Mục lục
[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Đường ngơ ngẩn.

Dường như có một đóa hoa đang từ từ nở rộ trong lòng.

Trong một khoảng thời gian ngắn, y vừa cảm động lại vừa khổ sở.

Cảm động vì tình cảm của Tiêu Lẫm đối với y.

Cũng khổ sở bởi chính tình cảm ấy.

Rõ ràng là ta nên bảo hộ ngươi một năm này bình an, cuối cùng không mang theo vướng bận rời đi.

Hiện giờ lại bởi vì Tiêu Lẫm không màng an nguy tự thân nhảy vào chiến trường, làm toàn bộ kế hoạch của y bị rối loạn.

Du Đường nhắm mắt, không hề đáp lại lời Tiêu Lẫm, mà lưng tựa lưng với hắn, than thở :"Điện hạ, ngươi đúng thật là.........."

"Làm bậy mà."

*

Trận chiến lần này, vẫn tiếp tục cho đến khi chân trời hửng sáng, thế công của quân địch mới yếu bớt, chúng không cam lòng rút lui.

Nắng sớm chiếu sáng cả một vùng đất chiến loạn.

Du Đường và Tiêu Lẫm tựa lưng vào nhau, cùng nhau chống đỡ.

Trên người của hai người đều có thương tích, nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ là do đã quá mệt.

"Không ngờ lần đầu tiên điện hạ lên chiến trường đã có thể chém giết xông pha như thế, so với ta lúc trước thì lợi hại hơn nhiều......."

Du Đường nhớ tới thời điểm khi nguyên chủ chỉ mới vừa mười lăm tuổi:" Lần đầu tiên ta lên chiến trường giết địch, chân tay đều mềm nhũn, nếu không nhờ phụ thân ở cạnh giúp đỡ ta, ta sợ là không còn mạng mà sống đến bây giờ....."

Tiêu Lẫm đang xoay xoay cổ tay thì cứng đờ. Nghe thấy lời Du Đường, bỗng nhiên hắn muốn hỏi:" Tướng quân mà cũng có lúc luống cuống ư?"

"Đương nhiên là có chứ." Du Đường nói: "Thực ra ta không thích giết chóc."

"Cho dù những gì ta làm hết thảy đều là vì sự bình an của biên cảnh Tiêu Quốc, nhưng ta cũng đã tước đi sinh mạng của rất nhiều địch nhân."

"Có một khoảng thời gian, ta nằm mơ cũng sẽ mơ thấy những người bị ta giết hóa thành lệ quỷ, quấn lên người ta, muốn ta đền mạng."

Nói đến đây, Du Đường nhớ tới gia tộc thê thảm của nguyên chủ, rồi thở dài:" Giống như là báo ứng vậy."

"Trong tay Du gia chúng ta dính quá nhiều máu tanh, chung quy là đã chịu trừng phạt của trời cao chăng."

Trong lòng Tiêu Lẫm chợt cảm thấy khó chịu, hắn nhẹ giọng hỏi:" Tướng quân nói đến sự kiện năm đó sao?"

"Ừm." Du Đường gật đầu: " Đó là lần thất thủ duy nhất của Bắc Nhất thành, chúng ta trúng kế điệu hổ ly sơn của ngoại tộc, tất cả binh lực đều đã điều đến Bắc Cửu thành, chờ đến khi phát hiện ra, chạy về lại Bắc Nhất thành, thì mới biết thành đã bị ngoại tộc xâm chiếm, mà những binh lính ngoại tộc kia quá thù hận ta và cha ta, nên đã tàn sát toàn bộ người nhà và bá tánh toàn thành......."

Ngày đó chính là cơn ác mộng của toàn bộ Bắc thành.

Dù cho sau này có đoạt lại được thành trì, mọi người cũng không cách nào quên đi cảnh tượng ngày hôm ấy.

Năm năm về trước, phụ thân Du Đường chết trận, Du gia cũng chỉ còn một người duy nhất là Du Đường.

Nhiều năm nay, Du Đường dùng hết toàn bộ sức lực bảo hộ Bắc Cửu thành, là vì không muốn để thảm kịch địa ngục năm đó tái diễn

Tiêu Lẫm nghe xong thì trầm mặc rất lâu.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe Du Đường tâm sự về chuyện của chính bản thân y.

Tựa như hắn chính mắt nhìn thấy mấy trăm người của phủ Tả tướng bị tàn sát, người nam nhân này cũng tận mắt nhìn thấy người nhà của mình bị ngoại tộc chém giết trên thành lâu.

Nhưng lại cũng bất đồng với bản thân hắn chính là, Du Đường mang tất cả hận ý và phẫn nộ biến thành động lực để bảo hộ vạn dân của Tiêu Quốc.

Đây có lẽ mới là chính nghĩa chân chính.

Cũng là đạo lý mẫu phi đã từng dạy hắn.

Tiêu Lẫm bỗng dưng cảm thấy buồn cười.

Nhưng sau khi cười xong, trong lòng hắn lại ngập tràn mờ mịt.

Trong đầu không ngừng vang lên giọng nói của tên phế vật kia.

Nhẹ giọng khuyên nhủ hắn thử tin tưởng một lần, thử tiếp thu, thử thay đổi bản thân.

Cuối cùng giữa hắn và phế vật kia, không biết ai thắng ai thua, nhưng sau một thời gian dài trầm mặc, hắn lại vươn tay, câu lấy bàn tay Du Đường, siết chặt lấy.

Gọi to một tiếng :" Tướng quân."

"Ơi?"

"Ta muốn trở thành vướng bận của ngươi."

Tiêu Lẫm nghiêm túc nói:" Lúc trước ngươi có nói rằng không biết bao giờ sẽ bỏ mạng trên chiến trường, nếu có người nào yêu thích, cùng người đó ở bên nhau, thì sẽ khiến người đó gặp họa lớn."

"Còn bảo sẽ không yêu thích bất kỳ ai, không có vướng bận, mới có thể yên tâm rời đi, không lưu lại tiếc nuối."

"Nhưng ta không muốn ngươi chết, ta muốn ngươi sống lâu trăm tuổi." Hắn nắm chặt tay Du Đường, quay lưng về phía y, nói:" Cho nên, ta muốn trở thành vướng bận của ngươi, sau này ta muốn cùng ngươi đồng cam cộng khổ, tuyệt đối sẽ không để ngươi rời xa nhân thế này trước ta."

Hắn không làm được những thứ chính nghĩa kia.

Không muốn bảo hộ vạn dân, cũng không quan tâm bá tánh, hay đất nước này.

Nhưng hắn muốn ở bên cạnh Du Đường.

Muốn kề vai sát cánh mãi mãi với nam nhân.

Vì thế, hắn có thể thu liễm tính tình của bản thân, có thể vì đối phương mà làm một minh quân.

Từ nay về sau, hắn muốn trở thành vướng bận của Du Đường, là gông xiềng buộc chặt lại nam nhân của hắn.

Kiềm chế lẫn nhau, cầm tay nhau cho đến khi già đi.

Đây là tương lai tốt đẹp nhất hắn có thể nghĩ ra.

"Sao điện hạ đột nhiên lại nói những lời này?"

Vì hai người đang tựa lưng nhau, nên Du Đường không nhìn thấy được biểu tình của Tiêu Lẫm.

Nhưng khi nghe được những lời của đối phương, phản ứng đầu tiên của y lại là muốn chuyền đề tài.


Nhưng hiển nhiên rằng, Tiêu Lẫm không định cho y cơ hội trốn tránh, bèn trực tiếp trả lời:

"Bởi vì ta thích ngươi."

"Du tướng quân, lúc trước ta từng nói với ngươi muốn ngươi lấy thân báo đáp, những lời đó chưa bao giờ là lời đùa vui."

"Thực ra ta không có sở thích Long Dương." Tiêu Lẫm nói:" Ta chỉ là thích ngươi, chỉ muốn cùng ngươi ở bên nhau hết kiếp này, cho nên ta hy vọng ngươi có thể suy xét đến ta một chút, đừng qua loa lấy lệ mà lảng tránh đi."

Nói xong, hắn đứng dậy, kéo Du Đường đang ngồi dưới đất lên:" Đi thôi, đi xử lý vết thương trước đã, chờ khi trận chiến này kết thúc, ta chờ lời hồi đáp của ngươi."

*

Trận chiến vậy mà kéo dài đến tận giáp Tết, ngoại tộc mới hoàn toàn từ bỏ ý muốn công thành, bại trận lui về.

Mấy ngày nay, Tiêu Lẫm luôn đi theo Du Đường xung phong liều chết trên tuyến đầu, chém giết quân địch không nương tay chút nào, khiến cho quân lính ở Bắc Cửu thành mở mang tầm mắt.

Trước kia, tuy rằng ấn tượng của họ với Tiêu Lẫm không tồi, cảm thấy hắn bình dị gần gũi, dễ ở chung.

Nhưng tư tưởng cố hữu ở trong đầu, vẫn cho rằng hắn chỉ là một tiểu hoàng tử sống trong nhung lụa, không có chút bản lĩnh nào.

Hiện giờ Tiêu Lẫm dùng thực lực để nói chuyện, trường đao vung lên, giết địch nhiều nhất.

Quả thực như biến thành chiến binh Tu La, người gặp người sợ.

Khiến cho các tướng sĩ binh lính đều sinh ra lòng kính sợ đối với hắn.

Nhưng bọn họ không biết, lúc này vị chiến binh Tu La kia đang đè tướng quân của bọn họ lên ván cửa hôn đến mức trời đất tối sầm.

Ngón tay Du Đường bối rối cuộn lại, muốn nắm chặt thành quyền, lại bị Tiêu Lẫm xảo quyệt tách năm ngón tay ra , cùng giao nắm với hắn.

Hơi thở hai người giao hòa, khiến nhiệt độ trong phòng phảng phất nóng lên.

Đợi đến khi Du Đường tìm được chút sức lực, đẩy kẻ đang dán lên người mình ra, mới có thể thở dốc lấy hơi.

" Điện hạ, về sau có thể đừng đột nhiên làm những việc này không?"

Vừa tiễn quân y ra ngoài, cửa còn chưa kịp cài then, đã bị Tiêu Lẫm ấn trên cửa hôn xuống, khiến cho y không kịp đề phòng.

Du Đường thật sự cạn lời muốn chết.

Nếu như bị ai đó nhìn thấy, làm sao sau này y còn có thể lăn lộn ở Bắc Cửu thành?

"Không thể." Tiêu Lẫm cự tuyệt không chút lưu tình.

Hắn còn chưa có hôn đủ đâu, Tiêu Lẫm mím môi, rồi mới tiếp tục nói:" Trừ phi tướng quân cũng nói thích ta, gọi ta một tiếng tướng công, ta mới có thể suy xét đến chuyện không làm những việc như thế này nữa."

Hắn cười: "Tướng quân có gọi được không?"

"......" Du Đường không nhịn được nghiến răng nghiến lợi.

Tiểu tử này thật là khiến y nói không nên lời mà.

Cái gì mà tướng công, cái gì mà nương tử cơ, quá sến súa rồi!

Tiêu Lẫm thu hết cả biểu tình của y vào trong mắt, cong đôi mắt hoa đào, tươi cười hư hỏng.

" Nhưng mà tướng quân à, hiện tại chiến sự cũng đã kết thúc rồi, ngươi cũng nên nhớ lại ước định của hai ta đi?"

"Ước định gì cơ?"

Hắn đột nhiên nhắc đến việc này làm Du Đường không phản ứng kịp.

"Thì là, chuyện ngươi nên hồi đáp lại cho ta." Tiêu Lẫm tiến lên, kéo lấy tay y, nhìn sâu vào ánh mắt, hỏi lại một lần.

"Du tướng quân, ngươi có thể cho phép ta trở thành lương nhân của ngươi không?"

--

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tiểu hoàng tử nhận rõ tâm tư, lập tức đánh bóng thẳng!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK