Mục lục
[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hàn Tử Thần nghe thấy lời này thì tái mặt, không đôi co với Thẩm Dục nữa, gã đợi Thẩm Dục đi ngang qua. Sau khi chạm mặt với Du Đường thì lóe lên ánh mắt sâu xa khó dò.

Du Đường làm lơ gã, cúi đầu nhanh chân rời đi.

Sau khi hai người ngồi trên xe, Du Đường vẫn không hiểu vì sao Thẩm Dục sẽ mang chuyện y nằm vùng ra nói thẳng trước mặt Hàn Tử Thần.

Trước đó y còn suy đoán Thẩm Dục để y ở lại bên cạnh là vì định lợi dụng y để xử lý Hàn Tử Thần, nhưng hiện tại xem ra hắn không hề có ý này.

Vừa nãy hai câu lại có một câu mắng y là chó y nhịn, nhưng câu sau lại làm y ngạc nhiên.

Cái gì mà :" Mày không cần anh ta, tao cần."?

Nghe buồn nôn muốn chết.

Ai không biết còn tưởng Thẩm Dục coi trọng y.

" Cầm đi." Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói, Du Đường theo bản năng tiếp lấy đồ vật được ném lại.

Phát hiện là một hộp thuốc mỡ bôi ngoài da và một lọ thuốc uống.

" Vết thương trên cổ, tự bôi đi." Thẩm Dục mân mê quải trượng, mắt không nhìn, nhưng lời là đang nói với y : " Thuốc uống hai lần một ngày, mỗi lần một viên, trị giọng nói."

"???"

Du Đường ngây ngốc ngồi đờ ra.

Thẩm Dục bị quỷ ám rồi chắc?

Sao đột nhiên tốt bụng thế?

"Vừa rồi anh cũng thấy rồi đấy." Thẩm Dục cười nhạo nói: "Trong lòng Hàn Tử Thần căn bản không có anh. Thế mà lại bán mạng vì hắn, chẳng thà làm người của tôi."

Du Đường còn đang ngơ ra đấy, theo bản năng hỏi một câu: "Trở thành người của ngài? Người gì, người kiểu "đó đó" ấy hả?"

Sau khi thốt lên mới ý thức được lời của Thẩm Dục có nghĩa khác.

Quả nhiên Thẩm Dục hơi sửng sốt, biểu tình cổ quái :" Anh lại còn muốn bò lên giường của tôi?"

" Chẳng lẽ anh cảm thấy lúc nãy tôi ra mặt là vì anh à?"

" Anh chắc không ảo tưởng là tôi thích anh đấy chứ?"

" Anh thì là cái thá gì mà tôi phải thích anh?"

" Tự mình đa tình nó cũng vừa vừa phai phải thôi?"

"......"

Vốn dĩ Du Đường còn đang không cảm thấy gì, Thẩm Dục lại chặn miệng hỏi liền năm câu, còn mang vẻ mặt :" Đừng có mà, đừng có mà cho rằng tôi thích anh đó" như nóng lòng muốn phủi sạch mọi việc, lại đột nhiên làm y cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Nghĩ đến đây, y trầm tư dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hộp thuốc :" Thẩm gia, ngài hiểu lầm ý tôi rồi."

" Tôi còn chưa ảo tưởng đến mức độ kia."

" Việc xảy ra hôm nay, nếu ngài không phải là vì tôi nên mới muốn ra mặt, tôi cũng muốn cảm ơn ngài, để tôi không đến mức khổ sở trước mặt người mình thích."

" Hơn nữa lúc này đây tôi cũng hiểu được bất luận bản thân cố gắng nỗ lực như thế nào cũng không thể thắng được Vân Thanh. Nhưng Hàn gia có ơn với tôi, ngài muốn tôi làm người của ngài cũng không sao, nhưng nếu ngài muốn tôi làm ra chuyện hại đến Hàn gia, thì xin ngài thứ lỗi tôi không làm được."

Y ngẩng đầu lên, hốc mắt ửng đỏ, nhìn Thẩm Dục cười :" Cuối cùng, cảm ơn thuốc ngài cho tôi, đây là lần đầu tiên trong đời có người quan tâm tôi như vậy."

Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ xe, làm rực rỡ đôi mắt nghiêm nghị của Du Đường, khiến người đàn ông anh tuấn có vẻ càng thêm chân thành sạch sẽ.

Nhịp tim chợt gia tăng tốc độ, Thẩm Dục nhíu mày, quay mặt đi chỗ khác.

Hắn đã điều tra kỹ càng Du Đường từ lâu, người đàn ông này ở Hàn gia không hề có cảm giác tồn tại, vẫn luôn chỉ là người ăn kẻ ở.

Không cha không mẹ, không có ai quan tâm, tình yêu với Hàn Tử Thần cũng chỉ là đơn phương yêu thầm, chuyện dũng cảm nhất từng làm đó là đến Thẩm gia để nằm vùng.

Lại không biết Hàn Tử Thần chỉ coi y như một quân cờ.

Thành công hay thất bại đều không khiến Hàn Tử Thần để vào mắt.

Thật là.....Ngốc quá.

" Tôi khuyên anh nên có điểm tự mình biết mình đi." Thẩm Dục lạnh lùng nói :" Anh muốn trở thành người của tôi, ở bên cạnh tôi, việc anh có thể làm chẳng qua cũng chỉ là bưng trà đổ nước hầu hạ tôi mỗi ngày. Những việc khác, tôi sẽ không để anh làm, vì anh làm gì có năng lực mà làm."

" Tôi nói đến như vậy rồi, anh có hiểu được tí gì không đấy?"

Du Đường cúi đầu, khóe môi nhẹ nhàng cong lên ở góc độ Thẩm Dục không thấy, thầm nghĩ thằng nhóc này hóa ra là loại khẩu xà tâm phật đây mà :" Vâng, tôi đã hiểu rồi."

" Hừm, anh cũng biết điều đấy."

Nói xong câu này, Thẩm Dục dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần ,không nói chuyện nữa.

Du Đường thì quay mặt nhìn về hướng cửa sổ xe bên kia, nín cười nín đến mức đau hết ruột gan.

Hệ thống trong ý thức của y bắt đầu lải nhải: 【 ký chủ, kỹ thuật diễn đoạn vừa rồi của ngài em cảm thấy quá nice ! Vừa phủi sạch được quan hệ với Hàn Tử Thần, lại ra vẻ làm một tên ngốc thà chết cũng không hại ân nhân, khiến cho Thẩm Dục lại hào phóng ném thêm 5 điểm hảo cảm! Độ hảo cảm hiện tại là 57 điểm 0.002!】

Du Đường: Chuyện! Thấy ta giỏi không nào?

 【 quá là giỏi luôn, ngài lúc nãy không để ý sao, ánh mắt của hắn nhìn ngài vừa rồi đã thay đổi? Em cảm thấy hắn sắp thích ngài rồi! 】

Du Đường: Đừng nói linh tinh, vẫn chưa đâu.


Du Đường: Nhưng không sao, hắn rất đáng yêu, lại hay thẹn thùng, có hơi ngạo kiều, trong người còn có một công chúa nhỏ .

Du Đường: Hoàn toàn đảo lộn ấn tượng ban đầu của ta với hắn.

Hệ thống đột nhiên hỏi:【 Vậy đến lúc hắn thật sự thích ngài rồi, ngài có tiếp nhận hắn không 】

Du Đường không chút do dự: Không đâu.

Du Đường: Ta không có cảm giác yêu thích kiểu đó với bất kỳ ai.

Du Đường: Vả lại ta làm nhiệm vụ để sống lại, sẽ không suy nghĩ đến những vấn đề này.

Hệ thống nhớ đến Ngụy Mặc Sinh, nó lẩm bẩm: 【 Haiz, quả nhiên ngài vẫn như vậy. 】

Du Đường: Vẫn như vậy cái gì.

【 không có gì. 】

*

Cuối tháng và đầu tháng Thẩm Dục sẽ ở lại nhà chính từ hai đến ba ngày.

Mấy ngày này, hắn đều sẽ ở trong nhà xử lý công việc, Du Đường luôn ở bên cạnh hầu hạ hắn.

Người hầu ở Thẩm gia đều cảm thấy rất khó hiểu về địa vị của Du Đường.

Từ lúc bọn họ vào làm trong nhà họ Thẩm  đến giờ , chưa bao giờ thấy ai ở gần Thẩm Dục đến như vậy.

Hơn nữa bọn họ đều nhớ rõ hôm trước Du Đường vì chửi thầm Thẩm Dục, nên bị phạt quỳ, không hiểu sao hôm nay đã được thăng chức rồi. Nhưng mà cũng không có ai hâm mộ cái thể loại thăng chức này.

Thẩm Dục tính tình quá chó, không có ai muốn ở cạnh hắn cả ngày.

Sau khi bê trà đến đặt cạnh bàn phục vụ Thẩm Dục, Du Đường đang định đi ra ngoài lại bị gọi giật lại. Thẩm Dục chỉ vào sô pha ở trong thư phòng :" Anh ra ngồi ở đằng kia, ngồi xem tôi làm việc."

"???"Du Đường: "Thẩm gia, ngài đang xử lý công việc, không sợ tôi tiết lộ bí mật của ngài à???"

Thẩm Dục nhàn nhạt nói :" Nếu anh muốn làm thì sẽ không hỏi như vậy."

"......"

Du Đường không đoán ra được đối phương có phải đang thử y hay không, chỉ có thể gật đầu đồng ý , ngồi ở trên sô pha.

Thẩm Dục mở một cuộc họp online trước mặt Du Đường, từ đầu đến cuối rất chuyên nghiệp, có nhiều thuật ngữ Du Đường nghe chẳng hiểu gì.

Nghĩ đến Thẩm Dục còn nhỏ đã giỏi như vậy nên cảm thấy thật bội phục.

Họp xong, Thẩm Dục tắt màn hình, nhìn Du Đường đang ngáp dài ngáp ngắn ngồi ngớ ngẩn trên sô pha, nhớ đến chuyện Tống Thành từng nói.

Tống Thành nói Du Đường có thể là mấu chốt để chữa khỏi hẳn bệnh tâm thần phân liệt và thói khiết phích cực kỳ nghiêm trọng của hắn.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến Thẩm Dục quyết định để Du Đường ở cạnh mình. Với hắn, nhân cách đứa trẻ đó chính là vết nhơ trong cuộc đời.

Thói khiết phích cũng làm sinh hoạt của hắn gặp vấn đề nghiêm trọng.

Hắn không muốn những thứ này trở thành nhược điểm của mình, để đối thủ có khả năng lợi dụng nó uy hiếp hắn.

Nghĩ đến đây, hắn hô to tên Du Đường một tiếng.

Du Đường hoàn hồn: " Vâng? Có chuyện gì vậy Thẩm gia?"

Thẩm Dục lấy tay chống đầu, khẽ cười nói: " Chín giờ đêm nay, tới phòng tìm tôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK