Du Đường đứng ở trong không gian hư vô màu trắng, bất đắc dĩ nói với hệ thống trong ý thức: Được rồi, Thống Thống, đừng khóc nữa, ta cảm giác trong đầu ta ngập toàn nước mắt của ngươi rồi.
【 Oa hu hu! 】 hệ thống nghẹn ngào: 【Em cũng không muốn khóc! Nhưng mà nước mắt nó cứ tự rơi xuống, em không nhịn được! 】
【Em nhìn ngài chết, chết trong biển lửa, liền không nhịn được muốn khóc......】
Du Đường trầm mặc. Đến bây giờ y vẫn còn cảm nhận được sức nóng ngút trời kia.
Chế độ miễn đau sẽ che chắn cảm giác đau đớn, nhưng những cảm giác khác thì lại không che chắn được. Y cảm giác được rõ ràng da thịt của mình bị đốt trụi, hòa tan, từ từ hóa thành tro tàn, yết hầu nghẹn lại, không thể hít thở, thẳng đến khi chỉ còn là bộ xương mới chết.
Du Đường cũng không biết trong nháy mắt kia bản thân y đã nghĩ như thế nào, chỉ là cảm thấy cần phải sử dụng biện pháp này mới có cơ hội đánh thắng trận chiến kia.
Theo nguyên tác cốt truyện tiểu thuyết, Bắc Cửu thành thật ra không thể giữ được, quân địch tràn vào trong thành tàn sát bá tánh, chiếm lĩnh thành trì và đồng ruộng, chúng giết đàn ông, hiếp giết phụ nữ và trẻ con, tàn sát người già, sau này Tiêu Lẫm vì để đoạt lại được Bắc Cửu thành lại hao phí thêm thời gian hai, ba năm, thương vong lên tới mấy vạn người.
Cho nên, y nghĩ, nếu mình làm cách này, mà có thể cho trận chiến một cơ hội thắng lợi, thì cũng xem như là cái chết có ý nghĩa.
Như vậy, sau này, con đường Tiêu Lẫm đi cũng sẽ càng thuận lợi.
【 ký chủ, nhiệm vụ thành công, hiện tại đã tích góp được bốn, 40 vạn tích phân......】 hệ thống khóc nức nở: 【 ngài còn, còn muốn xóa bỏ ký ức không? 】
Du Đường hoàn hồn: Ta......
—— tướng quân, đừng đi...... Cầu xin ngươi......
Có giọt nước nện xuống đất, Du Đường ngây ngốc đưa tay lên chạm vào mi mắt.
Mới phát hiện chỉ cần y nghĩ đến Tiêu Lẫm, liền không thể kìm được nước mắt.
Mà cùng với giọt lệ tuôn ra là trái tim đau đớn cùng Phạn âm rung động tác loạn trong đầu.
—— đại đạo vô tình, rũ bỏ ái tình, mới có thể thành thần.
Càng nhớ đến khuôn mặt của Tiêu Lẫm, tiếng chuông vang hòa lẫn với Phạn âm càng lúc càng to, mãnh liệt đánh vào ý thức, làm Du Đường thống khổ ngồi xổm xuống đất, trên trán đổ toàn mồ hôi lạnh.
【 ký chủ! 】 hệ thống kêu sợ hãi: 【 ký chủ, ngài làm sao vậy? 】
"Ngụy...... Uyên......"
Du Đường đau đến mức khuỵu xuống, dùng một tay chống đất, một tay ôm lấy đầu, cắn răng niệm ra cái tên trong trí nhớ: "Ngụy... Uyên......"
【sao lại thế này...........】 hệ thống hoảng loạn nói: 【 tại sao lại đột nhiên nhảy ra cửa sổ tự động xóa bỏ ký ức? 】
【 không phải còn chưa hỏi ký chủ sao!! 】
Nó liên tục làm thao tác: 【 đóng lại! Đóng cửa sổ lại! 】
Du Đường đã đau đến mức ý thức mê man, ký ức đan xen len lỏi vào trong đầu, người kia và Tiêu Lẫm giống nhau y như đúc, người đó cứ đứng lẳng lặng như vậy, dùng ánh mắt bi thương mà nhìn y, nỗi đau đớn giống như dao nhọn cắm vào tim, không ngừng đục khoét.
Y mơ màng hồ đồ nghĩ đến câu chuyện hệ thống kể cho y về Chủ Thần và sư tôn.
Nếu y thật sự chính là vị sư tôn tu vô tình đạo mà Chủ Thần đang tìm kiếm kia, thì nếu nói rằng Chủ Thần làm hết thảy là để phá đạo vô tình của y, như vậy đối phương không có khả năng lựa chọn ép buộc xóa bỏ ký ức ngay sau khi y động tình........
Cho nên những tiếng Phạn âm kia và cả những thao tác tự động không chịu khống chế của hệ thống nhất định không phải bút tích của Chủ Thần......
"Thống, Thống......" Du Đường cắn răng, gian nan nói từng chữ: "Tới thế giới tiếp theo, nếu ta quên hết tất cả ký ức............Ngươi nhất định phải, phải mang hết mọi việc kể lại cho ta............"
Hệ thống sửng sốt, nháy mắt hiểu được ý Du Đường, nghiêm túc nói: 【Được! Em nhất định sẽ kể mọi việc lại cho ngài! 】
Ngay sau đó, không gian hư vô màu trắng biến mất, đau đớn của Du Đường cũng biến mất hoàn toàn, sau khi mở mắt ra lần nữa, phát hiện bản thân đang bị cầm tù.
Y giật giật khóe miệng, quơ quơ hai lần dây xích trên cổ tay, lại nhìn quanh tầng hầm tối tăm, xác định lại một lần nữa.
Thật sự là bị cầm tù rồi.
Trong lòng chạy qua một vạn con thảo nê mã, Du Đường gọi hệ thống trong ý thức: Thống Thống, tư liệu thế giới này đâu?
Đợi một lát không nghe thấy tiếng trả lời, y lại gọi thêm lần nữa: Thống Thống?
【 ký chủ, ngài còn nhớ rõ ký ức trước khi nhảy chuyển tới thế giới này không?】
Du Đường ngạc nhiên: Ký ức gì?
【 Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của thế giới thứ 4, em hỏi ngài có muốn xóa bỏ ký ức không, thì ngài đột nhiên ngã ra đất, ôm đầu thống khổ gọi cái tên" Ngụy Uyên" vài lần, sau đó giao diện của em đột nhiên mất khống chế, cửa sổ xóa bỏ ký ức tự động nhảy ra, dưới tình huống ngài chưa đồng ý mà cưỡng chế xóa bỏ ký ức của ngài. 】
【 sau đó trước khi bị xóa sạch ký ức rồi nhảy chuyển đến đây, ngài đã nói với em nhất định phải mang hết mọi việc của các thế giới trước kể lại cho ngài. 】 hệ thống hỏi: 【 cho nên ký chủ, ngài hiện tại có còn muốn nghe em kể lại những việc ngài đã từng trải qua ở mấy thế giới trước không? 】
Hệ thống rất rõ ràng việc xóa bỏ ký ức sẽ tạo thảnh ảnh hưởng đến thế nào đối với một người.
Lãng quên tất cả những ký ức dù là thống khổ hay hạnh phúc, thì cũng sẽ khiến tâm cảnh của một người hoàn toàn thay đổi.
Cho nên, hiện tại, hệ thống mới muốn hỏi ý kiến của Du Đường, rằng rốt cuộc y có muốn tiếp nhận nhiều ký ức nặng nề như vậy không.
Du Đường giật mình, do dự.
Bây giờ trong đầu y hoàn toàn trống rỗng, không hề có bất cứ ký ức gì của tất cả các thế giới trước, chỉ nhớ đến đoạn bị tai nạn xe cộ, sau đó trói định với hệ thống, rồi được thông báo nhiệm vụ là xoát mãn độ hảo cảm của vai ác sau đó chết đi là hoàn thành nhiệm vụ.
Mục đích của y là sống lại và quay về nhà.
Mình thật sự cần thiết phải biết những chuyện về vai ác ở những thế giới trước sao?
Nghĩ đến đây, đột nhiên Du Đường lại nhớ tới lúc còn ở thế giới cũ của mình, y thường xuyên nằm mơ một giấc mộng.
Một người đàn ông có khuôn mặt mơ hồ mặc đồ cổ trang màu đen, ôm trong lồng ngực một cỗ thi thể, ngồi ở trong bóng tối vô hạn.
Chỉ có một tia sáng le lói chới với muốn chiếu đến thân thể hắn, nhưng lại bị thống khổ và tuyệt vọng xua tan đi.
Du Đường thở dài một hơi rồi nói: Được rồi, ngươi kể lại cho ta nghe đi. Ta muốn biết rốt cuộc lúc trước đã xảy ra những chuyện gì, mà khiến cho ta phải dặn dò ngươi như vậy.
Hệ thống vui vẻ gật đầu vâng dạ một tiếng, rồi bắt đầu kể lể.
Sau khi nghe xong toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra, Du Đường trầm mặc một lúc thật lâu.
Hiện giờ y không hề bị tình cảm che mờ mắt, cho nên lại càng thêm bình tĩnh.
Y dùng góc độ một người ngoài, đứng xem toàn bộ câu chuyện, sau đó chải vuốt cẩn thận tất cả các manh mối. Phát hiện ra vụ tai nạn xe cộ của y có những điểm cực kỳ bất hợp lý.
Một khắc trước khi tử vong, y ghi nhớ rõ cảnh tượng trước mắt trong đầu.
Chiếc xe việt dã đột nhiên lao tới với tốc độ cực kỳ nhanh kia.
Không hề có người bên trong.
Hơn nữa tốc độ và hướng chạy của nó rõ ràng là muốn lấy mạng của y.
Quá kỳ quái!
Lại nói, từ những lời hệ thống miêu tả, y cảm thấy bản thân mình có khả năng thật sự là vị sư tôn tu vô tình đạo kia của Chủ Thần, mà Chủ Thần làm hết thảy mọi việc, có lẽ cũng không phải để tự ngược, mà là vì mục đích khác.
Một vị thần cường đại như vậy, hà tất phải vòng một vòng thật lớn để lăn lộn y?
Hơn nữa, theo như lời hệ thống, thế giới trước y đã động tâm, thậm chí còn không muốn xóa bỏ ký ức.
Như vậy nếu mục đích của Chủ Thần chỉ là muốn lợi dụng những tiểu thế giới để làm mình yêu hắn, thì chẳng phải khi thế giới thứ tư kết thúc là đã thành công rồi sao?
Vì sao lại còn muốn cưỡng chế xóa bỏ ký ức của y?
Không hề hợp lý một chút nào.
Du Đường ngẫm nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nhận ra cái gì, y liền trả lời hệ thống : Thống Thống, ta hiểu rồi.
Du Đường bình tĩnh kết luận : Ta chính là vị sư tôn tu vô tình đạo của Chủ Thần nhà ngươi, là người mà Chủ Thần yêu thương.
Du Đường: Nhưng mà hiện tại có kẻ không muốn ta khôi phục tình cảm của bản thân, thậm chí còn muốn giết ta.
Du Đường: Mà Chủ Thần từ đầu đến cuối đều đang dùng biện pháp của chính hắn để......Cứu ta.
--
Editor
Thế giới thứ 5 là vô hạn lưu :(( lại còn có thêm tí trinh thám , kinh dị, sợ chết bảo bảo rồi.
Ủa mà hỏi thiệt, mấy bạn có thấy thế giới thứ 4 hay không, tui thấy thế giới thứ 4 này tác giả lên tay hẳn luôn á