Sau khi chôn cất Khương Viện, Ngụy Mặc Sinh không còn gắng gượng nổi nữa liền ngã bệnh, sốt cao làm cả người hắn tái xanh yếu ớt. Du Đường xót ruột mang hắn tới nhà để tiện chăm sóc. Phòng trọ Du Đường đang thuê là phòng đơn, y đỡ Ngụy Mặc Sinh nằm lên giường, dán cho nam sinh một miếng dán hạ sốt , lại cầm tăm bông thấm nước chấm môi cho hắn, ngồi bên cạnh chờ cơn sốt hạ bớt mới định ra ngoài ngủ.
Vừa đứng lên đã bị giữ chặt tay kéo lại.
" Đừng đi....." Ngụy Mặc Sinh nhắm nghiền mắt, có vẻ như đang hôn mê nhưng lực tay lại cực kỳ lớn, hắn cau mày lẩm bẩm:" Mẹ.......đừng đi......Anh Đường......Đừng bỏ rơi em....."
Du Đường thở dài, đành phải leo lên giường nằm , đắp chăn lên rồi với tay tắt đèn.
Y dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mi mắt Ngụy Mặc Sinh:" Anh không đi, anh ở đây với em , ngủ đi."
Sau khi ôn nhu an ủi đủ lời, Ngụy Mặc Sinh rốt cuộc cũng yên lặng, hắn kéo Du Đường ôm vào ngực rồi chìm vào giấc ngủ.
Du Đường rất ít khi ngủ chung giường người khác, bây giờ lại bị ôm chặt vậy khiến y ngủ không được. Y gọi hệ thống : Thống Thống, ra đây nói chuyện.
【 tới đây tới đây. 】
Du Đường hỏi: Lúc nào thì nên mang thư của Khương Viện giao cho Ngụy Mặc Sinh?
Y vẫn luôn ghi nhớ việc Khương Viện nhờ vả khi còn sống. Nhưng trong cốt truyện nguyên tác, sau khi Ngụy Sâm bị tai nạn máy bay, Ngụy Mặc Sinh mới được nhận về nhà.
Cho nên hiện tại y không biết có nên tiết lộ chuyện này với Ngụy Mặc Sinh không.
【 hiện tại cốt truyện đã tiến vào thời điểm quan trọng, nếu ngài hành động không cẩn thận sẽ khiến cốt truyện đi chệch hướng. 】hệ thống nghiêm túc phân tích cho y: 【 Ngụy Sâm trước giờ vẫn đang lăm le ngài như hổ rình mồi, gần đây còn đích thân đi xem trận đấu của ngài, nếu để anh ta biết được thân phận Ngụy Mặc Sinh, thì có khả năng vai ác sẽ không thể sống đến giai đoạn tiếp theo của cốt truyện. 】
【 cho nên em cảm thấy vẫn nên chờ đến khi Ngụy Sâm đi lĩnh cơm hộp, ngài hẵng nói chuyện này với vai ác. 】
Du Đường: Ừm, vậy cũng được.
Tính thời gian thì 12 tháng 3 sang năm, ngày Ngụy Sâm bị tai nạn cũng là ngày y tham gia đấu trường sinh tử. Xem ra thời gian làm bạn của y với Ngụy Mặc Sinh còn lại thật sự không nhiều lắm.
【 À đúng rồi ký chủ. 】 hệ thống đột nhiên nói : 【 mấy hôm trước em tám chuyện với đồng nghiệp, tụi nó bảo Chủ Thần đã đi độ kiếp rồi, nghe nói ngài ấy đã tìm được người kia. 】
Du Đường: Chủ Thần? Là sếp của các ngươi à?
【 đúng rồi đúng rồi, Chủ Thần đại nhân là vị thần cai quản 3000 thế giới, chúng em đều nghe lệnh ngài ấy. 】
【 Nhưng mà nghe lời đồn là trước khi thành thần, ngài ấy vốn là đại ma đầu đó, lại còn yêu thầm sư phụ của mình, đáng tiếc sư phụ của ngài ấy lại tu vô tình đạo, sau đó vì cứu ngài ấy bị thần giới vây giết mà hồn phi phách tán. 】
【 sau đó ngài giết sạch thần tiên trên trời, đặt lại trật tự thế giới mới, trở thành Chủ Thần hiện tại. 】
【 Các đồng nghiệp ở thế giới chủ đều đang kháo nhau rằng, theo ký chủ trói định đi tới thế giới nhỏ có thể gặp được Chủ Thần. 】
Hệ thống nhỏ giọng đầy tiếc nuối : 【Nhưng đây là lần đầu tiên em làm nhiệm vụ, chắc là không có cơ hội gặp gỡ Chủ Thần, chỉ có thể ngồi đó ăn dưa mà thôi. 】
Du Đường nghe xong, nhịn không được cảm thán: Không ngờ Chủ Thần của các ngươi cũng là kẻ si tình.
【 đúng vậy! Đâu phải ai cũng giống ngài, y như khúc gỗ, phương diện tình cảm dốt đặc cán mai! 】
Du Đường: Nói gì thì nói, sao ngươi lại chuyển đề tài sang công kích ta?
【 em không phải, em không có, ngài nói bừa. 】
Du Đường:......
*
Trò chuyện với hệ thống một lát, Du Đường cũng thích ứng được bên cạnh mình còn một người. Hơn nữa nhiệt độ cơ thể của Ngụy Mặc Sinh vốn cao, ôm ngủ ngày đông thật là ấm áp, Du Đường bất tri bất giác ngủ ngon lành.
Sáng hôm sau Ngụy Mặc Sinh dậy trước, phát hiện mình nằm trong lồng ngực Du Đường thì ngơ ngẩn. Đại não hỗn độn của hắn cố gắng sắp xếp lại thông tin, khuôn mặt dần đỏ lựng lên. Từ khi mẹ qua đời, hắn luôn sống mơ mơ màng màng. Nếu không phải anh Đường vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc thì bệnh của hắn sẽ không khỏi nhanh như vậy.
Trong lòng ngập tràn áy náy và cảm kích, Ngụy Mặc Sinh thừa dịp Du Đường còn đang ngủ , len lén đến phòng bếp nấu cơm sáng, lại không nghĩ tới cơn sốt cao làm hắn mất sức, vừa đứng dậy đã ngã trở lại giường, còn không cẩn thận ngã vào.........giữa hai chân Du Đường......
" Ơi?" Du Đường tỉnh lại, mơ màng cúi xuống nhìn mặt Ngụy Mặc Sinh.
Ngụy Mặc Sinh: "......"
" Anh Đường, xin lỗi." Ngụy Mặc Sinh hoảng loạn đứng dậy :" Em không cố ý, em bị ngã!"
Mấy tháng nay vì chữa bệnh cho Khương Viện, Ngụy Mặc Sinh mang tình cảm với Du Đường dằn xuống dáy lòng, chưa bao giờ dám nhớ đến. Hắn vẫn luôn nhắc nhở bản thân không được hy vọng xa vời.
Nhưng hiện giờ hai người ngủ chung trên một cái giường , mới sáng sớm hắn lại úp mặt lên chỗ...chỗ đó của Du Đường, những tình cảm chôn giấu đó y như hạt giống nảy mầm chui từ dưới đất lên làm hắn cảm thấy choáng váng.
"À, vậy à." Du Đường không hề cảm thấy xấu hổ, đàn ông buổi sáng ai chả thế. Ngụy Mặc Sinh chỉ ngã vào thôi, không việc gì.
" Em định đứng dậy đi đâu?"
Ngụy Mặc Sinh không dám nhìn y :" Em thấy anh chưa dậy nên định đi nấu cơm sáng!"
"Lại đây." Du Đường vẫy tay với hắn, Ngụy Mặc Sinh ngồi xích qua, một bàn tay mát lạnh dán lên trán. Du Đường sờ sờ trán hắn xong lại sờ cổ xem còn sốt không, xác định nhiệt độ đã hạ mới gật đầu: " Ừm, hạ sốt rồi đấy, em đi uống nước đi, nấu cơm cứ từ từ."
Y leo xuống giường: "Anh đi giải quyết nhu cầu đã, chờ tôi ra tôi nấu cho."
Nói xong, y bước vào phòng tắm. Sau khi cửa đóng lại, Ngụy Mặc Sinh mới hoàn hồn.
Giải quyết nhu cầu....
Đôi mắt đào hoa bỗng chốc mở to ra, tim Ngụy Mặc Sinh đập ầm ầm như trống, đầu hắn như chết máy hoàn toàn tê liệt.
Ngụy Mặc Sinh không chịu nổi ngã vào chỗ Du Đường từng nằm ngủ, ánh mắt hướng đến cửa phòng tắm, phảng phất nhìn xuyên thấu qua cánh cửa bằng thủy tinh mờ là một người đàn ông anh tuấn dựa vào vách tường, hơi ngửa đầu, đôi mắt khẽ híp, bờ môi ngẫu nhiên phát ra những tiếng thở dốc nhè nhẹ.
Toàn thân nóng bừng như lửa đốt, hầu kết hắn lăn lộn, lấy chân cuộn chăn lên , bàn tay hướn xuống dưới.
Trên trán rịn ra mấy giọt mồ hôi, Ngụy Mặc Sinh vùi đầu vào gối Du Đường, nhỏ giọng gọi tên y, muốn cùng với người trong phòng tắm làm chuyện khó nói, khuôn mặt xinh đẹp ửng hông, mang vẻ điên cuồng lại si mê.
Đến lúc tận hưởng được khoái lạc, thở phào một hơi, hắn mới đột nhiên ý thức được việc mình vừa làm biến thái cỡ nào.
Vừa lăn vừa bò xuống giường, nam sinh mặt không còn giọt máu ra khỏi phòng ngủ Du Đường, .
Mà lúc này trong phòng tắm, sau khi dùng nước lạnh khôi phục sự bình tĩnh Du Đương nghe thấy hệ thống nói.
【 ký chủ, ngài biết vừa rồi Ngụy Mặc Sinh làm gì không? 】
Du Đường nặn kem đánh răng: Em ấy làm gì?
【 Cậu ta nằm ở trên giường ngài, ôm gối gọi tên ngài để tự " an ủi" đó.】
Du Đường:???