứ ba.

Ví dụ như vừa rồi, nếu không phải Du Đường kịp thời xuất hiện, Trình Xa có lẽ đã bị Trương Bình đẩy từ cầu thang xuống, đến chết cũng không ngờ rằng bản thân bị bạn thân nhất mình vẫn luôn bảo vệ xuống tay giết hại.

Mà chuyện Trần Lộ đã làm vì muốn cứu em trai, tuy rằng có thể lý giải. Nhưng đó căn bản không thể lấy làm lý do để cô ta làm những chuyện khiến Triệu Đình Đình tổn thương, mất hết tất cả, thân bại danh liệt như vậy!

Cô ta thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc báo án, tìm cảnh sát bảo hộ, chưa một lần suy xét đến việc nói cho chính bạn thân nhất rằng mình đang chịu uy hiếp như thế nào, nếu nói ra thì các cô đã có thể đoàn kết cùng nhau nghĩ cách giải quyết vấn đề, mà đã ngay lập tức đổi một Triệu Đình Đình để lấy sự an toàn của em trai mình!

Còn Bạch Cầm......

Du Đường trăm triệu lần không ngờ tới một cô gái bề ngoài thoạt nhìn yếu đuối nhu nhược, mà lại có thể xuống tay làm ra được những việc tàn nhẫn như vậy! Y đột nhiên nghĩ đến câu nói Lục Thanh Uyên dùng để hình dung về Bạch Cầm và Vương Thần: Kỹ nữ xứng cẩu, nồi nào úp vung nấy, quả là tuyệt phối!

Lúc đó, y còn đang nghĩ những lời này có hơi quá đáng, hiện giờ xem ra, có lẽ Lục Thanh Uyên sớm đã biết những người này đã từng làm những việc gì, trò chơi này, chẳng qua chỉ là dùng để cho hắn tiêu khiển, thưởng thức cảnh tượng những kẻ ác giết hại lẫn nhau mà thôi........

"Ta hiểu rồi."

Lục Thanh Uyên thấy sắc mặt Du Đường tái nhợt, thì siết chặt nắm tay lại, không nói thêm lời nào.

Trong lòng hắn hiểu rõ, khoảng thời gian ngắn ngủi này, những việc mấy kẻ kia làm đã tác động rất lớn đến vị thiên sứ tính bản thiện trước sau luôn tôn trọng nhân loại này.

Hắn không vội cười nhạo Du Đường, mà quay sang nói với năm người kia: "Là Bạch Cầm uy hiếp Trần Lộ, khiến cho Trần Lộ hại Triệu Đình Đình thân bại danh liệt, cuối cùng thúc đẩy Triệu Đình Đình tự sát. Nếu nói như thế, vậy hung thủ chính là Trần Lộ và Bạch Cầm đúng không?"

Ác ma chậm rãi dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn rồi nói: "Vậy có phải bây giờ, chúng ta chỉ cần mang Trần Lộ và Bạch Cầm giao cho lệ quỷ kia, thì mấy người còn lại chúng ta đều có thể thoát khỏi nơi này?"

Lời này vừa nói ra đã khiến tất cả giật mình bừng tỉnh.

Trình Xa gầm lên: "Không thể giao Trần Lộ cho lệ quỷ được! Chúng ta phải cùng nhau quay về, chắc chắn có cách khác để thoát khỏi nơi này!"

Vương Thần cũng giữ chặt tay Bạch Cầm, yếu ớt nói: "Tôi cũng sẽ không để Cầm Cầm lại nơi này. Kẻ phạm sai lầm rõ ràng là Trần Lộ, không phải Bạch Cầm, lúc ấy em ấy còn đang học cấp ba, tôi không tin em ấy sẽ làm ra loại chuyện như vậy."

"Hơn nữa, kể cả em ấy có thật sự làm chuyện đó, thì cũng chỉ bởi vì quá yêu tôi mà thôi." Gã bưng đôi mắt ánh lên vẻ thương tiếc ngắm nhìn Bạch Cầm: "Tôi có thể thông cảm với tâm trạng của em ấy."

"Vương Thần! Thằng khốn nạn này! Mày cảm thấy mày không hề có trách nhiệm gì sao?!" Trần Lộ nghe được lời này của hắn thì tức đến run bần bật, cô ta chỉ thẳng vào Vương Thần chửi bới: "Sau khi Đình Đình chia tay với mày một thời gian, thì cậu ấy kể cho tao nghe rằng cậu ấy nghi ngờ mày PUA(*) cậu ấy!"

(*)PUA: PUA là một khái niệm có nguồn gốc từ Mỹ, bắt nguồn từ cuốn sách 'Trò chơi: Xâm nhập Tổ chức bí mật của những chuyên gia tán gái'. Cuốn sách này vốn được coi là 'kim chỉ nam' của cộng đồng tán gái chuyên nghiệp. Khoá học này gồm những bài dạy từng bước một để đạt được mục đích. Nó bao gồm các cách thức triệt tiêu lòng tự trọng của phụ nữ, đặt ra các bẫy thao túng cảm xúc để ngăn phụ nữ bỏ người đàn ông, gây áp lực để phụ nữ thay đổi tính cách, trở nên dễ vâng lời hơn, khuyến khích họ tự tử và lợi dụng tiền bạc của họ để mua nhà, mua xe. Ở Trung Quốc, PUA ý chỉ những kẻ sử dụng các chiến thuật thao túng, kiểm soát tâm lý để khiến ai đó nghi ngờ sự tỉnh táo của bản thân.

"Cậu ấy cho tao nhìn lịch sử chat của hai người, một mặt thì mày kiểm soát cậu ấy, hở ra là mang chuyện cậu ấy không còn trong trắng ra để chì chiết! Một mặt thì vẫn ung dung tiêu tiền của cậu ấy, làm cậu ấy ở trước mặt mày trở nên hèn mọn thấp kém, không dám cãi lại lấy một lời!"

"Là cậu ấy sau khi tỉnh ngộ ra mới biết bị mày PUA, nên mới chia tay với mày! Nhưng mà sau khi chia tay, cậu ấy vẫn không thể thoát ra khỏi bóng ma tâm lý, cho nên tâm trạng càng lúc càng đi xuống..........Sau đó lại xảy ra vụ việc bị tố đạo nhái thiết kế.........Những việc đó dồn vào một lúc khiến cho cậu ấy hoàn toàn suy sụp nên mới........."

Trần Lộ vừa nói vừa khóc nức nở, cô ta đẩy Trình Xa ra rồi đứng lên, nói: "Không cần biết cái quy tắc trò chơi kia là thật hay giả, chuyện tôi làm sai thì chính là làm sai, tôi đã giữ những chuyện này trong lòng quá lâu rồi, bây giờ tôi nguyện ý chịu trừng phạt. Nhưng mà........"

Cô ta chỉ thẳng vào Bạch Cầm và Vương Thần, lạnh lùng nói: "Nhưng mà đôi cẩu nam nữ này thì cũng phải ở lại chung với tôi! Nếu bọn họ không phải chịu trừng phạt, cho dù tôi có chết ở đây, biến thành quỷ thì cũng sẽ không tha cho bọn họ!"

Nói xong lời này, Trần Lộ đột nhiên nở nụ cười kinh dị ngoác ra đến tận mang tai, bên trong là lỗ trống đen ngòm. Cô ta đi về hướng cửa sổ phòng học, áp tay lên mặt kính, dịu dàng nói: "Đình Đình, thật sự xin lỗi cậu, mình biết mình sai rồi, mình nguyện ý nhận sự trừng phạt của cậu.........."

Sau đó, cô ta mê man mở cửa sổ ra, nhấc chân dẫm lên khung cửa sổ, cơ thể lung lay đổ ra bên ngoài: "Cậu chờ mình, mình đến gặp cậu để bồi tội đây..........."

Âm thanh bàn ghế bị xô đổ vang lên ầm ĩ.

Du Đường dùng tốc độ nhanh nhất nhào đến trước cửa sổ, nhưng lại không kịp bắt lấy góc áo Trần Lộ. Y nhanh chóng quyết định, lao lên bệ cửa sổ nhảy theo định túm lấy cô ta, thì lại bị Lục Thanh Uyên tóm lại, không cách nào nhảy xuống tiếp nữa.

Du Đường giãy giụa kịch liệt, tức giận gầm lên: "Buông ra! Để tôi cứu người!"

Lục Thanh Uyên lại ôm chầm lấy y từ sau lưng, bởi vì hắn cao hơn Du Đường nửa cái đầu, cho nên cánh môi vừa vặn chạm đến tai y, hắn phả ra hơi thở nóng rực: "Đừng lộn xộn."

"Cũng không phải tên đàn ông nào cũng 'không được' giống như ngươi. Ngươi còn giãy giụa nữa thì ta cũng không xác định được bản thân sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Du Đường ngơ ngẩn một lúc rồi mới hiểu được ý tứ trong lời của Lục Thanh Uyên, y cáu giận đến nỗi ngón tay run lẩy bẩy.

"Hơn nữa, ngươi nhìn lại đi, Trần Lộ đã rơi xuống đất đâu mà."

Du Đường đang định phát hỏa thì nghe được lời này của Lục Thanh Uyên, mới vuốt được cơn tức xuống, bình tĩnh nhìn xuống dưới.

Đám người Trình Xa cũng đều gọi tên Trần Lộ rồi tụ tập ở phía trước cửa sổ, nhìn xuống dưới đất, thì lại không hề nhìn thấy bóng dáng của Trần Lộ đâu.

Cả một người lớn trưởng thành cứ thế mà biến mất tung mất tích như không khí.........

"Trần Lộ đâu?!" Trình Xa trợn trừng mắt, chạy vòng vèo mấy cái cửa sổ liền nhìn ra ngoài, nhưng đến một góc áo của Trần Lộ cũng không thấy đâu.

Trong cơn giận dữ, cậu ta đi tới trước mặt Bạch Cầm, chỉ tay vào ả rồi chửi bới: "Đều là tại mày hại chết Trần Lộ! Nếu không phải mày ép cô ấy hãm hại Triệu Đình Đình, thì chúng ta đâu có rơi vào hoàn cảnh như thế này!!"

Cậu ta gào lên: "Đừng tưởng rằng vì nhà mày có mấy đồng bạc giẻ rách bẩn thỉu kia, thì tao sẽ sợ mày!"

"Mày!" Cậu ta chỉ tay vào Bạch Cầm, rồi lại chỉ vào Vương Thần: "Còn cả mày nữa! Đôi cẩu nam nữ chúng mày sớm muộn gì cũng gặp báo ứng thôi!"

"Trình Xa, cậu bình tĩnh lại một chút!" Trương Bình giữ chặt Trình Xa: "Trần Lộ có lẽ còn chưa chết, chúng ta còn chưa nhìn thấy thi thể của cô ấy! Hơn nữa bây giờ không phải thời điểm để gây chiến tranh nội bộ! Chúng ta phải nghĩ cách để cùng thoát ra khỏi đây!"

Trương Bình còn chưa nói xong, thì âm thanh máy móc quen thuộc kia lại vang lên.

[ Trần Lộ đã chết, thi thể đã được lệ quỷ Triệu Đình Đình thu gom, xác nhận đây không phải hung thủ sát hại Triệu Đình Đình, dựa vào quy tắc trò chơi, các bạn cần phải tìm ra hung thủ thực sự trong vòng 72 giờ, rồi giao cho Triệu Đình Đình, nếu vượt quá thời gian quy định, còn chưa tìm thấy hung thủ, thì đi chết hết đi. ]

[ Bây giờ, trò chơi sẽ được tiếp tục.]

---------

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tiểu ác ma thật là răm ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK