" Anh Trình Lạc...."
Bọn nhỏ chạy đến thì nhìn thấy Trình Lạc đang quỳ bò trên mặt đất với tư thế quái dị, lại thấy Du Đường nhắm chặt mắt nằm gục trên lưng hắn, thì không biết phải làm sao. Thế là bọn nhỏ lui ra sau nửa bước, thậm chí còn không dám hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Không khí nghiêm trọng giằng co một lúc lâu, tận đến khi Trình Lạc động đậy một chút, thì mấy đứa trẻ mới thở phào một hơi.
Hắn cực kỳ cẩn thận đặt người sau lưng xuống, hắn ngồi dưới đất, ôm lấy Du Đường, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán y, dùng ngón tay run rẩy vuốt mái tóc hỗn độn, lau đi máu và nước mắt còn vương trên mặt y.
Hắn vẫn như thế, không hề khóc, chỉ có đôi mắt là đỏ ửng, nỗ lực thở dốc.
Hắn cứ ngồi ôm Du Đường như vậy một lát, rồi mới đứng dậy bế người lên. Cơ thể Du Đường mới mất đi sự sống nên vẫn còn mềm mại, cánh tay y buông thõng bên sườn của hắn.
Trình Lạc đứng thẳng người, mỉm cười nhìn bọn nhỏ bị dọa sợ hãi nép sang một bên.
"Đi thôi các em, chúng ta trở về."
" Chúng ta mang chú Du Đường cùng nhau rời khỏi đây thôi."
Bọn nhỏ ngơ ngác nhìn hắn, sau một lúc lâu, mới có một đứa trẻ nhút nhát sợ sệt hỏi:" Anh ơi, Du Đường, chú ấy, chú ấy làm sao vậy?"
"Chú ấy ngủ rồi." Trình Lạc trả lời đứa bé rất tự nhiên:" Xuân vây thu mệt, chú ấy mệt nhọc, cho nên mới ngủ một lát thôi."
"Các em nhất định phải ngoan ngoãn, không được đánh thức chú , hiểu không?"
Bọn nhỏ cứ đứa này nhìn đứa kia, đứa kia lại nhìn đứa nọ, cuối cùng mới gật đầu đồng ý:" Vâng ạ."
Đứa trẻ lớn nhất dắt theo đứa bé nhất đi sau lưng Trình Lạc.
Nhìn hắn vững vàng ôm lấy Du Đường, từng bước một tiến về phía trước.
Ánh nắng mặt trời mùa thu chiếu lên cơ thể hai người, tựa như ngăn cách hai người ở một không gian riêng. Nơi đó chỉ có hai người bọn họ, không ai có thể xen vào.
Có đứa bé nghe thấy Trình Lạc đang lẩm nhẩm nói chuyện, nhưng mà không phải nói với nó, mà là nói với người đang nằm trong lồng ngực.
—— Đường Đường, anh thấy không, em không có khóc.
—— em cũng không có thương tâm.
—— anh không cần phải lo lắng cho em.
—— cơ thể và bộ não của em đã được khai phá đến mức cực hạn, em sẽ không già đi, cũng rất khó tử vong, em còn có thể khống chế cảm xúc của bản thân cực kỳ tốt.
—— Sau khi anh đi, em rất nhanh là có thể bình tĩnh lại, sau đó sẽ hoàn thành mộng tưởng của chúng ta.
—— em cũng sẽ nghe lời anh, những việc anh không muốn em làm em sẽ không làm.
—— em sẽ cố gắng sống như một người bình thường.
—— em sẽ trợ giúp rất nhiều, rất nhiều người, làm rất nhiều rất nhiều chuyện tốt đẹp, đến lúc đó sẽ tích được rất nhiều rất nhiều phúc đức cho anh, để đến khi anh luân hồi có thể được đầu thai vào một gia đình cơm áo vô lo hạnh phúc mỹ mãn.
—— kiếp sau, anh sẽ không phải là trẻ mồ côi nữa, anh sẽ có cha mẹ yêu thương, sẽ có bạn bè vây quanh, anh sẽ không lại chỉ vì cái nguyên nhân rác rưởi chó má cơ thể tương tính một trăm phần trăm mà bị những kẻ xấu bắt đi khống chế một con quái vật trơ trẽn.
—— trong não cũng sẽ không bị cấy chip, không bị ai khống chế, chịu đủ thống khổ.
—— cả đời anh sẽ đều bình bình an an, khoái hoạt vui sướng, sau đó từ từ già đi, sống thọ và chết tại nhà.
—— kiếp sau mong rằng anh sẽ không phải gặp lại em, anh sẽ có cuộc sống của riêng anh, một cuộc sống bình thường nhưng tốt đẹp.....
—— nhưng mà, Du Đường à, kiếp sau, kiếp sau nữa, em muốn đi tìm anh, em muốn bắt đầu lại với anh một lần nữa.
—— anh muốn em tìm được một người em yêu, người đó cũng sẽ yêu em, nhưng em không muốn tìm.
—— Cái gì em cũng có thể làm vì anh.
—— nhưng chỉ duy nhất một chuyện, không cho em yêu anh, em làm không được.
—— em có thể chờ anh, để cho anh sống một kiếp vui vẻ an nhàn, nhưng kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp sau, anh hãy mãi ở bên em nhé.
—— đến lúc đó, em sẽ trở nên thành thục hiểu chuyện, em sẽ không cưỡng ép anh làm bất cứ chuyện gì anh không thích.
—— kể cả anh mãi mãi không thể yêu em, em cũng sẽ quấn lấy anh, vĩnh viễn ở bên cạnh anh.....
—— anh có đuổi em cũng nhất quyết không đi.....