Nháy mắt đó Du Đường tỉnh ngủ luôn:" !!!"
【!!! 】 hệ thống cũng bừng tỉnh: 【 má ơi, sao mà thông minh giống nhau thế!】
Du Đường: Thông minh giống nhau là giống cái gì cơ?
【 a......】 hệ thống giả ngu: 【 em chỉ thuận miệng nói thôi. 】
Hôm trước hệ thống có nghe đồng nghiệp kể qua, ngày xưa từng có tiền lệ ký chủ không xóa sạch được ký ức của thế giới trước, cho nên nó không dám đề cập trước mặt Du Đường về vai ác của hai thế giới trước, nó sợ Du Đường nhớ lại sẽ buồn khổ.
"Đường Đường?" Trình Lạc nhẹ giọng hỏi: " Anh ngủ rồi sao?"
Du Đường lập tức hoàn hồn, tự nói với bản thân tiếp tục giả vờ ngủ.
Bây giờ là hơn nửa đêm rồi, vốn dĩ là thời gian mọi người đều đã ngủ.
Trình Lạc thấy y ngủ say, thì sẽ không tiếp tục đánh thức y.
" Anh..... vẫn còn muốn giả vờ ngủ à?"
"......"
Tâm tư be bé bị một câu nói của Trình Lạc chọc thủng, Du Đường lập tức game over.
" A." Y làm bộ như mới vừa tỉnh dậy:" Em về rồi đấy à?"
" Sao đột nhiên lại hỏi đến chuyện này?"
" Lúc em tìm kiếm bằng chứng ấy, phát hiện ra hồ sơ về nghiên cứu viên của căn cứ."
Trình Lạc ôm eo y, nhẹ giọng nói:" Vương Quang Cử khi yêu cầu Trần Trị thành lập nên căn cứ này, có đề cập đến nghiên cứu viên có 3625 người, một nhóm người khổng lồ như vậy, lại có thể âm thầm giấu giếm tận mười lăm năm mà không bị lộ, cơ bản không thể chỉ có nội quy và lời tuyên thệ rỗng tuếch kia, chắc chắn là còn thứ gì đó có thể kìm chế bọn họ."
" Cho nên em nghĩ, lão già Trần Trị kia có lẽ nắm giữ được điểm yếu của nghiên cứu viên."
" Hoặc là nắm được những thứ quan trọng nhất với họ."
Hắn hỏi Du Đường: "Đường Đường, anh cảm thấy em phân tích vậy có hợp lý không?"
Cả người Du Đường cứng đờ, rất muốn nói thẳng, đúng vậy, đúng vậy, em quá thông minh, không cách nào gạt được em!
Nhưng mà y lại hiểu rõ rằng dù cho Trình Lạc biết trong đầu y có gắn chip, sẽ chết. Cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Trước kia y có nghĩ đến chuyện, đối với bộ não siêu việt của Trình Lạc, nếu y nói cho đối phương, hắn nhất định sẽ tìm được cách cứu y. Nhưng hệ thống lại dội cho gáo nước lạnh, nói rằng con chip này chỉ cần cố chấp lấy ra sẽ phát nổ ngay lập tức. Nghĩ tới hình ảnh đầu nở hoa, đại la thần tiên còn sống không nổi huống chi là y.
Cho nên y sợ bây giờ mà tiết lộ cho Trình Lạc, hắn sẽ lập tức mất kiểm soát, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Nhưng y lại không thể không thừa nhận...... Sau khi giằng co một lúc lâu, Du Đường chợt lóe lên một ý, trả lời:" Ừm, em đúng rồi đấy!"
Quả nhiên, Trình Lạc lập tức tung ra câu hỏi tiếp theo:" Thế thì Đường Đường có thể nói cho em biết không, điểm yếu của anh mà bọn họ nắm trong tay là cái gì?"
"Cô nhi viện."
Du Đường bắt đầu tung ra kỹ thuật diễn của ảnh đế, kết hợp với ký ức của cơ thể nguyên chủ, nhanh chóng biên soạn ra lời nói dối:" Anh lớn lên ở cô nhi viện, đó là nhà của anh, viện trưởng là mẹ nuôi của anh, sau khi họ điều tra ra việc cơ thể của anh và em tương tính với nhau một trăm phần trăm, thì từ lúc đó, Trần Trị bắt đầu lấy cô nhi viện ra để uy hiếp, yêu cầu anh tới dẫn dắt em."
" Lúc đó anh không dám không đáp ứng." Du Đường nhấp môi, nói: "Hơn nữa sau khi anh đến đây, tiếp xúc với em, thấy em thiện lương, lại gặp được bọn trẻ bị nhốt, cho nên anh nghĩ, chúng ta có thể hợp tác giải cứu bọn nhỏ ra ngoài."
Y nói cực kỳ chân thành, bản thân y cũng cảm thấy cảm động không thôi. Không tin không thể lừa được Trình Lạc.
"Chuyện này....." Trình Lạc nghe thấy xúc động, trong lòng đau nhói. Hắn kéo Du Đường lật qua, đối mặt với mình:" Sao anh không nói với em sớm một chút?"
Du Đường giương mắt, than nhẹ: "Bởi vì anh định sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc mới nói với em, không muốn chuyện này thành trở ngại khi em hành động."
Y cau mày, thần sắc hiện ra chút áy náy và bất đắc dĩ, trong lòng lại âm thầm cảm thấy may mắn.
Rốt cuộc cũng lừa được hắn.
Giải ảnh đế cũng không phải để đó trưng cho đẹp.
Trình Lạc đau lòng ôm siết lấy Du Đường, vùi mặt vào hõm vai của y: " Sau này, những chuyện thế này anh nhất định phải nói với em nhé."
"Làm người yêu của anh, em phải suy nghĩ cho anh."
"Đường Đường, em muốn đối xử tốt với anh."
" Em muốn giúp anh chia sẻ gánh nặng và áp lực."
"Vì anh, em sẽ sửa lại tất cả những thói hư tật xấu, chỉ cần anh không thích, em đều sẽ sửa...."
Du Đường sau khi nghe hắn nói xong, còn chưa kịp cảm động, đã nghĩ đến những việc khác.
Y chặn lời của Trình Lạc, khẩn khoản hỏi:" Vậy chúng ta đừng làm chuyện đó nữa được không?"
Trình Lạc: "......"
——
Tác giả có điều muốn nói:
Có nhiều độc giả hỏi tôi, tổng cộng có mấy thế giới.
Áng văn này đều sẽ được phục bút, bao gồm 10 thế giới, cp của quyển sách này là Chủ Thần và Du Đường.
Chủ Thần thì là linh hồn phân mảnh, phân thành mười mảnh, các bạn đoán thử xem là tại sao có mười mảnh nè?