Đến giữa trưa là đã có kết quả kiểm tra, Tống Thành tìm tới rất nhiều chuyên gia giỏi nhất nước về điều trị ung thư, mở hội nghị khẩn cấp để bàn về bệnh tình của Du Đường.
Để Du Đường nghỉ ngơi tại phòng chờ, Thẩm Dục cũng tự mình đi phòng họp để dự thính.
Hắn đến làm không khí cả cuộc họp trở nên trầm trọng. Hung danh của Thẩm Dục ở bên ngoài khiến cho ai cũng không dám chọc giận vị Diêm Vương sống lục thân không nhận này.
Nhưng điều làm cho họ bất ngờ là từ đầu đến cuối Thẩm Dục chỉ ngồi trầm mặc trong một góc phòng.
Im lặng ngồi nghe bọn họ thảo luận về bệnh tình của Du Đường, tận đến khi hội nghị kết thúc, hắn mới cử động cơ thể, mở miệng hỏi :
"Bệnh này có chữa hết được không?"
" Xin lỗi, Thẩm gia." Vị chuyên gia đứng đầu tiếc nuối trả lời hắn:" Bệnh tình của bệnh nhân đã biểu hiện giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã di căn, chúng tôi chỉ có thể kéo dài thêm được ngày nào hay ngày nấy, không thể chữa khỏi được nữa."
" Vô dụng." Thẩm Dục siết chặt quải trượng trong tay, nổi giận đùng đùng :" Mẹ nó đều là một đám vô dụng!"
Hắn đứng dậy, chỉ ra cửa :" Cút ! Cút hết cho tôi!"
Người vừa rồi còn đang bình thường đột nhiên nổi giận khiến một đám chuyên gia hoảng sợ, nhanh chóng chuồn hết ra ngoài, sợ làm gì động tới hắn thì lại xui xẻo.
Chỉ trong chốc lát, gian phòng hội nghị cũng chỉ còn duy nhất Thẩm Dục.
Thức trắng một đêm, cảm xúc lại quá khích, trước mắt Thẩm Dục biến thành một màu đen, suýt nữa đã té ngã.
Hắn vịn tường ngồi xuống ghế, im như phỗng không hề nhúc nhích.
Trong đầu chẳng còn suy nghĩ gì được nữa, chỉ còn lại thấp thỏm lo âu.
Từ năm mười một tuổi, sau trận hỏa hoạn đó, hắn đã không còn loại cảm xúc như vậy nữa. Hoàn toàn không biết nên làm gì.
Thậm chí không tìm thấy phương hướng nào cho tương lai.
Rốt cuộc hắn vừa có nhiều tiền, địa vị lại cao, quyền lực lớn, cũng không cách nào cướp lại người đó từ tay Diêm Vương.
Chỉ cần nghĩ đến việc mất đi Du Đường, hắn không cách nào khắc chế được cảm xúc. Mỗi một giây một phút đều muốn điên dại.
Không biết đã bao lâu, cửa phòng họp mới bị đẩy ra từ bên ngoài. Du Đường đi vào nhìn Thẩm Dục đang ngồi im ở đó gục đầu xuống như pho tượng.
Y ngồi bên ngoài đợi mãi đợi mãi không thấy Thẩm Dục ra ngoài, lại nghe Tống Thành nói trạng thái tinh thần của Thẩm Dục không tốt lắm, nên y không ngồi chờ nữa mà đi tìm hắn.
Kết quả nhìn thấy Thẩm Dục đang ngồi mất hồn mất vía ở đó. Nhất thời cũng không biết nên nói gì để an ủi hắn.
Thẩm Dục nghe được giọng Du Đường, giương mắt nhìn y, nỗ lực nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
" Anh đến rồi à."
Hắn cố gắng nói dối :" Vừa rồi bên chuyên gia có nói với em, bệnh tình của anh chỉ cần nhập viện tiến hành trị liệu và làm phẫu thuật cắt bỏ khối u là có thể chữa khỏi."
"Ừ, tôi biết rồi." Du Đường không nỡ vạch trần lời nói dối này, y đi đến trước mặt Thẩm Dục, ngồi xổm xuống ngước lên nhìn hắn:" Tôi sẽ nghe lời em phối hợp chữa trị, cố gắng sống thật tốt mỗi ngày, nỗ lực để tồn tại."
Y vươn tay xoa đầu Thẩm Dục :" Vậy cho nên, em cũng đừng làm ra bộ dạng này, bằng không người ngoài nhìn vào sẽ tưởng tôi sẽ chết ngay lập tức mất thôi..."
Thẩm Dục vội vàng che miệng Du Đường lại, thở dốc nhìn y, gian nan nói :
" Đừng nói từ "chết"!"
Trong con ngươi đen kịt của Thẩm Dục là nỗi sợ hãi khủng khiếp khiến Du Đường sửng sốt
Thẩm Dục buông tay ra, sắc mặt trắng bệch: " Sau này không được nói đến từ " chết " nữa, được không, xin anh.....xin anh......"
"......"
Du Đường trầm mặc, sau đó y gật đầu, kéo tay Thẩm Dục đứng lên, tâm trạng như tụt xuống đáy vực.
Trên đường quay về biệt thự, y cau mày suy nghĩ về chuyện của Thẩm Dục. Thật ra y không dự đoán được bệnh tình của mình sẽ gây đả kích lớn như vậy cho Thẩm Dục.
Hiện tại ở bên Thẩm Dục, nỗi đau khổ của hắn tràn ngập trong không khí khiến y cảm thấy cực kỳ nặng nề.
Du Đường có chút nhớ cái tên Thẩm Dục biến thái vừa kiêu vừa bướng ngày xưa hở một cái là lại kiếm chuyện uy hiếp mình " Uống nước hay chết, chọn một cái" " Nói thật hay là chết , chọn một cái". Đó mới đúng là bộ dạng Thẩm Dục nên có.
Chứ không nên bởi vì một kẻ lừa đảo như y mà biến thành một người đau khổ chật vật như bây giờ.
Haiz.......
Du Đường than thở với hệ thống ở trong đầu: Thống Thống, ta đột nhiên cảm thấy những nhiệm vụ người giao cho ta đều rất tàn nhẫn.
Du Đường: Làm cho vai ác yêu ta, rồi lại khiến ta chết đi, đây quả thực là giết người tru tâm, quá thâm nho rồi.
【 ký chủ, đây không phải là nhiệm vụ em cho ngài nha! 】hệ thống nói: 【 Nhiệm vụ là do Chủ Thần phân phối cho em, em chỉ dựa theo mệnh lệnh để chấp hành thôi! 】
Nghĩ đến cái gì, hệ thống còn nói:【 A, em nhớ ra rồi! Lúc mà tư liệu thế giới được giao cho em, ở trên còn viết những lời Chủ Thần để lại, nói là những nhiệm vụ này chỉ có thể là em trói định ký chủ đi làm, chắc chắn là ngài ấy rất coi trọng một nhân viên mới như em ! 】
Hệ thống tự hào: 【 em nghĩ Chủ Thần làm như vậy là có dụng ý của riêng ngài, hơn nữa...】
【 em liền nghĩ đây có khả năng là duyên phận mà vận mệnh chú định cho hai chúng ta á !】
Du Đường: Chủ Thần......
Du Đường: Ta đột nhiên rất tò mò Chủ Thần của các ngươi rốt cuộc là người như thế nào.
Du Đường: Mà lại có thể đặt ra những nhiệm vụ tàn nhẫn để trừng phạt vai ác đến mức như vậy.
*
Trong lúc không để ý, xe đã về tới biệt thự.
Thẩm Dục xuống xe, rồi đỡ Du Đường ra ngoài, sắc mặt hắn âm trầm không hề có nét cười nào.
Thậm chí còn làm Du Đường có ảo giác rằng người bệnh không phải y mà là hắn mới phải.
" Anh muốn ăn gì không?" Bởi vì để kiểm tra sức khỏe, cả buổi sáng Du Đường không hề ăn chút gì, Thẩm Dục để ý nên mới nói :" Em gọi người giúp việc tới làm."
" Em không phải không thích có người lạ ở đây sao?" Du Đường xua tay: "Đừng gọi người giúp việc, để tôi làm cho ."
" Chúng ta chỉ có hai người, ăn cái gì đơn giản chút là được ."
"......" Thẩm Dục hoảng hồn.
Nói mới nhớ biệt thự này nửa năm qua đều do một tay Du Đường quét dọn, nấu nướng, chỉ vì một câu nói của hắn.
Thẩm Dục mắt cay xè, siết chặt ngón tay.
" Để em làm." Hắn nói: " Anh muốn ăn cái gì, em nấu cho anh ăn."
Thẩm Dục kéo tay Du Đường vào nhà, bóng lưng luôn ưỡn thẳng bây giờ lại hơi sụp xuống, khí phách hăng hái của ngày xưa đều biến mất, chỉ còn vẻ cô đơn hiu quạnh.
" Em còn chưa xuống bếp lần nào, làm sao mà nấu cơm?" Du Đường thật ra cảm thấy mình còn khá là khỏe khoắn, chưa có yếu ớt đến mức độ như vậy, y vội vàng chạy vào nhà bếp trước, cầm lấy tạp dề:" Để tôi nấu cho, em vào phòng ngủ một giấc đi đã, bao giờ xong tôi sẽ gọi...."
Thẩm Dục bắt lấy tay y, lắc đầu. Hắn giật lấy tạp dề của Du Đường, nghiêm túc nói :" Chưa bao giờ làm cũng không sao, em có thể học."
" Về sau công việc trong nhà đều giao hết cho em, anh chỉ cần an tâm chữa bệnh, chờ đến khi anh...." Hắn mím môi, gian nan nở nụ cười :" ...chờ đến khi anh hết bệnh rồi, không muốn làm cũng phải làm."
Du Đường không lay chuyển được hắn, đành phải buông tay, lùi về góc phòng bếp:" Vậy để tôi nhìn em làm, chỗ nào không hiểu thì tôi sẽ dạy em."
Thẩm Dục gật đầu: "Vâng."
Một lúc sau, Du Đường nhìn Thẩm Dục đeo tạp dề, buộc tóc đuôi ngựa, tháo găng tay xuống, rửa tay rồi nhặt rau, rửa rau, thái rau, tuy rằng còn khá vụng về nhưng hắn lại cực kỳ nghiêm túc.
Du Đường nhìn đến ngơ ngẩn.
Sau khi tới thế giới này, y chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày Thẩm Dục xắn tay áo lên làm cơm cho mình ăn.
Bộ dạng chuyên chú của thanh niên làm y rung động.
Du Đường nghĩ, có lẽ Thẩm Dục nói đúng.
------- Ấn tượng của y đối với người này từ trước đến nay đều là dựa vào tư liệu hệ thống truyền tải, căn bản y chưa bao giờ nghĩ tới việc tìm hiểu con người chân thật của Thẩm Dục.